Từ lúc ba An mẹ An vào ở đây, hai người đều tự nhiên không ngượng ngùng gì, mỗi ngày đều ở bên nhau anh anh em em, Hạ Viêm trước mặt bề trên đều tỏ vẻ rất trung thực, còn An Hòa thì lén xem thường trong lòng với hành vi ra vẻ đạo mạo làm con cháu đó của Hạ Viêm.

Nhưng như thế cũng có cái hay, đêm dài yên tĩnh, bởi vì không có người xấu quấy rầy, khó có được yên tĩnh như thế nên mấy ngày này An Hòa ngủ rất ngon.

Vào lúc nửa đêm, cơ thể hơi lạnh khiến cô tỉnh giấc, cô mơ màng kéo chăn, sau đó nắm phải một cái gì đó rất nóng, thứ đồ trong tay tỏa ra nhiệt độ ấm áp, cô cảm thấy thoải mái hơn chút, không hề bài xích, nhưng trên người vẫn khá lạnh, vì thế cô vươn tay đi mò chăn.

Chăn không mò được nhưng trên người lại dán tới một thứ gì đó nóng nóng, cái “chăn” này rất nặng, nhưng rất ấm, An Hòa thỏa mãn mà nhếch khóe miệng lên.

Hạ Viêm cũng cười, thứ đồ trong tay cô dần thức tỉnh, anh lập tức mò tới hai chân của cô, đặt trên eo của mình, cởi quần nhỏ của cô ném sang một bên, động thân một cái, đi vào nơi chặt chẽ ấm áp ấy.

An Hòa bị làm cho tỉnh ngủ ngay lập tức, mở mắt ra không thể tin được nhìn thứ sinh vật ở trên người mình.

Hạ Viêm cười xấu xa: “Hi... bảo bối...”

“Anh ..anh...anh.... ba mẹ em ở phòng bên cạnh đó...” cô sốt ruột đẩy anh ra.

“Ngoan, em kêu nhỏ một chút là được...” Nói xong, cả cơ thể của anh áp tới, vừa cuồng nhiệt hôn môi cô vừa vội vàng di chuyển.

Tiếng rên rỉ nhỏ truyền ra đứt quãng, đâu có phải muốn nhịn là có thể nhịn được, ánh mắt quyến rũ của An Hòa cầu xin anh, “A...anh...nhẹ một chút....em bị anh làm cho ngất mất...”

Ánh mắt cô như nước, mềm mại hấp dẫn, cở thể trắng trẻo nhỏ nhắn lóng lánh dưới ánh trăng, kích thích thú tính của anh, chẳng những không giảm nhẹ lực mà người lại càng mạnh hơn, cuối cùng dứt khoát đứng lên, kéo cô ngồi lên trên người mình, kéo mông nhỏ của cô từ trên xuống, “Lần sau thử tư thế quỳ...hửm..?”

Mỗi lần bị anh buông ra, thứ gì đó trong cơ thể gần như muốn xuyên qua cô, nước mắt ẩm ướt rơi khắp khuôn mặt nhỏ nhắn, cô che miệng kêu tên anh, “Không....đừng mà.... Hạ Viêm...Hạ Viêm....”

Tốc độ của anh càng lúc càng nhanh, cố ý trả lời cô.

“Được, được... anh ra nhanh đi...hic..hic...”

Hạ Viêm đạt được nên cười cười, để cơ thể dùng sức hướng về phía trước, cuối cùng cũng bùng nổ trong cơ thể của cô.

Hôn lên nước mắt của cô, anh nhỏ giọng nhắc nhở, “Đừng quên vừa rồi đã đồng ý với anh đó ...” nói xong ôm lấy cơ thể nhỏ bé yếu ớt đi vào phong tắm...

Sau khi tắm rửa sạch sẽ cho cô, Hạ Viêm cẩn thận lau khô tóc cho cô rồi quay lại giường, không buông thả lại tiếp tục cách hôn cuồng nhiệt với cô, thấy cô đã sắp không mở mắt được nữa, kéo chăn đắp cho cô rồi nhẹ nhàng trở về phòng ngủ của mình.

Ngày hôm say, khỏi phải nói cũng biết An Hòa ngủ đến hơn 9 giờ, vẫn là Diệp Hiểu Nhu đào cô ra từ ổ chăn ra.

“Đứa trẻ này, mỗi ngày đều bám giường như vậy, về sau ở cùng trong nhà với ba mẹ chồng thì phải làm sao?” Diệp Hiểu Nhu không biết ba mẹ Hạ Viêm đã qua đời sớm.

Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, An Lúa vụm trộm đỏ mặt, ôm chắn lộn chân xuống ngồi chổm hổm, nhìn thấy mẹ trải lại giường cho mình.

Cân nhắc vấn về đó của mẹ một lần, nói với Diệp Hiểu Nhu: “Mẹ, Hạ Viêm không còn ba mẹ nữa, năm anh ấy 16 tuổi thì họ đã qua đời rồi...”

Mẹ An “a” một tiếng rồi dừng động tác, buông ngối ở đầu giường ngồi xuống, lo lắng hỏi: “Thằng bé tốt như thế.... thật đáng thương, qua đời như thế nào?”

“À...” bị kẻ thù đuổi giết! Nên giấu hay nói ra thật đây?

“Hình như là tai nạn xem cộ, con cũng không rõ lắm.”

Mẹ An gật đầu, nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy nó còn có người thân nào không?”

“Có ạ, còn có một em trai, tình cảm với Hạ Viêm tốt lắm, trông còn yêu nghiệt hơn cả anh ấy.” Trong đầu hiện hên khuôn mặt tiêu chuẩn kia của Hạ Sí, thấy thế nào cũng có tiềm chất.

“Vậy là tốt rồi...” mẹ An vỗ vỗ chân con gái nói: “Về sau đối tốt với Hạ Viêm một chút, một mình nó sống với em trai, bây giờ còn có tiền đồ như vậy, khẳng định chịu không ít cực khổ...”

An Hòa bĩu miệng: “Mẹ, anh ấy vẫn chưa vào nhà mà mẹ bắt đầu đau lòng con rể rồi đó!”

Mẹ An vỗ nhẹ cô một cái, “Đứa nhỏ này!”

Hôm nay là cuối tuần, ăn cơm trưa xong, Hạ Viêm lái xe chở ba người xuất phát đi du lịch New York, J cũng muốn đi theo nhưng Hạ Viêm nói không cần, anh nóng lòng muốn xem biểu hiện bọn họ như thế nào.

Người một nhà đi dạo phố tràn ngập yêu thương, bọn họ cũng muốn tham gia...

“Mẹ, mẹ xem cái này, rất đẹp, mẹ thử xem...” An Hòa chỉ vào cái váy màu đen liền thân, hào hứng lôi kéo Diệp Hiểu Nhu đi thử, trong lòng Diệp Hiểu Nhu cũng rất vui vẻ, càng ngày càng cảm kích Hạ Viêm, nhìn thấy con gái không còn buồn bực không vui như lúc ở nhà, lại trở nên hoạt bát đáng yêu, bà vui vẻ cầm tay con gái đi vào phòng thay đồ.

Ba Hạ đang nói chuyện phiếm với Hạ Viêm thì thấy con gái ngồi xuống đối diện, ra vẻ nghiêm khắc nói: “Bé, càng ngày càng hư, còn chưa kết hồn đã tiêu tiền lung tung như thế.” An Hòa nhìn mấy túi đồ lớn bao nhỏ trên sô fa, đầu rúc vào trong ngực Hạ Viêm, lè lưỡi tinh nghịch với ba.

Hạ Viêm vội vàng giải vây cho người trong ngực, “Không sao chú ạ, con gái cần được chiều chuộng, hơn nữa bác lại dạy Hòa Hòa tốt như thế, bác có thể yên tâm mà giao cô ấy cho cháu là vinh hạnh của cháu, cháu nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy.”

“Phụt...” An Hòa nhịn không được nữa nên bật cười,tài ăn nói của người này ngày càng lợi hại.

Mua quần áo xong, mấy người cùng nhau đi ra, đi dạo thong thả trên đường, Hạ Viêm nắm tay An Hòa đi ở phía sau, hai người lặng lẽ kề tai nói nhỏ, An Hòa hỏi: “Anh học tập với tốc độ giật gân thật, lừa cả ba em luôn...”

“À... thật ra đều là do Tiểu Sí dạy đó, về phương diện này nó có nhiều kinh nghiệm hơn.”

An Hòa trừng mắt nghi ngờ hỏi: “Ai? Tiểu Sí có bạn gái sao?”

Trong lòng Hạ Viêm có chút hỗn tạp, im lặng một hồi rồi thở dài nói: “Từng có...”

An Hòa nhìn biểu tình phức tạp của anh hỏi nhỏ: “À...chia tay rồi sao?”

Hạ Viêm nói: “Ừ, năm đó Tiểu Sí lái xe gây tai nạn, điều trị thời gian dài trong bệnh viện nhưng cô gái kia chưa từng đến thăm nó, sau đó Tiểu Sí đi tìm cô ta, bọn nó đã chia tay...”

An Hòa tức giận nói: “Cô ta sao có thẻ như thế nhỉ? Tiểu Sí sao có thể yêu người như thế.”

Hạ Viêm lắc đầu: “Không thể trách cô ấy ...” xét đến cùng, cho dù trách thì cũng là nên trách anh, anh lao tâm khổ tứ chỉ muốn bảo vệ người em trai duy nhất cả đời đều bình an, nhưng lại quên, xuất thân như bọn họ, làm sao có thể đoạn tuyệt sạch sẽ với quá khứ. Lần tai nạn xe đó, thứ bị mất không chỉ là tình yêu của Tiểu Sí mà còn cả đời người bình thường yên ổn của nó. (sẽ có phiên ngoại về Hạ Sí ^^)

Hạ Viêm ôm người trong lòng, nghĩ đến tương lai của bọn họ, trong lòng nổi lên nỗi bất an trước nay chưa từng có. Anh quết định ở cùng với cô, nhưng mà quá khứ của anh như thế, từng ngồi qua vị trí như thế, càng không có khả năng muốn cắt đứt là cắt đứt, rời khỏi cần phải trả giá, nếu cái giá phải trải này quá lớn, đến lúc đó, cô phải làm sao đây?

“Về sau chúng ta phải quan tâm cậu ấy nhiều hơn, chúng ta là người thân duy nhất của cậu ấy mà.” Đột nhiên An Hòa lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của Hạ Viêm.

Hạ Viêm cúi đầu nhìn cô, ánh mắt tràn ngập hài hước: “Hử? em cũng là người thân của nó sao? Hình như anh còn chưa cưới em đó?”

“A...cái tên Hạ Viêm thối tha này! Không được trốn...”

Ba An mẹ An đi ở phía trước, nghe được tiếng ồn ào phía sau liền quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của con gái mình, ba An vui mừng mà cười, tuy nói rằng cậu ta không phải là tốt nhất nhưng là người có khả năng nhất khiến cho con gái cảm thấy hạnh phúc, chỉ cần bảo bối của ông có thể vui vẻ cả đời, dù cho cậu ấy đã trải qua những gì, hoàn cảnh có phức tạp bao nhiêu đi nữa thì cũng đều không quan trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play