Khi Thiên Hằng đến nơi, Thẩm Tinh đã được đẩy vào phòng sinh. Bên ngoài là Thiệu Tường Phong và Lạc Ân đang đứng đó. Không thấy Gia Vũ…Chắc thằng nhóc đã gửi sang nhà hàng xóm hay là về nhà ông bà nội rồi.

-Ba mẹ…Tiểu Tinh…

-Bác sĩ nói tử cung mở rồi…Có khả năng là sinh mổ.

Sinh mổ thì biến chứng không phải là không có. Chẳng biết sẽ ra sao. Thiên Hằng bắt đầu đi qua đi lại trước phòng sinh, tim cũng đập mạnh theo từng khoảnh khắc kim đồng hồ tích tắc. Bên trong càng sáng đèn, anh càng thêm hồi hộp đến nỗi Lạc Ân phải vỗ vai con:

-Không sao đâu con, ngồi xuống đi!

Ông Thiệu nắm lấy tay bà. Đàn ông là vậy. Ông không có dịp ở bên vợ cả hai lần sinh con. Lo lắng cũng là một hạnh phúc. Cứ để Thiên Hằng đón nhận cảm giác đó. Nó sẽ biết trân trọng thêm người vợ của mình:

-Bác sĩ….

Cửa phòng bật mở. Y tá bước ra, bồng theo một đứa bé đỏ hỏn đang oe oe khóc trên tay:

-Ai là người thân của cô Thẩm Tinh?

-Tôi….- Thiên Hằng chạy ngay đến- Tôi là chồng của cô ấy.

-Chúc mừng anh- Y tá giao con cho Thiên Hằng- Bé con của anh rất dễ thương…

Xúc động đến tay run rẩy, Thiên Hằng đón nhận bảo vật của đời mình một cách thận trọng. Là con gái. Nhà họ Thiệu con trai nhiều, con gái ít. Đứa bé này sẽ được nâng như một hòn ngọc trên tay.

Thẩm Tinh mặt đầy mồ hôi được đặt trên bàn đẩy, từ trong phòng sinh ra ngoài. Cô rất hạnh phúc, nhất là khi đứa bé được đặt ngang ngay chỗ cô nằm.

-Con gái…Là con gái Tiểu Tinh à…

Thiên Hằng có vẻ xúc động. Thẩm Tinh nhìn vẻ mặt vui mừng đến nỗi cứ mỉm cười ngây ngô, có đôi chút không tin nổi. Đây có phải là ông chồng bình thường lạnh nhạt của cô không?

Hạnh phúc làm anh như trẻ lại, cứ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của con gái, ngắm từng đường nét trên khuôn mặt con. Chưa rõ hình dạng nhưng sao Thiên Hằng cứ cảm thấy con gái anh là một cô bé xinh xắn nhất trần đời. Đôi tay này cứ muốn đưa ra bao bọc, thương yêu nó, che cho nó cả bầu trời…

Giờ anh đã hiểu ông Lâm vì sao cưng chiều Huệ Mẫn đến như thế. Anh có chút lo sợ…Con gái anh nếu tùy tiện, nếu được chiều thành hư như Huệ Mẫn, anh sẽ phải làm gì? Có nỡ lòng cứng rắn với con không?

Còn nếu như ba vợ đã đối xử với Thẩm Tinh? Cũng không được…Tiểu Tinh không dám có cuộc sống riêng mình, cứ ép vào một khuôn mẫu. Cô dịu dàng, hiền thục nhưng lại mong manh, yếu đuối. Sau này con gái không gặp được một người như Thiên Hằng, cuộc đời con rồi sẽ thê thảm thế nào đây?

Thấy chồng cứ ngẩn người, Thẩm Tinh cười khẽ…Chắc là anh lại đang lo xa chuyện gì đó nữa rồi.

-Anh…

Cô lên tiếng gọi…Thiên Hằng giật mình:

-Em còn mệt không? Muốn ăn gì?

-Ông tướng ạ…- Thẩm Tinh cười hạnh phúc- Em muốn nhắc anh. Anh chưa đặt tên cho con nữa kìa…

Thiên Hằng lại ngẩn người ra một chút. Bao từ ngữ hay ho trong đầu anh đều bay đi đâu hết. Chỉ cảm thấy lúng túng…Con gái của anh…Báu vật của anh…Phải đặt tên thế nào đây?

Thiệu Minh Châu? Không được. Tên này có không ít rồi, hơn nữa dễ dàng khiến con gái kiêu ngạo, sau này lớn lên có thể sẽ tùy hứng, ương ngạnh…Không được.

Mỹ Cầm…

Thiên Phúc…

Mỹ Hoa…

Thiên Hằng đã ngẫm nghĩ cả buổi mà vẫn chưa nghĩ ra cái tên nào hay ho cả. Anh hiếm khi bối rối như vậy. Thẩm Tinh nhìn vẻ vụng về của chồng, lòng lại thấy ấm áp lạ thường….Tình cảm trong lòng cô đã rõ. Thẩm Tinh yêu người đàn ông này biết bao nhiêu.

-Em đặt đi. Anh không biết nữa…

Thiên Hằng lần đầu tiên nhận mình đã thua cuộc. Con gái mới ra đời đã tác động lớn như thế đến ba rồi….Thẩm Tinh cười khẽ, lại dụi đầu vào ngực chồng, âu yếm:

-Anh cứ nghĩ đi. Em muốn con mình biết, để đặt được tên cho con, ba đã vất vả thế nào mà.

…Việc đặt tên tạm thời gác lại. Đứa bé được gọi là Tiểu Noãn…Ngay khi Niệm An đến thăm, mới bồng lên một chút, nó đã tặng cho chú Niệm An một dòng nước ấm, ướt cả chiếc áo sơ mi là hàng hiệu đắt tiền.

Niệm An la lên oai oái trong tiếng cười của cả nhà. Chỉ có Thiên Hằng thoáng nhếch môi.

-Anh hai…

Lại là thái độ vươn người, rụt cổ khi nhìn thấy anh. Niệm An khác hẳn buổi tối hôm đó. Đây là thằng em trai nhỏ bé của Thiên Hằng từ thuở ấu thơ…. Anh nhướng mày:

-Muốn giở trò gì với cô bé đó?

-Anh hai muốn nói tới ai ạ?

-Đừng giả ngây! Huệ Mẫn…

-À…

Niệm An hồi tưởng tới khuôn mặt xinh đẹp đó. Cô gái ấy…vốn là một trò chơi mới của Niệm An. Hắn vốn định đùa thêm với Huệ Mẫn thêm chút nữa, xem kết quả của trò chơi này sẽ đến đâu.

-Con nhóc đó định lợi dụng em. Em cũng muốn xem thử, bản lĩnh của cô ta đến mức nào thôi. Anh hai yên tâm, em sẽ không làm gì quá đáng, không làm anh hai phải lo lắng đâu.

Trong mấy đưá em, Niệm An là đứa bướng bỉnh nhất. Nó cũng thông minh và nhiều thủ đoạn. Theo lời ba Trình Vân nói, Niệm An là sự kết hợp hoàn hảo giữa tính cách của ba và mẹ. Nếu ai làm nó tổn thương, nếu ai đụng tới người nó yêu quý, Niệm An sẽ không bỏ qua một cách dễ dàng.

Tính cách như thế, Thiên Hằng cảm thấy vô cùng lo lắng. Nhưng đã là một đứa bướng bỉnh, một khi đã quyết, nó sẽ làm tới cùng…Anh thở dài:

-Người ta dù sao cũng là con gái.Làm gì cũng phải biết chừng mực, nghe không?

Anh đang lấy tâm tình người cha mà suy nghĩ. Niệm An háo thắng, cô bé đó xem ra cũng chẳng kém gì….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play