Tháng chín, tiết trời dần chuyển sang lạnh lẽo của mùa đông. Ở bên cửa sổ của Nguyệt Hàn Các, một thân bạch y thong thả ngắm nhìn bầu trời âm u như sắp mưa. Cũng đã hai tuần từ khi Tử Hà trở về phủ, mọi người khi thấy nàng cũng có phần kinh ngạc lạ thường, ngoài việc mấy nàng 'tỷ muội' thỉnh thoảng đến tìm hoan cùng ban đêm cái tên Chiến Thần hay đến làm phiền thì nàng cũng tương đối là nhàn nhã.
'' Tiểu thư, người cảm thấy chán sao?'' Lục Ngôn nghe tiếng thở dài của nàng thì hỏi, phải nhớ khi tiểu thư trở về thì nàng đã cảm thấy vui mừng đến cỡ nào. Không còn lo lắng hay sợ hãi nữa.
'' Tiểu thư có cần nô tỳ tìm trò gì mới mẻ không? '' Một nữ tử có khuôn mặt khá ưa nhìn cùng người bên cạnh cũng khuôn mặt tương tự lên tiếng.
Tử Hà cũng chỉ biết đứng nhìn ba con người trước mặt mà cười nhạt, từ khi về thì Lục Ngôn suốt ngày bám riết nàng lại còn có thêm hai người tử Băng Phong Ám Nguyệt Cung giả làm nô tỳ để thuận tiện phò tá nàng. Hai nàng vốn dĩ là song sinh cùng là cao thủ được Diệp Ngạn Dương đào tạo thành tài và trí tuệ coi như hơn người một bậc. ( Người chị là 'Lam Ngọc', người em là 'Lam Linh')
Vương Tử Hà tựa lưng vào ghế dựa vừa thưởng trà, thanh âm nhàn nhạt: '' Chứ không phải là các ngươi đều cảm thấy chán sao? '' Nàng vừa dứt lời cứ như mũi tên bắn trúng tim đen của ba người họ nên chỉ biết lè lưỡi cười ngượng.
'' Tiểu thư thật là thông minh nha.''
'' Đúng đúng, tiểu thư không những xinh đẹp lại còn tinh ý nữa. Hì hì...''Các nàng đua nhau nịnh nọt làm Tử Hà không khỏi muốn cười.
Chủ tớ đang hàn huyên thì chợt nghe tiếng bước chân khẩn trương của nhân thì cùng lúc quay lại, Tử Hà nhìn người đang thở hồng hộc trước cửa mặt vẫn không biến sắc nhưng trong lòng thì cười lạnh [ Đến thật nhanh ].
Thấy chủ tử mình không lên tiếng thì Lam Ngọc cùng Lam Linh cũng không nói gì, Lục Ngôn thấy không có động tĩnh gì bèn lên tiếng: '' Ngũ phu nhân, người đến đây là có việc gì?''
Người trước mặt chẳng phải ai khác ngoài Ngũ phu nhân - Mị Kiều, hôm nay nàng ta khuôn mặt có chút bạch cũng không có trang điểm như thường ngày, trên người vận y phục màu lam đơn giản làm người ta cứ tưởng đây không phải là một di nương đang được sủng ái mà chỉ là một nô tỳ quét rác thôi nha.
'' Ngũ di nương, mời.'' Tử Hà không nhìn nàng mà trực tiếp ngồi xuống, Mị Kiều thấy Tử Hà không đuổi khách thì mừng rỡ lập tức đi đến tìm nơi an phận gần nàng. Ba người Lục Ngôn cũng theo lệnh Tử Hà mà bưng trà đãi khách.
'' Ngũ di nương lần này đến đây là có chuyện gì a?'' Nàng cũng không để ý đến lễ nghi của nàng ta mà trực tiếp vào thẳng vấn đề.
Mị Kiều nghe vậy không khỏi nhẹ lòng xuống một chút, thanh âm tựa sắp khóc: '' Thất tiểu thư, xin người hãy giúp ta lần này.'' Nói xong nàng ta quỳ phịch xuống đất, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
'' Ngũ phu nhân mau đứng dậy đi, người muốn tiểu thư ta tổn thọ sao? '' Lam Ngọc nhanh nhẹn đến đỡ nàng ta ngồi dậy, Tử Hà ném cho nàng một tia tán thưởng làm ''ai đó'' vui sướng.
'' Chuyện gì, xin di nương cứ nói. Nếu trong khả năng của ta thì ta sẽ giúp ngài.'' Tử Hà dò xét đánh giá nàng ta [ Khuôn mặt trắng bệch, thân hình có phần gầy gò, bước chân có phần chậm chạp chắc hẳn là 'chỗ đó' đang bị đau. Không nhẽ...].
Mị Kiều vẫn tiếp nhận ánh mắt dò xét của Tử Hà, cũng không câu giờ mà nói: '' Tiểu thư, ta...là bị Đại phu nhân hạ dược.'' Tử Hà nghe vậy không ngoài dự đoán ra dấu cứ nói tiếp tục.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau một hồi thuật lại sự chuyện, Tử Hà không khỏi cười lạnh mà tán thưởng Đại phu nhân. Con người bà ta đúng là đủ tàn độc. Chuyện là Ngũ di nương đã mang thai con của Thừa tướng gần đây, Thẩm Như Mi biết được liền lặng lẽ cho người hạ xuân dược Mị Kiều rồi khi nàng ta tỉnh dậy thì thấy người không còn một mảnh vải, trên mặt đất ít nhất mười tên gia đinh còn 'phần dưới' của nàng thì ra máu. Sau khi đi đại phu thì mới biết là nàng sảy thai, Đại phu nhân vì thế mà đe dọa nàng là không được tranh giành Thừa tướng với ả nếu không liền nói là Ngũ phu nhân có gian tình với người ngoài rồi kết cục như thế nào thì tự biết...
'' Tiểu thư, xin người hãy giúp nô tỳ...hức...'' Mị Kiều dường như không kềm được nước mắt liền quỳ xuống khóc nức nở làm cho ai nhìn vào cũng phải thương tâm.
'' Di nương, ngươi tại sao lại nhờ ta giúp đỡ. Ngươi không biết ta trước giờ luôn bị gán cho cái danh 'Phế vật' sao? Mà ngươi cũng không sợ ta cũng sẽ làm hại ngươi giống Đại phu nhân à?''
Mị Kiều nghe vậy liền mặt mày xanh mét nhưng cũng nhanh chóng bình phục, giọng nói yếu ớt nhưng cương quyết: '' Từ khi chuyện xảy ra thì nô tỳ cũng muốn tìm ai đó đứng về phía mình nhưng trong phủ đám người tiểu thư thì chỉ biết làm đẹp rồi còn có người tâm địa khó lường. Còn những vị phu nhân khác thì trong đó chỉ có Tứ phu nhân là hiền lành nhưng nô tỳ biết nàng ta cũng không thể giúp đỡ được, nhưng Thất tiểu thư thì khác, từ khi thấy người thì ta đã bị khí chất của người làm cho tin tưởng. Còn tin đồn trước đây thì nô tỳ không hề để tâm, nô tỳ một mực tin tưởng người...nếu tiểu thư có thể giúp nô tỳ thì nô tỳ liền nguyện là trâu là chó cho người...''
Lục Ngôn, Lam Ngọc cùng Lam Linh nghe Mị Kiều thấy vậy liền ánh mắt tán thưởng vị Ngũ phu nhân này thông minh, tiểu thư của bọn họ sao có thể giống những người khác được chứ.
Tử Hà cũng chỉ mỉm cười, thanh âm vẫn duy trì độ lạnh nhạt: '' Nếu giúp di nương, thì ta được lợi gì...?'' Mị Kiều nghe vậy liền ngẩng người, Tử Hà thì cười nhạt [ Ta không làm chuyện gì mà không có lợi ích ]! Đó chính là mấu chốt, Tử Hà luôn là người đặt lợi ích của mình và đồng đội lên hàng đầu nên cũng không mấy ngạc nhiên còn Mị Kiều thì vẫn kiên nghị nhìn nàng...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT