Truyện Ăn Bồ Đào Không Phun Bì vốn không có phiên ngoại, nhưng phầntiếp theo của bộ này là Quốc sư Quý Tiểu Uyển (310 trang word, font size 14), thể loại huyền huyễn, kể về đứa con gái trong cặp song sinh của Bồ Đào và Thượng Quan Khâm.
Vì mình chỉ thích những chi tiết liên quan đến các nhân vật trong bộĂn Bồ Đào Không Phun Bì nên mình chỉ trích đoạn những khúc nào có liênquan để làm Phiên ngoại thôi. Còn lại, nếu các bạn thích đọc trọn bộ vềem Quý Tiểu Uyển, có thể nhờ Google ca ca mà down về đọc nốt nhé.
--------------------------------
Tiểu Uyển là một cô nương hạnh phúc.
Nhà nàng tuy không phải danh môn giàu có gì, nhưng phụ thân có trangviện riêng, trong trang viện có sân, trong sân có ao, trong ao có hoasen.
Nàng có cha là đệ nhất nam đại mỹ nhân, nương là đệ nhất nữ đại mỹ nhân.
Còn có một ca ca song sinh cũng là một mỹ nhân.
Đáng tiếc, Tiểu Uyển cũng chỉ là một tiểu thư khuê các.
Nguyên nhân thật tàn nhẫn.
Tuy là song sinh, nhưng nàng và ca ca, một người giống cha, một người lại giống nương.
Đáng tiếc ca ca giống nương, còn nàng lại giống cha.
Lúc ấy mọi người đều nói, con trai giống mẹ nhất định là khuynh quốc khuynh thành, nhưng nếu con gái mà giống cha…
Vậy thì… nhất định sẽ gả đi không được
Gặp Tiểu Uyển.
Quý là quốc họ.
Nàng thật ra không phải họ Quý.
Nhưng hiện tại nàng chỉ có một cái tên, Quý Tiểu Uyển. Không phải Tiểu Uyển của uyển chuyển, mà chỉ là Tiểu Uyển – cái chén nhỏ.
Nói đến cái tên này mới nói, đây là tên do mẫu thân nàng đặt. Nghenói khi nàng còn nhỏ, ốm tong teo như cây sậy, ăn cơm chỉ ăn đúng mộtchén nhỏ mà thôi.
Vốn nàng có một cái khuê danh vô cùng lịch sự tao nhã, đó là Thượng Quan Mặc Tuyết.
Nhưng trên bàn cơm, mẫu thân không nể mặt gì nói. “Đứa nhỏ này saokhông ăn nhiều thêm một chút? Ta nghĩ cứ kêu ngươi là Tiểu Uyển – cáichén nhỏ là đúng nhất!” Vì thế người trong nhà cũng chỉ gọi nàng là Tiểu Uyển.
Lúc ấy Tiểu Uyển đã nói “Nương, cha gọi ngươi Bồ Đào, cho dù quả nhocó lớn cỡ nào thì cũng nhỏ hơn so với cái chén – Tiểu Uyển nha.”
Chưa ăn xong cơm đã bị mẫu thân cốc lên đầu một cái.
Tiểu Uyển thì Tiểu Uyển, dù sao người khác nghe cứ tưởng là Tiểu Uyển của uyển chuyển dịu dàng.
Tuy mẫu thân vẫn thường khích lệ Tiểu Uyển rằng giống phụ thân đẹp vô cùng, khi im lặng trông giống như một vị tiên tử, nhưng khi tranh cãiầm ĩ thì chính là một ác ma.
Nhưng từ khi Tiểu Uyển theo những đứa trẻ đồng trang lứa chơi đùa, vô tình biết được câu nói về tướng mạo kia, nàng liền kết luận mình là một nữ hài tử xấu xí.
Hơn nữa phụ thân là tuyệt thế mỹ nhân, vậy nàng nhất định là tuyệt thế xú nữ.
Huống hồ hai nghĩa phụ cũng đều nói “Tiểu Uyển a, ngươi thật sự làcàng ngày càng giống cha ngươi, ta nhìn mặt của ngươi, nghĩ đến việc cha ngươi chiếm lấy nương ngươi, ta thật muốn đánh cho ngươi một trận nha!”
Cho nên Tiểu Uyển bắt đầu cảm thấy tự ti, mỗi ngày nhìn ca ca songsinh càng ngày càng giống mẫu thân, đặc biệt là cặp mắt đào hoa, nàngcàng không vừa mắt. Không thuận mắt, tâm tình sẽ không tốt, vì thế haiđứa cả ngày cãi nhau, có khi đánh nhau lăn lộn thành một đống. Chuyệnnày làm mẫu thân nàng rất rầu.
Lúc ấy, Tiểu Uyển mới sáu tuổi. Ca ca Mặc Lâm cũng sáu tuổi.
Sau đó nàng trưởng thành, thiên hạ thái bình.
Năm nàng được mười tuổi, ca ca cũng mười tuổi, Tiểu Uyển đột nhiên nghe được một câu nói.
Nữ tử không tài mới là đức.
Nàng lập tức chạy về hỏi nương, nương lại nói, nữ tử có tài mới là đức.
Vì thế một khắc kia, Tiểu Uyển cảm thấy con đường tương lai của mình thật rộng mở sáng sủa vô cùng!
Vào thời điểm đó, trong giới thanh thiếu niên trẻ tuổi, thịnh hành nhất nếu không phải là Minh chủ võ lâm, thì là Quốc sư viện.
Tiểu Uyển cân nhắc một hồi lâu, cảm thấy võ lâm không có gì hay ho,chả hơn được nhà nàng là mấy, bởi vì phụ thân của nàng chính là đươngkim đệ nhất cao thủ trong võ lâm.
Vì thế nàng quyết tâm dòm ngó đến Quốc sư viện.
--------------------------------
Quốc sư viện, chính là tên gọi tắt của Hộ quốc pháp sư, trong đươngkim vương triều, địa vị này thậm chí còn cao hơn cả Hoàng đế.
Bởi vì bọn họ được xưng tụng như thần thánh, đảm nhiệm chức trách bảo hộ quốc thổ, không cho yêu ma quỷ quái xâm nhập.
Cho dù giang sơn có đổi chủ, nhưng địa vị Quốc sư sẽ vĩnh viễn không thay đổi.
Quốc sư mười năm đổi một lần, mỗi lần đều phải tuyển ra ba người chức trách khác nhau phụ trách làm quốc sư.
Còn những người bị thay thế sẽ trở thành sư phụ của Quốc sư viện, tiếp tục huấn luyện một thế hệ quốc sư tiếp theo.
Mà Quốc sư viện mười năm mới tuyển một lần, mỗi lần chỉ tuyển đúng hai mươi mốt người.
Mười tuổi bắt đầu vào học trong Quốc sư viện, hai mươi tuổi sẽ phảitrải qua cuộc khảo nghiệm tài năng, sau cuộc khảo nghiệm mới quyết địnhcó năng lực tranh cử chức quốc sư hay không.
Cho nên sau khi Tiểu Uyển năn nỉ ỉ ôi, cha mẹ của Tiểu Uyển đành phải dựa vào nghĩa phụ của Tiểu Uyển – Quý tiểu Hầu gia, nhờ người quen biết mới xin được vào Quốc sư viện. Thế là năm Tiểu Uyển được mười hai tuổi, cha mẹ luyến tiếc đưa nàng vào Quốc sư viện.
Tất nhiên, mười hai tuổi đã được vào Quốc sư viện, tất cả mọi ngườiđều biết, đây nhất định là dựa vào quan hệ hoàng thích quý tộc.
Cho nên Tiểu Uyển cảm thấy người đáng hận nhất trên thế gian nàychính là gã nam tử đã chỉ vào mũi của nàng mắng lúc nàng đang cao hứngphấn khích vào Quốc sư viện ngày đầu tiên “Người trong Quốc sư viện ghét nhất là đứa nào vào bằng cửa sau! Ngươi vào được đây bằng cửa sau! Chờbị khi dễ đi!”
Đương nhiên, trước tiên không thể bỏ qua cuộc sống của Tiểu Uyển trong giai đoạn từ mười tuổi đến mười hai tuổi.
Từ sinh nhật mười tuổi, nàng đã định ra mục tiêu là sau này nàng nhất định phải trở thành một nữ quốc sư vĩ đại.
Tiểu Uyển rất thích đi dạo phố. Mẹ nàng nói, thích đi dạo phố chứngtỏ cái gì? Thích đi dạo phố chứng tỏ mình mới là một nữ nhân chân chính.
Đáng tiếc Tiểu Uyển không giống nương, bởi vì mỗi lần nàng dạo phố trở về, đều mua một đống sách.
Trốn ru rú trong nhà, vùi đầu đọc mấy ngày mấy đêm.
Khổ nhất là vị ca ca song sinh bị chứng khiết phích của nàng, nhìn thấy muội muội của mình hắn không thể nhịn nổi!
Vì thế rốt cuộc có một ngày Mặc Lâm thật sự chịu hết nổi, hắn đá văng cửa phòng của Tiểu Uyển ra.
Lúc ấy Tiểu Uyển đi chân trần, mặt mày chưa rửa, răng chưa chà, đầu tóc chưa chải, áo xống xộc xệch, còn lộ ra nửa cái yếm.
Sau lưng, mền thì không xếp lại, gối thì vương vãi tán loạn, một đống quần áo bẩn nhùi dưới chân giường, tất vứt đầy trên mặt đất.
Vì mẫu thân và phụ thân đi du ngoạn không có ở nhà, Mặc Lâm thấy bộdáng không ai quản lý của Tiểu Uyển, mới hiểu được lý do thật sự củaviệc muội muội mình gả không ra.
“Ít nhất cũng phải xếp mền lại chứ.”
“Tại sao phải xếp, chút nữa nằm đọc sách, không phải là sẽ xổ ra tiếp hay sao, để vầy cũng tốt vậy, Lâm nhi ca ca ngươi nhìn xem, ánh nắngchiếu lên mền, thật ấm áp nha…”
“Không, không, ta chả thấy gì cả.”
Mặc Lâm lui ra sau từng bước, vô cùng hối hận đã vào phòng này. Đốivới người tắm mỗi ngày ít nhất hai lần như hắn, đây quả là một cơn ácmộng.
“Lâm nhi ca ca, đừng đi vội, ngươi xem, ta lại mua thật nhiều sách về Quốc sư viện nè. Ngươi biết không? Ba quốc sư đều có tuyệt kỹ khác nhau nha, một người có thể ngự thú, một người đấu võ, người còn lại thì biết pháp thuật. Ta tham khảo rất nhiều sách rồi, cảm thấy ngự thú là haynhất, cho nên đã mua cuốn này!”
Nói xong quơ quơ cuốn sách bìa cứng trong tay.
Mặc Lâm nghi hoặc tiếp lấy, thấy tựa đề “Ngự thú chỉ nam… sách tham khảo tốt nhất để trở thành quốc sư.”
Mở ra trang thứ nhất, thấy viết “Ngự thú sư, xưa nay thần linh thônghành, có thể lấy linh khí của bản thân ra triệu hồi cường đại thần thúbảo vệ quốc gia và lãnh thổ, bậc sơ cấp, chúng ta hãy theo từng bước sau đây mà làm, yếu lĩnh quan trọng nhất…”
Mặc Lâm ngừng lại, nghi hoặc nhìn về phía Tiểu Uyển “Ngươi đã học được cái gì?”
“Ca ca, ta chỉ nói với ngươi thôi nha! Ta thật đã học xong rồi!”
Tiểu Uyển nói xong hưng phấn kết một cái dấu tay, niệm chú ngữ, sauđó chộp một cái trong không trung, nắm tay đưa đến trước mũi của Mặc Lâm nói “Đến đây xem đi, trong sách nói bậc sơ cấp, nói đúng ra là, nếumuốn triệu hồi thần thú, trước tiên phải bắt đầu từ vật nhỏ nhất bêncạnh chúng ta, ngươi xem ta có lợi hại hay không?”
Mở lòng bàn tay ra, đập vào mắt hai người là một con ruồi màu đen cực lớn ong ong vẫy hai cánh từ lòng bàn tay nàng kinh hoảng cuống cuồngbay ra.
Mặc Lâm kêu thảm thiết lên một tiếng, tung mình chạy mất.
--------------------------------
Sau sinh nhật mười hai tuổi của Tiểu Uyển, cha mẹ cùng ca ca liền mang nàng đến kinh thành, tự mình đưa nàng vào Quốc sư viện.
Trong khi Tiểu Uyển vẫn rúc vào lòng của mẫu thân, lúc rời khỏi nhànàng vẫn vô cùng phấn khích sôi nổi, nhưng khi sắp đến kinh thành, nàngmới ý thức được là sắp tới lúc chia tay, vì thế ôm phụ thân mẫu thânkhóc lóc ầm ĩ cả ngày.
Rốt cuộc khiến mẫu thân nàng cũng khóc lây, nhưng Tiểu Uyển cảm thấyca ca rất là máu lạnh, từ sau sự kiện con ruồi năm ấy, ca ca vẫn thườngtránh xa Tiểu Uyển, trong xe ngựa thấy Tiểu Uyển nhào lại gần, nước mắtnước mũi tèm lem, hắn sợ tới mức vội vàng trốn sau lưng phụ thân. LàmTiểu Uyển giận vô cùng!
Nhưng rốt cuộc cũng phải buông tay cha mẹ ra, lúc Tiểu Uyển lưng đeobọc hành trang theo người phụ trách dẫn đường vào Quốc sư viện, lại bịMặc Lâm gọi lại.
Mặc Lâm thích mặc áo trắng giống như phụ thân, sạch sẽ ngay ngắn, hắn đi tới giữ chặt tay Tiểu Uyển, lặng lẽ nói.
“Đừng giận dỗi với người trong trường, đến lễ lộc tết nhất phụ thânsẽ đến đón ngươi về nhà, nương cũng sẽ viết thư cho ngươi. Nếu bị khidễ, hãy viết thư kể cho ca ca biết.”
“Ừ!”
“Nhớ mỗi ngày đều phải rửa chân, tốt nhất là mỗi ngày đều phải tắmrửa, bằng không đồng môn ở cùng phòng sẽ không vui, còn nữa, phải nănggiặt trang phục và tất, ngươi là nữ hài tử, phải thục nữ một chút…”
Tiểu Uyển nghe vậy nhất thời hai má nóng bừng, lòng tự trọng bị sỉnhục nghiêm trọng, lập tức nhíu mi cả giận nói “Dù sao cũng gả không ra, không cần ngươi lo!”
Nói xong bỏ chạy vào Quốc sư viện, cửa viện chậm rãi đóng lại.
Phụ thân đỡ mẫu thân vào xe ngựa, nói “Cũng không biết lúc trước aiđòi chia ra mỗi người dạy một đứa, đi thôi, đến lễ Cửu trùng sẽ gặp lại, cũng nên để Tiểu Uyển tự tôi luyện, Mặc Lâm còn chưa từng đến kinhthành, thừa dịp này đi vòng vòng chơi.”
--------------------------------
Vào đến Quốc sư viện, Tiểu Uyển được phân bố ở cùng phòng với đồng môn là An Liên.
An Liên mặc một bộ xiêm y màu trắng vô cùng sạch sẽ, dây cột tóc màutrắng bao lấy một ít tóc, mái tóc dài như suối của hắn che khuất đi đôimắt hắn, khiến người khác nhìn không rõ dung mạo của hắn. Tiểu Uyển lậptức nhớ tới vị phụ thân mỹ nhân của nàng, ở nhà bộ dáng của phụ thâncũng y hệt như vầy, lẳng lặng ngồi đọc sách, mẫu thân hay gọi phụ thânlà tiên tử. Thế nên Tiểu Uyển lập tức sinh ra hảo cảm đối với vị thiếuniên tiên tử này.
Thật ra Tiểu Uyển không phải là giống phụ thân như đúc, dù sao nàngcũng là một nữ hài tử, nàng chỉ giống phụ thân nhất ở cặp mắt mà thôi, y hệt như mắt hồ ly, mi mắt cũng giống phụ thân, đôi môi hồng nhạt tựnhiên cũng giống phụ thân. Mỗi lần nàng cười rộ lên, mẫu thân bảo nàng y chang phụ thân. Khi nàng đi cạnh phụ thân, lập tức sẽ có người trầm trồ tán thưởng, bảo chỉ cần liếc mắt một cái là biết đây là cha và con gái.
--------------------------------
Vào trong phòng rồi, Tiểu Uyển dọn hành lý ra để trên bàn bên cạnh.Trong hành lý của nàng là một vài cái yếm, tiểu khố, ngọc bội nghĩa phụtặng, một bao giấy của mẫu thân đưa, còn có một bao thịt khô và hạt dưado phụ thân tự tay chuẩn bị. Đúng là cứu mạng đúng lúc mà!
Tiểu Uyển lấy bao thịt ra ăn, chiêu thêm một ngụm trà, sau đó mở rabao giấy của mẫu thân đưa cho, bên trong là một khối gì đó rất kỳ quái.Bố phiến màu trắng, bên trong lót bông, Tiểu Uyển cúi đầu suy nghĩ nửangày mà không hiểu là để làm gì, nên quyết định bỏ sang một bên.
--------------------------------
Trước đây mẫu thân còn muốn dạy nàng Phiêu Linh gì đó, nói là mộtloại võ công dùng để trú nhan rất thần kỳ, nhưng giờ xem ra, trong Quốcsư viện thần bí này mới tràn ngập những thứ thần kỳ chân chính.
Có điều, Tiểu Uyển không biết, sau khi mẫu thân của nàng trở về nhà,chỉ cần gặp người là sẽ ôm ngực che miệng cười nói “Tiểu Uyển nhà tađang ở Quốc sư viện nha! Cái gì? Thành thân? Không vội, không vội. Tương lai Tiểu Uyển là nữ quốc sư, tiền đồ vô lượng nha, thiếu gì công tử con nhà hoàng thân quốc thích yêu quý theo đuổi. Tiền đồ vô lượng nha!
--------------------------------
Tiểu Uyển ra mắt Thần Tịch, một trong ba vị sư phụ dạy về võ côngtrong Quốc sư viện. Thần Tịch lần trước đã hứa sẽ dạy võ công cho nàng.Nhưng...
“Ngươi không nhớ rõ!?!” Tiểu Uyển nheo lại đôi mắt, sát khí tràn ngập.
Sát khí…
Thần Tịch rùng mình một cái, nhìn Tiểu Uyển rồi vội la lên. “Nhớ rõ,nhớ rõ, chẳng qua nếu ngươi không gọi ta là ca, ta sẽ không dạy ngươi.”
“Không gọi!”
“Tại sao?” Thật là đả kích nha.
“Mẫu thân nói, hễ ai lớn hơn Tiểu Uyển năm tuổi đều phải gọi là thúc thúc!”
“A a a a a a a a a!!!!!”
Thần Tịch nghe vậy nhảy dựng lên, chỉ vào chóp mũi Tiểu Uyển điêncuồng nói “Nương của ngươi rốt cuộc là loại người nào vậy!!!! Lão tửthật muốn gặp qua một chút!!!!!!!!!!”
“Lão tử?”
“Khục khục… Ờ… Nương ngươi cũng không sai.” Thần Tịch vội che dấu sự thất thố.
Tiểu Uyển lại cúi đầu, ôm đầu gối “Mẫu thân rất đẹp, phụ thân cũngrất đẹp, ca ca sinh ra giống nương, cũng rất đẹp, chỉ có ta là khó coithôi.”
“Từ nhỏ đến lớn ta chỉ biết, mọi người đều nói, con gái giống cha sẽ gả không ra, ta giống cha.”
“Ngươi giống cha ngươi?… Vậy cha ngươi chắc đẹp lắm hả?” Thần Tịch không nói tiếp.
“Cái gì?”
Thần Tịch lắc đầu nói “Tiểu Uyển đẹp lắm!”
--------------------------------
Mỗi một lần người nghĩa phụ nào vụng trộm hôn mẫu thân, phụ thân biết được sẽ vô cùng mất hứng.
Nên Tiểu Uyển ý thức được là không được tùy tiện hôn môi ai cả.
Tiểu Uyển lạc vào động hồ ly, kết bạn với Hồ Ly Tuyết. Nàng muốn dẫnHồ Ly Tuyết về Quốc sư viện. Nhưng lại sợ mọi người hỏi tới hỏi lui làmột năm nay nàng đã đi đâu, Hồ Ly Tuyết là ai, quan hệ với nàng như thếnào...
“Mất trí nhớ là vạn năng!” Tiểu Uyển ôm bát canh kích động nói “Mỗilần mẫu thân vụng trộm đi ra ngoài bị phụ thân phát hiện, liền nói vớiphụ thân là mình bị mất trí nhớ, nên hoàn toàn không nhớ rõ vừa rồi đãđi đâu!”
Hồ Ly Tuyết cười nói “Vậy mà phụ thân ngươi cũng tin?”
“Phụ thân tin chứ! Chỉ là sau đó, không biết tại sao phụ thân lại sai người gác cửa nghiêm ngặt, trong vòng ba tháng cấm không cho hai vịnghĩa phụ của ta vào.”
--------------------------------
“Ta muốn đọc sách nào ta thích, làm những chuyện ta thích
Muốn có một căn nhà không lớn không nhỏ, nuôi một đám mèo con lông xù
Ta không giàu có, nhưng ta thảnh thơi.
Ta thích có những bằng hữu tốt, bằng hữu chân chính.
Có lẽ ta chính là người ích kỷ, không hay bận tâm đến cảm nhận của người khác.
Nhưng ta hy vọng có một bằng hữu giống như tiên tử để ta tâm sự, cóthể lắng nghe bao oan ức, ủy khuất của ta, có thể bận tâm đến cảm nhậncủa ta trước mặt người khác.
Ta muốn có cha mẹ quan tâm ta, lắng nghe ta, hiểu ta.
Sẽ không đánh mắng, sẽ không bỏ mặc ta, cho ta những thứ ta cần.
Ta muốn có một tình nhân.
Không yêu ta vì dung mạo của ta, cũng không phải vì những lợi ích nhàm chán.
Khi ta lạnh thì khoác thêm áo cho ta, khi ta khóc sẽ ôm ta vào lòng.
Ta đã quen sống một mình cô độc, quen bị bạn học ghẻ lạnh.
Bởi vì bằng hữu, cha mẹ và tình nhân mà ta muốn đều là những tiên tử không tồn tại.
Nên thế giới mà ta sống, chẳng qua là một địa ngục tràn ngập lừa gạt, đố kỵ và dục vọng.
Nên ta đã quen bị bỏ mặc, bị quên lãng.
Ta đã quen ở một mình, nhưng lại rất sợ phải ở một mình.
Ta không thích độc lai độc vãng, cũng không thích sống một mình.
Không phải ta không hợp với đàn sáo, mà là đàn sáo nó không hợp ta.”
…
Lúc Tiểu Uyển bước đi trên tuyết, nàng bỗng nhiên nhớ tới những lời này trong cuốn nhật ký của mẫu thân viết trước đây.
Những gì mẫu thân viết trong cuốn nhật ký, lúc ấy Tiểu Uyển cũng không hoàn toàn hiểu hết.
Nhưng loại cảm giác bi thương mãnh liệt và áp lực đó đã khắc sâu vào tận tâm khảm của Tiểu Uyển.
Hiện tại nàng phát hiện mình tựa hồ đã hiểu được một chút.
Nàng có thể cảm giác được mẫu thân là một nữ nhân thực dễ dàng bị thương tổn.
Có lẽ cuốn nhật kí đó ghi lại một thời tuổi trẻ không được hạnh phúc của mẫu thân.
Nhưng trong ấn tượng của Tiểu Uyển, mẫu thân luôn được phụ thân ômvào lòng, hễ trời lạnh là phụ thân sẽ khoác thêm áo cho mẫu thân.
Mẫu thân còn có bằng hữu rất tốt, đều là những thúc thúc cực kỳ anh tuấn.
Còn có hai vị nghĩa phụ tìm mọi cách vụng trộm ôm hôn mẫu thân sau lưng phụ thân.
Nhưng cuốn nhật kí kia đã bị phụ thân giấu cẩn thận, không bao giờcho Tiểu Uyển xem nữa, chỉ nói mẫu thân đến từ một nơi rất xa rất tànnhẫn, hiện giờ mẫu thân chỉ thuộc về nơi này. Thuộc về phụ thân, thuộcvề ca ca, thuộc về Tiểu Uyển.
Có lẽ những gì mẫu thân viết chỉ là khát vọng, mong ước của cả đời nàng mà thôi.
Tại cái nơi rất xa rất tàn nhẫn kia, khát vọng của mẫu thân thật sự rất khó thực hiện sao?
Tiểu Uyển bỗng nhiên nghĩ tới chính bản thân mình.
Bước chân nàng dẫm nát lớp tuyết trên đất, để lại những vết nông cạn khác nhau trên tuyết.
Tiểu Uyển bỗng nhiên ý thức được, đó cũng là những gì mình theo đuổi cả đời này.
Mẫu thân nói đúng.
Tiểu Uyển cảm thấy mình quả thực không có bằng hữu, bởi vì những đồng môn ở Quốc sư viện này của nàng đều cho rằng nàng vào đây được là bằngcửa sau, bằng mối quan hệ.
Nhưng nàng có một phụ thân và mẫu thân vô cùng yêu thương nàng, còn có ca ca nàng nữa.
Hơn nữa nàng được học pháp thuật nàng thích nhất, tương lai làm quốc sư nàng thích nhất.
Nàng so với mẫu thân hồi còn trẻ, đã có hai điểm tốt hơn rồi.
Cho nên Tiểu Uyển không khỏi mừng thầm, hiện giờ nàng mười ba tuổi,vậy mục tiêu cả đời còn lại chỉ là, tìm một bằng hữu tri tâm, một tìnhnhân, và sinh ra một tiểu oa nhi thuộc về riêng nàng.
--------------------------------
Tiểu Uyển bị An Liên dè bĩu về khả năng pháp thuật của mình, nàng vôcùng bực tức, buồn bã. Thế là Hồ Ly Tuyết ôm lấy nàng an ủi.
“Cũng khó trách, đến đây đã lâu như vậy, lão tử cũng chưa hề thấy ngươi luyện tập qua pháp thuật.”
“Ở nhà ta ham chơi…Lúc ca ca đọc sách…ta ra hậu viện bắt sâu lông dọa nương ta…”
“Sau đó thì sao?”
“Nương ta sợ tới mức khóc nhè, phụ thân liền phụng phịu nói ta khôngngoan, nhưng sau lưng nương, phụ thân lại giữ chặt lấy ta, nói ta làmrất đúng.”
“Ặc… Cha ngươi cũng là một nhân vật rất có cá tính nha.”
Phụ thân và mẫu thân Tiểu Uyển đã sớm mang theo ca ca chờ đón nàng tại cửa thành của Mặc Trúc thành.
Tiểu Uyển vừa xuống xe đã được mẫu thân nhào lại ôm chầm lấy.
Dùng sức vừa ôm vừa hôn nàng ngấu nghiến.
“Bảo bảo của ta…”
Nương Tiểu Uyển kích động muốn khóc.
“Sư phụ ngươi nói ngươi bận tu hành, nên một năm qua cũng không thểvề nhà, làm nương ngươi nhớ mong không chịu nổi.” Cha Tiểu Uyển nói.
Mặc Lâm há miệng thở dốc, đang định nói gì đó, đột nhiên màn xe ngựamở ra, một vị mỹ nhân tuyệt sắc xiêm y không tề chỉnh vừa ngáp vừa chuira.
Hồ Ly Tuyết lười biếng vặn lưng mấy cái, vén mớ tóc trắng rũ xuốngtrước mặt, lúc này mới để ý phát hiện ra rằng tất cả mọi người đều đangkinh ngạc nhìn hắn.
Nhất thời ngượng ngùng, sờ sờ cái mũi, nói. “Đến rồi hả?”
Nương Tiểu Uyển hỏi “Hắn là ai vậy?”
Tiểu Uyển nhanh chóng nói “Là linh thú ta mới nuôi.”
Cha Tiểu Uyển và ca ca Tiểu Uyển lẳng lặng nhìn linh thú này, linhthú nghe vậy bất mãn nói “Không phải lão tử là tình nhân của ngươi sao?”
“…”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tiểu Uyển.
Tiểu Uyển hung hăng liếc Hồ Ly Tuyết một cái, lập tức cúi đầu không dám hé răng.
“Về nhà trước đã.” Cha Tiểu Uyển mỉm cười, chỉ vào chiếc xe ngựa xa hoa rộng lớn mang từ nhà đến.
Cả nhà vào xe ngựa, Hồ Ly Tuyết và Tiểu Uyển lần lượt ngồi xuống, mục đích của hắn là đến xem mặt cha mẹ Tiểu Uyển, không ngờ tình thế đổingược lại, là hắn đang bị cha mẹ Tiểu Uyển xem mặt.
Nương Tiểu Uyển là một thiếu phụ mỹ mạo hiếm thấy, bộ dáng thậm chí chỉ giống một thiếu nữ chưa đến hai mươi tuổi.
Búi tóc bới lên một cách tùy ý, đeo một cây trâm Ngũ Phượng Kim saiquý giá, thân mặc một bộ xiêm y hoa lệ chói mắt, kiểu dáng đang thịnhhành nhất hiện nay.
Tối đó Tiểu Uyển lén nói với Hồ Ly Tuyết, xiêm y của nương đều do phụ thân tự tay chọn mua, còn cây trâm là do nghĩa phụ tặng.
Cha Tiểu Uyển là một nam tử phi thường tuấn mỹ… Bạch y nho nhã, dùmùa đông cũng cầm quạt lông phe phẩy, khoác áo choàng lông bạch điêu,nhưng cũng không dày như các loại áo choàng trong kinh thành, bởi vì Mặc Trúc thành nằm ở phía tây, mùa đông cũng không lạnh mấy.
Nhưng nhìn khóe mắt và đôi môi hồng tự nhiên kia mới thấy, Tiểu Uyển thực cực kỳ giống cha.
Tối đó Tiểu Uyển cũng lén nói cho Hồ Ly Tuyết biết, thực ra phụ thânnàng là một người cực kỳ khiết phích, bộ trang phục màu trắng của phụthân mà dính một chút xíu bùn cũng không được.
Ca ca Tiểu Uyển là một công tử rất tuấn tú quý phái, đôi mắt hạnhtrong veo như nước giống hệt nương Tiểu Uyển, có chút nữ tính, lại cốtình mặc bạch y giống cha Tiểu Uyển, trông như xử nữ.
Quan trọng là cha mẹ của Tiểu Uyển nhìn có chút quá trẻ so với tuổi tác thật sự.
Cả nhà ba người đều nhìn chằm chằm đánh giá Hồ Ly Tuyết, thật sự là một chuyện rất thống khổ mà.
Hồ Ly Tuyết nhìn Tiểu Uyển cầu cứu, nhưng Tiểu Uyển chỉ lo cúi đầu tự bảo vệ mình trước.
Rốt cuộc nương Tiểu Uyển là người đã mở miệng trước.
“Đôi mắt và mái tóc của ngươi…”
“Hắn là hồ ly tinh.”
Tiểu Uyển nhanh nhẩu giành mở miệng giải thích trước Hồ Ly Tuyết.
Cả nhà lại kinh ngạc đánh giá Hồ Ly Tuyết lại một lần nữa.
“Chuyện tình nhân là thế nào?” Cha Tiểu Uyển thản nhiên hỏi.
“Ặc…”
Tiểu Uyển không biết trả lời làm sao.
Nhìn về phía Hồ Ly Tuyết, Hồ Ly Tuyết trong lòng thầm thở dài mộttiếng, nói. “Ta và Tiểu Uyển tình đầu ý hợp, quyết định thề nguyền kếttóc trăm năm.”
Không ngờ ngay sau đó, nương Tiểu Uyển lại lập tức nhào lại, ôm chầmlấy khuê nữ nói. “Hài tử giỏi quá! Sớm như vậy đã bắt được một đại mỹnhân làm tướng công, rất có tiền đồ!”
Ca ca Mặc Lâm cũng ho khan một tiếng rồi nói “Muội muội ta tuy rằng có vẻ lôi thôi, nhưng con người cũng không tệ.”
Cuối cùng phụ thân Tiểu Uyển lên tiếng kết luận lại “Nha đầu bảo bốinhà ta còn nhỏ, tuy rằng chuyện hồ ly tinh này không phải ta lần đầutiên nghe nói, nhưng đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy.” Dứt lờinhìn nhìn đôi đồng tử màu lam của Hồ Ly Tuyết, còn có mái tóc trắng màngười thường không thể có được, nói “Nhưng nha đầu bảo bối nhà ta dù sao cũng do nương nàng dạy dỗ, sau này ngươi cần phải quản lý chặt chẽ,bằng không, ngươi cũng không phải muốn hoa đào nở đầy sân đó chứ.”
“Đừng nói bậy.” Nương Tiểu Uyển giận.
Cha Tiểu Uyển cười khẽ.
Ca ca Tiểu Uyển nhìn bên này một chút rồi lại nhìn bên kia một chút,cuối cùng nói với Tiểu Uyển “Muội muội, ta thấy hắn là người thật thà,ngươi đừng khi dễ hắn nha…”
…
Bởi vì cha mẹ Tiểu Uyển không biết hồ ly tinh thích ăn cái gì, khôngthích ăn cái gì, nên bày biện một bữa tiệc vô cùng long trọng, dọn hếtcác món ngon nhất lên, Hồ Ly Tuyết đó giờ cũng chỉ ăn món canh cá trắnghắn sở trường nhất mà thôi.
Buổi tối, không cần ai an bài, Hồ Ly Tuyết liền tót vào trong phòng của Tiểu Uyển.
Bốn chân chỏng vó nằm trên giường, sờ sờ cái bụng tròn vo, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
“Nhạc phụ, nhạc mẫu thật đúng là hai vị mỹ nhân rất biết cách chăm sóc người.”
Tiểu Uyển giận dữ nói “Đừng kêu bậy!”
“Hung dữ như vậy để làm chi nha, ngay cả đại cữu tử cũng đã nói, ngươi không được khi dễ ta!”
“Ngươi!”
“Tiểu Uyển.”
Nương Tiểu Uyển gõ cửa bên ngoài “Ngươi ra đây một lát!”
“Đến liền!”
Tiểu Uyển chụp bộ trang phục màu trắng của Hồ Ly Tuyết lau qua máitóc ướt đẫm vừa mới gội xong xủa mình, sau đó sửa sang sơ lại áo xốngrồi đi ra ngoài.
Hồ Ly Tuyết sờ sờ bộ xiêm y nhăn nheo ướt nhẹp, không khỏi đau lòng.
Tiểu Uyển vừa ra khỏi cửa đã gặp nương.
Nương Tiểu Uyển xõa tóc, không mặc bộ xiêm y hoa lệ phiền phức thường ngày, chỉ mặc có một bộ y phục ở nhà rộng rãi, đơn giản.
“Đây là cái gì…”
“Nha đầu chết tiệt kia, đi theo ta.”
Thế là Tiểu Uyển bị nương Tiểu Uyển mang đi.
Hồ Ly Tuyết vuốt bụng, tâm tình sảng khoái ngọt ngào tiến vào mộngđẹp, vừa đang mơ thấy một bàn yến tiệc linh đình thì bị người lay tỉnhlại.
Đôi mắt màu lam tinh tế mở ra, đã thấy một người trong bộ bạch y phiêu miểu xuất trần, chính là cha Tiểu Uyển.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT