A Ly nhìn thoáng qua Y Thần, không ngừng lắc đầu thở dài, quay sang An Minh Hiên nói:
– Huynh đệ, sau này xuất môn không nên mang theo người nhà! Đặc biệt là một con quỷ hẹp hòi có tiếng!
An Minh Hiên nhìn Y Thần, quan sát từ đầu cho đến cuối, hận không thể nhìn thấu đến tận cốt tủy của hắn. Mấy ngày không gặp, Y Thần không chỉ không giống như bản thân mình tưởng tượng, bị coi như tiểu quan chịu thống khổ đau đớn, ngược lại hắn còn mặt mày hồng hào hết sức khoan khoái. Điểm này khiến cho An Minh Hiên phi thường khó hiểu, chẳng lẽ tú bà Bách Thảo lâu gạt ta?
Y Thần khẽ cười nói:
– Vương gia vì sao quan sát thuộc hạ kỹ như vậy?
A Ly cướp lời:
– Bởi vì Vương gia nhà các ngươi chính là đoạn tụ, bỗng nhiên cảm thấy rằng ngươi rất xinh đẹp, muốn nhận ngươi làm nam sủng!
Y Thần thản nhiên mỉm cười nhìn An Minh Hiên, An Minh Hiên bị nhãn thần của hắn nhìn đến sửng sốt, chợt cảm giác được mình không nhìn thấu được hắn, nụ cười của hắn có phần cao thâm mạc trắc (sâu hiểm khó dò). Chính mình và hắn cùng nhau lớn lên, nhưng mà bây giờ mới phát hiện được, thật ra bản thân hiểu biết về hắn còn quá ít. Hắn là con trai độc nhất của Kiêu Kỵ đại tướng quân, phụ thân hắn thiện chiến dũng mãnh, tay cầm trọng binh, thế nhưng hắn lại là một thư sinh văn nhược tay trói gà không chặt. Từ khi mười tuổi tiến cung bồi đọc sách cho đến hôm nay đã qua mười bốn năm, vậy mà bản thân cũng chỉ biết được một chút về hắn. An Minh Hiên cười cười tự giễu, mình thật không xứng đáng với bằng hữu a!
Y Thần nhìn An Minh Hiên cười với mình, tự nhiên có cảm giác không rét mà run, tại sao lại có cảm giác này chứ? Hắn có một dự cảm xấu mãnh liệt, bởi vì sau mỗi lần An Minh Hiên cười như vậy, chắc chắn sẽ phát sinh một ‘chuyện tốt’.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn cười như vậy là lúc nào nhỉ? Hình như là ngày đầu tiên khi mình mới vào cung. Năm đó Y Thần mười tuổi, phụng mệnh tiến cung bồi đọc sách cùng với tam hoàng tử sáu tuổi. Từ bé An Minh Hiên đã vô cùng xinh đẹp, hắn trừng đôi mắt ngọc lưu ly nhìn mình, sau đó vươn tay, vỗ vỗ bờ vai của mình, cất lên thanh âm có phần non nớt nói:
– Sau này ngươi đi theo ta, bảo đảm ngươi sẽ được hoành hành tại hoàng cung! Tam gia sẽ không bạc đãi ngươi!
Ngày đó hắn cũng cười với mình như thế này, một búp bê sáu tuổi lại nở một nụ cười như vậy, không biết có nên nói là quá gian xảo hay không.
An Minh Hiên nói được thì làm được, hắn quả thực chưa từng bạc đãi mình, ngày đầu tiên lên lớp, hắn liền đem vinh dự chép sách dành cho mình.
An Minh Hiên thích nhất là trêu đùa với thái phó, hắn đôi khi còn dám đánh cả thái phó, thái phó tự nhiên là đánh không lại hắn, cũng không dám đánh hắn. Cho nên lão thái phó liền dốc sức bắt bọn học sinh chép sách, tất nhiên việc chép sách như thế này An Minh Hiên sẽ không làm rồi. Thế nhưng hắn lại luôn luôn cường điệu rằng, bản thân tuy là hoàng tử nhưng tuyệt đối không dùng thân phận đè người, hắn cùng với mình hoàn toàn bình đẳng.
[ khổ thân Y Thần ca J) ]
Sau đó An Minh Hiên lúc nào cũng cười với mình, chỉ cần hắn cười thì bản thân chắc chắn sẽ phải giúp hắn chép sách.
Nhất là mấy ngày hôm trước, sau khi hắn cười với mình xong, liền đem mình bán vào Bách Thảo lâu.
Trong lúc tú bà kỳ quái quan sát mình, Y Thần liền nở nụ cười, hỏi tú bà, giá trị của ta là bao nhiêu?
Một lúc sau tú bà mở mồm, khóe miệng khẽ động một tý, nàng nói, người bán ngươi bảo ta cho hắn số tiền so với một đồng còn ít hơn, lúc đó ma ma ta còn tưởng là hắn đến để phá bảng hiệu của ta chứ. Kết quả người đó cười ha ha một hồi, lầm bầm một câu, Y Thần không đáng một đồng, tốt lắm tốt lắm.
Y Thần cười cười bất đắc dĩ.
Tú bà nhìn bộ dạng tươi cười của hắn, có chút ngẩn người. Một lúc lâu sau mới nói, không phải là ngươi bị bệnh hoa liễu chứ? Cho nên người yêu của ngươi mới nóng lòng đem ngươi ném đi?
Y Thần thu lại tiếu ý, lạnh nhạt nhìn nàng, từ trong ngực móc ra lệnh bài quan phủ.
Tú bà vừa nhìn thấy, liền ngay lập tức sợ đến tè cả ra quần, dứt khoát dập đầu nhận lỗi với Y Thần.
– Quan gia a, thiếp chính là lương dân, thiếp cũng bị người ta bán vào đây, bị ép buộc phải làm kỹ nữ. Một năm trước, thiếp bị cường đạo bắt cóc, bọn chúng thấy thiếp có dung nhan chim sa cá lặn liền bức bách thiếp làm chuyện thế này! Thiếp chưa từng làm cái gì mà thương thiên hại lý cả, thiếp là một người luôn tuân theo pháp luật. Xin quan gia minh giám!
Y Thần nhìn thân thể to mập của tú bà, chỉ cảm thấy nàng giống như một quả bóng, không có ‘củ ấu’ chút nào. Người như vậy, bắt cóc làm cái gì?
Y Thần lắc đầu nói, nhớ đến quan phủ nộp thuế đúng hạn, lần này ta bỏ qua cho ngươi.
Tay của A Ly đong đưa trước mặt Y Thần hơn nửa ngày, Y Thần mới hồi phục tinh thần lại, A Ly nói:
– Không phải là trước đây ngươi cùng với vương gia nhà ngươi có chuyện gì chứ?
Y Thần cũng cười, thản nhiên nói:
– Chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung ‘vô cùng thê thảm’.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT