Xuất phát lần nữa, An Hòa có hơi ngại ngùng
muốn đeo ba lô của mình, kết quả Hạ Viêm không nói một lời đeo vào,
An Hòa không biết nói gì, đành phải đi theo anh.
Mọi người cũng không dị nghị gì về chuyện
này, An Hòa chỉ cao 1m64, thật sự quá mức nhỏ nhắn so với những cô
gái Mĩ cao gầy, hơn nữa cô lại có gương mặt trẻ con, thậm chí trên
đường còn có vài chàng trai trong đội còn ân cần đưa nước và khăn
mặt tới.
Mỗi khi có nam sinh nào nói chuyện với An Hòa
thì mặt Hạ Viêm đều trở nên nguy hiểm, An Hòa nhìn thấy cũng có hơi
buồn cười.
Đến bữa tối, mọi người đều mang thức ăn của
mình ra chia sẻ, chuyến dã ngoại ba ngày, thức ăn là quan trọng nhất
cho nên mỗi người mở ba lô ra, bên trong đều là thức ăn.
Alice thấy anh không để ý
đến cô nhưng cũng không bỏ đi mà ngồi bên cạnh anh, nhìn ánh lửa sáng
ngời cách đó không xa, giọng khàn khàn gợi cảm: “Anh đến đây vì An
Hòa phải không?”
Hạ Viêm khẽ nhíu mày, vừa muốn từ chối thì Alice đã
thoắt cái giữ chặt cánh tay anh, anh cũng thuận tay lực của cô mà
đứng lên.
Hạ Viêm không biết trong lòng mình đang nghĩ gì
nữa, đã muốn tới gần cô nhưng lại hèn nhát do dự, khi anh đang kịch
liệt đấu tranh tư tưởng thì thân thể đã không tự chủ được mà chen
vào trong đám người cùng Alice.
Mọi người thấy Hạ Viêm đến thì cùng nhau hô to,
không biết ai lại gọi một tiếng: “Huấn luyện viên nhảy một bản đi!” Chiếm
được sự đồng lòng nhất trí của mọi người.
An Hòa cho rằng Hạ Viêm sẽ không chút do dự mà
từ chối hoặc là sẽ dứt khoát quay lưng bỏ đi, nhưng mà không ngờ tới
Hạ Viêm lại khẽ nhếch môi, dùng giọng nói trầm thấp dịu dàng của
anh xin miễn, “Ngại quá, tôi không biết nhảy!”
“Vậy huấn luyện viên biết gì nào?”
Hạ Viêm yên lặng một lát, nói: “Súng ống, đánh
nhau kịch liệt…” Thứ anh am hiểu nhất chính là giết người.
Mọi người đều cười ha ha, có mấy sinh viên nam
nhiệt tình đi đến trước mặt Hạ Viêm, ân cần lãnh giáo Hạ Viêm.
An Hòa đứng cách đó không xa nhìn mấy nam sinh
đánh nhau với Hạ Viêm, hơi giật mình sững sờ. Anh trước kia, không bao
giờ như vậy cả. Ở chỗ đó, anh tuyệt đối là một vương giả, cũng
không để ý đến bất kì kẻ nào, chỗ đó tất cả mọi người đều cung
kính phục tùng anh. Cô cho rằng, anh chỉ có thể được ngưỡng mộ, thật
không ngờ anh cũng có thể “bình dị gần gũi” như vậy.
Mặc dù mọi người đều đang rất high nhưng bởi
vì hôm nay đi bộ khá nhiều nên mọi người đều nhanh chóng mệt mỏi đi
ngủ.
Gần đây Hạ Viêm ngủ không nhiều lắm, trời còn
chưa sáng anh đã tỉnh dậy, nhìn ra bên ngoài, mới hơn 3h, anh đứng bên
vận động gân cốt, lúc ánh mắt lướt qua An Hòa thì động tác ngừng
lại.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng
nõn hồng nhuận, khuôn mặt lúc ngủ rất yên tĩnh xinh đẹp. Anh nhớ
trước kia cô ở trong phòng của anh, tuy không sợ anh nhưng trong giấc mơ
cô cũng thường hay khóc òa lên.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ yên lặng
khỏe khoắn như vậy của cô. Anh đi qua ngồi xổm xuống bên cạnh túi ngủ
của cô, ngón tay hơi run rẩy muốn chạm vào khuôn mặt cô, nhưng anh lại
không dám chạm vào mặt cô, khóe môi hiện lên một nụ cười dịu dàng
vui vẻ, ở trong không trung vẽ lên khuôn mặt cô, giọng nói mềm mại
không thể tưởng tượng nổi: “Bảo bối, mơ thấy mộng đẹp!”
Ngày thứ hai vừa rạng sáng, đầu óc An Hòa vẫn
còn mơ màng đã bị Alice kéo
đi. Hạ Viêm bảo hôm nay phải đi qua một nơi thường có động vật ẩn
nấp, đến lúc đó anh sẽ dạy bọn họ săn bắn, mọi người vừa nghe thấy
đã vô cùng hưng phấn, đi nhanh hơn ngày thường một chút.
An Hòa cũng rất vui vẻ, nhưng mà càng đi thì
hàng lông mày của cô càng nhíu chặt lại, chỉ chốc lát sau, cô đã
báo cáo với Hạ Viêm rồi kéo Alice vào
trong một bụi cỏ.
“Bạn làm sao vậy?”
An Hòa ôm bụng ngồi xổm xuống, vẻ mặt khổ sở:
“Alice, cái kia của mình tới, đau bụng quá.” Năm đó sau khi sảy thai
lại bị cảm lạnh nên mỗi lần đến ngày kia đều đau đến chết đi sống
lại, bình thường hẳn là tuần sau mới đến ngày, không ngờ lần này
lại đến trước mấy ngày như vậy.
Alice thấy cô đau đến nỗi
toàn thân run rẩy, trán đẫm mồ hôi, lo lắng nói: “Bạn thấy đau đến
vậy sao? Sao lại thế nhỉ? Aizz…Không thể để như vậy được nữa, bạn ở
đây, mình đi gọi huấn luyện viên!”
Ngay cả một chút sức lực An Hòa còn không có,
nhìn thấy cô ấy vội vàng chạy đi, thân thể mềm nhũn ngã trên mặt
đất.
Lúc Hạ Viêm chạy tới thì An Hòa đã ôm bụng
nằm co rúc trên mặt cỏ bất tỉnh. Anh chạy đến bế cô lên, xoay người
để cô nằm sấp trên lưng mình, cõng đi.
Hạ Viêm cõng An Hòa đi cực kì nhanh, trên đường
đi anh lấy điện thoại từ trong túi áo ra đặt bên tai rồi mới tìm bản
đồ, bắt đầu truyền đạt mệnh lệnh: “J, phái ngay trực thăng tới, dẫn
theo cả David, vị trí của tôi…”
Nói chuyện xong, Hạ Viêm dùng hai tay nâng đầu An
Hòa lên, đi thật nhanh đến khoảng đất trống gần đó. An Hòa bị xóc
nảy cùng cơn đau đớn làm thức giấc, sau khi Hạ Viêm phát hiện ra thì
quay đầu lại trấn an, “Ngoan nào, đừng sợ, nhắm mắt lại nghỉ ngơi
một lát đi, đến bệnh viện ngay thôi!”
An Hòa nghe thấy giọng nói của anh, biết đã có
anh ở đây nên không còn sợ nữa, nghĩ vậy, cơn đau đớn khó chịu trước
đó cũng giảm bớt rất nhiều.
Nửa tiếng sau, tiếng động cợ trực thăng vang
lên. Năm người đàn ông cao lớn nhảy xuống từ trực thăng, mỗi người
đều có khí chất bất phàm. Cầm đầu là David chạy đến trước, “Xảy ra
chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Hạ Viêm cõng An Hòa trên lưng bước lên trực
thăng, “Cô ấy đau bụng vì ngày kia đến, đã bất tỉnh, mau đến bệnh
viện!”
Đầu David đầy hắc tuyến, anh ta biết sau khi An
Hòa sảy thai thường có tật xấu này, tuy có hơi đau đớn hơn những cô
gái bình thường một chút nhưng cũng chỉ đau bình thường mà thôi,
cũng không chết được, trên đời này làm gì có cô gái nào bởi vì
ngày kia đến mà đau đến chết đâu. Nhưng những lời này anh ta cũng chỉ
dám để trong lòng, đại ca cơ trí quyết đoán anh minh thần võ của bọn
họ đã sớm bị tình yêu làm cho đầu óc mụ mị rồi, lúc này không ai
dám nói gì cả. David nhận lệnh cùng với mấy người đàn ông đang kinh
ngạc kia theo sau lên máy bay, lấy hộp thuốc ra tiêm thuốc giảm đau cho
An Hòa.
J cầm lấy bản đồ địa hình Hạ Viêm đưa, thay Hạ
Viêm tiếp tục dẫn đường cho cả đội. Các bạn học của An Hòa sớm đã
bị trận chiến này làm cho kinh hãi ngây người ngất ngay tại chỗ, J
dùng bản đồ che ánh nắng trên đỉnh đầu, nhìn máy bay bay lên, sau đó
quay đầu làm mặt lạnh nói: “Tiếp tục đi!”
***
Tiêm một mũi, An Hòa dần dần tỉnh lại, âm thanh
ầm ầm bên tai khiến cô nhíu mày, vẫn chưa lên tiếng phàn nàn thì hai
lên lỗ tai đã có hai bàn tay.
Tay của Hạ Viêm to lớn mà
khô ráp, che lấp lỗ tai khiến cho vô cùng ấm áp thoải mái, nhắm mặt
lại, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng hơi nhếch lên, “Hạ Viêm…”
Sau mấy tháng cô mới được gọi tên anh lần nữa.
“Ngoan nào, anh đây.”
Tỉnh lại một lần nữa, An Hòa mở mắt ra thì
đã nhìn thấy trần nhà màu trắng của bệnh viện. Không khí tràn ngập
mùi thuốc khử trùng, ánh nắng ngoài cửa số rọi vào, căn phòng yên
ắng nhưng lạnh lẽo tràn ngập ánh nắng.
Đã không còn thấy đau nhiều nữa, An Hòa vén
chăn lên, chậm rãi ngồi dậy. Thân thể có hơi yếu ớt, đau đớn càng
lúc càng nhiều hơn trước kia, chắc hẳn là hai ngày nay quá mệt mỏi.