Gương mặt trắng nõn hồng hồng của Triệu Địch bị phơi nắng đến đỏ bừng, khi cười lên tựa như đóa hoa, Đạm Viên nhẹ nhàng kéo Triệu Địch đến bên người mình, sờ sờ mái tóc mềm mượt của đối phương, “Lớn như vậy rồi còn hậu đậu như thế, sau này không còn ta nữa ngươi phải làm sao? Ân?”
Hiếm khi nào thanh âm của Đạm Viên mềm nhẹ đến kỳ cục như vậy, toàn thân Lăng Nguyệt Vụ run lên trong giây lát, sau đó chậm rãi đem đường nhìn đặt ở nam nhân tuấn lãng đang đứng một bên mỉm cười nhìn Đạm Viên, thấy Đạm Viên hoàn toàn làm lơ mình cũng không có biểu hiện xấu hổ gì cả.
“Ai nha, ngươi đừng có lúc nào cũng sờ đầu ta như vậy, hắn tên Diệp Hạ, vừa mới ra tay cứu một chú chim con rất đáng yêu, sau đó ta thấy hắn rất lợi hại nên mời hắn tới, phu tử, hắc hắc.” Nói xong tiện tay cầm chén của Đạm Viên uống luôn, động tác này khiến cho Diệp Hạ hết hồn một cái, sau đó trấn định trở lại, hắn vừa lên đã chú ý tới nam nhân bạch y đeo mặt nạ kia, khí chất bất phàm, phong độ xuất chúng, về phần tướng mạo… Vì sao phải đeo mặt nạ, lẽ nào có bí mật gì khó nói?
Sau khi Lăng Nguyệt Vụ nhận ra người này là Diệp Hạ, không khỏi nhìn Triệu Địch vài lần, xem ra Lăng Sương Nhược cũng đã tới Lạc thành, dùng tay ra hiệu mời ngồi, chuyện xảy ra khi xưa không có Diệp Hạ ở đó.
“Ngồi, Địch nhi, châm trà.”
Đạm Viên cùng Triệu Địch cũng chưa từng xuất hiện ở Lăng Lạc cung, Diệp Hạ đương nhiên sẽ không biết thân phận của bọn họ, cho dù biết thì làm sao, không có huyết hải thâm cừu cũng không cần tính toán làm gì.
“A?”
Triệu Địch trong thoáng chốc không phản ứng kịp, ngơ ngác tại chỗ, sau đó mới mỉm cười đứng lên châm trà, dù sao cũng cần nói thêm Triệu Địch còn đơn thuần hơn cả Lăng Nặc, nhìn dáng dấp của hắn là đủ biết, bình thường cũng hay bị mấy vị này ăn hiếp đến triệt để.
“Diệp đại ca, ngươi uống trà, vừa nãy chúng ta đi xa như vậy ngươi cũng không nói khát, thật là lợi hại.” Rót trà xong lại ngồi xuống cạnh Đạm Viên, dù gì đi nữa hắn cũng đã quen ngồi bên cạnh người này rồi.
Diệp Hạ đã sớm ngồi xuống bàn, nở một nụ cười lễ phép với Triệu Địch, luôn nghĩ hài tử này có nét gì đó giống giống cung chủ, thế nhưng cung chủ khá là giữ thân trong sạch, thế nào có thể lưu lại hài tử ở ngoài được, cho dù có cũng đã lên thiên đường từ lâu rồi.
“Cảm tạ, Địch nhi, hai vị này là ca ca của ngươi sao, có thể giới thiệu với ta?”
Thấy bốn người ngồi chung như vậy có vẻ xấu hổ, Diệp Hạ lớn tuổi hơn khá nhiều so với hai người kia, ngồi thế này cũng có chút mất tự nhiên, niên thiếu xinh đẹp như hoa ở bên trái nhìn hắn, mỉm cười như có như không, còn nam nhân đeo mặt nạ ở bên phải thì cả người toát ra khí độ khiến người khác da đầu tê dại, làm cho hắn đứng ngồi bất an, ở trước mặt cung chủ cũng có thể chuyện trò vui vẻ như hắn, sao lại lưu lạc đến nước này, hai người kia dường như không đơn giản.
“A, thiếu chút đã quên.” Triệu Địch kinh hãi vỗ vỗ đầu, “Diệp đại ca, người bên cạnh ta là phu tử mà ta thích nhất, người ở đối diện là ca ca ruột của ta.” Tên thì không nói đâu, hắc hắc, ca không thích nói tên mình ra với người bên ngoài, đừng nhìn Địch nhi bề ngoài đơn thuần, hắn hoàn toàn không ngu ngốc.
“Phu tử, Triệu huynh đệ, ta đã quấy rầy.”
“Không sao, Địch nhi nhà ta vui vẻ là tốt rồi, hắn thích dắt người nào theo cũng không sao hết” Đạm Viên mỉm cười đáp lời Diệp Hạ, ngụ ý Diệp Hạ chỉ là một người bình thường, “Địch nhi thích nhất là đem a miêu a cẩu về nhà, thỉnh thoảng đem người về cũng rất bình thường, ha hả.”
Sắc mặt Diệp Hạ đen lại, thông minh như hắn làm sao không biết khẩu khí của phu tử đây là đang châm chọc mình, vì sao hắn lại sa vào trong đôi mắt thuần khiết của tiểu quỷ Địch nhi làm gì? Địch nhi thuần khiết không có nghĩa là người nhà cũng thuần khiết giống thế.
“Phu tử.”
Lăng Nguyệt Vụ thật hiếm khi lại cắm vào một câu giữa bọn họ, lời nói rõ ràng có ý cảnh cáo, Đạm Viên nhún vai hời hợt, biểu thị mình chỉ đùa một chút mà thôi, không có ý khác, đương nhiên Đạm Viên không biết người trước mắt là dược sư Lăng Lạc cung Diệp Hạ, chỉ vì dược sư bình thường rất ít khi ra ngoài, tuy nhiên cho dù ra ngoài rồi cũng không biết hắn là Đạm Viên.
“Nói vậy Diệp đại ca không phải người ở đây, ngươi cũng muốn đạt được ‘Huyết tàn’ sao?”
Đạm Viên một lời nói trúng tim đen, vạch ra mục đích đối phương đến nơi này, đương nhiên trên mặt vẫn không thể thiếu một nụ cười tà mị.
Diệp Hạ sửng sốt, “Không phải thế, tại hạ chỉ là cùng bằng hữu đến đây du ngoạn mà thôi, không có mục đích gì khác.”
Nơi nào cũng nghe được mọi người đàm luận về ‘Huyết tàn’, trước đây khi nói về ‘Huyết tàn’ ai ai cũng biến sắc, hiện tại cũng giống như trước, song đã tương phản hoàn toàn, lúc trước khi nghe được thì khiến người không kìm lòng nổi, sợ đến run rẩy toàn thân, còn hiện tại thì mặt mày háo hức, tựa như họ đã đạt được ‘Huyết tàn’ không bằng.
Xem ra ai đã đến Lạc thành thì đều cùng một dạng người a, nhưng không biết hai người này có phải cũng muốn đạt được ‘Huyết tàn’ hay không.
“Ngươi không hiếu kỳ sao? Có người nói đạt được ‘Huyết tàn’ rồi có thể kiệt xuất thiên hạ, võ công không ai sánh bằng, còn có thể hưởng hết vinh hoa phú quý, cả đời không lo, Diệp đại ca, không động tâm?”
“Tại hạ chỉ là một đại phu bình dân, thế nào sẽ quan tâm những vật ngoài thân ấy, ta chỉ mong muốn người chết không quá nhiều sẽ tốt biết bao, dù gì đi nữa mùi máu hoàn toàn không dễ ngửi.”
Lăng Nguyệt Vụ mắt lạnh nhìn Diệp Hạ, hắn vì sao cho đến bây giờ mới phát hiện Diệp Hạ giống như hòa thượng, loại suy nghĩ này trong võ lâm dường như rất khó sinh tồn, nhưng suy nghĩ lại, cứu người đương nhiên cũng có thể giết người, có lẽ đây chính là chỗ hơn người của Diệp Hạ.
“Ồ, thì ra là như vậy.”
“Diệp đại ca, tâm ngươi như gương sáng, ngươi suy nghĩ cho người khác như vậy, Địch nhi cũng sẽ học tập như ngươi, phu tử, sau này chúng ta không ăn thịt mà chuyển thành ăn chay có được không?”
Ngữ khí mang theo chút làm nũng, nếu như Diệp Hạ không phải đang ngồi trên ghế, sớm muộn gì chân cũng sẽ mềm nhũn rồi ngã xuống đất, trong lòng không khỏi cảm thán thế gian này quả là nhiều kỳ nhân kỳ sự, Địch nhi quả nhiên vẫn còn mang thiên tính hài tử.
Đạm Viên cũng không tốt hơn bao nhiêu, nghe Diệp Hạ nói xong rồi lại gọi hắn ăn chay cùng, hắn một bữa ăn mà không có thịt là không được, cười một cách giả tạo, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của Địch nhi, “Địch nhi, sau này ngươi có thể ăn chay mỗi ngày, rồi niệm kinh liên tục, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi.”
“Ách, thật sao?”
Được sao, Địch nhi đơn thuần hoàn toàn không biết phu tử gọi mình đi làm hòa thượng, ngơ ngác gật đầu, còn rất chi là vui vẻ.
Nghe người nhà của Địch nhi quái dị như vậy, Diệp Hạ cũng không tiện tiếp tục ngồi đây, một người luôn châm chỉa hắn, một người đối với hắn lạnh lùng thờ ơ, chỉ nhìn chằm dòng người ngoài cửa sổ.
“Địch nhi, ngươi đã tìm được ca ca ngươi rồi, ta về trước đây, ta ở bên cạnh nhà trọ Phúc Duyên, lúc rảnh rỗi có thể đến chơi với ta.”
Địch nhi nhìn Diệp Hạ sắp về liền đứng dậy, vốn muốn giữ lại nhưng nhìn nhìn phu tử rồi nhìn nhìn ca ca, cuối cùng thở dài một hơi, toàn là mấy ca ca không tốt, dọa bằng hữu của hắn bỏ chạy thế này.
“Thật sao, vậy ngày mai ta đi tìm ngươi, ngươi phải ở nhà đó, Diệp đại ca, dược mà hôm nay ngươi dùng có thể cho ta không?”
“Có thể, ngày mai ngươi đến chỗ ta lấy.”
Đưa tay muốn xoa xoa đầu Địch nhi, kết quả cứng ngắc giữa không trung, Đạm Viên vốn đang ngồi trên ghế chợt dùng sức kéo Địch nhi vào lòng, đương nhiên không thể thiếu nụ cười tà mị kia, vài vị nữ tử giang hồ ngồi xung quanh nhìn đến nỗi mắt không dám chớp.
“Ách, phu tử sao lại kéo ta, hại ta không đứng vững.”
“Ta chỉ là đột nhiên muốn ôm ngươi mà thôi, đói bụng chưa, ta gọi tiểu nhị đem thức ăn lên được không, chọn gà nướng mà ngươi thích nhất đi.” Bên này thì ôn nhu, bên kia thì xấu hổ, Diệp Hạ chưa từng quẫn bách như vậy, trong lòng từng trận ngứa ngáy, dấy lên ngọn lửa hừng hực, thế nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt lạnh lùng của nam nhân đeo mặt nạ kia thì lửa giật tự nhiên hạ xuống.
“Vậy, hai vị ta đi trước.”
“Diệp đại ca, đi thong thả.”
Câu cuối cùng là Lăng Nguyệt Vụ tiếp nhận, Diệp Hạ chắp tay thi lễ rồi xoay người rời đi, lửa giận áp chế nhiều năm như vậy tựa như muốn vỡ tung vào ngày hôm nay, thực là sơ sót, hắn đã bao nhiêu tuổi rồi, trên đường về nhà trọ không khỏi lắc đầu, tự giễu mình công lực kém.
Quay đầu suy ngẫm, khí tức hàn băng của vị mặt nạ nam nhân đó có vài phần tương tự cung chủ, lẽ nào là hắn suy nghĩ nhiều, tam thiếu gia không có khả năng xuất hiện ở Lạc thành đúng không? Mang theo nghi vấn, Diệp Hạ trở về nhà trọ.
Sau khi Diệp Hạ đi rồi, Đạm Viên ngồi thưởng thức khuôn mặt khả ái non mềm như trứng gà bóc của Địch nhi, còn Lăng Nguyệt Vụ thì xoay đầu nhìn về phía nhà trọ Phúc Duyên.
Thật gần, không nghĩ tới được.
Nhà trọ Phúc Duyên, có thể đem đến phúc khí cho ai, còn có thể mang lại duyên phận cùng ai.
Hai người chỉ cách nhau hai bức tường, cận kề nhau như thế, nhưng vì sao tâm lại cách xa vạn dặm, có khi nào sẽ càng ngày càng xa?
Cũng may là nét bi ai thê lương trong đôi mắt ấy đã bị che lấp dưới lớp mặt nạ, không ai có thể xuyên thủng vào bên trong, càng không ai biết được nội tâm Lăng Nguyệt Vụ lúc này đang cuồn dâng sóng lớn.
Đau đớn đâm xuyên vào tim còn khiến người khó chịu hơn nỗi khổ ly biệt năm ấy, như bị người bóp chặt cổ họng, ngạt thở đến nỗi khó thể nào nhả ra chua xót chất chứa trong lòng, nhìn, cứ nhìn thế, bất tri bất giác xung quanh đã tối đen, bầu trời mù mịt như tro tàn, tựa như tâm tình hiện tại của hắn, mang theo thảm lạnh cùng bi thương tích tụ bao năm qua.
Nhưng hắn không hận.
Là quá yêu, thế nên hận không nổi.
Là quá đau, thế nên hận không đành.
Là quá ngốc, thế nên hận không nhẫn.
Là mỏi mệt, thế nên hận không còn.
Không biết đã vào phòng từ bao giờ, mở cửa sổ để gió thu mang chút thảm đạm thổi vào trong, rất gần, rất gần, hắn có loại xung động muốn xông đến.
Thực sự, hắn đã xung động rồi, hắn không có cách nào nhìn người hắn yêu đứng ngay trước mắt mà không đi chạm đến.
Lần theo khí tức quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, chân tay nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Hộ vệ ở xung quanh vẫn chưa phát hiện ra hắn.
A, trên đời này, võ công mạnh nhất hắn đã học xong, còn ai có thể ngăn cản được nữa.
Dùng công phu mạnh nhất làm chuyện trộm cắp như vậy, thực sự buồn cười, Lăng Nguyệt Vụ sau khi đóng cửa thì cong lên khóe môi, mặt nạ hiển nhiên vẫn còn ở trên mặt.
Trong phòng rất an tĩnh, rất tĩnh, tĩnh đến nỗi không giống như có người, nếu như không phải khí tức ấy vẫn còn đang bồi hồi quanh hơi thở, có lẽ sẽ không biết phòng này có người. Ngoại trừ khí tức của người kia, hắn còn nghe được mùi thuốc đông y.
Đôi lông mày mỏng manh dưới mặt nạ không khỏi nhíu chặt, người kia, làm sao vậy?
Chỉ là nửa tháng không gặp mà thôi, vì sao lại thấm vào vị thuốc đông y.
Nhẹ nhàng đẩy ra màn giường, sắc trời tuy âm u nhưng vẫn chưa tối đen hoàn toàn, loáng thoáng thấy rõ có người nằm bên trong.
Băng vải thuần trắng quấn trên trán người ấy, nơi đó còn nhìn thấy vết máu đã sẫm đen, ánh nhìn chuyển xuống, người trên giường lộ vẻ tái xanh, xanh tím như người chết, không dám tin tưởng mà dùng đôi tay run rẩy kéo tấm chăn, khe khẽ kéo ra y phục đối phương, cũng may phía dưới không có vết thương khác.
Hắn muốn hỏi, làm sao vậy?
Nhưng nói đến cổ họng đã nghẹn ngào, một thanh âm cũng không thể phát nổi.
Ngón tay thon dài khẽ vuốt ve trán đối phương.
Hắn muốn hỏi, rất đau phải không?
Đúng vậy, người này đau, hắn còn đau hơn biết bao lần, hắn không biết người này đã xảy ra chuyện gì, nhắm mắt yên tĩnh nằm trên giường lại mang vẻ an tường đến thế, bình tĩnh đến thế, bình tĩnh đến nỗi hắn cho rằng người này đã không còn hô hấp.
Đem tai dán lên trái tim đối phương, chưa từng mắng người này ngu ngốc lần nào, sao lại có thể đem mình biến thành như vậy, cũng may, cũng may, trái tim còn đang đập thình thịch, nếu như người này cứ vậy mà đi, thế thì bao năm qua hắn nỗ lực sống sót là vì điều gì, luôn miệng nói là vì Nặc nhi, thế nhưng bản thân hắn rõ ràng nhất, hắn chỉ là muốn cho mình yên lành đứng trước mặt người này mà thôi, không muốn để đối phương lo lắng, không muốn đối phương phân tâm vì mình.
Nam nhân ngu ngốc này, rốt cuộc đã đi đâu để biến thành hình dạng chết tiệt như vậy, hắn rất muốn diêu người này tỉnh lại, rất muốn, thế nhưng không hạ thủ được, chỉ muốn ôm chặt lấy đối phương, ôm lấy, thực sự ôm lấy, cảm thụ hơi ấm trên người đối phương, chỉ có người này ở bên hắn mới không cảm giác được quạnh hiu bất an, chỉ có người này ở bên hắn mới cảm giác được bản thân mình đang sống.
Ngươi còn sống mới tốt.
Chỉ cần ngươi sống, ta mới có thể tiếp tục sống sót.
Không biết Lăng Nguyệt Vụ đã lên giường từ lúc nào, buông màn, cả người vùi vào trong chăn đem gương mặt áp lên ngực nam nhân, hắn muốn cảm giác trái tim người này đang đập như thế, hắn không muốn Lăng Sương Nhược rời đi, Lăng Sương Nhược chỉ có thể ở cạnh hắn, Lăng Sương Nhược là của hắn.
Mặt nạ từ lúc vào cửa đã tháo xuống, trời đã tối rồi, cho dù Lăng Sương Nhược tỉnh lại cũng không thấy mặt hắn được, hắn không phải là Lăng Nguyệt Vụ hoàn mỹ, không phải, không phải, không hề phải.
Lăng Sương Nhược cho đến bây giờ cũng chưa từng yêu cầu Lăng Nguyệt Vụ hoàn mỹ, thế nhưng hắn biết tiêu chuẩn nhìn người của Lăng Sương Nhược, Lăng Sương Nhược thích mọi chuyện hoàn mỹ, mà hắn chỉ là một người không trọn vẹn, từ lâu đã không còn hoàn mỹ, đẩy đối phương đi chỉ vì không muốn người này thấy hắn không trọn vẹn mà thôi…
Nhẹ nhàng xoa gương mặt ngủ say của Lăng Sương Nhược, có lẽ đã uống thuốc mê rồi, ngủ rất say, đôi môi tinh xảo cận kề bên tai thì thầm, không biết người này trong mộng có nghe được hay không, “Lăng Sương Nhược, ta càng yêu ngươi càng khổ sở, ta càng yêu tâm càng loạn, càng yêu càng đau lòng, ta chỉ là muốn…
“Khi ngươi mọc ra sợi tóc bạc đầu tiên thì tận tay nhổ cho ngươi, khi ngươi ngủ thì dựa vào lòng ngươi ngửi lấy hương bạc hà nguyên thủy ấy, ở nơi ngươi thích xây một căn nhà chỉ thuộc về chúng ta, khi ngươi nở nụ cười đẹp nhất thì để ta hôn lên gương mặt ngươi…”
“Kỳ thực, ta chỉ mong muốn ngươi vẫn bên ta không chia lìa, sống, mệt mỏi quá, chỉ mong muốn, chúng ta cùng nhau rời đi…”
Bên ngoài xảy ra trận mưa bàng bạc, bên ngoài đột nhiên sấm chớp vang trời, bên ngoài mưa to gió lớn, bên ngoài, rất hỗn loạn.
Ôm lấy Lăng Sương Nhược bị thương nằm trên giường, Lăng Nguyệt Vụ nghĩ, từ nay về sau cứ thế này đi, để hai người ngủ rồi không tỉnh nữa sẽ thật tốt, có lẽ hắn cuối cùng đã hiểu được nguyên nhân chân chính Diệp Hạ xuất hiện, thực sự là lão hồ ly, phải cảm tạ tên đó đã báo cho mình.
Lăng Nguyệt Vụ nằm trước ngực Lăng Sương Nhược, không nhìn thấy được trên gương mặt tái nhợt ấy chảy xuống hai hàng lệ, bỏ qua cuối cùng vẫn bỏ qua.
Vụ nhi, ngươi là một đại ngốc.
Vụ nhi, khi ta mọc sợi tóc bạc đầu tiên thì ta nhất định sẽ bay đến trước mặt ngươi, để ngươi nhổ xuống thay ta.
Vụ nhi, nếu ngươi đã mệt mỏi, ta sẽ cùng ngươi rời đi.
Vụ nhi…
Hắn mong muốn những điều này chỉ là mộng, nhưng tất cả là chân thật, đôi mắt mê ly chỉ thấy được màu đen trên đỉnh đầu, chỉ cảm giác được trước ngực là một mảnh ướt át, đứa ngốc, đừng khóc, ta không phải đang trước mặt ngươi sao?
Đáng tiếc, hắn không động đậy được.
Đứa ngốc, đừng khóc nữa có được hay không, sau này ta sẽ không bao giờ khiến ngươi thương tâm nữa.
Ngươi khóc làm tim ta đau quá, kỳ thực Vụ nhi đã sớm gieo vào lòng hắn một hạt giống, sớm đã mọc rễ nẩy mầm, nếu như muốn nhổ đi, vậy nhất định là muốn mạng của hắn, vỡ nát trái tim hắn.
Chưa bao giờ biết được, Vụ nhi đã thành mạng của hắn, hắn rất vui mừng, thế nhưng đầu thật nặng, nói không nên lời, mong muốn đây thật sự không phải một giấc mộng.
Đứa ngốc, sau này đừng đẩy ta ra nữa.
Sau đó lại rơi vào hắc ám, từ đầu đến cuối hắn cũng không thấy được gương mặt thê lương trắng bệch của Lăng Nguyệt Vụ.
Là mộng sao?
Đã kéo dài bao lâu?
Mưa rồi sao?
Đã rơi xuống bao lâu?
Yêu đã gieo rồi sao?
Hoa nở nẩy mầm đã bao lâu?
Bị thương rồi sao?
Máu chảy trên vết thương ấy đã bao lâu?
Cơn đau nhức này… Còn phải duy trì đến bao lâu?