Từ nhỏ tới lớn, Niệm Kiều chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phải lấy lòng ai đó cả. Cô được dạy, phải có lòng tự trọng, phải biết bằng lòng với những gì mình có. Ba mẹ Nguyễn thương yêu Niệm Kiều song cũng là những thầy cô giáo nghiêm khắc, giúp cho cô nhớ bài học đó hằng ngày.

Nhìn mình trong gương, Niệm Kiều biết mình rất đẹp. Anh hai cho cô xem hình mẹ, Niệm Kiều giống mẹ, nhưng cũng mang nhiều nét đẹp của ba. Nếu ba mẹ cô còn sống, có lẽ sẽ rất vui vẻ, rất hạnh phúc với hai đứa con xinh đẹp, ngoan ngoãn. Tiếc là….

Trình Vân không phải dạng đàn ông háo sắc. Anh ta chắc chắn có hàng tá con gái xinh đẹp vây quanh. Muốn lấy được con tim Trình Vân, chiếm hữu nó, buộc anh ta phải đau đớn không phải là chuyện dễ dàng gì.

Niệm Kiều quệt đi màu đỏ trên môi mình. Cô bước xuống nhà, trên người vẫn là sơ mi trắng và váy kẻ carô sọc. Tóc buộc cao hơn một chút…Nụ cười thản nhiên.

Trình Vân đang đứng dưới nhà. Thấy cô, anh ta chỉ lẳng lặng mỉm cười, mở cửa xe:

-Đi thôi…

Trên xe Trình Vân chuẩn bị sẵn một bình socola sữa. Niệm Kiều vừa ngồi xuống, hắn đã nhẹ nhàng:

-Em uống đi cho nóng.

Những quan tâm, chăm sóc này, Niệm Kiều tự hỏi, là thật hay vẫn nằm trong chiếc bẫy của Trình Vân?

Anh ta muốn cô yêu cho đến không còn đường quay về nữa? Anh ta muốn Niệm Kiều như những cô gái khác, khóc lóc, đau khổ khi người mình yêu chỉ xem mình là một trò chơi?

Xe dừng trước công ty của Niệm Kiều. Trình Vân lại dịu dàng:

-Chiều anh đón em…

-Chiều, em có chuyện muốn nói với anh.

Một nụ cười ngọt ngào đến chói mắt. Trình Vân thoáng ngẩn ngơ.

Từ hôm đấy tới nay, cô không cười như thế với hắn nữa. Giờ bỗng nhiên….

Cảm giác của Trình Vân với Niệm Kiều thay đổi liên tục. Ban đầu là hận, sau đó là khinh bỉ…Rồi lại ngơ ngẩn. Tới khi giật mình nhìn lại, trái tim mình đã dần đi lạc đâu rồi.

Nhất Vũ nói với anh, Niệm Kiều là một cô gái kiêu hãnh và đầy tự trọng. Cô đôi khi cũng xù xì và gai góc, nhưng cũng có nhiều khi mỏng manh như một thứ đồ sứ dễ vỡ. Một khi oán hận, Niệm Kiều sẽ không mềm lòng, sẽ không tha thứ, sẽ không….

Trừ khi cô yêu ai đó. Nhất Vũ đã chúc Trình Vân sẽ là người lấy được trái tim cô.

Hắn chợt thở dài…..Bản thân mình đã gây nên một lỗi lầm lớn, sau lỗi lầm liệu có thứ tha không?

….Cả buổi chiều, Trình Vân điều khiển xe lang thang khắp nơi, chờ khi Niệm Kiều tan làm. Đồng hồ vừa chỉ con số 4, hắn vội vã đến chỗ cô ngay.

Công ty Niệm Kiều hôm nay tan ca hơi trễ. Rồi cô cũng xuất hiện cạnh bên một cô bạn. Cả hai vừa đi vừa nói chuyện rất vui.

Trình Vân định lái xe tới, cũng cùng lúc một chiếc xe khác tới nơi.

-Tiểu Kiều….

-Anh Luân…

Niệm Kiều cười tươi rói. Cô bạn cũng tạm biệt, đi nhanh hơn. Còn lại có hai người. Niệm Kiều lại mỉm cười thật tươi, còn le lưỡi tinh nghịch khi Từ Thành Luân đập nhẹ lên đầu cô. Hai người nói cười thân thiết. Cô còn khoác tay của anh ta.

Lòng Trình Vân lạnh đi…Nhưng sau đó chân tay lại run rẩy. Cảm giác nghẹt thở khiến hắn không thể ngồi yên:

-Tiểu Kiều…

Từ Thành Luân cũng hơi ngạc nhiên. Nhưng anh nhanh chóng hiểu ra mục đích của Niệm Kiều với tin nhắn sáng nay:

-Anh Luân….Tới đón em đi.

Cô em nhỏ của anh đang giăng bẫy. Thứ bẫy tình có hai mặt. Trình Vân là con mồi hay sẽ là người phá tan chiếc bẫy đó trong một trò chơi?

Anh không quan tâm nữa. Vì ngọn lửa trong mắt Tiểu Kiều và cả Trình Vân đã cho anh thấy, hai kẻ giăng bẫy yêu yêu hận hận này cuối cùng cũng không thoát nổi cái bẫy đã giăng của chính mình đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play