“Lod, điều tra ra rồi. Bức Maya Chơi Búp Bê mày cần tìm tháng trước bị nhà tài phiệt Kokonoi mua, sau đấy vẫn chưa thấy xuất hiện ở triển lãm hay buổi đấu giá nào, chắc chắn là sưu tầm riêng.” Cao thủ máy tính Nanae Ashita bỏ ống nghe điện thoại xuống, xoay người lại.
“É…” Siêu trộm mắt xanh lá lười biếng nằm sấp trên ghế, lon bia nghiêng nghiêng trong tay chảy róc rách xuống nền nhà…
“Cái phản ứng ngu si kia là sao đó?” Nanae Ashita nhíu mày, đoạn quay đi hỏi thành viên khác trong phòng làm việc, “Thằng nhãi đó bị gì vậy?”
“Bị bồ đá.” Thành viên giám sát Itsuki tố cáo, mặt không chút thay đổi, “Bị bé đẹp giết người không chớp mắt nhà nó đá.”
“…” Ashita kinh ngạc, “Có người đá nó cơ á? Chừng bấy năm qua thằng ôn này cướp giật bao nhiêu gái của bọn mình rồi… Lũ con gái có mắt không tròng toàn la liếm nó… Thế mà cũng có ngày nó bị đá?”
“Dễ hiểu thôi.” Itsuki nhún vai, “Đối phương không phải nữ.”
Nanae Ashita hết giận, ngửa cả mặt lên trời cười vật vã! “Á ha ha ha ha ha ha ha ha… Lod ơi là Lod, mày mà cũng có ngày này!”
Hắn quẹt nước mắt vỗ vai Lod, “Cơ mà gu mày thay đổi hợp thời thật đấy. Thực ra tao có điều tra rồi, bức tranh kia khả năng là được Chủ tịch Kokonoi Kinaka ưu ái tặng sinh nhật cho con trai lão. Tuần trước là sinh nhật thằng đó, nghe nói năm nào lão cũng tặng quà vô giá cho con, hơn nữa gián điệp nhà tao bảo, kích cỡ và độ dày món quà xuất hiện trong bữa tiệc rất giống bức tranh, thời gian cũng khớp. Nếu là thật, mày chỉ việc tìm con trai lão ra tay là xong.”
Hắn còn gí sát vào lỗ tai Lod, “Tao còn điều tra ra, con lão là song tính đấy Mày còn cơ hội, ráng lên con!”
Sau đó hắn đứng dậy nhún vai, phủi trách nhiệm, “Nhưng mà này, chưa chắc người ta vừa mắt mày đâu. Có tin đồn Kinaka có đứa con này cùng một người mẫu châu Âu, và thằng con lai đó đẹp trai đếch chịu được, y hệt người mẫu… Dám là tiêu chuẩn kén bồ của hắn cao lắm, con đường mỹ nhân kế của mày tuyệt đối đầy rẫy nguy nan…”
Lod chây ì trên ghế chẳng buồn động đậy, như thể mắt lơ tai điếc trước đại kế trộm tranh. Thế rồi ậm ừ gì đó nghe không rõ, y bất thình lình bật dậy, tông cửa xông ra ngoài!
“Ơ? Ê! Đi đâu đấy?!” Nanae Ashita bị phớt lờ, gào rú với người nào đó vừa mới đập cửa lao đi!
Đáp lại chỉ có một câu vọng về từ dãy hành lang xa xa, “Itsuki, tìm vị trí hắn cho tao!”
Giám sát viên Itsuki nhún vai với biểu cảm “tao biết ngay là thế mà”, đoạn quay lại bàn phím gõ như điên, xâm nhập hệ thống vệ tinh định vị quốc gia, thu hẹp mục tiêu tới từng khu nhà trong thành phố…
“Hừm, Ashita, mày nghĩ bé đẹp nhà nó bị ông chú già nhặt đi giờ đang làm gì”
“Hử? Sao tao biết? Chắc bị ăn sạch sẽ rồi?”
...............................
“Nhà tôi đây, mời vào.”
Kurokawa Ryuichi khách sáo mở cửa nhà, cung kính để thiếu niên dong dỏng vận đồ đen vào trong.
Người đi đằng sau chẳng thèm đoái hoài quần áo mình còn đang nhỏ nước, hai tay đút túi quần lập tức vào đứng giữa nhà, ngó chung quanh một lượt, sau đó than van rất chi vô lễ, “Bé tí…”
Vốn dĩ đây là lời nhận xét rất đáng cáu, song Lý Tiếu Bạch không hề tỏ vẻ đang chế giễu, mà thực tế cậu chỉ đơn giản là trần thuật sự thật thôi.
Kiểu nhà ở bình dân một phòng ngủ coi như cũng là mức sống không tệ lắm nơi thành thị tấc đất tấc vàng, nhưng đối với đại thiếu gia của Mặc thì, đại khái đây là căn nhà chật chội nhất cậu bước vào ở kể từ khi sinh ra tới nay… Kể cả hồi sống ở Ý với Lod, tay siêu trộm xét theo nghĩa nào đó có thể tả là lắm tiền kia cũng thuê được một căn hộ hai tầng rộng rãi nữa là…
Mà chủ nhân của căn nhà bị nhận lời nhận xét vô lễ nọ lại thuộc dạng lành tính, lúc này đây chỉ cười gật đầu, lau lau mắt kính ướt nước, “Ai da… Này này… Ngại quá, thật sự là… thật sự là… Ừm… Cậu muốn cởi quần áo, tắm rửa trước không?”
Lý Tiếu Bạch nhướng mày nhìn ông ta, khóe mắt nhuốm vẻ buồn cười.
Bầu không khi trong phòng nhất thời ám muội hẳn…
Ryuichi sửng sốt, đột ngột vỡ vạc ra! Bèn cuống quýt xua tay liên tục! “Tôi… Tôi… Tôi không có ý gì đâu! Tôi sợ cậu dầm mưa bị ốm… Nói gì thì nói, giờ mới đang tháng Ba, còn rất rét… Tôi thật sự không có ý đó đâu…”
Quý ngài sát thủ thu tầm mắt về, cúi đầu bắt đầu cởi từng cúc, từng cúc áo, sau đó nhanh nhẹn vứt áo xuống đất, để trần nửa thân trên với đường cong dẻo dai và khiêu gợi…
“Không sao, chú muốn làm cũng được, nếu… chú có thể.”
Nói rồi cười với vẻ trào phúng, liếc nhìn Ryuichi đang đứng đực ra ở cửa, cậu lười nhác quẳng dây nịt, cả quần cũng tụt xuống luôn! Cơ thể thiếu niên mảnh dẻ và xinh đẹp nháng qua nháng lại làm Kurokawa Ryuichi không dám nhìn thẳng… Mãi tận khi đối phương đỉnh đương cởi sạch quần áo trước mặt ông chú xa lạ rồi chui vào phòng tắm, ông chú đáng thương mới kiệt sức, hai chân mềm nhũn ngồi phịch xuống đất, ngơ ngác nhìn số quần áo ướt rải từ ngoài vào trong, hai mắt đăm đăm…
Cậu bé này… Rốt cuộc đã nhận sự giáo dục thế nào mới có thể tỉnh rụi cởi quần áo trước mặt người lạ thế chứ?!
...............................
Có lẽ hơi ấm luôn có năng lượng trấn an, Lý Tiếu Bạch trân mình dưới vòi hoa sen, cơ thể dần ấm lại, tâm tình trở nên bình tĩnh hơn.
Thế nên, cũng bắt đầu đói…
Bước lùi ra sau từng bước, ngồi xuống, cậu tựa vào cạnh bồn, hơi hơi nhớ chủ nuôi trước kia…
Nếu là Lod, sẽ luôn tranh thủ gọi pizza mang đến lúc cậu tắm, vì y biết cậu tắm xong là hay thèm ăn. Bắt đầu từ khi nào tên kia có vẻ thấu hiểu mình đến vậy? Sát thủ dễ bị thấu triệt quá coi bộ không tốt cho lắm…
À, thôi quên đi, dù sao cậu cũng hiểu y. Nếy là Lod, tắm giặt xong y thích uống bia lạnh… Nhưng mà, hiểu biết lẫn nhau này xuất phát từ sự quan sát ban đầu nhằm đảm bảo an toàn hay sao? Kể từ khi cậu quyết định không giết y, những thói quen này của y đáng lý cậu không cần phải nhớ nữa chứ? Vậy mà sao cậu không chỉ nhớ rất rõ, lại còn nghe theo? (người toàn phải đi mua bia cho Lod)
Quý ngài sát thủ nhíu mày, không tìm ra được giải thích hợp lý nào trong số các lý luận đã được học trong chương trình huấn luyện sát thủ, thế là vừa nghi ngờ bài học của mình, vừa dần hoang mang bởi sự mắc mứu khó hiểu của cả hai…
“Meo…”
Từ trong góc bất chợt vọng ra tiếng mèo kêu cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Chú mèo mướp bé xíu chả rõ làm sao theo đến tận đây! Và giờ thì đang liếm láp bộ lông ẩm ướt, vừa run sè sẹ dụi mình vào hơi ấm của cậu…
Coi ta là nguồn nhiệt chắc? Lý Tiếu Bạch nghĩ, đoạn vươn tay túm chú mèo lên nhìn, lắc lư qua lại (ê!), cuối cùng lẩm bẩm đầy tiếc nuối, “Gì chứ, nhẹ hều, ăn bõ dính răng không…”
“Meo meo!” Mèo con hoảng sợ kêu méo méo.
“Mắt mày cũng màu xanh lá cây… Tao đúng thật là có duyên với sinh vật này…” Cậu ngó lom lom con mèo đang gắng giãy giụa trong tay hòng đào tẩu, giựt giựt râu nó, thế rồi thảy nó xuống đất, “Thôi, không ăn mày.”
...............................
Mà ông Kurokawa Ryuichi bên ngoài phòng tắm, lúc này đang ngồi chồm hỗm, mặt mày nghiêm trang hơn năm phút đồng hồ ở sảnh mới choàng tỉnh khỏi sự choáng váng.
Tại sao, lại nhất thời xúc động mà nhặt về?
Chả biết bao giờ mới bỏ được tật xấu không nỡ bỏ rơi chó mèo hoang nữa đây… Trước kia cũng vậy, biết tỏng chung cư không cho phép nuôi chó mèo, bản thân ông ta cũng bận rộn nào có thời gian chăm nom chúng, ấy thế mà chỉ cần đối diện với cặp mắt long lanh nước của chúng là lại mất kiểm soát nhặt về, kết quả sau cuối toàn là cho người khác hoặc gửi chúng vào trại nuôi…
Ôi ôi, lần này thì sao giờ? “Mèo” to như này làm sao có thể cho ai hay gửi đến trại nuôi? Đưa đến đồn cảnh sát? Nhưng cậu bé ấy nom không phải dạng dễ tin người, phải chăng là thiếu niên hư hỏng? Hoặc là ngỗ ngược bỏ nhà ra đi? Nếu là một đứa bé đang muốn tự sát thì càng nguy… Trong trường hợp này mà giao cho cảnh sát có khi phản tác dụng, dồn cậu ấy vào đường cùng không chừng…
Ôi ôi… Kể cả thế nào đi chăng nữa, trước cứ thử trò chuyện với cậu ấy xem sao.
Ánh mắt của cậu bé làm người ta không có cách nào bàng quan cậu mà…
Thế là, ông chú thở dài, bắt đầu nhặt nhạnh áo quần và lau dọn sàn nhà ướt nước, bỗng bất ngờ tìm thấy một con dao găm hình dáng kỳ lạ trong túi thiếu niên… Ơ không, tả là dao găm, thà nói là một con dao vừa ngắn vừa nhỏ thì đúng hơn. Vả lại, trên dao còn có vết máu? Cậu… Cậu bé này rốt cuộc là ai!?
Lạch cạch…!
Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra!
Ryuichi sợ đến giật bắn! Tay run lên! Quần áo rơi vãi… Mà tệ hơn, cả con dao găm cũng rơi xuống sàn nhà tạo ra tiếng vang the thé!
Lý Tiếu Bạch ra khỏi phòng tắm thì khoanh tay tựa mình vào cạnh cửa, mặt mày dửng dưng nhìn hung khí trên mặt đất.
Ông chú ngã khuỵu thì người ngợm cứng queo…
“Ơ tôi… tôi không cố tình lục đồ của cậu đâu… Tôi định mang giặt… Rồi thì mà là… nó rơi xuống… Nên…”
“Chú… tốt nhất đừng nên để dấu vân tay trên nó thì hơn đấy.” Lý Tiếu Bạch chậm rãi đi ra trong bộ dạng trần truồng, hơi khom người trước mặt Ryuichi, nhẹ nhàng nhặt con dao dưới đất, khóe môi lộ ý cười mang mùi đe dọa, con ngươi tối đen như mực dõi thẳng vào vẻ mặt bàng hoàng của ông chú… “Vì con dao này, vừa giết người.”
“Cậu… Cậu là ai?” Thứ khí chất tăm tối nơi đối phương hoàn toàn chặn đứng hành động rụt lùi ra sau theo bản năng của Ryuichi.
“Không nói chú biết đâu.”
“Cậu vẫn vị thành niên phải không? Bố mẹ đâu?”
“Chết rồi.”
“Vậy… người giám hộ?”
“Không có.” Lý Tiếu Bạch ngồi xổm, giơ tay cầm cà vạt Ryuchi kéo ông ta tới gần, cố ý thở lên khuôn mặt thấp thỏm của người ta… “Chú à, nếu chú nhặt tôi về, đương nhiên chú là người giám hộ nhỉ?”
“Tôi là người giám hộ?” Ryuichi nhìn chằm chằm vào con ngươi đen kịt cách trong gang tấc của thiếu niên, lào thào lặp lại một cách vô nghĩa.
“Đã không muốn thì ngay từ đầu đừng có tùy tiện tiếp cận tôi.” Lý Tiếu Bạch cười nhạo, thả tay ra, đứng dậy đi vòng qua.
Quả nhiên, trên đời này người chịu chấp nhận kẻ như mình cũng chỉ có cái tên như Lod?
Ryuichi cúi gằm, lặng thinh suốt hồi lâu, cuối cùng hít sâu một hơi ngẩng đầu lên, túm chặt cổ chân sát thủ đang toan bỏ đi, “… Cậu nói đúng, đã không định chịu trách nhiệm thì đừng nên tùy tiện tiếp cận, tôi trước nay quá nhu nhược rồi… Không thể thế nữa… Không thể thế mãi… Rồi sẽ có ngày hối hận, thời gian chẳng còn bao lâu… Được, kể từ hôm nay, tôi – Kurokawa Ryuichi – chính thức là người giám hộ của cậu! Các thủ tục pháp lý tôi sẽ xoay xở. Vậy từ nay trở đi xin được chỉ giáo nhiều hơn!”
Lý Tiếu Bạch hoàn toàn không dự liệu được, bị kéo chân thành loạng choạng, ngoái đầu lại, biểu cảm hơi hơi ngạc nhiên, “… Ô?”
...............................
Hai cái giường nhỏ kê vào nhau bày một cái bàn nhỏ, trên bàn là hai bát mỳ udon nghi ngút khói, không khí trong nhà bỗng chốc ấm cúng, cuộc đối thoại cũng theo đó mà trở nên tự nhiên hơn…
“Ngon không?”
“Có.”
“Xin lỗi cậu, tối tôi toàn ăn ở izakaya(1), nhà chẳng trữ mấy đồ ăn…”
“Ừ.”
“Ăn chậm thôi… Cần thêm xì dầu không?”
“Có.”
Ryuichi chống cằm, cầm bát, nhìn cậu thiếu niên đang cắm cúi ăn rất chi nghiêm túc, ông ta bất giác mỉm cười…
“Meo…”
Một chú mèo mướp bé xíu chui ra từ phòng tắm, cong người vẩy nước khỏi lông, hạt nước li ti văng tứ phía, đoạn mèo ta chui tọt vào lòng Ryuichi…
“A, quên khuấy cả mày, rét lắm hở… Từ từ, để tao tìm khăn lau cho… Nhỏ thế này thì phải giữ ấm nhỉ? Tao nhớ là nhà có cái máy sấy…” Ryuichi vội vàng bỏ bát xuống, ôm mèo, luống cuống đứng dậy tìm đồ…
Lý Tiếu Bạch đã xử xong bát của mình, bỏ đũa, nhìn chòng chọc bát mỳ của Ryuichi, mắt sáng rực…
“Ê, chú ăn không?”
“A, để lát nữa ăn, tôi lau lông cho con mèo đã…”
“Cần gì phải quan tâm nó?” Lý Tiếu Bạch liếc con mèo hoang sống lang thang ngoài phố được đến tận bây giờ, “Không ai chăm sóc, nó vẫn sống sót thôi.”
Bởi lẽ động vật là giống loài ngoan cường, cậu hiểu rõ điều này.
Thế nhưng… Dạng người hiền khô như ông chú này, chắc sẽ trưng vẻ mặt phản đối lời cậu cũng nên.
“Chí phải.” Ngoài ý muốn, Ryuichi ấy thế mà gật đầu đồng tình!
“Mèo là loài động vật chính ra kiên cường hơn nhiều so với tưởng tượng. Kể cả không được chăm sóc tỉ mẩn, nó vẫn sống sót. Tuy nhiên…” Ryuichi ngước đầu, hiền lành nhìn cậu thiếu niên ngồi cạnh bàn lúc nào cũng tỏ thái độ xa cách như thể mặc áo giáp… “Thuở nhỏ có được đối xử tốt hay không, lớn lên sẽ có khác biệt rất lớn. Thậm chí cả cách chúng đối xử với thế giới lẫn sinh mạng cũng khác. Dẫu sao ‘vẫn sống sót’ và ‘có thể sống tốt’ là hai phạm trù khác hẳn nhau về bản chất.”
Lý Tiếu Bạch nhìn trân trân người đàn ông ngồi đối diện. Ông chú đeo kính, mặt mũi tầm thường, chưa phát ngôn được câu nào lọt tai, vậy mà lại làm trái tim cậu hẫng một nhịp…
Thật không… Vậy cho nên, cách đối xử với sinh mạng mới khác nhau là thế sao?
Nhưng mà… Việc này, giờ mới biết, liệu còn ý nghĩa gì?
Lông chú mèo con đã khô ráo, hẳn mèo ta cũng thoải mái lắm, bèn nằm phơi bụng dưới hơi gió ấm nóng, dụi dụi vào tay Ryuichi, phát ra tiếng kêu ư ử ư ử…
Dáng vẻ chây lười, tư thế lơi lỏng, nó đang được cưng nựng nên khoái chí lắm phải không? Lý Tiếu Bạch có phần ghen tỵ ngó lom lom con mèo.
“Ấy, cậu có muốn sấy không?” Bị mèo cọ nhột, Ryuichi nâng máy sấy trong tay lên, chỉ chỉ lọn tóc còn đọng nước của cậu, “Hãy còn ẩm lắm, cậu không lau tóc chứ gì… Đúng là không biết tự chăm sóc bản thân…” Lắc thì lắc đầu than thở vậy, ông chú hiền lành vẫn nhanh nhẹn đưa khăn qua.
Lý Tiếu Bạch không thèm nhận, cứ chỉ nhìn con mèo, rồi lại đảo mắt về phía ông chú, “Chú lau cho tôi.”
“Hở? Hả… Được.”
“Tôi chưa no.”
“A… Ăn… Ăn luôn bát tôi đi.”
Giành được bát mỳ udon nóng hổi, quý ngài sát thủ dần dần trầm tĩnh lại trong hơi gió ấm nóng và ngón tay dịu dàng của người phía sau… Loại cảm giác này, thực mới mẻ.
“Ông chú tên gì?”
“Kuro… Kurokawa Ryuichi.”
“Thế tôi sẽ tên là Kurokawa Ichi.”
“Ơ ơ!? Muốn nhập… nhập hộ tịch của tôi sao?”
“Không được thì thôi vậy.”
“Không, được chứ, được chứ, dĩ nhiên được chứ…”
“Này, ông chú. Tôi hỏi chú, có người thích tắm xong uống bia, tôi liền thường xuyên chuẩn bị sẵn bia cho y, nghĩa là vì sao?”
“Ơ? Vì… Vì sao? Ừm thì… Chuẩn bị sẵn đồ mà ai đó thích, hiển nhiên vì cậu mong người ấy vui.”
“Mong y vui? Ra là tôi nghĩ vậy sao… Vì sao tôi lại mong y vui?”
“Câu hỏi kiểu này, cậu hỏi tôi cũng…” Ryuichi khổ não chau mày, “À… Chắc vì cậu thích người ấy lắm.”
“Y là nam.”
“A, thì là vì cậu đã coi người ấy là bạn rồi.”
“Bạn?” Bạn, hóa ra chúng ta là bạn…
Lý Tiếu Bạch cúi đầu, húp nốt ngụm nước mỳ cuối cùng, bắt đầu thắc mắc vấn đề cậu muốn biết nhất, “Bạn bè cãi nhau có thể làm hòa không?”
“Có.” Ryuichi phì cười, “Chỉ cần một bên xin lỗi trước là được.”
“Vậy… Nếu là cãi nhau do liên quan đến một mạng người thì sao?” Lý Tiếu Bạch ngoảnh lại, liếc ông chú ngồi sau một cái.
Ánh mắt cậu lạnh lẽo tới nỗi đóng đinh Ryuichi tại chỗ. Mãi một lúc sau, ông ta mới thở dài, “Cũng thế.”
Lý Tiếu Bạch nhắm mắt, “Cũng thế…”
Trong tối khuất ngoài cửa sổ khu chung cư, một thanh niên mắt xanh lá đang đu dây thừng nghe đến đó, chợt nở nụ cười nhẹ tênh, gỡ khấu khóa, im ru biến mất giữa màn mưa đêm tối…
. /.
Chú thích:
1. Izakaya được ghép từ i (ở) và sayaka (nơi bán rượu sake), ban đầu là nơi bán rượu sake cho phép khách hàng ngồi lại để thưởng thức rượu trong thời Edo. Ở các tỉnh lẻ rất nhiều izakaya tập trung trong một con đường nhỏ được gọi yokocho, ở các thành phố lớn hơn thì các izakaya thường mang dáng dấp một quán bar.
Các izakaya nằm trong yokocho thường mở cửa về đêm, khách hàng thường xuyên của những izakaya này thường là những người muốn tìm một nơi để thư giãn sau một ngày làm việc mệt mỏi, một nơi yên tĩnh để thưởng thức rượu và thức ăn ngon. Thông thường, những izakaya nằm trong yokocho thường có diện tích nhỏ, chỉ đủ sức chứa khoảng mười người, thực khách ngồi xung quanh một chiếc bàn và gọi rượu và đồ ăn họ thích, chủ cửa hàng thường kiêm luôn cả đầu bếp và phục vụ khách, rất nhiều người trong số họ có những bí quyết nấu ăn riêng nên nhiều khi thực khách đến với họ vì thức ăn hơn là rượu. Thông thường các izakaya phục vụ rượu saka, bia, soju, một số nơi được trang trí theo phong cách bar của phương Tây thì có thêm cocktail và rượu Tây. Thức ăn thì phong phú đa dạng hơn, tùy theo đặc trưng của mỗi quán, tạo nên một sự đa dạng hấp dẫn khó cưỡng đối với thực khách.
tác giả nói hình tượng ông chú và Tiểu Bạch đại khái giống thía này:))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT