Trương Bác Văn đeo tai thỏ với đuôi thỏ ra ra vào vào trong phòng khách một hồi nhưng thấy Vương Cảnh Ngôn vẫn ra vẻ đứng đắn, không hề có dáng vẻ động tình, cuối cùng không nhịn được thở phì phì bỏ về phòng.
Cậu cứ nghĩ rằng Vương Cảnh Ngôn sẽ vào hỏi mình làm sao vậy, ai biết lúc này lại vang lên tiếng Vương Cảnh Ngôn ngoài cửa: “Tiểu Văn, em không xem TV à?”
“Đếch ai thèm xem TV!” Trương Bác Văn gào.
“À.” Vương Cảnh Ngôn nhẹ nhàng đáp lại, sau còn nói, “Tiểu Văn, sau này nên bỏ thói quen tùy tiện chửi người khác đi…”
Cmn! Đầu Trương Bác Văn nóng lên, không nhịn được mà cũng không cần nhịn, lập tức dữ dằn hét lên: “Đồ khốn, bây giờ tôi không muốn nghe thấy giọng anh! Ngày mai anh lập tức cuốn gói cút đi cho tôi!”
Vương Cảnh Ngôn: “…” Anh vô tội quá chừng… Chỉ nói không muốn em chửi người khác thôi mà…
Trương Bác Văn hít hít thở thở, nhắm mắt vùi mặt vào chăn, trong đầu trống rỗng. Một lát sau, vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó bên giường mình lõm xuống.
Vương Cảnh Ngôn sờ sờ đầu Trương Bác Văn.
Trương Bác Văn ở trong chăn: (⊙o⊙)
Vương Cảnh Ngôn khẽ thở dài, giúp Trương Bác Văn dém chăn: “Em đang tức giận cái gì vậy?”
Trương Bác Văn hơi xoay người né tay Vương Cảnh Ngôn, im lặng.
Kỳ thật điều này với Trương Bác Văn là một vấn đề rất khó trả lời. Cậu rất muốn trực tiếp hét vào mặt Vương Cảnh Ngôn rằng mình cố mãi mới hạ quyết tâm muốn quyến rũ anh ta, nhưng cuối cùng chuyện lại biến thành như vậy… Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hình như mình…
Còn chưa nói với Vương Cảnh Ngôn, cách ăn mặc này của mình thật ra là vì cái gì, chỉ nói là cho bạn xem…
Nghĩ tới nghĩ lui, Trương Bác Văn lại cảm thấy mình sai rồi, thế là cậu ho nhẹ hai tiếng, nghiêm trang hỏi: “Chúng ta bây giờ, xem như là quan hệ gì?”
Vương Cảnh Ngôn nhíu mày: “Đương nhiên là quan hệ người yêu.”
Trương Bác Văn nhận được đáp án mình muốn lập tức ngấm ngầm vui vẻ, rúc trong chăn trộm cười. Cậu cố không cho mình ra tiếng song bả vai lại giật giật liên hồi, như vậy thì dù có trùm chăn cũng sẽ bị nhìn ra. Cậu vội vàng điều chỉnh tâm tình đồng thời an ủi chính mình, dù sao lúc này Vương Cảnh Ngôn cũng không thấy vẻ mặt mình, mình chỉ giật chút chút thôi… Ừm! Thế là cậu bình tĩnh hỏi lại: “Thật không?”
Vương Cảnh Ngôn gật đầu, lại nghĩ ra Trương Bác Văn không nhìn thấy vội vàng trả lời: “Đúng, trong lòng anh vẫn luôn nghĩ như vậy, cũng không biết em nghĩ thế nào.”
Trương Bác Văn cười hắc hắc, cũng không quản cái gì là rụt rè hay không rụt rè, trực tiếp xốc chăn ôm lấy cổ Vương Cảnh Ngôn.
Vương Cảnh Ngôn lập tức vừa mừng vừa lo.
Trương Bác Văn cười hì hì nói: “Nếu ở cùng nhau, vậy không cho phép tìm người khác.” Lời này rõ ràng là thừa nhận tình cảm giữa mình và Vương Cảnh Ngôn. Vương Cảnh Ngôn gật đầu, yêu chiều sờ đầu Trương Bác Văn: “Đương nhiên, anh là người rất chung thủy.”
Trương Bác Văn nghe vậy chỉ cảm thấy cực kỳ vừa lòng, thế là cảm thấy mỹ mãn xuống giường, đeo tai lẫn đuôi thỏ đi tắm rửa.
Nhìn bóng Trương Bác Văn vào nhà tắm Vương Cảnh Ngôn khẽ cười, nhưng lại nhanh chóng cúi mặt. Anh nhớ tới thân phận của mình, không khỏi thở dài.
Tuy bước đầu tiên của cách mạng đã thắng lợi, nhưng sau đó bọn họ phải đối mặt, còn có khiêu chiến càng thêm nguy hiểm. Nếu Trương Bác Văn không chấp nhận thân phận của mình… Vương Cảnh Ngôn không khỏi cười khổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT