Sau một tuần gió êm sóng lặng, Trương Bác Văn bày tỏ cuộc sống như vậy quá là thoải mái.

Bởi được Bạch đại thần giúp đỡ nên Bé Ngốc Nghếch nhà cậu tránh được một kiếp, lại tiếp tục sinh hoạt trái hái hoa, phải trồng cỏ, thỉnh thoảng cùng đoàn đội đi đánh boss sờ trang bị.

Song, gần đây Trương Bác Văn trở nên thanh tâm quả dục rồi.

Bởi vì, đơn giản là… Thời gian gần đây, Trương Bác Văn luôn cảm giác thân thể là lạ.

Nếu là chỗ khác lạ thì Trương Bác Văn cũng chẳng thèm để ý làm chi, căn bản là, chỗ cậu đau lại liên quan đến tính phúc cả đời sau của bản thân!

Nghĩ tới đây, từ bi đến cúc của Trương Bác Văn lại thít cả lại.

Mỗi sáng sớm bước ra khỏi WC cậu đều không khỏi hoài nghi… Mình bị bệnh trĩ!

Đúng vậy, bạn không nhìn lầm đâu, đúng là bệnh trĩ! Bằng không Trương Bác Văn cũng sẽ không đau khổ thành như vậy, dù sao bệnh này đối với tất cả tiểu thụ đều là vũ khí trí mạng!

Yên lặng chảy xuôi hai sợi nước mắt, Trương Bác Văn quyết đoán thay đổi tâm tình, đăng nhập game bắt đầu hành trình sinh hoạt của mình. Acc cậu chơi, không cái nào không phải người chơi sinh hoạt, điều này cũng phải quy cho thao tác của cậu.

Thao tác là nỗi đau muôn đời của Trương Bác Văn.

Nghĩ tới đây Trương Bác Văn lại không nén nổi thở dài, nếu có thể dụ dỗ được Bạch đại thần thì tốt rồi, như vậy mình cũng không cần bám lấy Đông Đại Sơn mỗi ngày để hắn dạy mình PK còn bị từ chối. Ừm… Nếu có thể lấy thân báo đáp thì lại càng tuyệt…

Chỉ tiếc, đó chỉ có thể là giấc mộng xa vời.



Buổi chiều cùng ngày, Trương Bác Văn đi học, vừa tìm chỗ ngồi thì thấy một nam sinh rất sôi nổi trong lớp đứng lên hô hào, “Ai đang chơi game Thịnh Thế vậy? Có acc cấp cao không dẫn tui cái.”

Trương Bác Văn: “…”

Cả buổi không có ai trả lời.

Mắt thấy nam sinh kia ngày càng xấu hổ, không biết làm sao Trương Bác Văn đột nhiên nói: “Khu ba, tướng quân cấp 57.” Người kia lập tức nhìn sang như thấy được chúa cứu thế, vẻ mặt mừng như điên, sau đó ngồi xuống bên cạnh Trương Bác Văn.

“Tui gọi Từ Minh, người anh em xưng hô thế nào?”

Trương Bác Văn nói tên của mình xong liền im lặng, bầu không khí lập tức trở nên nhạt nhẽo.

Từ Minh nói: “Vậy… Tối nay ông dẫn tui đi thăng cấp?”

Trương Bác Văn nghĩ nghĩ, cảm thấy quái cấp thấp có lẽ không thử thách thao tác của người chơi, vì vậy đồng ý.

Thế là sau khi về nhà login game, phía sau Bé Ngốc Nghếch của Trương Bác Văn xuất hiện một bé loli lang trung đáng yêu.

Trương Bác Văn liếc liếc cái váy màu xám của bé loli, quyết đoán lấy đồ làm giúp một bộ quần áo cấp thấp, thuộc tính tuy giống nhau nhưng hơn ở chỗ đẹp mắt.

Bé loli mặc một chiếc váy màu xanh lá xoay tròn một vòng tại chỗ, đầu nghiêng nghiêng cực kỳ đáng yêu.

【 phụ cận 】 Người Ta Là Bé Loli: cảm ơn anh trai cho váy, em rất là thích, rất đẹp (^_^)

【 đội ngũ 】 Bé Ngốc Nghếch: … Tui là acc nữ.

【 đội ngũ 】 Người Ta Là Bé Loli: tui biết mà, ông không thấy tui đang nói ở phụ cận à? Câu kia là nói với người chơi xung quanh, dù sao giờ nhiều người như vậy ai biết người nào giao dịch cho tui? Cho nên mục đích của tui chỉ có một, đó chính là – để bọn họ cảm giác tui là nữ.

Trương Bác Văn: “…”

Cậu ta suy nghĩ cái quỷ gì vậy!

Như đoán được ý nghĩ của Trương Bác Văn, góc dưới bên trái màn hình lại xuất hiện hai hàng chữ.

【 đội ngũ 】 Người Ta Là Bé Loli: acc nữ trong Thịnh Thế nhìn qua không tồi, chắc chắn giả moe một chút thôi sẽ có nhiều anh giai đồng ý dẫn tui thăng cấp vô điều kiện.

【 đội ngũ 】 Bé Ngốc Nghếch: …

Trương Bác Văn nhìn acc nữ đang không ngừng xoay xoay trong trò chơi, khóe miệng không khỏi giật giật.

Đây chính là người sôi nổi trong lớp kia ư! Mình tuy cũng là acc nữ, nhưng chỉ cần có người hỏi sẽ nói thẳng mình là nam, mà Từ Minh… Từ Minh… Thật quá xấu hổ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play