Những tu sĩ khác tuy rằng không biết rõ, nhưng cũng nhìn ra pháp khí này giá trị xa xỉ, là thứ bọn họ tuyệt đối không dùng được. Nhưng mà đám con rối không có sinh mệnh này lại có năng lực gì mà sử dụng được pháp khí mạnh gấp ba bốn lần pháp khí của họ? Sắc mặt họ âm trầm, trong lòng như bị chọc thủng.

Khuôn mặt Hạ Tuyết Nhi tái nhợt, lúc này cũng khiếp sợ khó có thể tin.

Lưỡi dao trong tay Tô Mặc thoáng động, lập lòe sáng rọi khiến lão giả nhất thời hoa mắt, nghĩ thầm trong bụng đúng là vô sỉ, dám dùng lửa chiếu vào mắt người. Lão vội vã rút lui, nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra.

Tô Mặc điểm mũi chân, hóa thành cây tên nhọn phóng tới cực nhanh làm lão giả cũng biến sắc. Thân hình nàng chớp lóe, đột nhiên xuất hiện bên người lão ta, nói thầm bên tai lão: “Các hạ, mọi chuyện đã kết thúc rồi…”

Khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng không chút cảm xúc, cây đao trong tay vung lên kéo thành một vòng lửa, là lửa hàn băng. Ngọn lửa nhanh chóng bốc cao, nhảy múa trong tay Tô Mặc. Những tu sĩ có hiểu biết lập tức nhìn ra thiếu niên kia đang dùng thần thức thao túng. Hắn ta chẳng những có thể điều khiển được hỏa diễm cường đại mà còn có thể đồng thời điều khiển năm mươi tượng gỗ, thậm chí mỗi tượng gỗ còn mang một pháp khí trong tay. Thần thức đã cường đại đến mức biến thái luôn rồi.

Bất luận là tu sĩ nào cũng đều biết, một tu sĩ mạnh không phải ở sức lực, mà là ở linh lực và thần thức. Người giang hồ và tu sĩ khác nhau chính là linh lực, và cách thi triển thần thức như thế nào.

Pháp khí là linh hồn của tu sĩ, sử dụng pháp khí sẽ tiêu hao linh lực, mà thần thức chính là linh hồn trong linh hồn. Một tu sĩ nếu không có linh lực cường đại thì không có cách nào sử dụng pháp khí mạnh. Nhưng nếu không mang thần thức cường đại thì cũng không có cách nào thao túng nhiều pháp khí cùng lúc.

Loại hỏa diễm kia là dị hỏa hiếm thấy, pháp khí cực phẩm, rất khó thao túng.

Nhưng Tô Mặc lại dễ dàng điều khiển ngọn lửa đang cháy bập bùng, nàng búng nhẹ đầu ngón tay, ngọn lửa màu trắng lập tức cao lên ba trượng như sương mù, vô cùng mãnh liệt.

Ngọn lửa lập tức ập xuống như mưa rào, vây đối phương vào bên trong hoàn toàn. Hạ Tuyết Nhi sợ hãi thét to, nàng ta trơ mắt nhìn một vị trưởng giả bị hỏa diễm bao bọc, người đầy băng sương. Lão không còn nhúc nhích nữa, cuối cùng biến thành một bức tượng điêu khắc màu trắng sống động.

Thảm trạng của lão giả Hạ gia lập tức khiến chúng tu sĩ kinh hoàng trong lòng.

Từng ánh mắt hướng về phía Tô Mặc, có người ý vị sâu xa, có người hoảng sợ kinh hãi, cảm thấy thiếu niên này thực sự rất lợi hại.

Đám người Hạ gia cũng không một dám nhúc nhích. Phía sau chẳng những có con rối cơ quan khống chế bọn họ, trước mặt còn có một thanh đao hàn băng đáng sợ.

Sau khi toàn bộ người Hạ gia bị khống chế, Hạ Tuyết Nhi trợn mắt nhìn Tô Mặc.

Sư Anh cười tao nhã, đội mũ che mặt, bước lên dịu dàng hỏi: “Mặc Nhi, đám người này nên xử lý thế nào?”

Tô Mặc cười yếu ớt, nhìn Hạ Tuyết Nhi nói: “Bên trong đã nguy hiểm đến thế, vậy cho đám người kia vào trước dò đường đi là được.”

Đám người Hạ gia bị trói, đẩy đến cửa vào Yêu giới. Hạ Tuyết Nhi vừa giãy dụa vừa la hét, nhưng còn chưa kêu được hai tiếng thì đã bị Tô Mặc đưa tay đẩy vào.

Hạ Tuyết Nhi khẽ kêu lên: “Tiểu nhi Tô gia, lần này Hạ gia ta xuất động toàn bộ, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”

Tô Mặc cười lạnh lùng, “Bản thân mình không muốn thì cũng đừng gây ra cho người khác. Loại nữ nhân như ngươi, vô sỉ đê tiện, có thể đi tìm chết đầu tiên.”

Sư Anh đứng bên cạnh nàng, hắn cười khẽ, ôn nhu nói: “Trong Yêu giới rất lạnh, nhưng cũng không nhất định sẽ chết đâu.”

Tô Mặc nhíu mày, “Ý chàng là không cần phải làm vậy?”

Sư Anh lắc đầu, “Ý ta là, thời gian bọn họ đi vào khác nhau, có khả năng sẽ đi đến những không gian khác nhau, gặp phải hiểm cảnh riêng biệt, sống không bằng chết.”

*

Yêu giới một màu trắng xóa, từ khi đám người Tô Mặc tiến vào đã không nhìn thấy bóng dáng Hạ gia đâu rồi, cũng không cảm nhận được dao động sinh mệnh, không biết chúng đã chết hay đã chạy trốn. Nghe tiếng gió gào thét bên tai, Tô Mặc nhìn chung quanh, cảm thấy mọi thứ yên tĩnh quỷ dị.

Nàng bước ra nửa bước, dưới chân không phải là mặt đất mà là mặt băng.

Trên băng có lớp tuyết trắng bao phủ, nên không biết rõ băng dày bao nhiêu.

“Cẩn thận chút.” Sư Anh kéo tay Tô Mặc.

“Yên tâm, ta không sao.” Tô Mặc nhìn cảnh tượng tuyết trắng xóa xung quanh, phát hiện phía trước có một cửa động. Nàng lập tức dùng thần thức chậm rãi thăm dò vào tầng băng phía dưới.

Thần thức nàng xuyên thấu từng tầng băng, cảm ứng được lớp băng dày chừng một trượng, hơn nữa sâu bên dưới còn có vài mạch nước chuyển động thành những vòng xoáy đáng sợ.

Bên trong vòng xoáy chính là quần áo, giày dép trôi nổi của người Hạ gia.

Nàng cười khẽ một tiếng: “A Anh, hình như nơi đó có người Hạ gia rớt vào vì mặt băng quá mỏng.”

Nghe thấy tiếng cười vui sướng khi người gặp họa của nàng, Sư Anh bỗng thấy Tô Mặc cũng có chút phúc hắc.

Nhưng mà nàng như vậy, hắn lại rất thích.

Tô Mặc vỗ vỗ túi linh thú bên hông, chỉ một thoáng, băng hồ lông trắng đã chui ra. Nhìn cảnh băng tuyết trước mặt, bốn móng băng hồ giật giật, trong mắt đầy vẻ hưng phấn.

Sư Anh đảo mắt, “Nàng vậy mà lại có một con cửu vĩ băng hồ.”

Tô Mặc ngẩn ra, “Cửu vĩ băng hồ? Có ý gì?”

“Băng hồ này hẳn là có chín đuôi, vì nó chính là Yêu tộc của Yêu giới, nhưng mà hiện tại nó vẫn chưa tiến hóa. Nó thích lạnh, nơi càng lạnh càng thích, mà nơi càng lạnh càng có nhiều bảo vật xuất hiện.”

Băng hồ nghe vậy thì nhìn về phía Sư Anh, đôi mắt hồ ly nheo lại, coi như ngươi biết hàng. Nó vươn móng vuốt kéo kéo lớp lông trên đầu, vuốt ngược nó lên, vẻ mặt đắc ý.

Sư Anh bỗng ngồi xổm người xuống, nhìn nó, tao nhã cười: “Hơn nữa ở Yêu giới, băng hồ có thể cảm nhận được nguy hiểm. Nếu phía trước có nguy hiểm thì nó sẽ cho chúng ta biết trước tiên.”

Băng hồ gật gật đầu, liếc Sư Anh một cái, thấy ánh mắt đối phương chớp lóe nhưng đang tính kế, không biết vì sao nó cảm thấy nam nhân này rất đáng sợ, thân mình khẽ run run. Không sai, nam nhân này đủ nguy hiểm.

Tô Mặc cười nói: “Băng hồ, hai ngày này là tiết đoan ngộ, ta có chuẩn bị quà cho ngươi.”

Băng hồ há miệng, nghĩ thầm có phải là bánh ú hay không? Nó thích bánh ú!

Tô Mặc lấy một cái tráp tinh mĩ trong Thiên Thư ra, sau khi mở, ánh kim quang lấp lánh hiện trước mắt nó, là một bộ răng vàng. Trước mặt băng hồ nhất thời xuất hiện ba đường sọc đen, thứ này hơi tục rồi có được không?

“Lần trước có nói luyện chế pháp khí cho ngươi, đây là bộ răng hoàng kim, đeo nó lên cắn người sẽ rất tốt.”

Băng hồ có chút không tình nguyện đeo lên, nhưng mà nhìn cũng rất uy phong lẫm lẫm, vừa sắc bén vừa hợp vệ sinh.

Sau đó, hai người một hồ đi về phía trước. Tô Mặc hỏi: “A Anh, thứ chàng tìm nằm ở đâu?”

Sư Anh khẽ cười: “Chỉ cần đến nơi càng lạnh thì càng có cơ hội xuất hiện thứ đó, cứ để băng hồ dẫn đường cho chúng ta là được rồi. Những chuyện khác không cần phải để tâm.”

“Vậy khế ước của chúng ta phải làm sao bây giờ?” Tô Mặc nắm tay hắn, nhíu mày nhìn hắn.

“Mặc Nhi, nàng thật thú vị.” Sư Anh lại cười, “Nàng rất khát vọng làm lễ đôn luân với vi phu phải không?”

“A Anh lại nói bậy bạ gì đó?” Tô Mặc trừng mắt, “Ta chỉ là thấy tò mò thôi, thân thể chàng rốt cuộc có chỗ nào kỳ quái?”

“Mặc Nhi, chờ chúng ta lập khế ước xong, nàng muốn nghiên cứu thế nào thì cứ nghiên cứu thế ấy. Thân thể ta, trái tim ta, mọi thứ của ta đều là của nàng.” Sư Anh ngon ngọt đáp.

“Vậy còn phải bao lâu nữa?” Tô Mặc không biết vì sao lại hỏi thế, hỏi xong rồi thì mặt đỏ lên. Nàng đưa mắt nhìn sang nơi khác, hình như nàng có chút nóng vội rồi.

“Nhanh thôi, chỉ cần tìm được nơi thích hợp, có vật che chắn, yên tĩnh an toàn, thì hai chúng ta có thể lập khế ước rồi.”

“Ta không vội.” Tô Mặc cố ý nghiêm mặt nói.

“Ừm, nhưng mà ta vội.” Sư Anh ôm eo nàng.

Băng hồ lập tức khinh thường nhìn hai người, lòng vô cùng đồng tình với Văn Nhân Dịch.

Tô Mặc đang bước đi bỗng nhiên dừng lại, nàng nhíu mày, cúi đầu nói: “Phía dưới hình như có thứ gì đang bơi?”

Sư Anh cười, “Là cá hàn băng, số lượng hẳn không ít.”

Tô Mặc lại thấy có chút quỷ dị, nàng thấy hình như nó mang hình người, hơn nữa còn vừa mới động. Nàng dùng thần thức tra xét nhưng lại không phát hiện tung tích của nó. Bất quá nghĩ đến người Hạ gia cũng đang ở đây, hơn nữa không biết đã rơi vào bao nhiêu cạm bẫy, tiến vào bao nhiêu hiểm cảnh, nàng lại thấy không có vấn đề gì.

Nhưng băng hồ lại nằm sấp lên mặt băng, bộ dạng tham ăn.

Sư Anh cười nói: “Xem ra băng hồ rất thích ăn cá, hơn nữa loại cá này cũng rất tốt cho nó.”

Tô Mặc lại dùng thần thức tra xét, quả nhiên thấy rất nhiều cá thể trong suốt như nước, thân mình sáng bóng như ngọc, cứ một thời gian lại lội tới một lần, mỗi lần khoảng mấy chục con.

Băng hồ tham ăn, cào tới cào lui trên mặt băng, bắt đầu chảy nước miếng.

Tô Mặc lấy Hàn Băng đao ra, đao này tuy là hỏa diễm nhưng lại rất rét lạnh. Nàng chậm rãi thao túng bảo đao phá băng.

Băng hồ lập tức đáng khinh thả đuôi vào vết nứt, nhiệt độ không lạnh, hơn nữa rất nhanh đã có cá mắc câu cắn đuôi nó. Nó lập tức vung đuôi cho vào miệng thưởng thức, hai mắt sáng ngời. Sau đó nó nhảy luôn xuống nước, bắt đầu bơi về phía bầy cá!

Tô Mặc nhìn xung quanh, vẫn là cảnh tượng mênh mông trắng xóa.

Nhưng đột nhiên phía trước xuất hiện một cánh rừng, xem ra nơi có hẳn là có đất. Nơi bọn họ vừa tới là một cái hồ khổng lồ, nhiệt độ ở Yêu giới quá thấp, chỉ có tu sĩ mới chịu được băng hàn nơi đây, mặt hồ đã kết thành băng luôn rồi.

Băng hồ nhảy ra khỏi nước, nó đã ăn rất lo, lắc lắc lông, bộ lông lập tức khô ráo hơn nhiều.

Tô Mặc và Sư Anh bước vào rừng, thấy nơi đây không tệ, nếu làm một cái lều thì sẽ là chỗ trú ngụ rất tốt.

Sư Anh cười nhẹ: “Chỗ này cũng được.”

Tô Mặc nói: “Rất được.”

“Vậy đêm nay…”

“Ừm, đêm nay chúng ta lập khế ước.”

Lúc hai người thâm tình nhìn nhau, chợt nghe thấy giọng nữ vang lên: “Ca, ca mau nhìn xem, xem là ai tới vậy?”

Sư Anh lập tức nhíu mày, đưa tay đội mũ. Ở hướng khác đi ra một nam một nữ, là Diệp Tranh và Diệp Song Song.

Nàng kia nhìn thấy Tô Mặc thì lập tức quen thuộc bước tới, “Là Tứ thiếu Tô gia của Mặc Môn đó sao, ta vẫn còn nhớ ngươi. Ta và đại ca vừa mới đến đây, mệt cho các ngươi để Hạ gia vào dò đường trước, dọc dường chúng ta phát hiện rất nhiều xác chết của Hạ gia. Hiện giờ chúng ta thật an toàn đó có đúng không?”

Sau khi Diệp Song Song nhìn thấy băng hồ, lập tức kinh hãi kêu một tiếng.

Băng hồ trầm mắt xuống.

Nào ngờ Diệp Song Song lại nói: “Hồ ly thật đáng yêu, ta chưa từng gặp con nào xinh xắn như vậy.”

Băng hồ lập tức nhếch môi, lộ ra hàng răng vàng sáng chói.

“Đúng rồi đúng rồi, ta tên là Diệp Song Song.” Diệp Song Song lại nhìn Tô Mặc, tự giới thiệu mình.

Tô Mặc đánh giá Diệp Song Song một lát, nhận ra nàng ta không có ý xấu thì mỉm cười, cũng tự giới thiệu: “Chào ngươi, ta là tiểu Tứ Tô gia, tên Tô Mạch. Ngươi có thể gọi ta là Tiểu Mạch.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play