Trong Thanh Sương Các - đại sảnh phủ thừa tướng. Lúc này rất đông người, ánh mắt đặt trên người Vương Tử Hà, nào là ánh mắt ghen ghét, khinh thường còn có cả vui mừng lẫn lo lắng nữa. Ánh mắt mỗi người đều được thu vào con mắt linh hoạt của Tử Hà. Mỗi người một biểu cảm phút chốc yên lặng.

Triệu quản gia nhận được ánh mắt ra hiệu của đại phu nhân liền lên tiếng: '' Bẩm gia gia, thất tiểu thư đã trở về.'' Thu hồi ánh mắt, Tử Hà là bộ thi lễ: '' Tham kiến phụ thân.'' Từng hành động của nàng đều hoàn hảo làm không ai có thể bắt bẽ được. 

''Mau đứng lên đi.'' Vương thừa tướng ánh mắt không đổi nhìn Vương Tử Hà. Nàng cười lạnh, ở hiện đại cha nàng đã mất nhưng ông ta khi còn sống cũng chả quan tâm nàng, nay về cổ đại người cha này cũng chả khác. Nàng thực có phúc, có phúc a.

''Phụ thân, nay người bảo Tử Hà về là vốn có việc gì không? ''. Tử Hà nhẹ nói nhưng giọng vẫn lạnh mà trang nghiêm làm Vương thừa tướng ngạc nhiên. Nhưng đại phu nhân giờ đây tìm thấy khuyết điểm bèn lên giọng kèm theo khinh thường hướng nàng nói: '' Phụ thân nhớ mong ngươi trở về, ngươi còn không cảm kích mà còn thái độ sao. Ngươi chắc muốn tới sơn thôn sống phải không.''

''Tỷ tỷ nói phải a ''

''Ai.......ta thực tâm buồn cho lão gia''

Nhị phu nhân cùng Tam phu nhân hùa theo phụ họa, làm đại sảng một lần huyên náo. Tử Hà vẫn bình thản ngược lại Vương Trạc Vũ đen mặt quát: '' Ngươi nghịch đồ, ta vốn có lòng muốn ngươi trở về mà ngươi lại tâm tư này đối cha ngươi sao.'' Câu nói này làm cho mẹ con Thẩm Như Mi cười lạnh. Nào ngờ Tử Hà lên tiếng:'' Thưa cha, con không hề có gì cả, cha quan tâm Hà nhi rất cảm kích nhưng con hỏi thế chủ yếu để cha phân phó. Nào ngờ Mi di nương có thể vu oan con làm Tử Hà thực chất khó xử.''

Thẩm Như Mi ghét nhất tiếng '' di nương'', nàng vốn nên lên làm chủ tử nhưng không '' nhờ '' phúc của nhà mẹ đẻ của con tiểu tiện nhân này phần thế lực thì nàng cùng Ngư nhi, Kỳ nhi đã là đích nam, đích nữ rồi. Như Mi chanh chua đứng lên quát: '' Ngươi phế vật còn dám biện minh, ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám lên tiếng ở đây. Hừ!'' Mọi người một hồi xem kịch duy nhất Vương thừa tướng mặt càng đen với lời chanh chua của Như Mi.

Vương Tử Hà cười lạnh, nghĩ nàng như xưa sao... dễ cho người xem thường sao. Song, Tử Hà vẫn mặt lạnh phản bát thanh âm lạnh xuống cực hạn: '' Ha hả! Ngươi một di nương nhỏ bé có cái rắm gì mà lên tiếng với ta. Ta Vương Tử Hà đường là  đích nữ trong phủ mặc ngươi khi dễ dễ dàng sao. Hừ! Lầm rồi, nhưng ngươi tuy di nương nhưng lại ngồi lên vị trí chủ mẫu. Ai cho ngươi lá gan.'' Tử Hà quát lên sát khí hòa vào không khí giống như Tu La địa ngục làm người trong sảnh nhất thời rùng người lặng im. Tuy nàng không cảm giác với cha nhưng cả kiếp trước lẫn kiếp này mẹ nàng vẫn một mực che chở, bảo vệ nàng cho tới hơi thở cuối cùng. Nên nàng không thể cho ai xúc phạm đến bà.

''Ngươi....'' Thẩm Như Mị bị đứng họng. Lúc này Vương Trạc Vũ bắt đầu nổi giận:'' Rầm! Ngươi xú nha đầu, đã lâu không gặp tính tình thay đổi so đo chi chít với di nương ngươi. Trong mắt ngươi còn có người cha này không.'' Lão đập bàn quát lớn.

''Lão gia...''

''Cha xin bớt giận''

Mọi người trong sảnh càng ngày càng căng thẳng nhưng vẫn giữ bộ dáng xem kịch. Tứ phu nhân Lục Lan Vân thấy không ổn bằng lên tiếng: ''Lão gia, người không nên quá nóng giận. Tử Hà dù gì mới đi đường về mệt mỏi nên nói lung tung, ngài đừng bận tâm.'' Đối với tứ phu nhân thì Vương Tử Hà có chút ấn tượng: thân chủ trước tuy luôn bị bắt nạt nhưng duy nhất tứ phu nhân và con của bà là vẫn luôn giúp đỡ nàng. Đối với người có ơn với mình Tử Hà ta nhất định sẽ trả ơn gấp đôi.

''Phải a, là thiếp không đúng, không nên so đo cùng Tử Hà.'' Như Mi bày ra bộ dáng đáng yêu vừa rơi nước mắt, làm cho không một nam nhân nào không mềm lòng ngay cả Thừa tướng: ''Ừm! Ta không trách ngươi, nhưng nay một mực đưa Tử Hà về là để bàn chuyện quan trọng.''

''Chuyện quan trọng.'' Tử Hà nghi ngờ hỏi lại, chuyện quan trọng sao tới lượt phế vật nàng quan trọng chắc chắn không bình thường.

''Đúng vậy a.'' Nhị phu nhân Bạch Mỹ Vân cuối cùng cũng lên tiếng. Tử Hà quả bái phục bí quyết dưỡng sắc của cổ đại này, đại và nhị phu nhân quy ngoài 30 nhưng vẫn đẹp như 20,21 tuổi.

''Không giấu ngươi, lần này trong cung mở Hội Thưởng Hoa. Hoàng thượng có bảo tất cả con cái trong nhà chức quan đều phải có mặt đông đủ kể cả ngươi.''

Nói là thưởng hoa nhưng mục đích chính là lựa người vừa ý cho thái tử sao. Nàng cũng chả buồn bận tâm: '' Thì ra là thế, con đã hiểu''

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play