Mộc Tuyết đứng dậy, lau sạch thân thể, mới mặc y phục vào chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên cửa bị mở ra, nhìn không thấy có người, rồi lại tự động đóng lại.
Mộc Tuyết kinh ngạc một chút, chợt sợ hãi, run rẩy nói: “Là, là, là ngươi?”
Người đó toàn thân tản ra khí tức cường liệt, cũng không nhìn rõ diện mạo của hắn. Thế nhưng Mộc Tuyết quanh năm chế độc, đối với khí tức rất mẫn cảm. Hắn phất tay chế trụ cổ nàng, Mộc Tuyết mở to hai mắt, nhưng vẫn thuỷ chung không phát ra âm thanh, xương cốt toàn thân Mộc Tuyết đã vỡ nát.
Lúc này, trong phòng của An Minh Hiên lại là một cảnh tượng hoàn toàn trái ngược.
Dịch Phi Yên sủng nịch nhìn hắn, cũng không có hỏi hắn vì sao lại xuất hiện ở chỗ này mà chỉ cười cười, nguyên lai nam nhân này cũng sẽ ghen.
An Minh Hiên bị hắn cười đến mức cảm thấy sợ hãi, càng lúc càng thấy bất an, thế nhưng bất an vì cái gì, chính hắn cũng không biết.
Vậy là lại thêm một đêm không ngủ.
Mọi người chuẩn bị một ít vật phẩm thiết yếu, thay đổi y phục, lúc này mới khởi hành chạy tới Cầu Kiếm sơn trang.
An Minh Hiên bĩu môi nói: “Tiểu thiếp kia của ngươi đâu rồi, sao còn chưa thấy đến tiễn ngươi?”
Dịch Phi Yên thản nhiên nói: “Mộc Tuyết đã chết.”
“Cái gì? Ngươi nói ai đã chết? Chết như thế nào?”
“Chết oan chết uổng, bất quá ta sẽ thay nàng báo thù.”
An Minh Hiên vô cùng sợ hãi, thần tình của Dịch Phi Yên lúc này làm hắn cảm thấy cực kỳ xa lạ, một thân sát khí lạnh thấu xương, làm cho không ai dám tới gần.
“Biết là ai làm sao?”
Dịch Phi Yên gật đầu: “Biết, thế nhưng hiện tại ta không thể giết hắn. Yên tâm, ở bên cạnh ta ngươi sẽ không có việc gì, ta sẽ bảo hộ ngươi.”
Đi thêm một chút nữa, cuối cùng cũng tới được cái trấn nhỏ gần Cầu Kiếm sơn trang.
Thành trấn phương Bắc vào đông lại càng lạnh hơn, hơn nữa mặt trời đã xuống núi càng khiến cho An Minh Hiên lạnh đến phát run lên.
“Thật sự lạnh như vậy sao?”
“Đừng nói lời vô ích, ngươi thử xem lạnh hay không lạnh!”
Dịch Phi Yên lắc đầu, “Không lạnh.”
Ngươi thật không phải là người! An Minh Hiên thầm nhủ trong lòng.
Dịch Phi Yên vẫn mặc y phục màu đỏ hắn yêu thích như trước, đứng dưới trận tuyết này khiến cho mọi vật đều cảm thấy thẹn, vô pháp so sánh. Ở nơi phương Bắc này, nhiệt độ dĩ nhiên là rất thấp, nhưng mà Dịch Phi Yên vẫn mặc y phục mùa hè bằng lụa mỏng, chẳng lẽ hắn không thấy lạnh sao?
“Ngươi rất lạnh?” Dịch Phi Yên hỏi.
An Minh Hiên lườm hắn một cái.
Dịch Phi Yên vận khí, sau đó đem chân khí truyền vào trong cơ thể An Minh Hiên, An Minh Hiên bỗng cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều, không lạnh căm căm như vừa rồi.
“Khá hơn chưa? Đi tiếp tìm chỗ nghỉ đã. Ngươi sau này phải chăm chỉ luyện công, ta dạy ngươi, như vậy sẽ không lo bị lạnh.”
Đến một khách điếm nhỏ, Dịch Phi Yên liền mang thêm một cái áo khoác bằng lông chồn đến cho An Minh Hiên.
An Minh Hiên khó hiểu nói: “Làm cái gì vậy?”
“Chúng ta đi ra ngoài một chút đi. Nghe nói buổi tối ở đây có chợ đêm, rất náo nhiệt.”
Cái trấn nhỏ này xác thực rất náo nhiệt, tuy rằng trời đông giá rét, thế nhưng trên đường vẫn có rất nhiều hàng quán, cả con phố đều tấp nập.
Đại khái là do bản chất chất phác, nhân vật như Dịch Phi Yên đi ở trên đường, mọi người cũng chỉ cảm thấy hắn đẹp, chứ không có động tĩnh gì khác cả.
Dịch Phi Yên gắt gao nắm lấy tay An Minh Hiên, mà An Minh Hiên nhìn thấy các cô nương liếc mắt nhìn Dịch Phi Yên nên càng thích thú nắm chặt tay hắn hơn.
Khi bọn họ bước đi, hai tay vung vẩy rất cao, giống như hai tiểu hài tử đang đùa nghịch vậy.
Dịch Phi Yên đi vài bước đột nhiên đứng khựng lại, sững người nhìn một người bán hàng rong.
“Làm sao vậy?” An Minh Hiên hỏi.
Người bán hàng rong thấy có người quan tâm, vội vàng nói: “Vị công tử này, mua cho vị công tử bên cạnh ngài một xâu đi, kẹo hồ lô của lão nổi danh ở đây đấy!”
An Minh Hiên nhìn Dịch Phi Yên, lại cười nói: “Muốn ăn sao?”
Dịch Phi Yên liếc mắt nhìn hắn, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào xâu kẹo, “Ta chỉ là nghĩ mấy quả này màu đỏ đỏ nhìn cũng đẹp, chứ làm sao lại muốn ăn cái này chứ?”
An Minh Hiên cười cười, “Lão bản cho ta hai xâu.”
“Hảo! Công tử, của ngài đây.”
An Minh Hiên một bên đưa cho Dịch Phi Yên một xâu, một bên cũng há mồm cắn một miếng lớn, “Ăn đi.”
Dịch Phi Yên bắt chước hắn, nhẹ nhàng cắn một ngụm, ngây ngốc nở nụ cười.
Hắn như vậy An Minh Hiên sao có thể không yêu thương cho được, hắn mặc dù sinh trưởng trong hoàng tộc, nhưng cũng vẫn được ăn những thứ quà vặt như vậy rồi, thế nhưng Dịch Phi Yên cư nhiên ngay cả đó là cái gì cũng không biết, rốt cuộc là đã lớn lên như thế nào vậy?
“Đi a, không đi sao?” Dịch Phi Yên quay đầu lại, cười đến khuynh quốc khuynh thành.
An Minh Hiên cũng cười, đuổi theo, dùng tay áo lau khóe môi Dịch Phi Yên, “Ngươi nhìn ngươi xem, dây hết ra rồi. Ngươi cứ như vậy ta làm sao hôn ngươi được?”
Dịch Phi Yên ôm thắt lưng hắn, ” Ta đây hôn ngươi là được.”
An Minh Hiên cười khổ, “Đường sẽ dính hết lên mặt ta.”
“Ta cũng sẽ không ghét bỏ ngươi. Cho dù ngươi có trở thành xấu xí, ta đều tiếp nhận.”
“Nếu như có một ngày ngươi ghét bỏ ta thì sao? Muốn bỏ mặc lão tử, vậy thì làm sao bây giờ?”
Dịch Phi Yên không nói, nhẹ nhàng xoa đầu hắn.
An Minh Hiên gỡ tay hắn ra nói: “Nếu như ngươi không muốn cùng một chỗ với lão tử nữa, ngươi không cần nói ra, để lão tử làm công một lần, ngươi chủ động làm thụ. Ta đây sẽ tự minh bạch, liền ly khai ngươi.”
Dịch Phi Yên vỗ đầu hắn, “Ít suy nghĩ miên man đi!”
An Minh Hiên đột nhiên hôn lên môi Dịch Phi Yên, nụ hôn nồng nàn trong màn đêm tại phương Bắc lạnh lẽo này, như muốn vứt bỏ hết thảy mọi thế tục.
“Có đói bụng không?” An Minh Hiên rời hắn ra rồi hỏi.
Dịch Phi Yên gật đầu, “Ta muốn ăn ngươi.”
An Minh Hiên đỏ mặt, “Thật không biết xấu hổ! Ta hỏi ngươi đã đói bụng hay chưa, ai hỏi ngươi cái kia. Đi đến phía trước tìm cái gì ăn đi đã, ta đói bụng.”
Hắn đi phía trước, Dịch Phi Yên theo hắn, mắt phượng mỉm cười.
“Lão bản có cái gì ăn ngon không?”
Một lão nhân tuổi gần sáu mươi, thật thà chất phác nói, “Khách quan, ngày hôm nay cũng chỉ có sủi cảo thôi.”
“Sủi cảo?”
An Minh Hiên cầm tay hắn, người này khẳng định không biết sủi cảo là cái gì. An Minh Hiên nói: “Vì sao chỉ có sủi cảo? Ngày hôm nay là ngày mấy, sao trên thị trấn lại náo nhiệt như vậy?”
Lão bản cười cười nói: “Khách quan không phải người ở đây phải không, ngày hôm nay là đông chí, chúng ta chỉ ăn sủi cảo thôi.”
Nguyên lai đã là đông chí, không ngờ mình đã đi hơn nửa năm rồi.
Dịch Phi Yên ăn rất chậm rãi, lúc nào cũng nhìn ngắm một hồi sau đó mới há mồm ra cắn. An Minh Hiên ở một bên thích thú nhìn hắn, thật đẹp, nhìn sẽ không đói bụng, hưởng thụ a!
Ngày hôm sau, Dịch Phi Yên thức dậy từ sớm, y phục chỉnh tề, chuẩn bị đến Cầu Kiếm sơn trang. Thế nhưng An Minh Hiên vẫn còn cuộn tròn trong chăn, thế nào cũng không dậy. Dịch Phi Yên gọi hắn vài lần, hắn cũng chỉ lầm bầm vài tiếng, sau đó lại tiếp tục ngủ.
Dịch Phi Yên ngoại trừ luyện công, chưa từng kiên trì đối với bất luận việc gì, thấy An Minh Hiên như vậy, liền trực tiếp tung chăn ra, xốc hắn dậy.
An Minh Hiên giống như đã chết, bị hắn kéo dài trên mặt đất.
Dịch Phi Yên thấy hắn trưng ra bộ dạng này, còn đá hắn một cái nữa vào mông.
“Ngươi còn chưa đứng dậy? Làm sao mỗi lần rời giường đều lao lực như mới đầu thai thế hả? Ngươi còn không mau đứng dậy, ta sẽ lập tức cường bạo ngươi, khiến ngươi một tháng không xuống giường được!”
Tô Cẩm ở bên ngoài nghe được, vội vã tiến đến, nhìn An Minh Hiên đang quỳ rạp trên mặt đất, sờ lên trán hắn một chút, sau đó nói: “Thiếu chủ, Hiên Vương gia hắn bị bệnh, phỏng chừng là phong hàn, cả người hắn đang nóng rần lên rồi!”
Dịch Phi Yên nhíu mày, “Thân thể sao lại suy yếu như vậy, con lừa ngốc Thiên Hương kia bình thường làm cái gì, thu đồ đệ lại không hảo hảo dạy võ nghệ cho hắn!”
Tô Cẩm muốn cười, thế nhưng không dám, nàng biết quan hệ giữa thiếu chủ với Thiên Hương, vì vậy vòng vo nói: “Thiếu chủ có muốn thủ hạ đi tìm một đại phu hay không?”
“Ân.” Dịch Phi Yên lên tiếng, lại nói: “Tìm một đại phu xem bệnh bốc thuốc vô cùng tàn nhẫn, cho hắn uống thuốc đắng nhất, xem hắn còn dám sinh bệnh hay không.”
Đại phu đến xem qua, quả nhiên là phong hàn, nghe Dịch Phi Yên nói xong, sửng sốt một chút, đầu năm nay còn có người không sợ khổ a? Cư nhiên còn muốn dược đắng nhất, đại phu không có biện pháp, đành phải kê thêm một chút hoàng liên.
Tô Cẩm khi bưng thuốc vào đều phải bế khí, hoàn hảo bản thân đã từng luyện qua bế khí công, bằng không hiện tại sẽ bị vị thuốc đông y này xông đến hắc chết.
Dịch Phi Yên đỡ lấy bát dược trong tay nàng, nghi hoặc nói: “Thật sự kinh khủng như vậy sao?” Hắn nhấp một ngụm nhỏ, một cỗ nhiệt khí chuyển động trong cơ thể, dĩ nhiên dùng nội công bức ra.
An Minh Hiên bị uống một chút, liền ho khan không ngừng, hắn vốn đã nóng rần lên rồi, bây giờ mặt càng đỏ hơn, bởi vì sinh bệnh nên thanh âm vô lực nói, “Tiểu Hồng Hạnh, ngươi muốn hại chết ta a. Ngươi muốn ta sặc chết hay sao hả?”
Dịch Phi Yên vội vã giúp hắn vỗ lưng, “Ai bảo ngươi sinh bệnh chứ, vừa ra ngoài, ta không bệnh, ngươi làm sao lại bị bệnh, thể chất quá kém rồi.”
Ngươi không phải người, An Minh Hiên ở trong lòng rống lên một câu, thế nhưng vẫn phải bất động thanh sắc, nhìn hắn nói: “Vẫn còn nửa bát dược, mau đưa ta uống.”
Dịch Phi Yên do dự một chút, “Ngươi thực sự muốn uống?”
“Ngươi không nên nhiều lời vô ích như vậy a? Mau nhanh cho ta, uống thuốc rồi đi Cầu Kiếm sơn trang.”
“Cầu Kiếm sơn trang hấp dẫn ngươi như vậy?” Dịch Phi Yên nhíu mày nói.
An Minh Hiên không nói thêm lời nào, nhíu mày ngửa đầu uống hết chén thuốc đen đặc.
“Không cảm thấy đắng sao?”
An Minh Hiên lắc đầu: “Cái này cũng có thể kêu sao? Ngươi đi nếm thử thuốc mẫu phi cho ta, thì mới biết cái gì gọi là đắng.”
Tô Cẩm nhịn không được mà trợn tròn hai mắt, thực sự là suất a, đây mới là nam nhân.
An Minh Hiên xốc chăn đi xuống giường, Dịch Phi Yên liền lấy tay đè hắn lại, “Ngươi muốn làm gì?”
“Đi Cầu Kiếm sơn trang a, hôm qua ngươi đã đáp ứng ta rồi đấy.”
“Chờ ngươi khỏi ốm đã.”
“Không cần nuông chiều ta như vậy, ta là một nam nhân, chút tiểu bệnh này thì có xá gì.”
Dịch Phi Yên cường ngạnh đè vai hắn xuống, “Ta nói không được là không được!”
An Minh Hiên trừng mắt nhìn hắn,”Vậy sau này ngươi đừng tới tìm ta, kẻ không giữ lời như ngươi đừng có xuất hiện trước mặt ta.”
Dịch Phi Yên cười nói: “Hiện tại là ngươi xuất hiện trước mặt ta, phòng này là của ta, ngươi cũng là của ta.” Hắn cúi đầu hôn lên môi An Minh Hiên, dây dưa cắn mút, nhưng mà Dịch Phi Yên không có đưa lưỡi vào trong miệng An Minh Hiên như mọi khi, hắn vẫn lo lắng về chén thuốc đắng ngắt An Minh Hiên vừa uống.
An Minh Hiên biết như vậy, lại muốn làm chuyện xấu, vươn đầu lưỡi của mình ra, liếm lên môi Dịch Phi Yên, ý đồ khiêu khích dây dưa với lưỡi của Dịch Phi Yên.
Cái kế hoạch này vừa mới thực hiện được phân nửa, An Minh Hiên thấy có cái gì đó chảy ra, Dịch Phi Yên hai mắt trợn trừng, đột nhiên đẩy mạnh An Minh Hiên ra, giận dữ hét lên: “An Minh Hiên ngươi mau thu nước mũi của ngươi lại!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT