“Muốn đi đâu?”

“Mang ngươi đi thăm thú quanh đảo một chuyến, ngươi muốn đi chơi thuyền cũng có thể.”

An Minh Hiên liên tục xua tay: “Ngươi tha ta đi.”

Dịch Phi Yên đáy mắt mỉm cười, nắm tay hắn, chậm rãi đi ra ngoài.

Trước đại môn, một tuấn mã màu đỏ thẫm kiễng chân mà đứng, thở hổn hển, hình như là vì không thấy chủ nhân mà bất mãn. Dịch Phi Yên sờ sờ đầu ngựa, nó liền cọ cọ vào tay hắn vài cái.

An Minh Hiên nói: “Vì sao chỉ có một con ngựa?”

“Chúng ta cùng cưỡi một con ngựa không tốt sao?”

An Minh Hiên lại quan sát con ngựa, nhãn thần sắc bén, ánh sáng màu tiên diễm, cả người cân xứng, quả nhiên là thiên lý lương câu. An Minh Hiên sờ sờ đầu ngựa, hồng mã liền ngoảnh mặt ra chỗ khác, ra vẻ khinh thường nhìn An Minh Hiên.

Dịch Phi Yên ha hả nở nụ cười, An Minh Hiên trừng mắt lườm hắn: “Cười cái rắm!”

Dịch Phi Yên mỉm cười gật đầu: “Cười ngươi.”

“Ngươi!”

Dịch Phi Yên đưa tay đặt ở trên đầu ngựa, nhẹ nhàng mà vỗ về: “Đây là thê tử của ta, ngươi phải ngoan ngoãn một chút.”

An Minh Hiên phụng phịu nói: “Ai là thê tử của ngươi, ta là nam nhân chân chính đấy!”

Dịch Phi Yên liếc mắt nhìn hắn nói: “Ngươi nghe ta nói như vậy, khẳng định đang cười trộm trong lòng, ngươi, cái người này toàn là thích khẩu thị tâm phi.”

An Minh Hiên ho khan một chút, nói: “Ngựa này tên là gì?”

Dịch Phi Yên có chút nghi hoặc nói: “Cũng chưa từng ấn định. Hiên muốn cấp cho nó một cái tên sao?”

An Minh Hiên kinh ngạc: “Ngựa của ngươi sao lại cho ta đặt tên?”

Dịch Phi Yên vô cùng thân thiết niết niết mặt hắn nói: “Gọi là Tiểu Tứ Nhi thế nào?”

An Minh Hiên không hoảng hốt, vô cùng chậm rãi nói: “Ngươi sao không gọi nó là Đại Hồng Hạnh a?”

Dịch Phi Yên cũng không buồn bực, chỉ là cười cười nói: “Vậy gọi Đại Hồng Hạnh đi.”

An Minh Hiên có chút vô cùng kinh ngạc, hắn cư nhiên không có phản đối, cư nhiên khiến ta có chút cảm giác sủng nịch, ta lớn đến tuổi này, ngoại trừ phụ hoàng, có vẻ đây là người đầu tiên nuông chiều mình, tình cảm thực sự là kỳ diệu

“Khởi hành thôi.” Dịch Phi Yên ngồi trên lưng ngựa, hướng hắn vươn tay, bên môi nhẹ nhàng cười, ngón tay thon dài, dáng vẻ hắn kiêu ngạo bệ vệ, nhưng cũng có ôn nhu.

Giục ngựa cuồn cuộn, An Minh Hiên cho dù xuất thân hoàng thất, cũng chưa từng được cưỡi lên một thần câu như vậy.

Trong nháy mắt đã tới đỉnh núi, Dịch Phi Yên ghìm ngựa, khăng khăng muốn ôm An Minh Hiên xuống, An Minh Hiên tuy cũng là kẻ mặt dày, nhưng vẫn không chịu nổi mà xấu hổ đỏ mặt, hắn từ bao giờ đã trở thành kẻ yếu đuối cần được chiều chuộng như vậy?

Dịch Phi Yên nhìn hắn một chút, trầm giọng nói: “Ôm chặt thắt lưng của ta.”

“Ngươi muốn làm gì?” An Minh Hiên tỉ mỉ quan sát một chút bốn phía, vách núi vách đá, vực sâu vạn trượng.

Dịch Phi Yên nói: “Chúng ta đi đến đỉnh núi đối diện kia.”

An Minh Hiên có chút dao động, đỉnh núi đối diện kia? Bọn họ thân ở đỉnh núi, phù vân lượn lờ, hơn nữa sương mù rất nhiều, chẳng thể nhìn rõ chỗ nào là núi.

Hắn còn đang hốt hoảng, Dịch Phi Yên đã vòng tay ôm chặt thắt lưng hắn, giậm chân một cái, nhảy dựng lên.

An Minh Hiên không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại, quên đi, chết thì chết, có người này đi cùng thì thành quỷ cũng phong lưu!

“Ba!” Bình an rơi xuống đất.

Dịch Phi Yên có chút buồn cười nhìn An Minh Hiên, lúc này vẫn đang quắp chặt trên người hắn không buông, cuối cùng đành phải đẩy vào người hắn nói: “Còn không xuống đi?”

An Minh Hiên híp mắt, với tài trí của hắn, có nghĩ đến phá hư đầu óc, cũng chỉ có thể dùng bốn chữ thế ngoại đào nguyên để hình dung nơi này. Hắn cười khan vài tiếng, nhảy xuống khỏi người Dịch Phi Yên.

“Ở đây quả nhiên có núi a. Chúng ta tới nơi này làm cái gì?”

Dịch Phi Yên nắm tay hắn, tiêu sái bước nhanh, có chút mạn bất kinh tâm (1) nói: “Tìm bảo bối.”

An Minh Hiên vô cùng kinh ngạc nói: “Cái bảo bối gì mà khiến ngươi phải tự mình đi tìm? Tổng đàn của các ngươi cũng không có sao? Có lẽ ngươi nói ra, lúc ta quay về hoàng cung, ta đòi phụ hoàng lấy cho.”

(đây người ta gọi là lấy chồng theo chồng đấy, chưa gì đã lo vác của đi cho chồng rồi, Hiên ca ơi là Hiên ca)

Dịch Phi Yên thản nhiên nói: “Chỉ ở đây mới có.”

An Minh Hiên càng lúc càng ngạc nhiên, nhìn con đường dưới chân thì có vẻ như rất lâu rồi không có ai đặt chân đến đây, Dịch Phi Yên ở phía trước mở đường, hắn cẩn cẩn dực dực theo sau.

“Ngươi ở chỗ này chờ ta.” Dịch Phi Yên buông tay hắn ra, điểm chân xuống đất một chút rồi phi thân lên trời, leo lên một cây trúc cao vút.

Thân trúc vốn rất nhỏ bé, nhưng trúc trong sơn cốc này lại rất lớn, Dịch Phi Yên đứng ở trên đó giống như đang giẫm trên đất bằng, An Minh Hiên sợ hãi than thầm, võ công hảo một chút liền kiêu ngạo a!

Hắn nằm ở trong rừng trúc, nhìn Dịch Phi Yên bay tới bay lui. Nhìn qua khe hở, bầu trời càng thêm xanh thẳm, lại thêm bóng dáng hồng sắc kia hấp dẫn ánh mắt An Minh Hiên. Hắn nằm nằm, nhìn nhìn, rồi dần dần thiếp đi.

Không thể tha thứ a, cảnh tượng đẹp như vậy ở trước mắt, hắn lại không thưởng thức, mà nằm trên mặt đất ngủ ngon lành, quả thực là phí của trời. Kỳ thực cũng không thể trách hắn, ai bảo Dịch Phi Yên hôm trước ôm hắn ngủ như chết cả buổi, lại còn cọ qua cọ lại trên người hắn, hắn thế nào cũng là huyết khí phương cương, không có phản ứng mà còn là nam nhân sao? Thế nhưng hắn lại không dám  động chân động tay gì với Dịch Phi Yên, phải biết rằng bản thân không có cường thế được như Dịch Phi Yên a. Cho nên hắn liều mạng chịu đựng, hầu như là một đêm không ngủ, lúc này mệt rã rời cũng là bình thường.

“Đứng lên, sao ở đâu ngươi cũng ngủ được thế? Bộ kiếp trước ngươi làm việc vất vả cho nên thiếu ngủ quá mà chết à?”

An Minh Hiên mơ mơ màng màng thấy có người đá vào mông hắn, biết chắc cái kẻ dám đá vào mông hắn chính là cái con người mà hắn luôn giận mà không dám nói gì. Hắn đứng lên, đối Dịch Phi Yên cười cười: “Phải đi về rồi sao?”

Dịch Phi Yên nhìn hắn, nhíu nhíu mày, dùng tay áo lau bọt nước còn vương trên khóe miệng hắn: “Đã là người lớn đến như vậy rồi, mà ngủ vẫn còn chảy nước miếng, thật sự là không có biện pháp nào với ngươi mà.”

Hắn nhìn An Minh Hiên, sủng nịch như là nhìn một hài tử, bên môi câu thành một nụ cười, đều không phải là mị hoặc, chỉ có ôn nhu.

An Minh Hiên hắng giọng nói nhằm đánh trống lảng: “Là cái bảo bối gì, cho ta xem.”

Dịch Phi Yên nhếch môi, đem một đoạn trúc đưa tới trước mặt hắn, giống như đang dâng một vật quý báu.

An Minh Hiên có chút khó tin: “Đây là bảo bối mà ngươi nói đến lúc trước?”

Dịch Phi Yên chớp mắt vài cái nói: “Ngươi nhìn kỹ nó một chút được không? Đây không phải cây trúc thông thường đâu.”

“Nga? Cái này có đúng hay không có thể tránh ma quỷ, hoặc là bách độc bất xâm?”

“Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi.”

“Vậy ngươi nói đây không phải cây trúc thông thường là có ý gì?”

“Đây đương nhiên không phải cây trúc thông thường, đây là trúc Dịch Phi Yên ta bẻ cho ngươi!”

An Minh Hiên thực sự đang bị kích động, người này không phải là tự kỷ đến mức độ này đấy chứ.

Khi quay trở về, An Minh Hiên đói đến mức nằm úp sấp ra giường không muốn dậy, sáng sớm đã rời đi, đến tận chiều mới về còn chưa có ăn gì a. Vừa vào sân, An Minh Hiên liền gào ầm ĩ lên đòi ăn, nhưng cũng phải đến lúc hắn đói xanh mắt ra thì mới chịu đi tìm Tô Cẩm.

“Vân Cẩm tỷ tỷ, Tô Cẩm tỷ tỷ đâu?” An Minh Hiên hỏi.

Vân Cẩm nói: “Tô Cẩm đang giặt quần áo a.”

An Minh Hiên nói: “Ta đây đi tìm nàng.”

Vân Cẩm vội vã ngăn cản nói: “Phỏng chừng ngươi tìm không được nàng, nàng khẳng định trốn đi rồi, bởi vì nàng đang phải giặt y phục của Mạn Châu, sợ mất mặt, cho nên ta khẳng định nàng sẽ tìm một nơi bí mật để giặt rồi. Hiên Vương gia ngươi tìm Tô Cẩm có việc gì sao?”

An Minh Hiên thở dài nói: “Ta đói bụng, muốn ăn cơm.”

Vân Cẩm bỗng nhiên hưng phấn nói: “Ta đây nấu cơm cho ngươi được không! Trù nghệ của ta so với Tô Cẩm cũng không kém đâu!”

An Minh Hiên khóc không ra nước mắt, chẳng biết ai đã nói, ăn cơm Vân Cẩm nấu, sẽ làm ngươi thống khổ.

Tố Cẩm chẳng biết đã ở đó từ lúc nào, có chút thương hại nhìn An Minh Hiên nói: “Ngươi có thể đi đến chỗ thiếu chủ mà trốn, Vân Cẩm không dám dương oai trước mặt thiếu chủ đâu. Một hồi ta sẽ đưa điểm tâm đến cho ngươi.”

An Minh Hiên thở phào nhẹ nhõm: “Tố Cẩm tỷ tỷ ngươi thực sự là người tốt!”

Tố Cẩm cười duyên nói: “Người ta không phải người tốt, người ta muốn làm phôi nữ nhân, phôi nữ nhân mới có người yêu.”

Ách, lại có thêm một yêu tinh nữa a.

An Minh Hiên giống như chạy trốn, nhanh chóng chạy đi tìm Dịch Phi Yên.

Dịch Phi Yên từ lúc trở về liền ngồi lỳ trong hạnh hoa lâm, loay hoay với bảo bối gậy trúc của hắn.

Tố Cẩm nói quả nhiên không sai, Vân Cẩm chưa có tới quấn quýt bắt An Minh Hiên phải ăn cơm nàng nấu.

An Minh Hiên ôm đĩa điểm tâm, nằm trên cái võng dưới tán cây hạnh hoa, nhàn nhã nhìn Dịch Phi Yên đem gậy trúc tước thành từng phiến mỏng.

Hắn nhìn cái Dịch Phi Yên dùng để tước gậy trúc ra thì cảm thấy phi thường quen mắt, nghi hoặc nói: “Tiểu Hồng Hạnh, kiếm ngươi đang dùng để tước trúc phiến có đúng là Trục Hồng Kiếm hay không?”

Dịch Phi Yên vẫn đang hết sức chăm chú mà loay hoay với cái gậy trúc, một lúc lâu sau mới hồi đáp: “Là bội kiếm của Ngữ Tình, làm sao vậy?”

An Minh Hiên triệt để hết chỗ nói rồi, Trục Hồng Kiếm danh chấn giang hồ, hôm nay bị Dịch Phi Yên đem ra tước gậy trúc, không biết những oan hồn chết dưới bảo kiếm này, có phải sẽ cảm thấy rất nhục nhã hay không? Ân Ngữ Tình cũng không tiếc sao, một bảo kiếm quý báu như thế, lại cam lòng cho Dịch Phi Yên mượn để làm cái việc này.

(lão ma đầu nhà anh hỏi mà dám không cho mượn sao? anh nghĩ chồng anh là ai thế?)

“Ta tìm cho ngươi một cái dao nhỏ được không? Ngươi dùng cái này thật bất tiện, phải không?”

Dịch Phi Yên lắc đầu nói: “Không cần, Thanh Nhận Đao của Ngữ Thanh không thuận tay bằng Trục Hồng Kiếm này đâu, ta dùng tạm cái này cũng được, Hiên, ngươi thật có lòng.”

Hắn ngẩng đầu đối An Minh Hiên cười cười, rồi lại tiếp tục cúi đầu loay hoay với trúc phiến.

An Minh Hiên vẻ mặt hắc tuyến, hắn đâu có ý đó, hắn bất quá là muốn tìm một con dao nhỏ thôi, thiên địa làm chứng, hắn cũng không có chủ ý gì với bảo đao của Ân Ngữ Thanh a!

Cẩn cẩn dực dực đem trúc phiến gắn cùng một chỗ, cố định trụ, sau đó từ trong lòng móc ra một bức họa, gắn chặt lên trên trúc phiến đó, An Minh Hiên lúc này mới minh bạch, nguyên lai Dịch Phi Yên là đang làm một cây quạt, mà mặt của cái quạt này là bức tranh lần trước Dịch Phi Yên đã họa.

An Minh Hiên đến gần nói: “Lần trước ngươi không phải đã đưa cho Tố Cẩm, sai nàng ta tìm người làm rồi sao, sao giờ lại tự tay làm thế?”

Dịch Phi Yên tiếp tục cúi đầu loay hoay với cây quạt, cắt đi những phần dư thừa, chậm rãi sơn màu trên những nan quạt. Có chút mạn bất kinh tâm nói: “Ta muốn tự mình làm cho ngươi, giao cho người khác ta lo lắng, bọn chúng sẽ phá hỏng quà của ta tặng cho tiểu Tam nhi thì biết làm thế nào bây giờ.”

An Minh Hiên có chút nghẹn ngào, hắn sáng sớm tự mình hái gậy trúc, bận rộn lâu như vậy, chính là vì muốn làm cho mình một cây quạt.

Dịch Phi Yên đột nhiên nở nụ cười, đem cây quạt cầm trong tay, nhìn trái nhìn phải, sau đó đặt vào tay An Minh Hiên, “Ngươi nhìn xem, có thích không?”

An Minh Hiên chăm chú nhìn hắn nói: “Sao lại tặng ta cây quạt?”

Dịch Phi Yên nhếch miệng cười nói, có chút hồn nhiên ngây ngô: “Ngươi không phải thích cầm quạt nhất hay sao? Nói là gì nhỉ….? Có cảm giác rất phong độ. Loại trúc này làm nan quạt là tốt nhất, ta cố ý chọn đoạn trên ngọn cây, những cái khác thì sẽ dễ bị phá hư a.”

An Minh Hiên từ nhỏ đến lớn đã thu rất nhiều lễ vật, trong đó có đủ kỳ trân dị bảo, thế nhưng lần đầu tiên có người tự mình chế tác một vật tặng cho hắn. Đồ vật không trọng yếu, trọng chính là tâm ý. Tuy rằng hắn không muốn thừa nhận, hắn bị một người nam nhân làm cho cảm động đến phát khóc, nhưng sống mũi cũng đã cay xè, thanh âm cũng thay đổi theo mất rồi.

Dịch Phi Yên ôm hắn trong lòng, ôn nhu dỗ dành: “Làm sao vậy, còn khóc nhè nữa! Người khác lại tưởng ta khi dễ ngươi. Ngươi không phải là đang cảm động đấy chứ?”

An Minh Hiên nói: “Nói nhảm, ngươi như vậy ta có thể không cảm động sao? Ngươi, bàn tay ngươi là để đề bút viết chữ, sao có thể để cho ngươi dùng nó làm loại chuyện này.”

Dịch Phi Yên cười nói: “Tay của ta, còn có thể làm rất nhiều chuyện, tỷ như  ôm ngươi, mặc y phục cho ngươi. Đừng quá cảm động, kỳ thực là do gã thợ làm quạt đó trùng hợp không ở trên đảo, nên ta mới tự làm thôi.”

An Minh Hiên hai mắt trắng dã, Dịch Phi Yên lại nói: “Cây quạt này gọi là Hợp hoan phiến, ngươi nhận lấy, trước đây ta đưa cho ngươi ngọc bội, coi như là phiến trụy (2) đi.”

Dùng Dệu hoa thập tứ làm phiến trụy? Chắc chỉ có mình Dịch Phi Yên hắn mới nghĩ ra!

*************************

Chú giải:

(1) mạn bất kinh tâm: thờ ơ

(2) phiến trụy: tua rua trang trí quạt


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play