Hà Tâm My giương mắt nhìn
chiếc quần lót sặc sỡ mà mặt thộn mất năm mươi chín giây, đến lúc ngẩng đầu chỉ
hỏi đúng một câu: “Anh đã giặt chưa đấy?”. Tống Thư Ngu mặt kiểu Cô bị trúng gió
đấy à: “Tôi cố tình chạy đi mua cho cô đấy”.
“Cái màu này…”
“Màu nâu phơi lên ai nhìn thấy cho được?”
Nhưng style này thì kinh quá đi!
“… Ừ hừm, tốt lắm, hi hi, hoa kiểu này hệt đèn bí ngô, cách mười ki lô mét cũng
phát hiện được ánh sáng chói lóa 囧囧 của nó.” Cô vẫn
không chắc liệu đó có phải là tài sản cá nhân của lão Tống hay không. Hai đầu
ngón tay nhón lấy một góc nhỏ, xoay một vòng mới phát hiện, đừng nói mắc áo,
trong phòng đến cái đinh cũng chẳng có.
Khốn kiếp, của nợ này biết treo ở đâu?
“Cứ để trong túi của cô ấy, đợi chút nữa mua đồ về phơi ra là được.”
Tâm My suy sụp: Ý ngài là tôi phải mang theo nó khi đi mua đồ, lúc lượn siêu
thị và dạo bước trong làn gió mát của thành phố? Có phải bùa hộ mệnh đâu!
“102! 102 có ở đây không?”
Ở khu của công an có khác, gọi cửa cứ như là gọi số hiệu của tù nhân vậy.
“Đây!… Có, có”, Tâm My luống cuống chạy ra mở cửa.
“Đưa hàng.” Ở cửa có hai tên nhóc mặc đồng phục của Công ty Điện máy XO.
“Hai người nhầm phải không? Tôi đâu có đặt đồ điện tử gì?”, cô ngoái đầu ra sau
hỏi Tống Thư Ngu, “Anh đặt à?”, Tống Thư Ngu lắc đầu.
Người đứng trước rút ra một tệp hóa đơn lật vài trang xem xét, “Đúng rồi, đường
XX số OO phòng 102”.
Tâm My cầm tờ hóa đơn, thấy người thanh toán Thường Tuệ, tâm trạng rớt xuống
tận đáy vực, “Đúng rồi, mời vào”.
Hai tên nhóc lắp tivi, điều hòa xong đâu đấy liền cáo từ, Tâm My ngồi trên
chiếc ghế duy nhất trong phòng như nhà sư đang ngồi thiền.
Tống Thư Ngu đứng khá lâu, không biết làm thế nào liền nói: “Đầu ngón tay có gì
hay mà nhìn?”.
Cô ngẩng mặt ngước nhìn, mắt ánh lên vẻ thành thực: “Mẹ không cần tôi nữa phải
không?”.
“Nói gì thế? Không cần mà lại gửi đồ đến thế này à?”
“Thế chẳng phải muốn tôi cứ yên tâm mà sống, khỏi cần phải về nhà nữa”, cô lại
cúi đầu, “Tôi đã khiến bà quá thất vọng”.
Anh ngồi xuống trước mặt cô, mấy lần định đưa tay nhưng sau cùng lại đặt lên
gối mình.
“… Có cố gắng thế nào cũng không làm bà hài lòng, sống vô ích hơn hai mươi năm,
tốn cơm tốn gạo.”
“Làm bọ gạo cũng là một thứ hạnh phúc.”
“Tống cá trê, không khiến anh an ủi tôi kiểu đó.”
“Thế muốn tôi làm thế nào?”
“Đáng ra phải nói, cô là mỹ nữ siêu cấp vô địch vũ trụ, hiện giờ tiềm năng vẫn
chưa được phát huy, rồi sẽ có một ngày bừng sáng cả hành tinh, hào quang nhất
định sẽ khiến cả thế gian lóa mắt… Nhìn tôi làm gì?”
Lão Tống ánh mắt đăm chiêu: “… Sorry, tôi là nghệ thuật gia, ngắm nhìn mỹ nhân
là công việc của tôi”.
Tâm My lao đi: “Đừng có chắn đường, tôi phải tìm chỗ… Ọe”.
Tất cả mọi thứ không có gì quan trọng bằng việc chuyển nhà và lắp mạng mới.
Trên tivi, cô MC Tiểu S với tràng cười không ngớt, giọng Thái Khang Vĩnh dồn
dập gấp gáp. Lần đầu tiên Tâm My xem tivi một mình, phát hiện thấy việc trong
nhà không có tiếng người thật đáng sợ, thế nên việc đầu tiên khi về đến nhà là
bật tivi.
Cô nằm bò trên giường cười ha ha với chiếc máy tính, lúc vào trong phòng chat
mới lộ mặt đã bị xâu xé một trận, bạn bè lũ lượt trách cô có người yêu là mất
hết nhân tính, yêu đương vào quên hết chị em.
Cuối cùng cô cũng có thời gian đánh một hàng chữ: Đã trở về tình trạng độc thân.
Mọi người yên lặng hồi lâu, thái độ thay đổi chóng mặt, lần lượt những lời động
viên an ủi kéo câu nói của cô xuống tít phía dưới, trên màn hình không còn
trông thấy nữa.
Tâm My hỏi gần đây trên diễn đàn có gì hay ho không.
Latte nói mấy hôm trước có người post bài “Con gái nhà giàu thật đáng thương”,
kết quả là tất cả mọi người công kích, người có lời lẽ kịch liệt nhất là Shin.
Latte nói bình thường tên Shin nhất mực “điềm tĩnh”, có vẻ luôn sâu xa khó
lường nói câu nào trúng câu đó, không ngờ đến mắng người cũng ghê gớm ra trò
như thế.
Tâm My bắt đầu hào hứng: Để mình xem xem.
Latte: Sức chiến đấu của chủ thớt quá yếu, đã biến rồi. Cậu thử tìm một chút,
chắc đã trôi xuống trang năm trang sáu rồi đấy.
Gấu hung bạo: O(∩_∩)O ha ha ~~
Latte: Gấu này, cậu với Shin có thật là không có tình ý gì không?
Gấu hung bạo: Cho phát tát giờ. Bốp bốp bốp…
Latte: Cậu không xuất hiện cậu ta cũng lặn luôn, nếu không phải bài post đó
mình còn tưởng cậu ta cũng mất tích rồi.
Gấu hung bạo: =.= Ối giời ạ… Lão đại à, cậu tưởng tượng phong phú quá rồi. Cái
đó thì nói được gì chứ.
Latte: Vậy cậu ta lấy nick QQ của cậu làm gì? Cũng không thấy hỏi người khác.
Thật lòng đi, có thật không quan hệ gì không?
Gấu hung bạo: Làm sao mình biết được cậu ta muốn gì? Nói không chừng ăn no rửng
mỡ hoặc bị mộng du. Sau cùng xin nhấn mạnh lại một lần nữa: Không có quan hệ
gì!
Khiếp chưa, hơn 700 bình luận!
Tâm My trợn tròn mắt, thế là chủ đề hot nhất của diễn đàn trong cả năm nay rồi.
Người đăng bài bị mọi người công kích có nick là Nếu tương tư, Tâm My lờ mờ có
chút ấn tượng, nhớ ra cô ta là người mới của diễn đàn có bình luận nói rằng
trước hôn nhân vẫn có quyền được chọn lại lần nữa.
Nếu tương tư nói về một người bạn cùng giới của mình, cô gái đó xuất thân danh
giá, gia đình có điều kiện, đáng tiếc không có chí tiến thủ, đần độn dốt nát.
Điều khiến cô gái đáng thương nhất là thân hình quá khổ, ăn nói thô lỗ, thậm
chí điều kiện vật chất cũng không thể làm chỗ dựa, chuyện tình cảm hết lần này
đến lần khác đều thất bại.
Không có chí tiến thủ, thân hình quá khổ, tình duyên lận đận, trong lòng Tâm My
nghĩ chẳng phải đang nói mình sao? Nhưng thấy xuất thân danh giá lại không
giống lắm, gia đình cô cùng lắm cũng chỉ là gia đình có học.
Cô đi pha một ly ngũ cốc để vừa xem vừa uống.
Chủ thớt bắt đầu với giọng điệu thương hại nhưng cũng không đến nỗi khiến người
ta phát ghét, chỉ là mấy bình luận phản hồi nói giọng điệu cô ta chẳng qua là
“Cáo chê nho xanh”, đến khi không còn điềm tĩnh được nữa, chủ thớt đáp trả bằng
giọng lưỡi cay độc: “Thân hình thịt thà như lợn của cô ta có cái gì đáng để tôi
ngưỡng mộ…”.
Ông nội nhà nó chứ! Tâm My bất giác dùng câu cửa miệng của Tần chuột cống. Thịt
lợn thì làm sao? Giá ổn định nhất chính là thịt lợn đấy!
Trong diễn đàn, Tâm My đã từng gặp một vài chị em, thân hình cũng không khác cô
là mấy. Vừa trông thấy hai chữ thịt thà, liền nhảy cẫng lên. Cô ta cũng không
vừa, ngôn từ sắc bén, thế là, cuộc hỗn chiến bắt đầu.
Tâm My càng kéo xuống xem càng uất ức, mãi cho tới khi Shin xuất hiện.
Bình luận thứ nhất của Shin: Không có ảnh chẳng biết được thực hư, mời chủ thớt
đăng ảnh, để chúng tôi được biết thế nào là mỹ nữ.
Bình luận thứ hai của Shin: Thái độ lệch lạc, nhân cách lệch lạc…
Bình luận thứ ba của Shin: …
Bình luận cuối cùng của Shin: Lấy vợ chỉ cần coi mặt là quyết sách đầu tư gay
go nhất, sự phai tàn của dung nhan tương đương với việc tài sản cố định bị
trượt giá nhanh chóng, lợi nhuận sau đầu tư thấp nên chỉ có thể đầu tư ngắn
hạn, không nên giữ lại quá lâu.
Shin, người quá vĩ đại! Người quá vô địch! Tuy việc vật cách hóa phụ nữ có hơi
đáng ghét, nhưng… xin quỳ lạy, quỳ lạy vô điều kiện!
Người đã tóm sạch lũ sâu bọ làm rầu nồi canh trên mạng giải trí rồi!
Tâm My chủ động click vào biểu tượng của Shin, gửi tới một icon mặt cười.
Chẳng còn cách nào, yêu cậu ấy quá. Chẳng sợ ngoài đời đầu hói răng hô bụng
ếch, xấu xí thảm hại, cậu ấy tuyệt đối vẫn là tri kỷ của cô.
Lời đã nói ra không thể rút lại, hóa ra anh chàng này thú vị đến vậy. Nhưng có
vẻ như đã đi không ít nơi, đến không ít chỗ nên hiểu biết thật phi thường.
Cuối cùng cô hỏi: Có thể thường xuyên gặp anh nói chuyện không?
Shin: Vô tư hoan nghênh! Nhưng thường tôi chỉ có thể lên mạng vào buổi tối.
Gấu hung bạo: ^.^ Vậy tôi out trước nhé, bye bye.
Cách đó mấy cây, có người liếc vào màn hình nghiến răng nghiến lợi: Ranh con,
nói chuyện với người ta cũng phải nhớ lễ phép một chút chứ.
Sinh nhật, Tâm My nhận được không ít quà.
Phong bì ba gửi đến kịp thời hóa giải nguy cơ tài chính của cô; Trần Uyển biết
cô thích pha lê, tặng cô một chuỗi vòng tay Tourmaline [Một loại đá
Granit nhiều màu sắc dùng làm trang sức.] cực phẩm; Khinh My ở tận Quý Tây, gửi đến nguyên một chiếc giò heo hun
khói đặt trong túi chân không. Tâm My ngồi khoanh chân ôm chiếc giò heo cỡ lớn
ngồi ngay giữa phòng khách chật hẹp, trên tay đeo chuỗi vòng long lanh đếm
tiền, hạnh phúc suýt rớt nước mắt. Chỉ có Ninh Tiểu Nhã, hức hức…
Mắt cô đảo qua chiếc hộp trên bàn được chuyển phát nhanh tới, với tay túm lấy
rồi quẳng vào trong tủ: “Ninh Tiểu Nhã, mong ước lớn nhất trong ngày sinh nhật
hôm nay của tôi chính là mong chồng của cậu bị liệt dương một năm, đảm bảo tôi
sẽ tặng cậu nguyên một bộ dụng cụ tự sướng!”.
Trở về tòa soạn, mấy người cùng nhóm trông thấy cô liền “Chúc mừng sinh nhật”,
đến ánh mắt sếp tổng khi nhìn cô cũng hiền từ hơn mọi hôm.
Cô linh tính chẳng lành, họp xong liền hỏi Tiểu Đỗ: “Làm sao thế này? Ánh mắt
ai nhìn tôi cũng thấy là lạ”.
“Chẳng phải cậu độc thân sao? Chẳng phải hôm nay là sinh nhật sao?”
Tiểu Đỗ hỏi một câu cô gật đầu một câu.
“Chúng tôi đang bàn nhau tặng quà gì thì được.”
“Ha ha, cái đó đâu cần phải bí mật gì. Tôi từng này tuổi rồi còn cần gì quà
cáp, tối đến tôi chủ xị tìm chỗ nào đấy tụ tập, mọi người nể mặt đến ăn uống là
được rồi.”
“Cái chính không phải ở chỗ đó, hôm nay làm thế nào cũng phải tìm cho cậu một
anh chàng độc thân ngon giai”, Tiểu Đỗ nhìn Tâm My khó nói, cười méo mó: “Tặng
cho cậu người tình một đêm mới chuẩn có phải không?”.
“…?”
“Tâm My, hôm nay cậu chậm hiểu thế.”
“… Tôi”, Tâm My nuốt chữ “Mẹ kiếp” vào trong bụng, “Tôi, tôi, tôi muốn nghỉ
việc!”
Mẹ ơi! Tại sao lại sinh ra con vào đúng ngày cuối cùng của cung Bạch Dương,
ngày 19 tháng 4?
Tối đến, một đám người kéo đến khu Củng Hương ăn uống.
Trước giờ, số lần Tâm My đến chỗ Tiểu Uyển ăn chực quá nhiều, hôm nay cô hạ
quyết tâm rút hầu bao của mình. Nhưng ở tòa soạn cô rất được lòng mọi người,
những người đã từng cùng nhóm trong ban tài chính, bá vai bá cổ tới, tính sơ sơ
cũng phải mất hai bàn.
Điều này khiến cô nhảy cuống lên trong bụng.
Tiền lương cô đi làm cuối tháng nhận được bao nhiêu phải đem nộp đủ, còn lại để
thái hậu cho tiền tiêu vặt. Cái gọi là tiền phòng thân chẳng qua là một chút
bổng lộc hồi còn làm bên ban tài chính, cộng thêm tiền mừng tuổi từ hồi Tết.
Bình thường vung tay quá trán chẳng tích góp được mấy, lần này vừa chuyển nhà
cái đã sạch trơn. Tiền bố cho cô cứ ngỡ thoải mái tiêu sinh nhật, nhưng xem
chừng tình hình này, chút nữa còn phải đi nhậu nữa… hu hu… Xấu mặt quá, không
muốn sống nữa.
Đang lúc chân đăm đá chân chiêu, nghĩ một lượt về những người xung quanh mình
xem sao, Tiểu Uyển và chuột cống tuyệt đối không được, vậy chẳng phải là ăn
không sao?
Người khác…
Câm nín luôn, tại sao mỗi lần đen đủi mình chỉ có thể tìm đến Tống cá trê?
“Thầy Tống?”, cô tỏ vẻ đáng thương.
“…”
Không nói gì! Tâm My có thể hình dung được bộ dạng đề cao cảnh giác của lão
Tống, từng lớp vảy cá dựng đứng: “Thầy Tống?”.
“Gặp phiền phức gì rồi?”
“Xin ra tay cứu giúp với, đại ca!”
“Nói rõ xem nào.”
“Tôi đang ở chỗ Tiểu Uyển, vì hôm nay sinh nhật nên tôi mời đồng nghiệp tới ăn,
chỉ sợ không đủ tiền. Cho tôi vay tiền hạn trong một tháng, tôi đảm bảo sang
tháng lấy lương nhất định sẽ trả, xin lấy danh dự để đảm bảo.”
“Mời khách cũng chẳng nghĩ đến việc mời tôi sao?”
Đang lý sự? Ối giời, ngài còn thiếu một bữa. Hơn nữa, ngài biết sinh nhật tôi,
ngài cũng có thèm tặng quà đâu.
“Chẳng phải, định ngày mai mới mời đấy thôi.”
“… Đợi tôi chút.”
Tâm My thở dài, nhìn vào gương trong nhà tắm, chỉnh trang quần áo.
Ai bảo, tiền bạc cũng như ngực phụ nữ chỉ cần bóp bóp một chút là có liền. Cô
chưa từng bóp, sau này… Hiểu rồi! Bóp vào là được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT