Sư Anh khẽ mỉm cười : “Câu này ngươi nói đúng là không dễ nghe.”
Nam tử áo tím nhẹ nhàng chuyển động, bắt tay vào làm phần giữa nhẫn. Nhẫn này không phải nhẫn tầm thường, chất ngọc màu đen tuyền, thoạt nhìn thấy giống như kim loại đen. Người này toàn thân đều là những vật đẹp đẽ, quý giá. Vật này cũng thuộc loại độc đáo khác biệt. Không ai có thể cho rằng nó tầm thường, bởi vì nó tượng trưng cho thân phận thế tử.
Nam tử ngân nga nói: "Sư Anh, ngươi thần thông quảng đại, tâm tư lại khó lường, ai biết ngay sau đó ngươi có làm ra chuyện gì khác người hay không. Dù sao, cơ quan thuật cũng là thứ ngươi am hiểu nhất, nhưng năm đó ngươi cũng không dùng một phần nhỏ cơ quan nào sỉ nhục đồng môn."
Sư Anh mệt mỏi đứng dậy : "Hảo hán không đề cập tới chuyện cũ."
Khuôn mặt nam tử áo tím lạnh băng: "Hiện giờ có thể đạt tới thực lực như chúng ta chỉ sợ không có mấy người, gian khổ nhiều năm, mới chớp mắt đã hơn ngàn năm. Chúng ta vốn có quan hệ gần gũi nhất, hiện tại đồng môn còn sống chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay."
Sư Anh vẫn cười yếu ớt như cũ: "Chuyện đã qua đều là quá khứ, càng lên cao mới biết thế giới thấp, đời này vốn là kẻ mạnh thì sống, kẻ yếu thì chết."
Nam tử áo tím nhìn hắn không chớp mắt : "Hiện giờ chúng ta ai mạnh hơn ai? Ai làm tù nhân cho ai?"
Ánh mắt Sư Anh chợt lóe: "Tù nhân? Ta chỉ là đang bế quan mà thôi."
"Bế quan?"
Nhìn đối phương luôn đứng ở nơi đó, Sư Anh liền cười mà nói với hắn: "Thật có lỗi. Nơi đây rất loạn, không có chỗ cho các hạ ngồi."
Nam tử liếc mắt nhìn Sư Anh thật lâu. Sau đó y lên tiếng: "Sư Anh, ta tới đây nhìn xem hiện tại ngươi có thay đổi chủ ý hay không. Nơi đây tuy thích hợp cho ngươi nghiên cứu thiên hạ kì thuật ngươi thích, tuy ngươi có thể chịu được tịch mịch nhưng ngươi với tu sĩ bình thường không giống nhau. Trí tuệ của ngươi là thiên hạ vô song, tựa như một gốc cây hiếm thấy hoàn mỹ, sớm muộn gì hoa cũng sẽ nở, cho nên cần phải nở rộ trước mắt thế nhân. Ngươi có bằng lòng trở thành thủ hạ của bản điện hạ hay không?"
Sư Anh ngồi thẳng thân mình, biểu tình ôn hòa, tư thái tao nhã, bên môi mang nụ cười theo nhợt nhạt: "Sư huynh, trước đây ta từng là phụ tá đế vương Thiên Không thành, bá chủ Thiên Không thành ngày xưa là sư trưởng ta tôn kính, ngươi là sư huynh của ta, nhưng mà hành động của ngươi cho thấy ngươi với ta không chung mục đích."
Ánh mắt nam tử nhìn qua Sư Anh, một tay đặt sau lưng: “Ngươi cảm thấy thực lực của ta không đủ?"
Thần sắc Sư Anh nhu hòa, ánh mắt lạnh nhạt, tao nhã cười nói: "Cũng không phải. Sư huynh, hoàng triều Thiên Không Thành đã có một ngàn tám trăm tòa thành trì, trong tay ngươi có chính một ngàn một trăm tòa thành trì, hoàng đô hai trăm, so với lão nhân gia sư phụ thì cường đại hơn nhiều."
Sư Anh biết Tạ Thiên Dạ là một người kiệt xuất tài trí mưu lược, bất luận là huyết mạch hay là chính trị, ánh mắt luôn độc đáo, nhìn xa trông rộng, năng lực quân sự và nhiếp chính đều cực kỳ cường hãn, tài năng vẹn toàn. Nhưng mà người này càng có hứng thú với quyền thế hơn.
Khuôn mặt nam tử áo tím mang theo ý cười bễ nghễ, phong thần tuấn lãng, cao lớn bất phàm, "Vậy sao? Không hổ là Sư Anh. Ở chỗ này cũng có thể hiểu rõ thế gian, chuyện tình trong thiên hạ biết rất rõ."
Sư Anh ảm đạm cười: "Đâu có, đâu có."
Nam tử áo tím ngạo nghễ nói: "Nhưng nam nhân giống như ngươi, nếu không để ta dùng, vậy sẽ trở thành địch nhân của ta."
Sư Anh mỉm cười: "Sư huynh cần gì tự coi nhẹ mình, phòng bị với Anh mỗ như thế. Kỳ thật điện hạ vô luận binh lực hay là quyền thế, khi Thiên Không thành cường thịnh nhất cũng không thể so sánh nổi. Nhất là quyền lực của điện hạ càng lúc càng cao. Một tờ thư, làm ba mặt phản chiến lẫn nhau, cơ hồ là không đánh mà thắng, mượn thực lực của trưởng lão ba phái của Thiên Không thành. Ngày thường ẩn nhẫn không thể hiện, nhưng tốc độ phát triển không thể tưởng tượng được,điện hạ chính là thần tiên mà người thường không thể suy nghĩ, không thể đàm luận."
Đôi mắt của nam tử nhíu lại, khóe môi cong lên ý cười yên tĩnh mà trầm ổn: "Ta biết ngươi bảo trì trung lập, tâm khí cao ngạo, ngoài bổn vương không ai có thể lưu ngươi lại, cho nên bổn vương hi vọng ngươi sẽ suy nghĩ lại, trở thành trợ thủ đắc lực của ta."
Sư Anh lộ ra tia cười yếu ớt, nói với nam tử áo tím: "Thật có lỗi, ta không có hứng thú với nam nhân."
Mặt nam tử áo tím vẫn không đổi sắc, nói ngắn gọn: "Ngươi vẫn luôn vô cùng thần bí! Hơn nữa lại có tài trí mưu lược hơn người, không hợp tác cùng ta thì thật đáng tiếc!"
Sư Anh nhìn hắn cười cười: "Ta không định sẽ hợp tác."
Nam tử áo tím nói: "Ngươi thấy ta hợp tác với Ma giới, cho nên mới cự tuyệt?"
Sư Anh lắc đầu, "Cũng không phải, Ma giới có hai thế lực, hợp tác cùng ngươi chính là thế lực dùng rất nhiều thủ đoạn tồi tệ. Tại hạ quả thực không vui, nhưng mà cũng không liên quan gì đến ta."
Hắn liếc nhìn: "Ngươi là quốc sư Thiên Không Thành, vì sao không có liên quan đến ngươi?"
"Tạ sư huynh, kỳ thật hiện giờ tại hạ chỉ muốn làm một việc."
"Việc gì?"
Sư Anh nhẹ nhàng thở dài, tao nhã nói: "Tại hạ muốn cáo lão hồi hương, cưới vợ sinh con.”
Hào quang trong mắt nam tử chợt lóe, hắn xoay người, vươn tay, đầu ngón tay bỗng xuất hiện ánh sáng màu lam, chiếu rọi căn phòng như ngôi sao màu lam lóe lên trong bóng đêm. Hắn bước lên hai bước, mắt nhìn Sư Anh chứa đầy lệ khí và ý lạnh muốn giết người.
Trên mặt đất, mọi người ngã lăn tứ tung , đa số tu sĩ đã mất mạng, dưới thế công của Tô Mặc, mười mấy tu sĩ nữa nhanh chóng ngã xuống. Phá Cương tiễn vừa ra, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Nàng vừa ra tay, lực chấn nhiếp thật lớn.
Mà nơi này là vùng lân cận của cửa khẩu, càng ngày càng có nhiều thế lực tu chân xuất hiện tại đây.
Một ngày này, không hẹn mà vô số tu sĩ cùng đến đây.
Tô Mặc cũng cố ý để lại mười nhân chứng sống ở trước mặt Thanh Vân Tông, Mặc Môn, Đông Lăng Vệ, và các đại gia tộc tu chân, trói chúng lại với nhau như đám súc sinh. Người tu chân xung quanh tuy là cao nhân lánh đời, bình thường không để ý tới mọi chuyện, nhưng đến mức này thì mọi người đương nhiên cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhịn không được tiến lên vây xem.
Tô Mặc nhìn một nam nhân bốn mươi tuổi bị trói chặt, ánh mắt người này rét lạnh, pha đủ loại khí chất, nhất định không phải là hạng người tầm thường.
"Ngươi là ai?" Tô Mặc lạnh lùng hỏi. Nàng đương nhiên biết đối phương có lai lịch gì, nhưng không có bằng chứng, tốt nhất làm khiến đối phương chính mồm thừa nhận. Nàng phải cho mọi người biết người Hạ gia mưu mẹo nham hiểm, khiến danh dự Hạ gia hoàn toàn mất sạch.
"Tiểu nhi, ngươi đừng hòng biết." Nam tử trung niên nhìn chằm chằm Tô Mặc, nói.
"Hửm? Các hạ thật sự rất có cốt khí." Tô Mặc lập tức vươn tay, những cái tát liên tục giáng xuống, tiếng tát tai thanh thúy vang vọng không ngừng, nàng đây là đang đánh vào mặt mũi của Hạ gia.
Xa xa, Sư Anh ngồi trên thuyền, nhìn Tô Mặc sắc bén như thế, bên môi mang theo ý cười ôn hòa.
"Nói hay không?" Tô Mặc hỏi.
"Không… Không nói." Bọn họ tuyệt đối trung thành với Hạ gia.
Bỗng nhiên, Tô Mặc túm tóc hắn, đập mạnh đều hắn lên đá ngầm.
Toàn bộ khuôn mặt của hắn “tiếp xúc thân mật” với nham thạch, mũi bị dập nát hoàn toàn, cằm đã trật khớp, hoàn toàn biến dạng. Hắn nhìn Tô Mặc, ánh mắt có chút hoảng sợ, nhưng vẫn mạnh miệng như cũ: "Tiểu nhi, cho dù ngươi đánh chết ta, ta cũng sẽ không nói."
"Thật sự không nói sao?" Tô Mặc cười xinh đẹp, ánh mắt lạnh băng: "Các ngươi quả là kiên cường, nhưng nếu ta ném ngươi vào miệng dị thú trong biển, không biết chúng nó một ngụm có thể cắn các ngươi ra bao nhiêu đoạn?"
Biển nơi đây xuất hiện một loại yêu tộc dị thú, thân hình khéo léo, tuy nhìn như cá bình thường, nhưng thật ra khát máu vô cùng, nhìn thấy thi thể liền bao vây thành đàn, cắn nuốt sạch sẽ da thịt, chỉ chừa lại xương trắng. Hạ gia đương nhiên biết chuyện đó, những thi thể của người bị bọn họ sát hại đều bị chúng nó hủy thi diệt tích. Có người rõ ràng đã bị rơi xuống đấy, tình trạng thảm đến nỗi không thể nói thành lời.
Liếm liếm đôi môi huyết nhục mơ hồ, nam tử cảm thấy như có trận gió lạnh lướt mặt hắn, giống như bị một cây kim nhọn đâm vào sâu trong da thịt, xương cốt, gân mạch và cốt tủy của hắn .
"Ta đếm đến ba, sau đó sẽ vứt ngươi xuống, xem thử xương cốt của ngươi cứng bao nhiêu." Tô Mặc cười lạnh.
"Một, hai, ba…” Tô Mặc đưa tay đẩy hắn.
"Từ từ, từ từ, ta nói, ta là… là…” Nam tử hoảng sợ mở miệng.
Bỗng nhiên, một mũi tên phóng tới, một mũi xuyên tim, nam tử lập tức rơi xuống đá ngầm. Thân thể lập tức bị đàn cá phía dưới cắn nuốt, một ngụm lại một ngụm, sạch sẽ, chỉ có máu tươi chảy xuôi, lan rộng ra biển.
Thân thể người nọ trôi nổi trong nước, lộ ra cái đầu. Thân thể hắn bị cắn nuốt chỉ còn xương, chỉ còn gương mặt là nguyên vẹn, mắt vẫn còn trừng mắt to, tràn ngập hoài nghi và khó tin.
Máu chảy tràn lan, trong ánh mắt mỗi người mang vẻ đau đớn.
Mà sau một mũi tên kia, những tên còn lại bắn tới liên tục, toàn bộ Hạ gia đều là kẻ cướp. Những người bị trói ở nơi thẩm vấn tuyệt đối đều trúng tên. Hơn nữa những người nằm đó chưa biết sống chết cũng bị bắn trúng nơi yếu hại, mỗi một mũi tên bay đến đều khiến mọi người sợ hãi tới tận linh hồn!
Thời điểm máu tươi lan tỏa, Tô Mặc đã thả người nhảy xa ra ngoài mười trượng, bay đến chỗ thuyền nhỏ neo đậu.
Tô Mặc mở mắt nhìn, nơi bắn tên đúng là thuyền của Hạ gia.
Tô Mặc thật sự muốn tạo điều kiện cho những người đó tự nhận mình là người Hạ gia. Đến lúc đó, thanh danh của Hạ gia cũng tự sụp đổ, nàng không ngờ Hạ gia lại giết người diệt khẩu như vậy.
Hạ Tuyết Nhi chậm rãi buông cung tên, mới vừa rồi, mũi tên thứ nhất đúng là do nàng ta bắn.
Ánh mắt khiếp người của nàng ta đảo qua Tô Mặc, nhưng sau khi nhìn thấy, Hạ Tuyết không khỏi nhíu mi. Thiếu niên kia hình như có chút quen mắt, nàng ta trầm ngâm một lát, không biết mình đã gặp người này lúc nào.
Lão giả đứng bên cạnh nói với Hạ Tuyết Nhi: "Tên kia có lẽ là Tứ thiếu gia của Tô gia."
Hàn quang trong mắt Hạ Tuyết chợt lóe, ngẩng đầu lên, lạnh lùng hừ một tiếng: "Hắn chính là ca ca của ả Yêu Cơ kia?"
"Không sai." Lão giả gật đầu.
"Hắn cũng tới đây?"
"Hắn là người của Mặc Môn." Lão giả nhìn thoáng qua trang phục của Tô Mặc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT