Câu chuyện đến đó là kết
thúc, còn hiện thực bắt đầu từ đây.
Có người nói những mâu thuẫn, khó khăn trong cuộc sống vợ chồng sau khi kết hôn
sẽ ảnh hưởng lớn đến tình cảm phu thê; có người nói sau khi kết hôn sẽ phải
thay đổi thói quen sinh hoạt trước đây, cùng nhau thỏa hiệp; có người nói đàn
ông trước và sau hôn nhân chính là hai mặt trên dưới của đồng tiền, cùng sống
dưới một mái nhà, sự lười nhác, sự thờ ơ rồi vô vàn tật xấu của anh ta mới được
bộc lộ một cách triệt để nhất...
Mẹ chồng của Hà Tâm My ở mãi bên kia quả địa cầu, nên không lo nảy sinh chuyện
mẹ chồng nàng dâu; tật xấu của Tống cá trê,
cô đã sớm nắm rõ như lòng bàn tay từ mười năm trước. Tình yêu của Tống cá trê
và cô sau khi buổi hôn lễ lãng mạn kết thúc chính là đại diện cho tuyên cáo
cuộc sống hiện thực trời chẳng biết đất chẳng hay bắt đầu.
“Trần Uyển, cậu không biết tớ vừa phải trải qua những ngày thế nào đâu!”, Hà
Tâm My đặt mông lên kệ trong phòng bếp nhà Trần Uyển, bắt đầu bô lô ba la, “Sáng
nào cũng thế, mắt còn chưa mở rõ, kèm nha kèm nhèm liền bị anh ấy vỗ một phát
tỉnh ngay, nói cái gì mà ‘ăn nhiều hơn heo, ngủ nhiều hơn lợn mà làm chẳng bằng
con ỉn’. Nói anh đoạt huy chương vàng trong cuộc thi người giúp việc và tớ
chính là tác phẩm mà nhờ đó anh ấy đoạt giải. Buối tối lên giường đã phải...
‘hoạt động’, sáng dậy lại cùng anh chạy bộ, đến công ty thì phải lướt qua đảo
lại chạy như điên dại vì các cuộc phỏng vấn, mẹ kiếp. Tớ cũng là phụ nữ có nghề
nghiệp chứ bộ? Tớ đã phải miễn cưỡng chăm sóc gia đình, luyện tập cũng không
cần phải như thế chứ, anh ấy còn chuẩn bị tiến cử tớ tham gia thế vận hội
Olympic năm sau hay sao không biết”.
Trần Uyển đợi cô nói xong mới tiếp lời: “Nhưng sao chẳng thấy cậu gầy tẹo nào,
hình như trước khi cưới có thu vào chút xíu giờ lại phình ra khá nhiều rồi”.
Tâm My cúi đầu nhìn cặp mông cỡ bự của mình đang ngự trên kệ bếp, xoa xoa đầu
gối tủi thân lí nhí: “Đừng lúc nào cũng nhắc đến mấy khuyết điểm của tớ chứ.
Biết thân biết phận nên chẳng phải tối qua về nhà tớ đã không ăn cơm mà chỉ ăn
mấy thứ linh tinh thôi sao. À, nói đến ăn còn đau đầu kinh khủng hơn ngàn lần.
Hết nghỉ phép tớ liền quay trở lại tòa soạn, hay thật, cuối năm tớ bận, ông xã
nhà tớ còn bận hơn! Sáng chia tay mãi đến tối mịt mới lại nhìn thấy nhau. Cậu
thừa hiểu tớ chẳng biết nấu nướng, buổi tối mãi đến nửa đêm anh ấy vẫn chưa về,
tớ làm sao để bụng rỗng đợi anh ấy được, nên phải gọi đồ ăn bên ngoài, ăn một
mình chẳng có mùi vị gì, nhưng nằm trên sofa ăn vặt và xem ti vi, vừa xem vừa
ngốn đám đồ ăn nên chẳng mấy chốc đã sạch trơn. Tiểu Uyển, giờ tớ bắt đầu thấy
hối hận khi kết hôn rồi. Cậu xem nếu đổi lại là trước đây, cứ việc làm những gì
mình thích thật tốt biết bao, ngay cả việc ăn một bát mỳ ăn liền cũng thấy
hương vị đậm đà biết nhường nào”.
“Mỳ ăn liền hay là mỳ ăn liền trước đây, điều cậu cảm thấy không ngon là vì
không thấy mặt của người đó”, Trần Uyển hào hứng nói, thấy mặt Tâm My có chút
khó xử, cô nghiêm nghị, hỏi: “Lão Tống bận đến thế sao? Lúc nào cũng ăn vặt
chẳng trách mà trở thành thế này, chi bằng...”.
“Thôi!”, Tâm My nhảy xuống đất, đầu hướng ra phía cửa phòng bếp ngó ngang liếc
dọc rồi mới lớn tiếng giải thích, “Tớ không có ý định lết đến nhà cậu để ăn
chực đâu nhé, nói thế nào nhỉ, bây giờ tớ cũng là người có nhà cửa, có gia đình
rồi đấy”.
“Cậu không cần phải giải thích cho chuột cống nghe đâu, anh ấy không có nhà,
đưa Đậu Đinh đến nhà ông nội chơi rồi”, Trần Uyển vui vẻ nói.
“Thảo nào tớ thấy hôm nay thiêu thiếu cái gì đó, yên tĩnh thế này mà”, Tâm My
lầu bầu, ngẫm nghĩ một lát lại than ngắn thở dài: “Anh ấy thích cảm giác ở nhà
có người đợi anh ấy về, trước đây khi anh ấy ở ký túc Đông Đại, từ sáng đến tối
trong phòng chỉ có đúng một ánh đèn. Cho nên buổi tối mà đồng nghiệp rủ đi tụ
tập nhậu nhẹt tớ đều từ chối cả, sợ anh ấy tăng ca về muộn sẽ không thấy tớ. về
nhà bố mẹ tớ ăn cơm cũng không ổn, cậu biết tính tình bố mẹ tớ nóng nảy thế
rồi, mới lấy chồng chưa được mấy ngày mà đã chạy về nhà, nhất định mẹ tớ sẽ
nghĩ rằng... Bố tớ mà biết tối tớ không được ăn cơm, sợ rằng cả nhà bếp đều
được chuyển đến ngôi nhà nhỏ bé của chúng tớ mất”.
Có mỗi chuyện ăn uống thôi mà cũng phiền nhiễu thế này, Tiểu Uyển chẳng biết là
nên cười hay nên mếu, nên tức giận hay nên tán dương nữa.
“Cậu đừng có cười, Mao Chủ tịch từng nói, vấn đề cơm ăn là vấn đề lớn nhất
trong đấu tranh giai cấp!” Trong tuần kỷ niệm 115 năm ngày sinh của Chủ tịch
Mao, khi tòa soạn làm đặc san kỷ niệm thì Hà Tâm My đã xem câu này như châm
ngôn sống của đời mình nên thuộc lòng như cháo chảy, “Đây không phải là chuyện
mời khách dùng cơm, mà là vấn đề nước sôi lửa bỏng ngày ngày tớ phải đối mặt”.
Trần Uyển liếc ánh mắt hồ nghi: “Nghiêm trọng vậy sao? Đồ ăn bên ngoài thực sự
nuốt không trôi hả?”.
Hà Tâm My gật đầu lia lịa: “Vô cùng nghiêm trọng”, bộ dạng cô bỗng trở nên trịnh
trọng, “Tiểu Uyển, cậu có thể, hic, có thể dạy tớ một chút? Không cần phải kỹ
thuật cao thâm, sơn hào hải vị gì cả, chỉ cần có thể xào rau rang thịt làm canh
gì gì đó. Tớ...”, cô vặn vặn ngón tay, giọng nói do dự không quyết, càng nói
càng nhỏ, “Lão Tống tăng ca trở về, còn phải làm cơm cho tớ, tớ...”.
Đối mặt với thái độ bẽn lẽn, ngượng nghịu hiếm thấy của sư tử Hà Tâm My có một
không hai này, miệng Trần Uyển càng mở càng to...
“Tớ rất thương anh ấy.”
Sau mấy giây tĩnh lặng, trong phòng bếp mới bạo phát giọng tố cáo, coi thường
của Trần Uyển, “Hà Tâm My, cậu lúc nào cũng nói lão Tống thế này, lão Tống thế
khác, hóa ra người bị ức hiếp lại là người ta”.
Lựa tới chọn lui ngày tốt tháng lành chẳng thà lập tức thực thi ngay, nguyên
liệu và thầy dạy đều đang có cả, vừa chuẩn bị nguyên liệu và học cách chế biến,
lớp học nấu ăn lập tức khai giảng.
Ngày đầu, Tống Thư Ngu hoàn toàn bất ngờ.
Trước đây, mỗi khi về đến nhà, ranh con nếu không nằm vắt chân trên sofa thì
cũng ườn người trên giường, hoặc là lăn lộn hành trình gian nan từ sofa lên
giường, thật hiếm thấy phòng bếp lại đèn đuốc sáng trưng như thế.
Tâm My đang bận rộn nghiên cứu kết quả thực nghiệm của bản thân, chẳng ngoái
nhìn cửa đã mở, đến khi Tống Thư Ngu xuất hiện trước cửa phòng bếp thì việc thu
dọn hiện trường phạm tội đã không còn kịp nữa.
“Lúc nào cũng thế. Tại sao không bấm chuông? Biết rõ em đang ở nhà hả?”
Mới cưới nên cô chưa thể bỏ được thói quen bấm chuông cửa, có khi biết Tống Thư
Ngu không ở nhà nhưng cô vẫn cố ý nhấn chuông vài lần; còn Tống Thư Ngu lại
hoàn toàn trái ngược, anh thích tự mình mở cửa, khoảnh khắc lấy chìa khóa ra mở
sẽ mang đến cho người ta cảm giác quen thuộc khi trở về tổ ấm của mình.
Tống Thư Ngu nghe thấy tiếng trách mắng của Tâm My, dựa người vào cửa bếp nhìn
cô, khóe miệng khẽ nhếch: “Đầu bếp nữ này là vợ anh hả?”.
Hà Tâm My nghe thấy ba chữ “đầu bếp nữ”, thì lúng túng lau tay vào tạp dề, “Đầu
bếp nữ cái gì? Chẳng qua em mua đồ ăn ở bên ngoài rồi cho vào lò vi sóng hấp
thôi”, bước về phía anh, liền bị anh ôm vào lòng.
“Buổi chiều gọi điện cho em, nói chưa được một nửa câu đã vội cúp máy.”
Lời nói mang ngữ khí vừa như trách móc lại tựa như đang làm nũng, Tâm My vừa
run rẩy, tay nổi hết cả da gà vừa kiểm điểm sâu sắc: “Tòa soạn bận mà, với lại
cũng không có việc quan trọng lắm”.
“Ai bảo không quan trọng? Bà xã, anh nhớ em.” Cả buổi chiều tâm trạng của Tống
Thư Ngu cứ trằn trọc nhớ nhung như thế.
“Có vẻ đến sáng chúng ta mới tách nhau ra được”, lời vừa phát ra, Tâm My chỉ
muốn cho mình một bạt tai, tại sao lại không hiểu được lời nói phong tình kia?
Phải học trên ti vi và đáp một câu “Em cũng nhớ anh” mới phải chứ. Mày ngốc lắm
Hà Tâm My.
Quả nhiên, nhìn bộ dạng của Lão Tống tỏ vẻ không mấy hài lòng, Hà Tâm My vừa
tránh được cái nhéo mũi của anh, vừa lầm bầm nói: “Ăn thôi ăn thôi, đợi anh từ
sáu giờ đến tận bây giờ đấy”.
“Mua ngoài?”, Tống Thư Ngu mới húp một miếng canh cá nấu với đậu phụ, lập tức
nhướng mày hỏi: “Cửa hàng đó mới đổi đầu bếp hả?”.
Hà Tâm My chột dạ, đầu cúi thấp, “Làm sao em biết được, không ngon hả?”. Không
phải chứ, tất cả những món này đều được hoàn thành dưới sự chỉ đạo anh minh và
sáng suốt của Trần Uyển, tuy mùi vị có khác với mua ngoài một chút.
“Ngon”, Tống Thư Ngu cười tít mắt, “Vốn định bàn với em xem có nên thuê người
giúp việc không, xem ra không cần nữa. Bà xã, sau này bữa tối chúng ta không
phải đi đâu rồi”.
“Hả?!”, chiếc muôi múc canh Hà Tâm My đang cầm trên tay, rơi cái “bụp” xuống
tạp dề. Lệ ứa tùm lum, em không định đóng quân trường kỳ ở phòng bếp đâu,
“nhưng em cảm thấy không ngon như những món anh làm”, cô đang cố vật lộn trước
khi rơi xuống vực thẳm.
“Ai bảo thế, tài nghệ cao hơn anh nhiều đấy”, Tống Thư Ngu húp soạt một cái hết
nửa bát canh, “Đạt trình độ của khu Củng Hương rồi”.
Mẹ kiếp, mẹ lão Tống nói quả không sai: Đàn bà à, chớ có biết làm lắm thứ! Biết
càng nhiều bao nhiêu chắc chắn phải bục mặt làm bấy nhiêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT