Gần đình có bảy, tám thi thể, tất nhiên là đều là người nhà họ Phí.
Bên ngoài ngôi đình dựng bằng thép ròng, bốn hướng đông, tây, nam, bắc,
mỗi phương có một người, nón trúc che mặt, áo màu tươi mới, chính là cao thủ tộc Thượng Quan.
Chỉ có bên trong đình là không có người chết.
Hơn nữa còn có người sống.
Hai người đang sống.
Hai người sống sờ sờ, đang đánh cờ.
Một người ngồi, một người đứng.
Người đang ngồi giống như đã ngồi rất lâu, rất lâu rồi, lưng cong gù,
lông mày nhíu chặt, hai mắt cũng như sắp không mở ra nổi nữa, nhưng ông
ta ung dung ngồi đó, vẫn khiến người ta có cảm giác vững chãi như bàn
thạch.
Người đang đứng, thoải mái tùy tiện đứng, một chân đạp ghế đá, một tay
đỡ cằm, nhưng lại khiến người ta có cảm giác hiên ngang ngạo nghễ như
thông cao đón gió.
Bên mi phải người đang ngồi có một vết sẹo rất sâu, là dấu vết bị một
mũi thiết tật lê cắm vào. Đó là kết quả năm xưa ông ta giao đấu với đệ
nhất cao thủ Đường môn Đường Nghiêu Thuấn năm xưa. Ám khí đó cắt đứt
đường mi ông ta nhưng ông ta cũng là người sống sót duy nhất trong tất
cả các trận chiến cả đời Đường Nghiêu Thuấn.
Thế nhưng hiện tại ông ta đang phải đối mặt với một tàn cục.
Cờ tàn.
Tất cả mọi quân sống bị giết chết, mọi đường lui bị khóa kín, mọi tiên
cơ đều mất hết, mọi thủ thế đều tuyệt vọng, một người nếu như đã đến
nước như thế cờ này thì chỉ còn nước nhảy xuống núi tìm cái chết.
Mà hiện tại ông ta đang phải đối diện với chính một thế cờ như vậy.
Ông ta thở dài.
Đối phương nhấc quân cờ lên, quyết đoán hạ xuống một nước.
Nước chết. Ông ta đã không còn đường sống.
Đối phương hiển nhiên cũng đã nhìn ra được điểm này, hơn nữa còn đoan
chắc điểm ấy. Y đưa tay khẽ đẩy nón trúc trên đầu lên, lộ ra khuôn mặt
dữ tợn đầy vết đao, phảng phất như cũng thở dài một tiếng, nói:
- Ngươi không còn đường nữa.
Lời nói không khỏi có chút tiếc nuối.
Ông lão đang ngồi thu hai tay vào trong hai ống tay áo, vai so lên thật
cao, rùng mình liên tục chín lần, cuối cùng cũng thở ra một hơi khói
trắng mờ, nói:
- Ván cờ này ta thua rồi.
Người đang đứng chính là tộc trưởng tộc Thượng Quan, Thượng Quan Vọng, y hỏi:
- Ngươi muốn tự sát là còn muốn ta ra tay?
Người đang ngồi ngước nhìn lên:
- Tại sao?
- Hóa ra ngươi không hiểu?
Thượng Quan Vọng bật cười tàn khốc:
- Trên giang hồ, thất bại cũng có nghĩa là chết.
- Ồ.
Người đang ngồi như bừng tỉnh, đáp:
- Thế cờ của ta tuy đã bại, thứ chết chỉ là quân cờ, không phải ta.
- Ta không thể chết.
Trong mắt người đang ngồi bắn ra ánh sáng sắc lạnh:
- Ta còn chưa thất bại.
- Bởi vì trong lòng ta còn có sinh cơ.
Người đang ngồi đương nhiên là lão đại Phí gia, Phí Ngư Tiều.
Thượng Quan Vọng nhìn ông ta, ánh mắt lại sinh hàn mang giống như mũi đao, tựa như chưa từng gặp mặt người này.
Lúc này nhóm Tiêu Thu Thủy vừa đúng lúc đi qua Diêu tử phiên thân, lên tới Bác Đài.
Tiêu Thu Thủy từ xa trông thấy hai người này hạ cờ liền biết định lực, nội lực của hai người này đều không thể coi thường.
Quân cờ trong Kỳ Đình rất lớn, ngoài ra còn được đúc bằng sắt, hai người không ngờ lại tiện tay nhấc lên đặt xuống như bình thường, không hề có
chút cố gắng nào.... muốn vậy cần công lực phi thường.
Bên ngoài đình có nhiều người chết như thế, không cần biết là người bên
mình hay là kẻ địch, ít nhất đều phải qua một trường chém giết kinh tâm
động phách, nhưng hai người bình tâm tĩnh khí, ung dung đấu cờ... muốn
vậy cũng cần định lực phi thường.
Tiêu Thu Thủy vừa bước tới, mấy người đi lập tức hành động.
Hành động cực kỳ nhanh chóng. Loáng cái, Tiêu Thu Thủy đã biến thành
ngôi đình kia, bọn họ thì giống như thế cờ trong đình, chặn đứng đường
công hoặc đường lùi của Tiêu Thu Thủy.
Hiện tại Tiêu Thu Thủy chỉ còn một con đường... nhảy xuống dưới.
Phía dưới là vách núi, vách núi sâu hun hút ngay cả diều hâu cũng không bay lên được.
Cho nên đường nhảy xuống là đường chết.
Mà trước mắt Tiêu Thu Thủy chỉ có một con đường như vậy.
Tiêu Thu Thủy có chịu đi hay không?
Thượng Quan Vọng cười nói:
- Ngươi hiện tại đương nhiên là chỉ có một con đường.
- Quay trở về!
Ánh mắt Thượng Quan Vọng lấp lóe tinh quang:
- Ngươi đánh tiên phong có công, ta đáp ứng giữa đường không ra tay với ngươi.
Tiêu Thu Thủy lắc đầu.
Trong mắt Thượng Quan vọng bùng lên sát khí, một con chim sẻ không biết
tại sao lại bay lên được chỗ này rồi đột ngột rơi xuống vách núi, chỉ
khẽ thoáng qua trước mắt mọi người.
- Nếu như ngươi là kẻ giữ lời thì họ Phí đã không có ngày hôm nay rồi.
Tiêu Thu Thủy nói:
- Phí huynh khang lệ cũng đã không cần phải làm một đôi vợ chồng không có mặt mũi.
Phí Sĩ Lý, Hoàng Phủ Tuyền kích động đến toàn thân phát rút, dợm muốn tiến lên, Tiêu Thu Thủy đưa tay ngăn lại.
Ánh mắt Thượng Quan Vọng như sắc lưỡi dao, lạnh như một mũi châm sắt:
- Bọn chúng đã kể hết mọi chuyện cho ngươi biết.
Ánh mắt Tiêu Thu Thủy quét trở lại, giống như một cây búa sắt đập lên mũi châm, hoa lửa bắn tung:
- Nếu muốn người khác không biết, trừ phi là đừng làm.
Thượng Quan Vọng bật cười giận giữ, khuôn mặt ngang dọc vết đao đầy vẻ đáng sợ khôn tả:
- Nếu như không có Lam phượng hoàng chỉ đường, ngươi sao có thể tìm được đến Hoa Sơn? Như vậy bạn bè ngươi chết chắc. Lam phượng hoàng là người
của Liễu Tùy Phong, Liễu Ngũ là tâm phúc của Lý bang chủ, còn bọn ta
cũng là người ủng hộ Quyền Lực bang. Ngươi đối đầu với bọn ta, đã suy
nghĩ kỹ càng chưa?
- Ta không cần lo lắng.
Tiêu Thu thủy nghiêm mặt đáp:
- Nếu như Quyền Lực bang lợi dụng ta để diệt trừ họ Phí, đầu tiên là chưa được ta đồng ý.
- Ta là người không chịu bị lợi dụng.
Tiêu Thu Thủy nghiêm nghị nói.
- Nhưng ngươi đã giết rất nhiều người nhà họ Phí, ngoài ra họ Phí còn bắt giữ bạn bè ngươi.
Thượng Quan Vọng cười khặc khặc:
- Họ Phí với ngươi, thù sâu như biển.
- Không phải thù sâu.
Tiêu Thu Thủy lạnh lùng đáp:
- Bọn họ cũng không sát hại bằng hữu của ta, hơn nữa còn chuẩn bị thả họ ra.
- Đúng là ta đã giết không ít người nhà họ Phí, họ Phí cũng sát hại ông bà ngoại ta!
Tiêu Thu Thủy chậm rãi nói:
- Có điều, ta có thể tạm gác chuyện báo thù sang một bên, giải quyết
loại thừa lúc người khác gặp nguy như ngươi trước rồi tính sau.
- Ngươi quả nhiên là khác với những loại thiếu niên máu nóng bình thường, ta đã đánh giá thấp ngươi.
Thượng Quan Vọng nheo mắt lại, lộ ra vẻ xảo trá, âm độc:
- Có điều, ngươi nghĩ dựa vào chút tài năng của ngươi là có thể đấu lại được bọn ta sao?
Tiêu Thu Thủy không đáp mà hỏi ngược lại:
- Cao thủ đại biểu cho tộc Thượng Quan chỉ có năm người các ngươi?
Hắn còn bồi thêm một câu:
- Chính là năm người các ngươi?
Thượng Quan Vọng vì hàm ý sỉ nhục trong câu hỏi đó mà biến sắc, vết đao đầy mặt càng thêm đáng sợ.
Phí Ngư Tiều một mực đứng nhìn hai người đối thoại, sắc mặt lộ vẻ trầm tư, lúc này liền nói:
- Bọn ta diệt trừ người tộc Thượng Quan trước rồi sẽ quyết một trận tử chiến với cậu.
Ông ta hướng về phía Tiêu Thu Thủy nói, từ “cậu” ở đây đương nhiên là để nói với Tiêu Thu Thủy.
Trong lòng Tiêu Thu Thủy bỗng dưng thấy cảm động không rõ nguyên do.
Lời Phí Ngư Tiều nói không chút lựa ý, nhưng rất thành thực, nếu như
không thành thực thì ông ta đã không ngốc đến mức bị Thượng Quan Vọng,
Chu đại thiên vương lợi dụng mà bắt giữ mấy người Lương Đấu để uy hiếp
Tiêu Thu Thủy giao ra Thiên hạ Anh hùng lệnh.
Cho dù sau khi đánh lui kẻ địch, Phí Ngư Tiều sẽ quyết một trận tử chiến với mình thì Tiêu Thu Thủy vẫn muốn cùng Phí Ngư Tiều đẩy lùi người tộc Thượng Quan trước.
Tộc Thượng Quan quá hèn hạ.
Lúc này người bao vây Tiêu Thu Thủy bỗng cùng bước thêm một bước.
Bước thêm một bước, tức là tiến lên một bước, cũng có nghĩa tiền gần Tiêu Thu Thủy thêm một bước.
Vòng bao vây đột ngột thu hẹp, sát khí mạnh mẽ, sắc bén khiến cho bất kỳ ai cũng phải lùi về phía sau ít nhất là một bước.
Tiêu Thu Thủy cũng muốn trước lùi nửa bước, kéo giãn cự ly, chuẩn bị tốt tư thế tiện cho việc phản kích.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, hắn cường hành ép bước chân đang muốn lùi phải dừng lại.
Không thể lùi, tuyệt đối không thể lùi!
Lùi chính là đường chết!
Chỉ cần có ý muốn lùi, vô hình chung là đã thừa nhận đường chết!
Hơn nữa bốn người này phối hợp không chút sơ hở, sát khí tỏa ra cực
mạnh, không nghi ngờ gì là đã phối hợp với nhau suốt mấy chục năm, bao
vây là để ép lùi kẻ địch, trước đoạt mất dũng khí, sau đoạt hồn phách!
Bốn người thấy Tiêu Thủ Thủy có ý lùi, ngũ hành luân đeo bên hông chuẩn bị xuất thủ, một đòn giết địch!
Đúng lúc đó, Tiêu Thủ Thủy đột nhiên dừng lại.
Kiếm khí lăng lệ dồn dập ép ngược lại.
Một chiêu này tuy không chút âm thanh nhưng còn hơn cả sấm sét lôi đình, bốn người trong khoảnh khắc điện quan hỏa thạch, bước chân tiến lên như đụng phải tường sắt, do dự lùi ngược lại nửa bước!
Cùng lúc ấy, Tiêu Thủ Thủy ra tay!
Hắn vung kiếm chém ngang hông, tử điện xuyên vân, thế không thể cản!
Bốn người thoáng ngây ra, Thượng Quan Vọng ở trong đình quát lớn:
- Trở về!
Bốn người giật mình, chia làm bốn đường, bay về trong đình!
Đây là lần đầu tiên từ sau khi được tám đại cao thủ chỉ bảo, Tiêu Thủ Thủy xuất kích thất bại.
Bốn người, bốn màu y phục, giữa chốn sông núi mênh mang như tranh thủy
mặc, lóe lên một đường bắt mắt, lập tức hạ xuống trong đình.
Trong bốn người này, không còn một ai dám khinh thường gã thanh niên tên gọi Tiêu Thủ Thủy này nữa.
Một kiếm vừa rồi của Tiêu Thủ Thủy, không nghi ngờ gì đã chấn nhiếp hồn
phách của họ, nếu không phải Thượng Quan Vọng kịp thời kêu gọi thì sợ
rằng bốn người đã hồn bay cửu tiêu rồi.
Thượng Quan Vọng cũng thần sắc ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Chuẩn bị Tứ Tượng trận pháp!
Bốn người gật đầu, rút từ bên hông ra âm dương luân, nhật nguyệt luân,
long phượng luân, kim ngân luân. Bọn họ cực kỳ tự tin, Tiêu Thủ Thủy dù
mạnh cũng không thể mạnh hơn được Tứ Tượng trận mà Liễu Tùy Phong cũng
phải thừa nhận là còn hơn Lưỡng Nghi kiếm trận của Võ Đang, sánh ngang
với Thập bát La hán trận của Thiếu Lâm. Tộc Thượng Quan có thể tồn tại
đứng vững đến hôm nay cũng phần nhiều là nhờ vào trận thế này.
Thượng Quan Vọng thủy chung chỉ chú tâm vào Phí Ngư Tiều.
Chỉ cần Phí Ngư Tiều thoáng động, y sẽ lập tức ra tay.
Ngũ Hành trận thế do y cùng bốn ái tướng hợp thành còn mạnh hơn Tứ Tượng trận cả chục lần, kiên cố không gì phá được.
Đáng tiếc Phí Ngư Tiều không hề động.
Ông ta chỉ cười.
Nụ cười vô cùng tang thương.
- Thượng Quan, oan có đầu, nợ có chủ, ngươi không chạy thoát nổi đâu.
Thượng Quan Vọng đang muốn tìm hiểu xem tại sao Phí Ngư Tiều lại nói như vậy thì người áo vàng bên cạnh y bỗng kêu thảm, ngã xuống.
Hắn bị chém ngang lưng thành hai đoạn, Thượng Quan Vọng vừa kinh hãi,
vừa giận giữ, cùng lúc ấy, người áo xanh đứng đối diện cũng thét lên đau đớn.
Thượng Quan Vọng vội quát:
- Mau lui!
Kỳ thực không cần Thượng Quan Vọng ra lệnh, hai người còn lại đã nhanh
như đạn bắn, bay ra ngoài đình, cực kỳ hoảng sợ, trợn mắt há mồm ngây
ngốc.
Chỉ thấy một ông lão còn già nua hơn, gầy gò hơn cả Phí Ngư Tiều chui ra từ dưới sàn đình, đang rút một thanh đao đen kịt như mực ra khỏi bụng
người áo xanh. Ông ta chỉ có một chân, ống chân phải trống rỗng, trên
mặt cũng mang một nụ cười trống rỗng:
- Thế nào, họ Thượng Quan kia? Kỳ môn độn giáp của nhà họ Phí vẫn là tài cao một bậc phải không?
Thượng Quan Vọng lập tức vung quyền đánh tan nón trúc trên đầu mình, lộ
ra khuôn mặt đầy vết sẹo giống như ma quỷ, lại gào lên cũng như là vừa
nhìn thấy quỷ vậy:
- Ngươi còn chưa chết? Ngươi là Phí Cừu? Ngươi vẫn chưa chết!
Người đó bật cười quái dị, the thé đáp:
- Không sai, ta là Phí Cừu, ta còn chưa chết.
Thượng Quan Vọng rít lên:
- Ngươi... ngươi... ngươi không phải đã chết rồi sao? Hôm đó ta rõ ràng đã đánh một trượng trúng gáy ngươi...
Phí Cừu cười khặc khặc:
- Không sai, ngươi đúng là đánh trúng ta, ngay tại huyệt Ngọc Chẩm, ngươi xem...
Ông ta chỉ vào sau gáy, trên xương đầu quả nhiên có một chỗ lõm xuống, có thế thấy rõ thương tổn nhát trượng ngày đó để lại:
- Nhưng mà ta vẫn không chết, ta còn sống, ta sống để giết ngươi
Thượng Quan Vọng lắp bắp:
- Ngươi... ngươi... ngươi....
Liên tục mấy tiếng “ngươi”, kinh sợ có dư, không nói tiếp được nữa.
Phí Cừu cười rin rít:
- Tối đó ngươi lấy oán báo ân, đánh lén trúng ta, ta chịu một đòn, trước khi ngất xỉu đã dùng thanh đao này...
Ông ta giơ thanh đao đen kịt như mực lên, vẻ sợ hãi trong mắt Thượng Quan Vọng càng đậm.
- .... Chém trúng ngươi mười mấy đao liên tiếp, ngươi vậy mà vẫn có thể
giấu mặt bỏ chạy... Điểm đó đến cả ta cũng phải bội phục ngươi.
Lúc này Phí Ngư Tiều bỗng lên tiếng:
- Thượng Quan Vọng, ngươi đã không còn hy vọng nữa.
Trước khi Tứ Tượng trận thế, Ngũ Hành trận thế của Thượng Quan Vọng bị phá, không ai dám nói ra câu này.
Nhưng mà ma xui quỷ khiến, sự chú ý của năm người Thượng Quan Vọng bị
Tiêu Thu Thủy làm phân tán, tạo thành cơ hội đủ để Phí Cừu một đòn đắc
thủ, liên tục giết chết hai người, khiến cho trận thức của Thượng Quan
Vọng không thể vận hành, lại thêm vợ chồng Phí Sĩ Lý, Hoàng Phủ Tuyền,
cùng với mấy người Tiêu Thu Thủy, Trần Kiến Quỷ, Tần Phong Bát, Lưu Hữu
liên thủ, Thượng Quan Vọng đã hoàn toàn rơi xuống hạ phong.
Điểm này Phí Ngư Tiều hoàn toàn rõ ràng! Không có sự xuất hiện của Tiêu
Thu Thủy, cho dù ông ta đã sớm biết cha mình Phí Cừu ẩn nấp phía dưới
bàn thì cũng không thể nhanh chóng trực diện, thuận lợi thành công như
vậy.
Nhưng ông ta mở miệng, vẫn tiếp tục vạch rõ với Tiêu Thu Thủy:
- Tiêu thiếu hiệp, hiện tại họ Phí với tộc Thượng Quan gần như thế quân lực địch, cậu có thể không quản, mặc cho bọn ta đối đầu.
Ánh mắt Thượng Quan Vọng chớp động:
- Tiêu đại hiệp, chỉ sợ bọn chúng giết được thỏ săn rồi liền muốn huy đi cung bắn... Trước tiên giúp ta tiêu diệt bọn chúng rồi cứu bằng hữu của cậu mới là cách ổn thỏa.
Tiêu Thu Thủy tai nghe mắt thấy, chứng kiến hai nhà tàn sát lẫn nhau, thật sự không đành lòng, không nhịn được nói:
- Các người... Hai nhà sao phải khổ như vậy... Thân là Thiên hạ tam đại
kỳ môn, cho dù... Cho dù... Các người tiêu diệt được nhà kia thì vẫn
còn... Vẫn còn Mộ Dung thế gia đứng hàng đệ nhất cơ mà!
Thượng Quan Vọng cười lạnh đáp:
- Mộ Dung thế gia? Quyền Lực bang còn để Mộ Dung thế gia đắc ý thêm hai năm nữa mới là chuyện lạ!
Tiêu Thu Thủy trong lòng phát lạnh... Vụt nhớ tới ánh mắt chất chưa đại
chí của Lý Trầm Chu, cùng ánh mắt nhạt như nước xuân của Liễu Tùy Phong, đột nhiên hai đồng tử phảng phất như lớn lên, biến thành ánh mắt nóng
rực, cuồng loạn, giống như hai đoàn lửa, thiêu đốt bừng bừng... Rõ ràng
là nóng cháy, Tiêu Thu Thủy lại không nén nổi rùng mình mấy cái.
Phí Ngư Tiều trầm giọng nói:
- Tiêu Thu Thủy... Nếu như cả hai nhà đều không giúp thì xin đứng sang
một bên.. Chờ xử lý xong người tộc Thượng Quan bọn ta sẽ thả bằng hữu
của cậu. Chuyện Thiên hạ Anh hùng lệnh coi như không nhắc tới nữa, còn
về chuyện tử thương coi như bọn ta gieo gió gặt bão, không liên quan đến cậu.
Tiêu Thu Thủy yên lặng, Thượng Quan Vọng thấy Tiêu Thu Thủy không giúp
bên nào cả, chung quy cũng trút được một gánh nặng trong lòng, từ từ rút ra một cây gậy ngắn đeo bên hông.
Nụ cười Phí Cừu cứng lại trên mặt, ánh mắt ngây ngốc lúc này trông lại càng trống rỗng!
- Đó là Hàng ma trượng của ngươi?
Thượng Quan Vọng phát ra một âm thanh gần như đặc quánh, ánh mắt cũng bắn ra hung quang như ma quỷ:
- Không sai... Đây là ma trượng hôm nay sẽ lấy cái đầu trên cổ ngươi.
- Ha ha ha...
Phí Cừu vụt cười lớn:
- Mặc đao đấu ma trượng! Mặc đao họ Phí đấu ma trượng tộc Thượng Quan... Ha ha ha! Hôm nay thật đúng là náo nhiệt...
Đúng lúc này, đầu trượng Thượng Quan Vọng đột nhiên bắn ra một chùm kim châm nhỏ như lông châu, phun thẳng vào đầu Phí Cừu.
Phí Cừu vẫn đang cười.
Mắt thấy kim sắp bắn tới, mặc đao của ông ta vụt chắn ngang.
Một thanh mặc đao, bỗng dưng biến lớn, biến thành như một cây quạt, hút hết tất cả châm nhỏ.
Nhưng chợt nghe một tiếng kêu thảm, Phí Sĩ Lý ôm bụng ngã xuống.
Hóa ra Thượng Quan Vọng bắn ra kim châm về phía Phí Cừu, đồng thời phần
đuôi trượng cũng phun ra một mũi bạch cốt châm, vô thanh vô thức bắn
trúng bụng Phí Sĩ Lý. Một chiêu giương đông kích tây, Phí Sĩ Lý quả
nhiên trúng đòn, ngay cả Tiêu Thu Thủy đứng bên cạnh cũng không ngờ đối
phương như thú bị vây, ra đòn ngoan độc đến vậy, nhất thời không kịp
giúp đỡ, Phí Sĩ Lý đã sắc mặt xanh mét, gục xuống.
Chỉ nghe Hoàng Phủ Tuyền kêu khóc:
- Nhị ca...
Tiêu Thu Thủy chỉ cảm thấy rùng mình, cũng không khỏi lòng đầy căm phẫn, lúc này chợt nghe “phốc phốc” hai tiếng, Phí Ngư Tiều bắn ra hai quân
cờ sắt về phía người áo đỏ và người áo lam! Thượng Quan Vọng giao đấu
với Phí Cừu vài chiêu, binh khí kỳ dị trong tay hai người càng xuất đủ
quỷ chiêu, sát chiêu. Thượng Quan Vọng quay người quát lên:
- Đừng có đỡ cờ!
Hai người đỏ, lam đồng loạt nhảy tránh. “Ầm” một tiếng, quân cờ đánh
trượt, không ngờ lại nổ tung. Hai người trong lúc nhảy tránh đã tháo bỏ
nón trúc, xoay tròn ném thẳng tới chỗ Phí Ngư Tiều!
Hóa ra bên rìa nón trúc có gắn dao sắc lấp láng ánh xanh, hiển nhiên là
đã bôi kịch độc. Phí Ngư Kiều trong khói bụi thuốc nổ không ngờ lại như
không tránh được, thân hình cong vẹo, “xoẹt xoẹt” hai tiếng, bị vành nón cắt trúng!
Người áo đỏ vung nhật nguyệt song luân, reo lên:
- Trúng rồi!
Người áo xanh sắc mặt ngưng trọng, cản lại nói:
- Không đúng...
Đúng lúc này, Phí Ngư Tiều bỗng như ma quỷ, hiện lên từ sau lưng hai người, đánh ra hai chưởng.
Nhưng hai người đó phản ứng cũng cực nhanh, trong lúc ngàn cân treo sợi
tóc không ngờ lại chìm người xuống đất. Phí Ngư Tiều sắc mặt vụt biến,
quát:
- Trước mặt ta mà cũng dám dùng thuật độn thổ!
“Phụp phụp” hai tiếng, hai chưởng cắm thẳng xuống đất!
Tiêu Thu Thủy trông thấy cảnh tượng này vụt nhớ tới Lạc địa sinh căn Mã
Cảnh Chung... Anh ta cũng dùng một chiêu như thế, giết chết Thiên Thủ
nhân ma Đồ Cổn... Bây giờ anh ta đã chết, vợ anh ta Âu Dương San Nhi
không biết ra sao rồi?
Nhưng huyết quang hiện tại còn lăng lệ hơn gấp mười lần!
Phí Ngư Tiều rút tay phải lên, bàn tay đưa ra không ngờ còn mang theo
một trái tim người sống sờ sờ, ngay cả Lưu Hữu trước nay vốn to gan
trông thấy vậy cũng thiếu chút nữa thì ngất xỉu.
Nhưng khi Phí Ngư Tiều rút cánh tay kia ra thì năm ngón tay đã bị chặt
đứt. Ông ta đau đến sắc mặt trắng bệch, đồng thời, một bóng người áo lam phá đất mà ra, giống như linh xà chui vào trong một gốc tùng cạnh Kỳ
Đình.
Phí Ngư Tiều tức giận quát:
- Tàng mộc?
Tay vung lên, cây tùng liền nổ tung, vỡ tan thành nhiều mảnh, bắn lên giữa không trung, một bóng người màu lam lao thẳng xuống.
Tiêu Thu Thủy bây giờ mới thực sự được chứng kiến kỳ môn dị thuật của
Tam đại kỳ môn võ lâm: Mộ Dung, Thượng Quan, Phí. Lúc này Phí Ngư Tiều
giống như mọc thêm một đôi cánh lớn, bay lên không trung, chặn giết
người rơi xuống!
Bên phía Bác Đài cũng đánh đến kịch liệt.
Đột nhiên bóng người đan xen, Phí Cừu phóng vụt lên cao!
Lúc này người áo lam vừa đúng phóng qua Kỳ Đình.
Thanh mặc đao của Phí Cừu chợt biến thành một cây trường mâu.
Còn đao làm thế nào biến thành mâu thì thực nhanh như điện chớp, không
cách nào nhìn rõ ràng. Trong một sát na, đao đã biến mâu, mâu đã bắn ra, đâm thẳng vào bụng người áo lam!
Người áo lam gào thảm, ngã xuống, bụng đập xuống đất, mâu xuyên lưng mà ra!
Máu tươi cũng đồng thời bắn tung!
Phí Cừu một đòn giết chết người áo lam, nhưng khi hạ xuống do chỉ có một chân nên thân hình quỳ phục, mũi hàng ma trượng của Thượng Quan Vọng
đột nhiên bắn ra một mũi phi trảo!
Phi trảo bắt trúng bả vai Phí Cừu, cuối trảo có một sợi thừng sắt.
Thượng Quan Vọng vận lực kéo mạnh, trảo lập tức cắm sâu tận xương, kéo
Phí Cừu về phía mình.
Nhưng hai tay vốn trống không của Phí Cừu bỗng cắm vào bên hông, lập tức có thêm một đôi găng tay. Găng tay màu đen cắm đầy lưỡi sắc như răng
thú, khiến người ta không rét mà run.
Ông ta tuy bị thương nhưng đấu chí ngày trước vẫn chưa tiêu, muốn cùng
Thượng Quan Vọng cần thân giao chiến. Nhưng hàng ma trượng trong tay
Thượng Quan Vọng bỗng kêu “rắc” một tiếng, tách ra làm ba đoạn, biến
thành tam tiết côn, có thể đỡ gần, có thể đánh xa, tay cong lại đã chặn
trúng cổ họng Phí Cừu!
Phí Cừu tức khắc lè dài lưỡi, mắt trợn trừng, nhưng hai tay đeo găng của ông ta cũng lập tức bắt tới tam tiết côn.
Chỉ nghe “lắc rắc” hai tiếng, hai đoạn đầu đuôi tam tiết côn vậy mà lại bị Phí Cừu dùng tay bẻ gãy.
Nhưng Thượng Quan Vọng lập tức vứt bỏ hai đoạn đầu đuôi tam tiết côn,
nắm chặt lấy phần giữa, kéo mạnh từ trái sang phải. Cổ họng Phí Cừu lập
tức phun máu như mưa, miệng ộc ra một ngụm máu loãng.
Hóa ra ở giữa đoạn côn thứ hai có gắng gai nhọn như răng cưa, bật ra
theo thân côn, Thượng Quan Vọng kéo mạnh như vậy, lập tức lấy mạng Phí
Cừu.
Phí Cừu trợn trừng mắt, ôm lấy cổ họng, loạng choạng muốn ngã. Ông ta
với Thượng Quan Vọng tử địch nhiều năm, cuối cùng vẫn bỏ mạng dưới tay
đối phương, tự nhiên là không cam tâm. Nhưng Thượng Quan Vọng vì đối phó ông ta cũng đã dốc hết toàn lực, ngay cả vũ khí trong tay cũng hỏng
mất, y bỗng gào lên một tiếng, nhảy bậy dậy.
Sau khi y gào lên, Tiêu Thu Thủy mới phát hiện Phí Ngư Tiều đã đứng sau
lưng y, dùng một ánh mắt băng giá, tàn độc, lạnh lùng nhìn Thương Quan
Vọng đao kêu thét.
Thượng Quan Vọng nhảy lên, hạ xuống, lưng dựa vào cột đình, tay phải bám tường, lưng sát vào tường, tại trường ai cũng có thể ngửi thấy một mùi
khét lẹt!
- Ngươi... ngươi...
Phí Ngư Tiều trầm giọng nói:
- Ngươi xong rồi.
Thượng Quan Vọng rít lên một tiếng như hổ gầm, gào thét:
- Nói bừa! Ta... Ta còn chưa chết!
Phí Ngư Tiều nheo mắt nhìn y, kỳ lạ là trong mắt lại lộ ra một vẻ bi thương:
- Nhưng đã sắp chết rồi...
- Không, không!
Thượng Quan Vọng ngửa mặt lên trời thét dài, bỗng nhiên tắc lại. Phụp
một tiếng, một mũi đao đen kịt như mực chợt xuyên ra trước ngực y!
Y kinh ngạc không tin cúi nhìn mũi đao trước ngực, giọng nói đầy ngạc nhiên và khí tin:
- Ta... Ta cuối cùng... Vẫn chết dưới thanh mặc đao này.
Chỉ thấy sau lưng y, Hoàng Phủ Tuyền rút trường mâu cắm trên bụng người
áo lam, hợp lại thành đao, đâm lén Thượng Quan Vọng, cười thê thảm nói:
- Không sai... Ngươi cuối cùng vẫn chết dưới tay bọn ta...
Chỉ nghe Phí Ngư Tiều hét lên một tiếng gấp rút:
- Mau buông tay...
Đáng tiếc đã muộn rồi.
Thượng Quan Vọng đã ra đòn, hơn nữa còn ra đòn toàn lực. Một đòn trước
khi chết của y mạnh mẽ đến mức nào. Hoàng Phủ Tuyền bị đánh bay ra xa,
ngã xuống. Thượng Quan Vọng rít lên, xoay trong lao tới, Tiêu Thu Thủy
cản lại, phản kích. Thượng quan Vọng hơi lùi, cát đá trơn tuột, y biến
thành một tiếng thét dài, rơi thẳng xuống vách đá sâu vạn trượng. Lưu
Hữu đỡ lấy Hoàng Phủ Tuyền, Hoàng Phủ Tuyền đã thở ra nhiều, hít vào ít, ánh mắt lại sáng bừng, giống như rất sảng khoái.
- ... Mau đưa tôi đến chỗ ngoại tử.
Nàng ta bò đến bên cạnh thi thế Phí Sĩ Lý, cười thảm đưa tay vuốt lên
mặt, xé rách lớp da phủ trên mặt Phí Sĩ Lý, để lộ ra khuôn mặt vốn mi
thanh mục tú:
- Nhị ca, chúng ta cuối cùng cũng có thể... Cuối cùng cũng có thể lấy mặt thật gặp người rồi...
Nói đoạn nàng cũng xé rách da trên mặt mình, hiển hộ khuôn mặt xinh đẹp, mỉm cười đau thương:
- ...Thù lớn đã trả, lần này có thể... Có thể không thẹn với lòng rồi... Đáng tiếc họ Phí vô hậu, họ Hoàng Phủ cũng không còn người trả thù nữa
rồi...
Nói xong nàng nắm lấy tay chồng mình, tắt thở. Nhưng lời nói trước lúc
nàng ta chết đã để lại cho Tiêu Thu Thủy một nghi vấn... Hoàng Phủ Tuyền xác thực là hậu duệ Hoàng Phủ thế gia năm xưa, chẳng lẽ Hoàng Phủ Cao
Kiều không phải sao?
Tiêu Thu Thủy chứng kiến mặc đao cùng ma trượng thiên biến vạn hóa, dị
thuật quỷ thần khó lường, cùng với cuộc chém giết thảm khốc như vậy,
trong lòng như mang theo một khối sắt lớn, vô cùng nặng nề.
Hai gia tộc lớn danh động võ lâm, bây giờ rơi vào cảnh lưỡng bại câu
thương... Còn thảm hơn cả lưỡng bại câu thương, quả thực là ngọc đá cùng tan. Cao thủ hạng nhất của tộc Thượng Quan đã chết sạch, một nhà họ Phí chỉ còn lại mình Phí Ngư Tiều, hơn nữa một bàn tay cũng đã thành tàn
phế.
Thật sự phải tàn sát lẫn nhau, tranh đấu lẫn nhau, cắn nuốt, giết chóc mới có thể sinh tồn hay sao?
Khi nhóm Tiêu Thu Thủy muốn rời khỏi Bác Đài, cũng mời Phí Ngư Tiều cùng xuống núi.
Tay phải ông ta bị cắt, chỗ Diêu tử phiên thân của Hoa Sơn hung hiểm như vậy, sợ là không thể dễ dàng qua được.
Trong lòng Tiêu Thu Thủy thật sự nghĩ như thế nên mới mời Phí Ngư Tiều xuống núi, Phí Ngư Tiều lại bi thương cự tuyệt.
- Ta không xuống núi nữa. Họ Phí đã hết rồi, ta ở lại nơi này thôi.
- Nhà cũng không còn nữa, ta xuống núi đã không còn ý nghĩa gì nữa. Các vị tự mình xuống đi.
- Các vị không cần lo cho ta, gia phụ lén lút sống trộm nhiều năm như
vậy là vì muốn tự tay đâm chết kẻ thù. Ông ấy muốn ta dẫn trận chiến
cuối cùng tới Bác Đài chính là vì ông ấy một chân không tiện đi lại, dẫn dụ đám Thượng Quan Vọng tới chỗ này, khiến hắn không còn đường lui rồi
liều chết diệt trừ.
- May mắn có Tiêu thiếu hiệp, khiến cho bọn chúng phân tâm, gia phụ mới
có thể liên tiếp giết chết hai tên, phá hủy trận thế của chúng, nếu
không, ôi, thực không biết có thể trả nổi mối đại thù này không...
- Gia phụ giấu mình nơi này, đã chuẩn bị lương khô nhiều năm, ngoài ra
còn có thông dạo dẫn xuống sườn núi. Chư vị cứ xuống núi đi, đến Nam
phong cứu viện đồng bạn. Lão phu ở lại nơi này, chư vị cũng không cần
khuyên bảo nữa...
- Dụ bắt người của thiếu hiệp, mưu cầu Thiên hạ Anh hùng lệnh, lại cầu
xin Chu đại thiên vương thương xót, là do ta tầm mắt thiển cận... May mà không làm thương tổn nhân mạng. Còn về những người cậu giết khi lên núi cứu người, cho dù không phải do tay cậu thì cũng phải bỏ mạng dưới tay
tộc Thượng Quan, coi như là họ Phí gieo gió gặt bão, đáng chịu báo ứng
vậy...
Vì thế bốn người Tiêu Thu Thủy bái biệt Phí Ngư Tiều, lại qua Diêu tử phiên thân, tiếp cận Nam phong Hoa Sơn.
Nam phong là đỉnh cao nhất trong năm ngọn Hoa Sơn, trên đỉnh núi có Ngưỡng Thiên trì, quanh năm không khô cạn.
Bên bờ hồ có đúc nhiều chữ lớn, “Thái hoa tuyệt đỉnh”, “Bễ nghễ quần
phong”, từ đỉnh núi cúi nhìn Tần Lĩnh, đưa mắt nhìn ra các núi Thái
Bạch, Thái Hoa, Chung Nam, thế như quần tinh phủng nguyệt, không nơi vào có được khí phách mênh mông như Nam phong Hoa Sơn.
Từ Nam phong xuống tây có thể đến miếu Lão Quân. Trong thần thoại, Tôn
Ngộ Không đại náo thiên cung, nghe nói đã ăn trộm tiên đan của Thái
Thượng Lão Quân chính ở chỗ này, bị Ngọc Hoàng đại đế phái thiên binh
thiên tướng bắt giữ, ném vào lò luyện đan, luyện suốt bảy bảy bốn chín
ngày, Tôn hầu tử mắt lửa ngươi vàng lại xông ra được, ngay một sợi lông
cũng không thiêu nổi, về lại Hoa Quả sơn làm chức “Tề Thiên Đại Thánh”.
Hôm nay, người bị giam trong miếu Lão Quân không phải Tôn Ngộ Không nữa
mà là một đám hào kiệt võ lâm, trọng nghĩa khinh lợi, Lương Đấu, Mạnh
Tương Phùng, Khổng Biệt Ly, Lâm công tử, Đặng Ngọc Bình, Đường Phì,
Thiết Tinh Nguyệt, Ân Dương San Nhi.
Tiêu Thu Thủy dùng chìa khóa Phí Sĩ Lý giao cho hắn, lần lượt tháo mở cơ quan, tiến vào trong tiếng hoan hô của anh hùng hổ lệ, tháo mở xiềng
xích họ phải mang vì Thiên hạ Anh hùng lệnh.
Lương Đấu thấy Tiêu Thu Thủy đã đến, chỉ bình tĩnh nói một câu:
- Cậu cuối cùng cũng tới rồi.
Tiêu Thu Thủy có cảm giác muốn quỳ xuống vái dài, bởi vì Lương Đấu biết hắn nhất định sẽ tới.
Lương Đấu không hề nhìn nhầm.
Hắn quả nhiên là đã tới.
Thiết Tinh Nguyệt thấy Tiêu Thu Thủy xuất hiện cũng nói một câu:
- Tiên sư thằng nhát gan mẹ như con rùa cha như ba ba đầu trộm đuôi
cướp, lão đây tiên nhân bản bản, đạp nát cái mông lừa nhà nó!
Khâu Nam Cố đứng bên cạnh không khỏi hạ giọng hỏi một câu:
- Cậu đang chửi Tiêu đại ca?
Thiết Tinh Nguyệt xụ mặt đáp:
- Không phải.
‘khâu Nam Cố tò mò hỏi:
- Vậy thì cậu nói những lời đó là có ý gì?
Thiết Tinh Nguyệt to tiếng đáp:
- Tôi chỉ có khi nào cực kỳ vui vẻ mới nói những lời đó!
Hắn trừng mắt nhìn Khâu Nam Cố:
- Bây giờ tôi đang vô cùng vui vẻ.
Hắn càng nói hỏa khí càng lớn:
- Nếu như cậu làm loạn lên ở đây, tôi lại càng vui vẻ!
- Càng vui vẻ hơn cả trăm lần!
Hắt hét lên ầm ỹ.
Những người xung quanh đều ngẩn ra, không hiểu hai tên đầu óc đặc sệt này lại đang làm cái trò gì nữa?
Trên đường xuống xuống núi, qua sạn đạo quanh co, bắc đường giữa không
trung, nép sáy vào vách núi, cảnh tượng hiểm trở, còn hơn cả Lão Quân lê câu, Thiên Xích Trường, Bách Xích Hạp, thậm chí cả Diêu tử phiên thân
cũng không sánh bằng.
Nhưng Thiết Tinh Nguyệt và Khâu Nam Cố lại không vì đường núi hiểm trở mà đóng cái miệng của bọn hắn lại.
- Cậu có thể dừng cái miệng lại được không?
Khâu Nam Cố đột nhiên rất nghiêm túc hỏi Thiết Tinh Nguyệt.
Không ngờ lại chọc vào cả một bài trường ca của Thiết Tinh Nguyệt:
- Tại sao? Tại sao tôi lại phải ngậm miệng lại? Tôi trời sinh ra có một
cái miệng, chính dùng để nói chuyện. Khi tôi nói ra thì thao thao bất
tuyệt, lưu loát thuần thục, có gì nói nấy, chuyện nào ra chuyện đó... Có gì là không ổn mà cần cậu phải quản? Cậu muốn tôi không nói nữa phải
chẳng là ghen tị với khẩu tài trời sinh như tôi? Không có tài hùng biện
như tôi nên không cam tâm!
Khâu Nam Cố nổi giận:
- Tôi ghen tị với cậu?
Thiết Tinh Nguyệt cười to:
- Đây là chính miệng cậu tự nói nhé!
Khâu Nam Cố tức tối:
- Tôi bảo cậu không nói nữa chứ không phải bảo cậu ngậm miệng!
Thiết Tinh Nguyệt càng giống như bắt được thóp của đối phương, bật cười ha hả:
- Hi hi, ha ha, được rồi, cậu không có thiên phú ngôn nữ, không giỏi nói chuyện, xem này, xem này, bây giờ vừa nói đã sai rồi... Bảo tôi không
nói chuyện không phải ngang với bảo tôi ngậm miệng sao? Chẳng lẽ tôi
không dùng miệng nói mà dùng tiếng bụng để nói sao? Cho dù tôi biết
tiếng bụng thì cái miệng của tôi không dùng để nói chuyện thì dùng để
làm gì? Đánh rắm à?
Khâu Nam Cố tức giận, cắt lời Thiết Tinh Nguyệt:
- Đúng! Cái miệng của cậu là dùng để đánh rắm!
Thiết Tinh Nguyệt đảo tròn mắt, khịt mũi hừ hừ:
- Hắc, hắc, cậu nói tôi dùng mồm để đánh rắm, như vậy thì tốt rồi. Tôi
luyện thành nội công tuyệt thế, không ngờ lại có thể ép khí tồn trong
bụng lên cổ họng, lại thư thái phóng ra, như thế tôi thành cao thủ hạng
nhất rồi, cậu sao dáng là đối thủ của tôi, làm đồ tôn của tôi cũng không bằng.
Khâu Nam Cố cũng không biết tại sao, đại khái gần đây chịu thiệt nhiều,
hào khí kém, nhất thời không ngờ lại không biên bác nổi Thiết Tinh
Nguyệt, tức đến xanh lè cắ mắt, chỉ biết thở hồng hộc, nói:
- Ngậm... Ngâm cái miệng chó của cậu lại!
Nhất thời không nói thêm được nữa.
Thiết Tinh Nguyệt cười vang:
- Xem xem, xem bây giờ tên nào ngậm miệng chó lại trước.
Lưu Hữu đi bên cạnh cũng có chút xem không vừa mắt, tiếp lời:
- Này, lão Thiết, người ta chửi anh miệng chó, anh thực đúng là không mọc nổi được ngà voi mà.
Thiết Tinh Nguyệt cười lạnh đáp:
- Tôi người mọc miệng chó, đó là không hề tầm thường, là lời khen nhé.
Thuật dịch dung của tôi thật cao mình, người khác là nam mặc đồ nữ, hoặc là trẻ giả làm già, tôi lại hóa trang một con chó. Càng không đơn giả
là, tôi chỉ hóa trang bộ phận khó hóa trang nhất: miệng chó!
Phong nữ không biết làm thế nào, mắng:
- Xem anh kia, nước bọt bắn tung, nhe răng nhe lợi, thật giống một con chó!
Thiết Tinh trả lại một chiêu:
- Cô thì sao? Há, mắt nhìn ti hí, giống như mắt gà, một bộ răng nhọn, giống như để cạo dưa hấu.
Phong nữ nhất thời tức đến xì khói:
- Anh... Anh...
Không nói được nên lời. Thiết Tinh Nguyệt bộ dạng “được lý không tha người”, hơn hở cười nói:
- Thế nào, muốn chửi nhau à? Tìm lão Thiết tôi quả thực là kiến thực hạn hẹp... Cái núi gì nhỉ, cái núi nổi tiếng gì gì ấy nhỉ....
Lúc này Diêm Vương thân thủ Tần Phong Bát cũng nhìn không vừa mắt, thừa cơ mắng:
- Có mắt không thấy Thái Sơn. Đến cả một câu ngạn ngữ đó cũng không
biết, cái loại lưu manh ở đâu đến, thực là không có kiến thức.
- Ha.
Thiết Tinh Nguyệt đúng là càng đánh càng dũng mãnh:
- Anh thì có nhiều kiến thức rồi. Nhìn bộ dạng kìa, nam đi mặc váy, quả
thực là võng khai nhất diện, lại còn cô tóc xoăn đi bên cạnh nữa, đúng
là quyển thổ trùng lai, ha ha, khó coi chết đi được...
Thiết Tinh Nguyệt không ngờ lại lôi cả Chung Quỳ thân thối Trần Kiến Quỷ vào xong, thực là sóng trước chưa lui, sóng sau đã tới. Trần Kiến Quỷ
hai mắt trợn trừng, đáp trả một câu:
- Anh chửi người khuyết đức lắm có biết không? Nam tử hán đại trượng phu chân chính, bớt đi khích bác người ta, nói năng nho nhã một chút có
được không?
Thiết Tinh Nguyệt cười quái dị:
- Cô nói chuyện sao mà ẻo ẻo lả lả thế, vậy mà còn muốn xông pha giang
hồ, muốn tìm một ông chồn để gả có phải không? Lão Thiết tôi là Liễu
Thượng Huệ, cô không níu kéo tới được đâu!
Tần Phong Bát cười chửi:
- Cái gì mà Liễu Thượng Huệ? Là Liễu Hạ Huệ.
Thiết Tinh Nguyệt không chút chịu phục:
- Tôi nói là Liễu Thượng Huệ! Tôi phía dưới không huệ, phía trên huệ!
Trần Kiến Quỷ gào lên:
- Khó nghe! Khó nghe! Khó nghe chết đi được!
Tần Phong Bát tiếp lời:
- Mau đi rửa tai!
Thiết Tinh Nguyệt lại đột ngột bổ vào một câu, cười ha hả nói:
- Rửa tai lắng nghe đúng không?
Tần Phong Bát, Trần Kiến Quỷ liên hợp lại đều không địch nổi cái tên
đầu óc điên khùng Thiết Tinh Nguyệt này, đúng lúc đó, bõng nghe một
giọng nữ ỏn ẻn nói:
- Tinh Nguyệt, anh đang làm cái gì thế?
Người nói chính là Đường Phì. Hóa ra những ngày này, Đường Phi đối xử
với Thiết Tinh Nguyệt rất hung hăng, trong lòng lại thích cái sự thô
cuồng hào sảng của Thiết Tinh Nguyệt.
Thiết Tinh Nguyệt vốn sợ nhất là Đường Phì, nhưng một khi Đường Phì đã
thích hắn, hắn trong lòng cũng không tình không nguyện, nói cách khác là đã “thành hàng cao giá” rồi, cùng vì thế mà không sợ hãi Đường Phì như
trước nữa. Nhưng nghe Đường Phì gọi như vậy, trong lòng cũng dại đi quá
nửa, ứng tiếng đáp:
- À, A Phì, tôi đang nói chuyện vu vơ thôi.
Mấy người Trần Kiến Quỷ nghe mà rùng mình sởn gai ốc, không rét mà run, thì thầm nói:
- Mẹ của tôi ơi!
Tần Phong Bát cũng làu bàu:
- Ghê hết cả người!
Lưu Hữu cũng lẩm bẩm:
- Nếu như thế này cũng gọi là “ăn đậu hũ”, vậy thì món này là...
- Đậu hũ ma bà!
Khâu Nam cố tiếp lời.
Sáu vị quái nhân này nói nói cười cười, mọi người vừa nghe vừa đi cũng không cảm thấy đường xa, liền xuống khỏi Hoa Sơn.
Nên tới Hồ Bắc trước.
Trên đường đi họ đều nghe nhắc tới đại hội lôi đài mình chủ của Thần Châu kết nghĩa sắp sửa tổ chức.
- Một dải Mạch Thành là nơi Thục tướng Quan Vũ bỏ mình năm xưa, cũng là
nơi ngày trước Trương Phi trên cầu Trường Bản quát lui truy binh Tào
Tháo, chuyến đi lần này tất không tránh khỏi một phen long hổ phong vân.
Mạnh Tương Phùng nói.
- Hiện tại trong võ lâm, nếu xét về danh tiếng thì Thu Thủy được ủng hộ nhiều nhất.
Khổng Biệt Ly vừa suy nghĩ vừa nói:
- Chuyện đó tất nhiên là không phải nghi ngờ gì. Có điều tiếng tăm của
Hoàng Phủ Cao Kiều cũng đang rất nổi. Người này không biết là thần thánh phương nào, mãi tới gần đây mới thanh danh nổi mạnh, giống như có chỗ
dựa rất mạnh đằng sau ủng hộ, không thể không đề phòng.
Trên đường đi, Tiêu Thu Thủy sớm đã kể lại tường tận huyết án trong tháp Đại Nhạn cùng nghi vấn xung quanh cho mọi người nghe.
- Hung án đó đúng là khiến người ta khó giải.
Lương Đấu trầm ngâm:
- Rút cuộc là ai thao túng chuyện này, giả mạo thành cậu, hơn nữa còn có võ công khá cao, mới có thể một lượt giết chết mấy tên cao thủ dưới
trướng Hoàng Phủ công tử...
- Cứ như vậy...
Đặng Ngọc Bình đơn giản nói:
- Hoàng Phủ công tử với Tiêu lão đệ rất có thể sẽ có hiểu lầm...
- Đằng sau chuyện này tất có kẻ giở trò!
Khâu Nam Cố giận giữ nói.
- Bên trong nhất định có điều mờ ám!
Thiết Tinh Nguyệt cướp lời.
- Hơn nữa có khả năng có người thao túng!
Tần Phong Bát cũng không chịu thua kém.
- Mười phần là có người lợi dụng !
Trần Kiến Quỷ cũng bồi thêm một câu.
- Không cần biết thế nào,
Tiêu Thu Thủy bình tĩnh nói:
- Chúng ta tới Mạch Thành trước rồi sẽ tính.
- Hay lắm!
Lưu Hữu chợt reo hò.
- Đến Đan Dương chắc chắn là chính xác.
Lưu Hữu hưng phấn đến như chảy cả nước miếng:
- Huynh đệ, bằng hữu chúng ta đều đang ở đó!
Nghĩ tới các “huynh đệ bằng hữu”, Tiêu Thu Thủy cũng không khỏi mỉm
cười: Kim đao A Phúc, Đậu đen Lý Hắc, Tạp hạc Thi Nguyệt, Thiết nhân
Hồng Hoa, còn cả hòa thượng Đại Đỗ, hẳn đều đang ở đó, vẫn cứ sôi nổi
náo nhiệt như bình thường.
Tiêu Thu Thủy nghĩ tới đây, không khỏi dần cười tươi lên.
- Ngô Tài đã khôi phục rồi.
Phong nữ hưng phấn nói:
- Hay lắm nhé, hai tay một chân bị phế của anh ta đã được người ta chữa khỏi như là kỳ tích.
- Thật à?
Ánh mắt Tiêu Thu Thủy vụt sáng lên:
- Là ai mà có tài năng như vậy?
Vốn trong trận chiến núi Đan Hà, Vũ công Ngô Tài cùng Cung bối Lao Cửu
muốn khuyên Hồng phương hoàng Tống Minh Châu không giao đấu với “Biệt
nhân lưu lệ, tha thương tâm” Thiệu Lưu Lệ, kết quả là bị “Đại gia tảo,
đại gia hảo” Tống Minh Châu đánh một người bỏ mạng đương trường, một
người tàn phế hai chân một tay. Người bị phế đương nhiên là Ngô Tài.
Đến nay Tiêu Thu Thủy nghe nói Ngô Tài đã khôi phục, đương nhiên là vui mừng vô hạn.
Chỉ cần là bằng hữu của Tiêu Thu Thủy, cho dù không cùng hắn xông pha
giang hồ, chỉ cần không bán đứng mọi người thì Tiêu Thu Thủy sẽ quan tâm tới người đó, hy vọng thấy người đó vui vẻ, hy vọng thấy người đó phấn
chấn.
Từ trước Tiêu Thu Thủy đã là người tràn đầy nhiệt tình với cuộc sống,
bây giờ tuy đã thay đổi nhưng hắn vẫn yêu quý sinh mệnh sâu sắc. Có
những người chịu ngăn trở cực lớn, lòng tin của họ vẫn không thay đổi.
Người như vậy mới thực sự là người có “nguyên tắc”.
- Là ba người.
Lưu Hữu đáp:
- Là ba người rất kỳ lạ. Không ngờ lại dùng âm nhạc khác nhau giúp Ngô Tài khôi phục.
Ba người nào?
Tiêu Thu Thủy thoáng ngẩn ngơ, không ngờ lại không nghĩ đến “Tam Tài kiếm khách” mà nghĩ tới Đường Phương trước.
Đường Phương. Đường Phương, Đường Phương! Một khoảnh khắc đó, mơ hồ như
đã qua bao nhiêu ngày tháng vô thanh vô tức, tình cảnh đã biến thành dù
tro tàn cốt lạnh cũng không thể lãng quên.
Cũng giống như tình cảm của Âu Dương tỷ với Mã ca ca chăng?
Lúc tới chân núi Hoa Sơn, Âu Dương San Nhi ôm theo tâm tình như cây khô
héo rũ, từ biệt mọi người, mang theo bình tro cốt của Mã Cảnh Chung, đi
về phía một dải Hà Bắc, Lâm Du quan, Sơn Hải quan, đó là nơi sư phụ Âu
Dương San Nhi, Tán Hoa thiên nữ Liên Cúc Kiếm cư ngụ.
... Có lẽ hoài niệm với Đường Phương cũng giống như tấm lòng của Âu
Dương tỷ, không cần biết người có còn hay không, tình cảm đều có thể lớn đến không đâu không có.
... Không cần biết đã qua muôn sông nghìn núi, ngước nhìn trời cao ngàn
mây vạn trọng, con đường mòn nhỏ trong tâm vẫn lầm lũi đi về mối hoài
niệm, muốn khóc mà nước mắt đã cạn khô.
Ôi.
Tiêu Thu Thủy không khỏi thầm thở dài.
Ánh mắt trải hết gió sương không hề vẩn đục, ngược lại càng thêm ngời
sáng, ẩn chứa ưu tư của Lương Đấu lại biến thành trong sáng, cười nói:
- Có lẽ... Có lẽ chờ sau khi phong ba hiểm ác trên giang hồ lắng xuống, nhị đệ... Nên vào Xuyên một chuyến.
Tiêu Thu Thủy có chút ngượng ngùng nhưng cũng rất chân thành, nói:
- Sẽ đi, nhất định sẽ đi!
Vì câu nói này, vì để thực hiện câu nói này, Tiêu Thu Thủy ngày sau quả thực đã làm được.
Nhưng cũng phải trả giá. Trả giá rất đắt, rất đắt...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT