Sau khi được gã tướng quân đầy phong độ Cao Lỗ đó đưa về đền Kim Quy, hắn lập tức cài vào đền rất nhiều chân tay của hắn, dưới danh nghĩa phục vụ, hầu hạ con gái thần Kim Quy, tôi thừa biết hắn muốn theo dõi nhất cử nhất động của tôi. Cây ngay đâu sợ chết đứng.
Nói sơ qua về đền thờ Kim Quy thần, thật tiếc nó không còn tồn tại đến ngày nay, nếu không cũng là một di tích văn hóa lớn. Đền có mười hai gian, đều lợp ngói dày vững chãi, mái đền hơi cong cong, tạo vẻ cổ kính trang nghiêm. Trước sảnh chính thờ Kim Quy thần có lư hương lớn bằng đồng, các vật dụng và tượng thần Kim Quy đều được đúc bằng đồng, trình độ tuy không bằng ngày nay nhưng cũng có thể cho là tinh xảo rồi. Tôi được ở một gian ngay sau đại sảnh, có vẻ là gian đẹp và thông thoáng nhất.
Trong phòng bày biện cũng đơn giản thôi, có một giường, một tủ, một bàn cá nhân, trên bàn có tấm gương đồng; một bộ bàn bằng gỗ hình tròn, đi cùng bốn ghế gỗ, chắc để làm bàn tiếp khách hay để uống trà. Trong phòng chỉ có một cửa sổ ở phía cùng với cửa chính, nếu là gián điệp cũng khó mà liên lạc.
Bên cạnh phòng tôi là hai phòng ở của bốn nữ tư tế, thực chất là tai mắt của hắn, các phòng khác trừ bếp và kho, các nữ tư tế khác chia nhau ở.
Đền thờ này không có nam, chắc việc thờ phụng trước nay đều giao cho phụ nữ.
Trời đã tối muộn, tôi sau khi ăn thức ăn do một nữ tư tế phụ trách “hầu hạ” tôi là Thúy Bình mang đến thì tính lên giường đi ngủ, sớm nay đi du lịch đã dậy từ bốn giờ sáng vất vả, bây giờ đã rất mệt.
Cảm giác thật tuyệt khi nhảy lên tấm nệm, dường như bên trong nệm, được nhồi lông vũ của ngỗng hay các loại chim, thành ra rất êm ái. Người thời này dùng lông vũ của chim làm áo hay làm ruột chăn nệm giữ ấm. Nhắc đến mới nhớ cái áo lông ngỗng của công chúa thật đẹp.
Công chúa Mị Châu…
Tôi đang phân vân suy nghĩ về chuyện Mị Châu – Trọng Thủy thì sực nhớ ra một điều quan trọng: tại sao tôi phải ở đây nhỉ ?. Mặc dù tôi rất tò mò về nhiều thứ ở đây, nhất là chuyện tình oan khuất Mị Châu Trọng Thủy đó, nhưng nếu dây dưa ở đây vừa bực mình, vừa sống trong nguy hiểm, hơn nữa ông bà sẽ lo lắng cho tôi. Tốt nhất là tôi nên nhảy xuống giếng để trở về .
Thế là tôi ngồi dậy, chui ra khỏi chăn, mặc lại quần áo, xách ba lô lò dò bước ra cửa. Ngay lập tức có hai nữ tư tế bộ dạng lo lắng hỏi tôi: “ Kim Quy chi nữ định đi đâu?”
Biết ngay mà, tự do của tôi đã bị hắn kiểm soát, nhưng tôi không sợ, lát nữa chỉ cần nhảy xuống giếng là xong.
- Ta đi ra giếng. Các ngươi không phải lo, cứ đi theo ta là được!
Hai cô gái đó nửa tin nửa ngờ, gương mặt đề phòng bám theo tôi, còn ra hiệu cho hai cô nương khác, chắc là định báo cho hắn. Cứ đến đi, lát nữa tôi đã trở về thế giới của tôi, biển mất không một chút dấu vết.
Từ trong đền đi ra giếng mất một đoạn đường, ngày thường nghe nói giếng có canh gác, sao bây giờ không có ai thế này. Tôi không ngại ngần lại gần miệng giếng, khoác ba lô lên vai, trèo lên thành giếng.
- Kim Quy chi nữ! Người định làm gì? – Hai cô gái vội vã hỏi.
- Đi về nhà ! Ở đây các người đãi ngộ ta tốt không thể chịu được! – Tôi mỉa mai.
Các cô gái nhìn nhau không hiểu gì, có vẻ tò mò. Không biết khi sai họ theo dõi tôi, hắn có vạch mặt tôi không hay đơn thuần chỉ bảo họ theo dõi nhất cử nhất động của tôi. Xem ra chuyện tôi giả thần linh không có mấy người biết ngoài hắn, An Dương Vương và mấy người thân tín ít ỏi.
Tôi đang cương quyết định nhảy xuống thì thấy ghê ghê. Nhòm xuống giếng này thấy sâu hun hút, tối đen như mực, thậm chí cũng chưa nhìn thấy mực nước đâu. Bất giác tôi chần chừ lo ngại một hồi.
Bỗng có tiếng vó ngựa từ đâu lao đến vô cùng thần tốc, tôi quay lại đằng sau, thấy bụi mù mịt. Vó ngựa bất ngờ dừng lại đúng chỗ này.
Ánh đuốc bập bùng của những cây đuốc lớn nhỏ xung quanh đây giúp tôi nhận ra, có một gã cưỡi trên bạch mã, vừa mới ghìm cương. Còn ai trồng khoai đất này, là Cao Lỗ tướng quân.
Dường như hắn nhận được mật báo, từ đâu phi đến. Không biết trong thành này họ dùng cái gì truyền tin mà tốc độ nhanh khủng khiếp đến vậy.
Lúc này tôi hơi ngỡ ngàng, tướng quân của chúng ta mặc trên mình một bộ giáp mỏng, bó sát người, càng tôn lên dáng người cao lớn cường tráng. Trong bộ dạng này, lại cưỡi một bạch mã, trông hắn càng có nét uy vũ cuốn hút. Tôi còn thấy ánh mắt thoáng có sự ngưỡng mộ si mê của hai cô nương kia. Không biết hắn phi ngựa từ đâu đến, mồ hôi trên trán lấm tấm, càng đẹp đẽ phong trần. Dù ghét hắn nhưng về khoản ngoại hình, tôi chấm hắn cũng rất “ngon trai”.
Hình như hắn thấy ánh mắt nhìn hắn chằm chặp của ba cô gái bao gồm cả tôi, khẽ cười kiêu ngạo đáng ghét. Không chỉ thế, hắn nhảy từ trên ngựa xuống dứt khoát gọn gàng, bước về phía tôi.
- Sao? Ngươi muốn nhảy xuống đây tự tử ? – Hắn cười mỉa mai.
- Tôi đâu đến nỗi coi thường sinh mạng như cỏ rác như anh, nhất lại là sinh mạng của bản thân, anh đến nhanh thật, sẵn tiện tôi nói lời cáo biệt, tôi đi về !
- Đi về? Chẳng nhẽ ngươi có thể nhảy xuống giếng là về được sao? Không phải ngươi lại tự ảo giác mình là thần thánh đấy chứ ? – Hắn ghé thầm vào tai tôi châm chọc.
- Anh cứ trông đó xem, lát nữa cũng không cần mất công xuống giếng vớt hay tìm kiếm, vì tôi đã về rồi !
Tôi chỉ nói ngắn gọn như thế, có giải thích hắn cũng không tin tôi từ tương lai, do bị rơi xuống giếng mà đến đây và có thể lại nhảy xuống giếng là về được, theo lý thuyết truyện xuyên không.
Cứ tưởng hắn sẽ ngỡ ngàng một phen, không ngờ hắn chỉ cười khanh khách:
- Vớt cái gì chứ? Ta nói ngươi biết, ngay lúc này, đây chỉ là một cái giếng khô, nếu ngươi muốn chết đau đớn thì cứ nhảy xuống xem!
Giếng khô? Không thể nào! Đúng là cúi xuống thấy hun hút nhưng không thấy nước. Tôi bán tín bán nghi thì hắn đã ra chỗ ngọn đuốc, cầm nó lại.
Hắn thả xuống giếng, ngọn đuốc rơi xuống giếng sâu hun hút, một lát cũng không thấy ánh sáng đâu nữa. Nếu theo như lúc sáng, mực nước dưới giếng cách miệng giếng chỉ khoảng bốn, năm mét là cùng, nếu là ngọn đuốc tẩm dầu rơi xuống, dầu loang ra trên mặt nước, ít nhất cũng cháy một lúc, đủ nhìn thấy. Lẽ nào bây giờ là giếng khô sâu đến hàng chục mét, ngọn đuốc rơi xuống đáy bị gặp đất ẩm rồi dập tắt? Không lẽ thời này đã đào được giếng sâu đến thế, mà nước trong giếng đi đâu rồi?
Tôi quay sang nhìn hắn ngạc nhiên, gương mặt hắn bí hiểm.
- Nước đi đâu rồi ?
- Đã tháo nước đi rồi ! – Hắn nói nhỏ vào tai tôi, giọng đầy đắc ý.
- Tháo nước, không phải giếng dựa vào mạch nước ngầm sao? – Tôi vô cùng kinh ngạc.
Gương mặt hắn chợt chuyển biến, hắn nhìn tôi dò xét một lượt.
- Ta có nên tin thái độ của ngươi không? Ngươi thực sự không biết đây không phải là giếng do một mạch nước ngầm quyết định ?
Đôi mắt tôi mở to, tôi chả hiểu gì cả. Lúc nãy không phải An Dương Vương nói đây là giếng nước ngầm sao?
- Vậy xem ra ngươi không phải bơi từ ngoài kênh đào thông vào đây rồi, vậy ngươi từ đâu đến ? – Hắn cũng tỏ ra thắc mắc.
Thì ra nguồn nước giếng này còn có liên hệ gì đó với kênh đào? Xem ra người tổ tiên chúng ta thời cổ đã biết tính toán lợi dụng các mạch nước sao?
Xem ra hắn rút được nước giếng, có phải là vẫn muốn thử xem tôi có phải gián điệp, biết đường bơi vào đây rồi tính kế bơi ra không? Bơi lội ? Tôi chỉ tập bơi bập bõm từ năm lớp sáu, đến giờ không chắc còn bơi được, mà lại bơi sông suối ao hồ thì đâu dám.
- Anh làm ơn tháo nước trả vào giếng đi ! – Tôi nhìn hắn năn nỉ, tốt nhất là hắn trả nước về để tôi có cơ hội nhảy xuống.
- Ngươi muốn chết dưới nước, còn nhiều chỗ hơn đấy!
Hắn nói vậy rồi tự nhiên xách tôi, kéo đi khỏi miệng giếng. Hắn chẳng nói chẳng rằng thêm câu nào mà đặt tôi lên ngựa, nằm ngang phía trước như một cuộn hàng hóa, thúc ngựa phi nhanh đi trong sự la hét chửi bới của tôi.
- Đồ độc ác ! Ngươi định làm gì ? – Tôi kêu gào. Cách xưng hô cũng đã thay đổi, không cần lịch sự với hắn.
- Ra sông để dìm chết ngươi ! – Hắn lạnh lùng đáp ngắn gọn.
Dìm chết tôi? Độc ác thật, nhưng tôi không muốn chết, tôi muốn về nhà cơ mà.
- Ta chỉ cần dìm dưới giếng là được rồi! Ngươi có quyền gì mà tháo nước giếng chứ? Ta chỉ cần cái giếng đó!
- Im đi ! – Hắn tỏ vẻ dữ dằn, vẻ bình tĩnh lại tiêu biến – Giếng là do ta đào, ta muốn đổ nước hay tháo nước là quyền của ta!
A, đây gọi là giếng linh thiêng của thần Kim Quy sao? Giếng thánh mà cũng do hắn đào? Liệu hắn cũng đã làm bao nhiêu trò mạo danh thần linh lừa đảo nhân dân? Hắn không sợ Kim Quy thần nổi giận thật sao?
Khoan đã, tôi như sực nhận ra điều gì… liệu Kim Quy thần đó có tồn tại thật không?
Liệu có khi nào triều đình hoặc một số người có thế lực cũng dùng hình ảnh thần Kim Quy để thần thánh hóa sức mạnh quân sự hay chiến lược nào đó, khiến dân chúng tin tưởng mạnh mẽ sự tất yếu của triều đại. Không phải An Dương Vương cũng muốn dùng tôi làm một biểu tượng thần linh để tăng lòng tin về tinh thần và đoàn kết nhân dân?
Thể nào Cao Lỗ hắn không mấy tin vào thần thánh.
Có đúng là như thế không? Chuyện thật giả thế nào tôi chưa biết được.
Tôi không còn suy nghĩ được nhiều, chỉ mấy phút sau, hắn đã lôi tôi ra ngoại thành, bên bờ sông lớn.
So với thời hiện đại, bên sông không có đèn điện sáng lấp lánh, chỉ có nhiều bụi lau sậy cao hơn đầu người, xa xa có mấy xóm làng, đồng lúa, kênh đào.
Dòng sông được ánh trăng chiếu sáng mờ ảo, chợt tôi đang cảm thấy thơ mộng thì hắn cắt ngang dòng cảm xúc của một cô gái chuyên Văn học như tôi bằng cách kéo tôi xuống ngựa, lôi xềnh xệch ra sát bờ sông.
Tôi vùng vẫy, kêu gào, la hét khản cổ nhưng mặt hắn vẫn trơ ra như cái trống đồng in trên áo choàng của hắn, hắn túm chắc tay tôi đến mức làm tôi đau đớn, cổ tay có thể gãy mất. Chết tiệt, tôi đã đắc tội gì với hắn chứ?
Tôi phát hoảng lên khi hắn kéo tôi đi xuống sông. Nước đã ngập quá bụng tôi.
- Tên độc ác này ! Ta đã đắc tội gì với ngươi! Ta không phải gián điệp!
Mặc sự la hét hay chửi bới của tôi, hắn vẫn kéo tôi hướng ra giữa sông.
- Ngươi định mượn việc công trả thù riêng sao? Là do ta chọc vào chuyện tình cảm của ngươi hay là chuyện ta chơi xỏ ngươi? Ngươi chấp nhặt như vậy có phải là quân tử không vậy?
Hắn không màng, thậm chí còn kéo tôi ra giữa nước nhanh hơn, chỉ một lát sau khi tôi còn đang bắt đầu hoảng sợ, hắn đã kéo cả tôi lặn ngụp xuống nước.
Nước sông mùa này lạnh quá, nước đã xộc vào mũi, miệng, tai tôi cũng ù đi. Tôi cố vùng vẫy dẫy dụa như một con cá mắc kẹt trong lưới, nhưng không thể nào thoát khỏi bàn tay của hắn. Dường như chân tôi đã chạm xuống đáy sông.
Khó thở quá, tôi sắp không thở được, sặc nước chết mất. Đôi mắt đã cay xè của tôi bắt đầu mờ đi, trước mắt tôi, cách một làn làn nước là gương mặt tuấn tú nhưng ác độc của hắn.
Hắn đã buông tay khỏi người tôi và dường như chờ đợi. Hắn chắc nghĩ rằng dìm thế này là đủ để tôi chết rồi. Tôi chưa chết, tôi không muốn chết, tôi vùng vẫy, quẫy đạp. Chết tiệt, biết vậy ngày xưa học bơi cho tử tế. Ngạt thở đã đành, áp lực nước mỗi lúc làm ngực tôi như muốn vỡ tung.
Đúng vậy, tôi sắp chết, kiểu gì cũng không sống nổi với hắn. Đem giết người, thủ tiêu giữa sông như vậy, xem ra hắn tính toán không tồi.
Đôi mắt tôi hoàn toàn mờ đi, trước mắt tôi lại toàn một màu đen. Tôi chìm vào vô thức…
…….
…….
Người tôi cảm thấy nặng trĩu, đầu óc lại cảm thấy mơ hồ.
Dường như tôi đang ho khù khụ, miệng còn ọc ra một đống nước sông. Bụng tôi vẫn còn căng đầy, hai tai ù ù, mắt mũi cay xè, đến nỗi chưa mở mắt ra được. Tôi chưa chết sao?
Nước từ bụng lại như dội lên, trào ra qua mũi và miệng. Khó thở quá.
Đầu tôi còn đau nữa, tôi đang mơ màng, chỉ muốn ngất đi cho rồi.
Nhưng có ai đó đang cố lay tôi dậy, còn không ngững vỗ nhẹ vào mặt tôi. Tôi mệt lắm, tôi chỉ muốn lả đi. Chợt miệng tôi thấy có cái gì nhỏ xuống, ấm nóng, mặn và tanh tanh khiến tôi choàng tỉnh.
Máu! Có máu từ đầu ngón tay ai đó nhỏ vào miệng tôi, tôi mở đôi mắt.
Giật mình!
Là Cao Lỗ, không phải lúc vừa rồi đòi giết tôi sao ? Sao bây giờ còn cứu tôi? Lương tâm cắn rứt sao?
Hắn thấy tôi tỉnh lại thì dường như thở phào nhẹ nhõm. Đồ ác độc, may mà tôi cao số chưa chết, mà hắn đừng tưởng bở vội, tôi có chết cũng làm ma ám hắn.
Bấy giờ tôi đang nằm trên đám lau cỏ bên bờ sông, phía trên đối diện với mặt tôi là gương mặt với mái tóc ướt sũng nước của hắn. Hắn đang chăm chăm nhìn tôi khó hiểu. Cao hơn nữa, xa hơn nữa là vầng trăng vằng vặc nổi bật trên trời, như một vầng sáng duy nhất để chiếu rọi xuống đám lau sậy dày rậm và cao hơn đầu người này.
Không gian quanh tôi yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng gió, tiếng côn trùng kêu.
Một giọt nước từ trán hắn nhỏ xuống mặt tôi, tôi ý thức được cái lạnh. Lạnh quá, ướt hết rồi. Cả mình tôi đang run rẩy, trong khi đầu óc thì còn nặng trĩu và hai mắt mệt mỏi chỉ muốn khép lại.
- Này, tỉnh dậy, đừng nhắm mắt lại ! – Hắn gọi, tiếp tục lay lay.
Cái gì chứ? Việc gì hắn phải cứu tôi. Hay là hắn muốn để tôi lên đây rồi chết vì lạnh, đỡ cắn rứt lương tâm vì dìm chết tôi.
A, nhưng tôi lạnh quá, còn mệt mỏi nữa.
Không nghĩ nữa…
Thế là tôi lại lả đi.
……..
Không biết trải qua bao lâu.
Ấm áp quá, mềm mại quá.
Đây là đâu ? Nơi ấm êm thế này, nhất định là phòng ngủ của tôi rồi.
Khi tôi mở mắt ra, lấy lại ý thức chợt giật mình. Không phải phòng tôi, một căn phòng bằng gỗ? Không phải, tôi nhận ra căn phòng này rung rinh, dập dềnh. Là một cái thuyền.
Tôi nhìn qua ô thoáng trên thuyền, thì ra con thuyền này đang neo đậu gần bờ sông.
Chuyện quan trọng hơn, khi tôi nhìn quanh thân mình, đúng là chăn ấm, nệm êm rất dày đang phủ lấy tôi, bên đầu giường còn có một ấm sưởi bằng đồng, tỏa hương thảo dược dễ chịu… nhưng mà… quần áo của tôi đâu, tại sao tôi lại như không mặc gì vậy.
Chút nữa thì tôi đã hét lên, nhưng giật mình nhận ra hình như có tiếng bước chân trên sàn gỗ ngoài mạn thuyền, không phải đang tiến về phòng chứ?
Tôi vội nằm xuống, chùm chăn y như cũ, nhắm mắt, coi như tôi vẫn chưa tỉnh.
Đúng là có người bước vào, hình như đến bên giường ngồi xuống. Không biết đó là ai nhỉ.
Một bàn tay lớn ấm áp đặt lên trán tôi.
- Đỡ sốt rồi ! – Giọng nói trầm ấm khẽ vang lên.
Nhưng làm sao tôi không nhận ra, giọng nói này ắt của vị đại tướng quân đã dìm tôi dưới sông đó. Cơn tức của tôi lại sắp trào lên cổ, nhưng tôi kìm chế, cố nằm bất động để xem tên lang sói này còn định làm gì.
- Ngươi đến bơi lội cũng không biết, thể trạng yếu đuối xem ra chưa qua tôi luyện… – giọng hắn đột nhiên nhẹ nhàng lạ thường – Có nước nào đào tạo gián điệp sơ suất đến thế không, trừ phi là ngươi quá điêu luyện đến mức có thể đóng kịch rất tài tình…
Hắn lẩm bẩm gì vậy, thì ra lúc nãy hắn muốn thử tôi.
“ Cao Lỗ, trên mặt tôi dán hai chữ “gián điệp” hay sao, hay là trong đầu anh chỉ có hai chữ “gián điệp” hả?” – Trong đầu tôi nhủ thầm oán trách.
Đến cả An Dương Vương còn không nghi ngại tôi như thế, nhất định là do thù riêng khiến hắn càng muốn vu oan giá họa cho tôi hơn. Thử gì thì cũng thử rồi, bây giờ thì liệu hắn đã tin tôi chưa vậy?
Cơ mà nếu hắn có xác định tôi không phải gián điệp, có khi nào vì tư thù nên vẫn sẽ tìm cách thanh toán tôi? Tôi phải cẩn thận mới được.
Lát sau hắn đi ra ngoài, dường như có ai gọi hắn. Tôi lại mở mắt ra.
Tôi nghe loáng thoáng, rồi ngày một rõ hơn những tiếng hô hào, có cả tiếng tù và vang vọng bên bờ sông, nhìn qua ô thoáng nhỏ trên tàu, thấy hai bên bờ sông bỗng từ đâu đèn đuốc sáng rực.
Cái gì vậy? Tập trận sao?
Tôi thấy tò mò, tuy người còn hơi mệt nhưng cũng cố bò ra khỏi giường, xé tạm cái vỏ nệm, quấn quanh người chắc chắn rồi lò dò bước ra khỏi phòng.
Cái thuyền này lớn hơn tôi tưởng, dường như giống thuyền chiến, hai bên mạn thuyền thắp đuốc sáng rực, nhưng dường như lúc này trên thuyền không có ai, tôi men theo mạn thuyền ra phía mũi thuyền, chợt nghe thấy tiếng người nói chuyện. Tôi vội nép vào một góc, sau cái cột thuyền.
Là giọng của hắn, dường như còn có hai, ba thuộc hạ.
- Bẩm tướng quân, đã hoàn thành việc tháo nước từ tất cả các kênh, mương, hồ vào !
- Tốt ! Lát nữa tập trận xong ngươi tự động tháo nước trở lại, nhớ trước khi trời sáng! – Giọng hắn chỉ huy rất rành mạch.
- Tuân mệnh !
- Các ngươi quay về vị trí trước, lát nữa ta lập tức sang thuyền chỉ huy !
- Tuân mệnh !
Dường như mấy thuộc hạ của hắn đã bỏ đi. Thì ra hắn tháo nước để tập thủy quân, có lẽ vì mùa này mực nước sông hơi cạn chăng? Việc điều khiển thủy lợi của người Âu Lạc xem ra có thật và rất lợi hại.
Tôi đang suy nghĩ thì giật mình khi thấy hắn đã tiến về phía tôi từ khi nào.
- Ra đây ! – Giọng hắn ra lệnh.
- Tôi… – Chả hiểu sao tôi lại luống cuống, lúng túng , tôi đâu có sợ hắn chứ, sao lại thế này.
Hắn nhìn tôi dò xét, ánh mắt hắn uy lực lạ thường, có lẽ vì hắn đang trong bộ dạng đại tướng quân uy vũ. Hắn quả nhiên đang oai hùng như một con chim ưng, còn tôi là con gà con nhỏ bé chăng?
- Tôi… không có nghe thấy gì đâu… – Tôi cười gượng gạo.
Tự nhiên hắn mỉm cười, có chút bí hiểm. Hắn đang xem thường bộ dạng khúm núm này của tôi. Đúng là tôi không đấu lại sức mạnh của hắn.
- Dù ngươi có là gián điệp, ta cũng có thể kiểm soát tình hình ! – Hắn tự kiêu đến phát gớm.
Nói rồi hắn kéo tôi vào phòng, vứt cho tôi một bộ quần áo của đàn ông và một bộ giáp sắt, còn một mũ sắt.
- Mặc vào đi ! Giáp sắt này không phải binh lính nào cũng được phát đâu! – Hắn nói rồi bỏ ra ngoài.
Tôi nhìn bộ quần áo, hắn muốn tôi mặc cái này làm gì chứ? Tôi miễn cưỡng nhìn mình đang quấn cái vỏ nệm không ra đâu, miễn cưỡng thay đồ.
Thời đại này, đồ sắt xem ra chưa phổ biến rộng rãi, công nghệ rèn sắt chưa phát triển mạnh, sắt được ưu tiên làm nông cụ, vũ khí, áo giáp hay các mục đích quân sự khác.
Khi mặc đồ vào người, tôi thấy nó thật rộng, phải xắn ống tay ống chân lên thôi.
Trong lúc lại loay hoay với bộ giáp, tôi nhớ ra lại thấy rùng mình, vừa nãy hắn lột đồ của tôi ra? Không được, không thể nào.
A, nhưng chuyện xấu hổ này nhất định không được nhắc đến.
Khi tôi tạm thời mặc xong bộ giáp, cảm thấy người ngợm nặng thêm có đến mười kg không biết nữa, vậy mà binh sĩ có thể mặc nó chạy, di chuyển, đánh nhau thì thật là khổ. Cái giáp này lại quá rộng với tôi, đi lại càng khó, riêng cái mũ chụp xuống đầu đã khiến muốn sái cổ rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT