Sương sắc mông lung, từ lúc chung quanh Hải Vực xuất hiện dị thú càng ngày càng nhiều, bầu trời không còn xuất hiện ánh mặt trời. Trời lất phất mưa, màn mưa bụi và sương mù đã bao phủ trong vòng trăm dặm vào giữa khói mù dày đặc.
Ở nơi này, trong sắc trời mưa phùn mông lung, xung quanh rất nhiều tán tu đang thương nghị xem đối phó dị thú như thế nào, phương diện chiến thuật không ngừng tăng lên.
Đột nhiên một con thuyền lá liễu nhỏ đang ở trên mặt biển chậm rãi dập dềnh lướt đến, một nam một nữ ngồi trong khoang thuyền, nữ tử mặc y phục màu đỏ nhạt xinh đẹp, nam nhân mặcáo trắng đeo mặt nạ Hồ Điệp. Dáng vẻ hai người ngồi trong khoang thuyền vô cùng nhàn nhã, như đến đây du sơn ngoạn thủy, không hề tương hợp với không khí căng thẳng xung quanh.
Mọi người ngẩn ngơ, không ngờ lại thấy cảnh tượng như vậy.
Hai người kia điên rồi phải không? Cô nam quả nữ lại đi sâu vào biển.
Không biết công tử và tiểu thư nhà ai? Rõ ràng là đi tìm chết.
Tuần Tra Sứ của Thanh Vân tông thậm chí còn có ý tốt đi tới trước thuyền, mở miệng hỏi vài câu, nhìn thấy lệnh bài Thanh Vân Tông trong tay nữ tử, hắn liền đoán ra nữ tử này chính là Yêu Cơ.
Vẻ mặt của hắn lập tức cung kính, đồng thời chỉ đường cho hai người.
Xa xa, các tu sĩ thấy một màn như vậy thì càng thêm không hiểu, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Nam nhân mặc áo trắng sau khi câu được vài con cá, hắn đứng dậy đi tới đuôi thuyền rửa cá, dáng vẻ cực kỳ nhàn nhã cùng ung dung.
Lúc này, Tô Mặc đã thay xong một thân nam trang trong khoang thuyền, sau khi nàng nhẹ nhàng bước ra, ánh mắt Sư Anh ngẩn ra, cẩn thận nhìn nàng.
"Sao lại nhìn ta như vậy? Bộ dạng này có gì không ổn sao?" Tô Mặc vuốt hai gò má, cười nhàn nhạt với hắn.
"Rất đẹp mắt." Ánh mắt Sư Anh vô cùng dịu dàng, ngồi thẳng lên, ôn nhu nói: "Sau khi Mặc Nhi mặc nam trang, tư thế oai hùng mạnh mẽ, bớt đi một chút mị hoặc, so với dáng vẻ Yêu Cơ có thể nói là tưởng như hai người."
Tô Mặc cười khẽ: "Nhưng ngươi lại biết hai thân phận bí mật của ta mà."
Sư Anh mỉm cười, nghiêm túc nói: "Mặc dù ta dùng thần thức có thể đoán được Tứ thiếu gia Tô gia cùng Ngũ tiểu thư Tô gia là một người, nhưng chỉ nhìn từ bên ngoài, người bình thường nhất định là không phân biệt được. Tô Mặc nam trang và Yêu Cơ nữ trang, thật sự khác nhau một trời một vực. "
"Nhưng người có thần thức biến thái giống ngươi, thật sự là không có mấy." Tô Mặc chế nhạo.
"Vẫn có, sư huynh ta và ta không phân cao thấp." Sư Anh nói.
"Sư huynh ngươi là ai? Sau này ta có thể gặp không?" Tô Mặc cười.
"Có thể chứ, chẳng qua cơ hội gặp được hắn không lớn, địa vị hắn rất cao, hơn nữa bề bộn nhiều việc." Sư Anh nói nhỏ, dường như cũng không muốn nhắc tới người này.
Tô Mặc tao nhã cười, chậm rãi cất y phục Yêu Cơ. Khi nàng làm Yêu Cơ sẽ trang điểm, đôi mắt đen của nàng được kéo dài một chút, hơn nữa còn vẽ bóng mắt màu xanh dương, khiến đôi mắt phượng càng thêm xinh đẹp. Y phục đỏ lại tôn lên khí chất của nàng. Làm cho người ta cảm giác vô cùng yêu mị, thậm chí còn có chút thành thục, giơ tay nhấc chân đều có mang đầy mị hoặc, diễm lệ đến cực hạn.
Hôm nay tuy Tô Mặc mặc nam trang, gương mặt không đổi, nhưng ý vị và khí độ lại thay đổi hoàn toàn, có chút trong trẻo, có chút thanh nhã dịu dàng, hơn nữa y phục Mặc Môn khiến cho nàng có thêm một phần lạnh lùng nghiêm nghị của nam nhân.
"Sao nàng lại mặc nam trang?" Sư Anh nhìn nàng.
"Để tiện đánh nhau." Tô Mặc ngước mắt, bên môi cong lên, tươi cười.
"Xem ra nàng đã chuẩn bị đánh rồi? "Sư Anh rất hứng thú hỏi.
"Anh tiên sinh dẫn ta tới nơi này không phải đánh nhau? Chẳng lẽ thật sự đến để du sơn ngoạn thủy?" Tô Mặc lấy đoản đao Hồ Điệp trong Thiên Thư ra, xoay hai vòng trên ngón tay trái, sau đó giấu vào trong hai tay áo.
Nàng lại lấy ra một bộ cung tên, còn có mười mấy chiếc Phá Cương tiễn đeo sau người, tư thế oai hùng.
Sư Anh nhìn nàng, bên môi như cười như không, đột nhiên nói: "Không biết có cái gì cần ta giúp không?"
Tô Mặc đảo mắt, chậm rãi nói: "Có, có rất nhiều."
Dọc theo đường đi Sư Anh giúp Tô Mặc đồng thời chế tạo ra các loại bươm bướm có thể nổ mạnh, tốc độ hắn điêu khắc nhanh hơn Tô Mặc một chút. Tô Mặc làm ra một con, hắn có thể làm ra hai con, Tô Mặc lẳng lặng cười, hắn làm cái gì nàng đều sẽ nhận, hai người giống như đã trở về cuộc sống kiếp trước.
"Muốn ta giúp nàng làm gì nữa?" Sư Anh đã làm ra một trăm con bướm.
“Ngươi chờ một lát." Tô Mặc lấy vật liệu trong Thiên Thư ra, "Ta cần nhiều cơ quan nhân hơn, khoảng mười lăm cái."
"Được, ta làm cho nàng." Bên môi Sư Anh mang theo ý cười, không cự tuyệt.
Đôi mắt Sư Anh đen như mực, tĩnh mịch, trong con mắt tản ánh sáng ôn hòa, còn có làn da trắng như ngọc làm hắn càng có vẻ ôn hòa mềm mại.
Bất luận khi nào nhìn nàng, ánh mắt hắn đều rất ôn hòa, nhưng sẽ không khiến nàng cảm giác được vô vị hay lạnh nhạt. Sư Anh luôn thân thiết ôn hòa, hơn nữa vô cùng ăn ý với nàng.
Ở cùng hắn, nàng hoàn toàn không cần phải quan tâm nhiều, lại càng không cần làm gì, hắn đều có thể hiểu, hơn nữa sẽ thay nàng làm tốt nhất. Giống như hiện tại, nàng chỉ cần yên lặng như vậy, không cần làm gì cả, chỉ cần nhìn vào mắt hắn, tâm tình của nàng bất giác mềm mại đi nhiều.
Cùng lúc đó, trong đầu Tô Mặc dần dần xuất hiện một số hình ảnh kiếp trước làm nàng hoài niệm, mặc dù cách một đời nhưng lại như ở ngay trước mắt. Thời điểm hai người ở cùng nhau đều bình bình đạm đạm như vậy, nhưng cuộc sống bình thản này lại rất chân thật.
Nếu như muốn nàng miêu tả loại cảm giác chân thật này, vậy cũng chỉ có một từ.
Chính là ấm áp, một loại ấm áp gia đình.
Hắn vẫn luôn cho nàng cảm giác như thế.
Tô Mặc nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, hôm nay có Sư Anh làm cơ quan nhân thay nàng. Cuối cùng cũng được thoải mái, nàng liền sửa chữa lại pháp khí cướp đoạt được từ Hạ gia một lượt, khắc hoa vân trận pháp lên trên, tăng thêm nhiều cấp bậc cho pháp khí.
"Nàng biết luyện khí?" Sư Anh không ngước mắt, hỏi.
"Ừ."
"Nàng rất thông minh."
"Chưa nói tới thông minh, chỉ là suy một mà ra ba, cơ quan và luyện khí có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu. Cho nên hiểu được cơ quan thuật thì cũng sẽ hiểu được luyện khí thuật." Tô Mặc híp mắt, tay nắm bảo đao đoạt từ lão giả kia, bắt đầu chậm rãi luyện chế.
Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, bất tri bất giác sắc trời đã tối.
"Mặc Nhi, chúng ta cùng vào trong nghỉ ngơi đi." Sư Anh chậm rãi duỗi lưng một cái.
"Anh tiên sinh, khoang thuyền quá nhỏ, chỉ có thể ngủ một người." Tô Mặc kinh ngạc hỏi.
"Ừ, nàng và ta chen chúc thì sẽ ngủ đủ thôi." Sư Anh chớp chớp mắt nhìn nàng.
Nói xong, đột nhiên hắn kéo tay nàng, mang nàng đi thẳng đến bên trong, Tô Mặc tùy ý hắn lôi kéo tay mình, nếu không phải kiếp trước nàng rất quen thuộc với hắn, chỉ sợ cảm thấy hành động của hắn không khác biệt gì mấy với đăng đồ tử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT