Trên ngọc bội, chữ “Hoa” được khắc thật to.

Hoa Tích Dung một thân màu đỏ diễm lệ, ngọc bội màu trắng vô cùng nổi bật, khiến người ta liếc mắt là có thể nhìn thấy chữ “Hoa” được khắc trên bên trên.

“Hoa gia, Hoa gia.” Mọi người đều đứng dậy, ánh mắt nịnh nọt.

“Thật có lỗi! Để chư vị phải đợi lâu.” Hoa Tích Dung khoan thai tiến đến, dáng đi tuyệt đẹp, mị hoặc nói: “Gia tối qua hơi mệt mỏi, nên mới đến chậm.”

“Không ngại, không ngại, Hoa gia ngài vất vả rồi.” Mọi người đều lập tức chắp tay tỏ vẻ không sao.

“Chư vị mời ngồi.” Hoa Tích Dung tiêu sái vung áo ngoài, tao nhã ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Tô Mặc, đắc ý quơ quơ ngọc bội, “Tiểu Mạch thấy ngọc bội của gia như thế nào?”

“Hoa gia, ngọc bội của người rất đẹp!” Tô Mặc mỉm cười.

“Xem ra thợ thủ công gia đích thân tìm làm cũng khá tốt, nhưng gia vẫn thấy chưa hài lòng, Tiểu Mạch lần sau ngươi phải làm phụ tá cho gia nha!” Hoa Tích Dung mặt dày ngồi đối diện, ý cười trên môi chứa vài phần đắc ý, khóe mắt cực kì tà mị, phong tình vạn chủng nói: “Chi bằng lần sau gia bảo Sư Anh làm cho ta một cái, hẳn là không chênh lệch quá lớn.”

“Hửm?” Tô Mặc có chút khó chịu nhìn hắn, mệt cho hắn còn nghĩ đến Sư Anh.

Ngọc bội của hắn giống y đúc cái kia, thậm chí còn sắc sảo hơn vài bậc.

Xem ra nàng nên sớm đưa ngọc đến chỗ Sư Anh, khỏi phiền Sư Anh làm ngọc bội cho hắn. Nàng nhíu mày, xem như đã quyết định trong lòng.

Hoa Tích Dung sờ sờ cằm, hai mắt nhíu lại, nhớ tới lúc trước trên thuyền Yêu Cơ cho hắn một cái chậu điêu khắc, hắn cố tình cự tuyệt, giờ cực kì hối hận. Lần sau, hắn sẽ đòi nàng cho hắn cái khác, nhưng đây là lần đầu tiên hắn làm việc mâu thuẫn như vậy, trong lòng hắn suy nghĩ rất nhiều. Hiện tại, ánh mắt mọi người đều dán vào hắn và Tô Mặc.

“Đúng rồi, Tiểu Mạch sao nhìn ngươi như không có sức sống vậy?” Hoa Tích Dung mỉm cười tà mị hỏi.

“Đêm qua ngủ không ngon giấc cho lắm.” Tô Mặc vỗ vỗ nhẹ thắt lưng, khuôn mặt đỏ ửng, nàng đâu ngờ được Thần Sử đại nhân điên cuồng lên thì không phải người như vây, gân cốt nàng có mềm dẻo cũng không thể chịu được sự giày vò của hắn.

Hoa Tích Dung nhìn động tác của nàng, lập tức nhíu mày, “Thì ra ngươi là người như vậy, giường của gia tuy hơi lộng lẫy, nhưng gia nghĩ ngươi hẳn là rất thích.”

“Giường tốt lắm.” Tô Mặc ăn ngay nói thật, nàng chưa bao giờ ngủ trên chiếc giường nào sang quý như vậy.

“Thích là tốt rồi, tối qua nhìn ngươi nằm thật thoải mái, gia rong ruổi cũng vất vả, không ngờ hai chúng ta đều mệt mỏi, đêm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt.” Hoa Tích Dung nói là hành quân đánh giặc rất vất vả, nhưng cố ý nói theo cách khác, làm mọi người ai cũng suy nghĩ bay xa, thì ra hai người này sớm ở cùng nhau rồi, còn nằm chung một giường, cùng nhau ngủ!

Lại thấy hai người mặc trang phục như nhau, giống như một cặp tình nhân, ai cũng nghĩ đến cảnh tượng cả hai đi ra từ thánh địa, ta ta khanh khanh, ôm ấp nhau, rõ ràng là quan hệ đoạn tụ. Chỉ chốc lát, vài tiếng xầm xì đã vang lên, mọi người ai cũng suy đoán lung tung. Hoa Tích Dung có công tử Tiểu Mạch hỗ trợ, càng như hổ thêm cánh. Nhưng Tiểu Mạch là người của Nhân giới, thân phận bí ẩn, nhìn không giống nhân vật tầm thường, lại là người thừa kế Thánh nữ thành.

Một người biểu hiện càng thần bí, càng dễ làm người khác suy đoán lung tung.

Hoa Tích Dung cầm cây quạt nhẹ nhàng phẩy qua lại, thoải mái tự tại nói: “Đúng rồi, chư vị không có việc sẽ không vô cớ đến đây, rốt cuộc là việc gì?”

“Chúng ta muốn cùng gia hợp tác.” Hai vị lão giả dẫn đầu tỏ vẻ thành kính.

“Hửm? Tứ đại gia tộc các ngươi từ trước đến nay đều tự làm theo ý mình, lần này lại ngoại lệ yêu cầu hợp tác. Nhưng mà, hợp tác cũng chia làm nhiều loại, quân sự, buôn bán, chính trị, không biết hai vị muốn hợp tác cái gì?” Hoa Tích Dung nghiêm túc hỏi.

Hai người kia nhìn nhau cười, tuy rằng họ bắt đầu xem trọng Hoa Tích Dung, nhưng hợp tác quân sự đương nhiên là không thể. Bọn họ đã tìm hiểu trước khi đến đây, dù sao Hoa Tích Dung cũng là người mang huyết mạch đế vương, nếu ngày sau Hoa Tích Dung thống nhất Ma giới, như vậy họ nhất định sẽ vì sự quy phục hôm nay mà nhận được không ít lợi ích.

Về phần lão phu nhân, thực lực của bọn họ cũng ngang bà ta, nên cũng chẳng có gì đáng sợ.

Tóm lại họ không phục lão bà kia thống lĩnh Ma giới, còn một lý do là họ không muốn trở thành thuộc hạ của bà ta.

“Hoa gia, kỳ thật bọn ta hy vọng trước tiên có thể cùng Hoa gia hợp tác buôn bán, bọn ta đồng ý tam giới liên thông, về sau quyết định của Hoa gia cũng chính là quyết định của chúng ta.” Hai lão giả chậm rãi nói.

“Hửm?” Hoa Tích Dung thở dài, ánh mắt trầm xuống, hai người này suy tư lâu như vậy, tuyệt đối không phải là bất chợt nghĩ ra.

Tứ đại gia tộc đều cao ngại, được họ ủng hộ, tương đương với việc được một nửa thế lực chống lưng.

Lão phu nhân kia tuy rằng khống chế được triều đình Ma giới, khống chế được thế lực lớn nhất, nhưng với Tứ đại gia tộc, bà ta lại không thể động đến.

Thương nhân của tứ đại giai tộc cũng rất lợi hại, trong đó ở đây đã có mười vị có danh tiếng lớn, còn lại là một vài tiểu thương. Về mặt buôn bán, những người này rất kính nể Hoa Tích Dung, đã sớm mong có cơ hội được cùng hắn hợp tác.

Hoa Tích Dung liếc nhìn mọi người, hắn biết những thương nhân này rất có tiếng tăm, chỉ cần cùng bọn họ hợp tác tương đương với việc nắm trong tay huyết mạch buôn bán cả Ma giới. Nhưng, trong tổ chức này khó đảm bảo không có thám tử trà trộn, thủ đoạn của lão bà kia thế nào hắn đã quá quen thuộc rồi. Bà ta luôn biết tận dụng mọi thứ, thần không hay quỷ không biết an bài vài tên thám tử là chuyện thường.

Một thương nhân ân cần nói: “Hoa gia, ta chuyên mua bán vũ khí nóng, còn bọn họ buôn châu báu, có người buôn thảo dược.”

“Tốt lắm, rất tốt.” Hoa Tích Dung gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Về sau chúng ta sẽ theo Hoa gia lăn lộn.” Mọi người cùng chắp tay.

“Không tệ, lần này các ngươi bằng lòng cùng gia hợp tác, chẳng lẽ không có chút thành ý?” Mắt Hoa Tích Dung lóe lên, bỡn cợt hỏi.

Mọi người ai nấy đều dâng lễ vật đã chuẩn bị lên, có các loại vũ khí, có châu báu, cũng có dược liệu.

Hoa Tích Dung cầm lên nhìn một chút, cảm thấy cũng được, đủ nhìn ra thành ý của bọn họ, nhưng hắn lại không hiểu dược liệu, liền hỏi: “Thảo dược này là thế nào?”

Tên thương nhân bán dược lập tức nịnh nọt cười: “Thảo dược này rất hiếm có, chúng ta chuẩn bị mở tiệm thuốc, sau đó đưa đến Nhân giới chắc chắn sẽ bán rất được giá, sau đó chúng ta lại mang thảo dược ở Nhân giới về...” Hắn nói rất có đạo lý, không nghe ra sơ hở gì.

“Hừm.” Hoa Tích Dung gật đầu, sau đó ném thảo dược trong to cho băng hồ: “Ngươi nếm thử đi.”

Mọi người ngạc nhiên, thảo dược sao có thể tùy tiện cho hồ ly ăn, đây là làm sao vậy?

Thương nhân chào hàng thảo dược lập tức trầm mặt xuống.

Bắng hồ ngửi ngửi, liếm hai cái, sau đó phì một tiếng, phun ra, cảm thấy rất chướng mắt, đây là đồ bỏ nha, mùi vị quá tệ không thể nuốt nổi.

Bắng hồ giương vẻ mặt khinh thường nhìn người kia.

Thương nhân nọ nghiến răng nghiến lợi, thiếu chút nữa không kiềm chế được đánh nó mấy cái. Con hồ ly này có ý gì vậy? Dám sỉ nhục thảo dược của hắn, nhưng hắn chưa kịp phản ứng thì lão giả bên cạnh đã tiếng khen: “Băng hồ này thật giỏi! Có thể nhận ra thảo dược tốt hay kém, hơn nữa nhìn hành động nhanh như chớp, bộ lông trắng như tuyết, phát sáng bóng loáng, thông minh cơ trí, lão hủ mới thấy lần đầu, đúng là hồ ly quý hiếm!”

Đám người còn lại đều phụ họa, nhìn hồ ly cực kì tán thưởng.

Thương nhân bán thảo dược kia tức muốn hộc máu, hắn vốn đến đây để do thám, lão phu nhân muốn hắn xem bọn ngờ được lại bị hạ nhục như vậy. Ánh mắt băng hồ hiện tia đắc ý, chín cái đuôi xòe ra, dúm lông màu trắng trên đỉnh đầu bắt đầu nhếch lên trời.

Vuốt mông ngựa thì thôi, nhưng ngay cả mông băng hồ mà cũng vuốt.

Nhưng một khắc sau, hắn lại cười không nổi nữa.

Tô Mặc tủm tỉm nhìn hắn, quay sang nói với người bên cạnh: “Người này không dùng được.”

Hoa Tích Dung vuốt nhẹ cằm: “Không sai, đúng là không thể dùng được.”

Thương nhân bán thảo dược biến sắc: “Hoa gia, ngài nói cái gì? Ta chỉ là tới để bàn việc buôn bán, ngài sao lại gây khó dễ cho tiểu nhân?”

Hoa Tích Dung lười biếng nheo mắt, khóe môi mê người chậm rãi cong lên cười nói: “Buôn bán cái gì, theo gia thấy, thám tử như ngươi ngụy trang cũng có da có thịt lắm.”

Tô Mặc cũng cười nhạt, đứng dậy nói: “Không sai, bên cạnh Hoa gia luôn có thám tử đi theo, gần như không chỗ nào không chui vào, các ngươi nghĩ Hoa gia có thể không phát hiện ra sao, quá ngu xuẩn rồi.”

Khuôn mặt của thương nhân bán thảo dược cực kì sợ hãi: “Ta là một thương nhân, các người tại sao lại cứ gây sự với ta?”

Tô Mặc lại cười nói: “Một người chuyên buôn bán thảo dược quanh năm, mà trên người lại không có mùi thảo dược?”

Hoa Tích Dung cười lạnh một tiếng: “Không cần nói nhiều lời vô nghĩa nữa, lôi hắn ra ngoài, trảm đầu thị chúng.”

“Ngươi không thể làm vậy, các ngươi không thể làm vậy.” Thương nhân run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

“Hoa gia, khoan đã.” Bỗng nhiên Tô Mặc tiến lên cản trở.

“Sao? Tiểu Mạch có ý kiến gì?”

“Chi bằng lột da rút gân hắn, treo ở cửa thành, giết gà dọa khỉ!” Tô Mặc cười cười, nụ cười cực kì mê người.

“Hoa gia, đừng, đừng, ta nói ta nói... Ta còn có đồng lõa, cầu Hoa gia tha mạng.” Thương nhân bán thảo được lập tức lên tiếng kêu to, nhưng Hoa Tích Dung phẩy tay, thị vệ lập tức lôi người kia ra ngoài rút gân lột da. Hoa Tích Dung biết làm như vậy sẽ khiến đồng lõa còn lại của hắn sợ tới mức không dám đi lại vết xe đổ vừa rồi. Tô Mặc không thèm để ý, nàng biết Ma giới rất tàn nhẫn, dù sao sau này nàng cũng sẽ rời khỏi Ma giới trở về Nhân giới, phải đi tìm cơ duyên được đề cập trong quyển sổ của Thánh nữ. Suy nghĩ xong Tô Mặc cười cười vô cùng tao nhã, làm cho mọi người xung quanh nhất thời bị mê hoặc, có người còn nhìn chằm chằm, ánh mắt si mê thưởng thức. Sau một lúc, họ mới ý thức mình có hành vi thất lễ.

“Chư vị, vừa rồi chỉ là một tai họa, không cần để ý.” Hoa Tích Dung xoay người mời mọi người ngồi xuống mở tiệc chiêu đãi.

“Không sao, không sao, bọn ta không ngờ thám tử lại dám trà trộn vào đây.” Những thương nhân khác cùng toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ Hoa Tích Dung này ra tay thật sát phạt quyết đoán, không dám suy nghĩ hàm hồ nữa.

“Chư vị mời ngồi.” Tô Mặc cười, mọi người cảm thấy hai bọn họ như một cặp trời đất tạo nên, đúng là một đôi.

“Tiểu Mạch, Tiểu Mạch đúng là tâm phúc của gia.” Hoa Tích Dung không nhịn được nở nụ cười, thấp giọng nói với Tô Mặc: “Ngươi chắc chắn biết vì sao họ đến, người là người thừa kế Thánh Nữ thành, ta là hoàng tử Ma giới, chúng ta lại đang hợp tác, hiện tại đã là một thế lực mạnh, nên họ đến để dựa dẫm chúng ta, địa vị của gia đang thay đổi.”

“Chúc mừng ngươi.” Tô Mặc chậm rãi nói.

“Gia chỉ cần ngươi bên cạnh, như hình với bóng là được rồi.” Hoa Tích Dung thân mật dựa sát vào.

Tô Mặc hung hăng liếc hắn một cái, Hoa Tích Dung không hề sợ, thấy Tô Mặc nhìn mình, hắn lấy ly trà hoa mai của Tô Mặc, chạm môi vào chỗ nàng đã uống, để lại dấu môi trên thành chén.

Hoa Tích Dung mặc y phục đỏ lửa, ngồi cùng Tô Mặc như một đôi kim đồng ngọc nữ.

Hắn đảo nhẹ ly trà, đóa hoa màu đỏ trên ngọc lưu ly bóng loáng, ánh mắt Hoa Tích Dung đột nhiên sáng lên, hắn cười tủm tỉm vươn lưỡi liếm nhẹ lên thành chén, sau đó đặt lên một nụ hôn, tư thế quyến rũ, tình ý dạt dào.

Gió nhẹ mơn man, Tô Mặc bị hắn nhìn một lúc, cảm thấy xấu hổ đỏ mặt.

Hoa Tích Dung ngả ngớn không làm người khác cảm thấy chán ghét, hắn cười xinh đẹp, đối mặt với Tô Mặc nói: “Tiểu Mạch nóng lắm sao, xem ra trà hoa mai này ngươi không thích, Tiểu Mạch cần uống chút nước ô mai không?”

Tô Mặc nhíu mày, gật đầu cười nói: “Hoa gia tự nhiên đi, ta không muốn uống gì hết!”

Hoa Tích Dung làm ra vẻ không có việc gì, lại cười một cái, xoay chỗ mình vừa uống ra, đẩy ly trà sang cho Tô Mặc, cười quyến rũ nói:“ Như vậy không được, ta là quân tử không thể lấy đồ của người khác.”

Tô Mặc nhất thời im lặng, khinh thường bĩu môi, nam nhân này muốn nàng uống chỗ hắn vừa uống qua sao?

Hoa Tích Dung cười cười, ánh mắt bỡn cợt, bỗng nhiên chuyển qua mọi người xung quanh: “Hôm nay để tỏ lòng với những vị khách ở đây, Hoa mỗ sẽ đàn một bản Phượng Cầu Hoàng tặng cho Tiểu Mạch, mọi người giúp ta chứng kiến được chứ?”

Mọi người cũng im lặng, hiểu ra Hoa Tích Dung đang trực tiếp thổ lộ với Tiểu Mạch, liền vỗ tay rầm rộ.

Tô Mặc nhíu nhíu mày, không nói gì.

Hoa Tích Dung ngồi xuống, đặt Lục Khởi cầm trước mặt, nhẹ nhàng đàn một khúc “Phượng Cầu Hoàng”

Hữu nhất mỹ nhân hề, kiến chi bất vong.

Nhất nhật bất kiến hề, tư chi như cuồng.

Phượng phi cao tường hề, tứ hải cầu hoàng.

Vô nại giai nhân hề, bất tại đông tường.

Tương cầm đại ngữ hề, liêu tả trung tràng.

Hà nhật kiến hứa hề, úy ngã bàng hoàng.

Nguyện ngôn phối đức hề, huề thủ tương tương.

Bất đắc vu phi hề, sử ngã luân vong.

Phượng hề phượng hề quy cố hương, ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng.

Thì vị ngộ hề vô sở tương, hà ngộ kim hề thăng tư đường!

Hữu diễm thục nữ tại khuê phòng, thất nhĩ nhân hà độc ngã tràng.

Hà duyến giao cảnh vi uyên ương, hồ hiệt hàng hề cộng cao tường!

Hoàng hề hoàng hề tòng ngã tê, đắc thác tư vĩ vĩnh vi phi.

Giao tình thông ý tâm hòa hài, trung dạ tương tòng tri giả thùy?

Song dực câu khởi phiên cao phi, vô cảm ngã tư sử dư bi.

(*) Phượng Cầu Hoàng (Chim phượng trống tìm chim phượng mái) – Tư Mã Tương Như:

Phổ thơ: Chồn cắn lúa

Gặp mĩ nhân rồi mãi chẳng quên

Một ngày không thấy lòng như điên

Phượng lượn cao thiên

Tìm Hoàng bốn biển

Tiếc nàng chẳng ở thành Đông

Mượn đàn nói chuyện, trải lòng thương yêu

Khi nao được gặp dáng kiều

Cho thôi nhung nhớ, cho triều thôi dâng

Cầu se tơ thắm sắt cầm

Nếu duyên không trọn, hồn trầm vào đêm

(Trên mạng chỉ có dịch nghĩa của phần khác, nên mình lấy tạm bài phổ thơ của bạn Chồn để chú thích)

Hiện tại, trong mắt mọi người, nam nhân cao cao tại thượng, ngạo mạn không thể tiếp cận như Hoa Tích Dung đã biến thành một nam nhân si tình, làm họ không thể tin được.

*

Bóng đêm bao trùm, trăng nhô lên cao, chiếu sáng vạn vật, ngọn Hắc Sơn ẩn khuất trong màn sương mù dày đặc.

Trên thuyền, một nam tử đang khoanh tay đứng, môi cười nhẹ nhàng, rốt cuộc hắn cũng tới Ma giới.

Nam tử này là Ngu Nhiễm, hắn đã lấy được thẻ bài của Vô Song thành, vì vậy mới tiến được vào Ma giới.

Cây quạt phẩy nhẹ nhàng, hắn lẩm bẩm nói: “Nữ nhân đáng giận kia đã đi hơn mười tháng, không biết có nhớ đến ta hay không.” Sau đó, Ngu Nhiễm gác hai chân lên, thản nhiên đắc ý nhìn ngắm phong cảnh, theo hắn đến Ma giới chỉ có một lão bộc, còn một tên hắn dùng tiền thuê dẫn đường, tóm lại lần này xuất phát một mình, tự do tự tại vô cùng.

Nhưng mắt hắn vừa xoay chuyển, lại đụng phải một con thuyền đang đi tới, bóng dáng quen thuộc hiện ra.

“Sư Anh?” Sắc mặt Ngu Nhiễm nhất thời biến đổi.

Sư Anh một tay cầm ô, phong thái tuyệt trần, Ngu Nhiễm lập tức hiểu ra, hắn ta lại tách bóng tới đây, quả thực vô sỉ cực kì. Ngu Nhiễm thật sự không còn lời nào để nói với bí thuật của Sư Anh.

“Nhiễm công tử, người định không nói một tiếng bỏ đi Ma giới sao? Gạt ta và Văn Nhân Dịch?” Sư Anh như cười như không nhìn hắn.

“Một tháng ở Ma giới bằng một ngày ở Nhân giới, tháng sau ta về cũng kịp không phải sao?” Ngu Nhiễm sớm đã tính trước tình huống này.

“Hiện tại thân thể Phương phu nhân đã dần hồi phục, Văn Nhân Dịch không thể rời khỏi Tề Quốc, ngươi là biểu đệ tại lợi dụng nhược điểm này để đi trước, vậy mà lúc trước ta còn nghĩ ngươi và hắn hợp tác.” Sư Anh cười cười nói.

“Sư Anh, ta biết bảy khế ước căn bản không thể phá bỏ, bản thế tử đã chấp nhận rồi, cho nên ngươi không cần châm chọc khiêu khích.” Ngu Nhiễm chậm rãi phẩy phẩy quạt.

“Đúng rồi, không biết Tiểu Mạch Tô gia hiện tại thế nào?” Sư Anh thản nhiên hỏi.

“Ngươi đang nói đến Tô thiếu gia sao, nhắc đến mới nói, Thánh tử này quả là thần kì.” Lão nhân không nhịn được tán thưởng.

“Thánh tử?” Sư Anh nhíu mày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play