Hạ Viêm ném cô trên chiếc giường lớn mềm mại,
cô cũng giống như cánh cửa, nảy lên khỏi giường, “Anh anh anh…Anh đừng
tới đây…” Lúc này người nào đó đã biết sợ hãi, kéo ga giường quấn
quanh người mình, ôm gối trốn ở một góc giường, đôi mắt chăm chú
nhìn vào khuôn mặt càng lúc càng gần mình.
Hạ Viêm đứng trên giường, nhìn cô từ cao xuống
thấp trong vài giây đồng hồ, sau đó…bắt đầu cởi quần.
“Bảo bối đã trống trơn rồi, sao anh có thể
không biết xấu hổ mặc quần áo được?”
Lúc Hạ Viêm cởi quần áo tay chân cũng nhanh gọn
giống như lúc anh cầm súng, tốc độ cũng nhanh thái quá, An Hòa thừa
dịp anh cởi quần áo nghĩ cách bò xuống giường nhưng thân thể vừa di
chuyển được nửa met thì cả người đã bị lôi lại.
Hạ Viêm đè lên, chống lên trán của cô, nụ cười
vô cùng tà ác, tóc gáy An Hòa sởn cả lên, “Hòa Hòa ngoan nào…” Sau
đó trong nháy mắt cái chăn đơn trên người An Hòa bị rút ra, da thịt
màu đồng không có trở ngại gì dán lên thân thể trắng như tuyết của
cô.
“Hic…hic…đừng…đầu hàng…” Đầu óc An Hòa choáng
váng, thân dưới tê dại trướng đau khó chịu, cái miệng nhỏ nhắn hồng
hào mấp máy càng khiến cho nhiệt tình của Hạ Viêm tăng vọt.
Lưỡi của Hạ Viêm kéo dài một đường dọc theo
gương mặt tinh tế của cô, rồi đến xương quai xanh, mút hôn liếm cắn,
không buông tha một chỗ nào, bàn tay cũng không nhàn rỗi, nắm lấy
khuôn ngực cao ngất của cô, nặng nề vuốt ve, “Ngoan…gọi tên anh đi.”
“Hạ Viêm… Hạ Viêm… Hạ Viêm…”
“Ngoan quá…cái này cho em!” Cùng với tiếng khóc
hô cầu xin tha thứ của cô, Hạ Viêm nâng người lên, hai tay cố định vòng
eo của cô, không chút do dự bắt đầu hung mãnh ra vào.
Cũng không lâu sau, thân thể An Hòa đột nhiên bắt
đầu căng cứng, cả phần eo cong lên trên, cứ như vậy mà run rẩy cho ra.
Hạ Viêm nhắm mắt lại, hưởng thụ tầng tầng
khoái cảm lúc cô co rút, sau đó gian nan rút ra, cúi người hôn lên đôi
môi khẽ nhếch lên của cô, “Nhiều thật…Hòa Hòa ra thật nhiều…”
An Hòa hét lên một tiếng, hai tay che mặt lại.
Hạ Viêm chỉ giới hạn cho cô nghỉ ngơi trong vài
phút. Mấy phút sau, anh mò lên hai chân của cô, quấn nó quanh lưng
mình, tiến vào chỗ sâu nhất của cô một lần nữa.
“Hic…Sao anh…sao lại nữa chứ?”
Hạ Viêm buồn cười nhìn cô đầy sát khí lau nước
mắt, dỗ dành: “Anh vẫn chưa ra mà, sao có thể chấm dứt được chứ?”
Hạ Viêm vừa cử động vừa ghé sát vào tai cô,
nói một câu làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của An Hòa đỏ hồng lên ngay
lập tức.
“Không…không cần phải…”
Ánh mắt tên đàn ông kia lại vô tội, “Vậy cũng
không còn cách nào, chỉ có thể nhìn xem khi nào thì nó chơi đủ…”
Người bị bắt nạt ngay cả cơ hội khiếu nại
cũng không có, uất ức bĩu môi, sợ hãi vươn tay ra ôm cổ người đàn
ông, nương theo sức của anh mà ngồi dậy.
Hai chân chống lên giường, cả người ngồi xổm
trên cơ thể người đàn ông, cánh tay treo trên cổ người đàn ông, An Hoa
rất gian nan dịch mông lên, sau đó…không thể đi xuống!
Vừa đi vào văn phòng thì thuộc hạ đã báo cáo,
“Vừa rồi mới nhận được tin tức, người thừa kế tổ chức Mafia ngày
hôm nay đã đến Italy.”
Thiệu Tử Bác trầm giọng hỏi: “Là ai?”
“…nghe nói chỉ mới 21 tuổi, còn là một sinh
viên, tư liệu cụ thể thì không rõ lắm.”
David cười không thèm đếm xỉa đến, “Cái gì hả,
thì ra chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa.”
Hạ Viêm mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế salon
rộng thùng thình, bưng ly chocolate nóng hổi lên, nói: “Cậu không thể
chỉ nhìn vẻ bề ngoài, ba đứa con của vợ chính lão giáo phụ kia
không chọn đứa nào lại chỉ chọn một đứa con riêng, nhất định là có
nguyên nhân, không thể xem thường cậu ta.” (giáo phụ ý chỉ thủ lĩnh
tố chức mafia)
Buổi tối, Hạ Viêm trò chuyện với An Hòa qua
điện thoại, nằm trên giường thật lâu không thể chìm vào giấc ngủ.
Chuyện Hạ Sí nói anh cũng đã từng nghĩ đến. Anh hy vọng có thể
trải qua cuộc sống bình thường cùng An Hòa, giống như những đôi tình
nhân khác, mỗi ngày đưa cô đến trường hoặc đi làm, cuối cùng tuần
tận hưởng thế giới của hai người, đợi cô lớn hơn một chút thì hai
người có thể kết hôn, sau đó sinh vài đứa trẻ đáng yêu, sống một
cuộc sống như anh từng mơ ước.
Nhưng mà, cô lương thiện như vậy, một ngày nào
đó sẽ không cảm thấy vui vẻ bởi mùi máu tươi trên người anh, anh không
muốn chuyện như vậy xảy ra, anh hy vọng cô cảm thấy hạnh phúc khi ở
bên cạnh anh.
Nhưng từ nhỏ anh đã mang vận mệnh như vậy, nói
từ bỏ làm sao dễ dàng như vậy, từ khi anh 12 tuổi đã bắt đầu giết
người, nhiều năm qua đã tích lũy nhiều ân oán như vậy, khi tổ chức
đổi chủ, kẻ thù biết anh muốn chậu vàng rửa tay, như vậy có nghĩa
là tất cả ân oan đều phải chấm dứt trong một thời gian ngắn.
Anh không thể nắm chắc có thể đối phó với
đồng thời nhiều người như vậy, dù cho dốc hết toàn bộ lực lượng,
anh cũng không nhất định có thể triệt để từ bỏ trong một ngày nào
đó. Đây chính là chỗ anh do dự, nếu như anh chết, vậy cô phải làm sao
đây.
******
Nhưng nhiều ngày liên tiếp Hạ Viêm không hề nhận
được bất kì một lá chiến thư công khai hay bí mật nào từ tổ chức
Mafia, bọn người Thiệu Tử Bác vốn vẫn đang ở trong trạng thái đề
phòng cao độ cũng thấy nghi hoặc, theo lí mà nói thì sau khi người
mới thừa kết chức vị giáo phụ thì chuyện đầu tiên phải làm là báo
thù cho lão Denaro, dù cho đứa con trai của lão Denaro này không thích
ba của mình nhưng xem như là để củng cố vị trí hắn cũng không thể
không có hành động gì.
Đáp án nhanh chóng được công bố.
Vệ sĩ được sắp xếp bên cạnh An Hòa thông báo
tin tức An Hòa bị bắt cóc. Vệ sĩ Hạ Viêm sắp xếp bên cạnh An Hòa
công khai và bí mật có 18 người, mỗi người đều là cao thủ. Nhưng đến
cuối cùng chỉ còn lại một người, Hạ Viêm đã hiểu, không phải tên vệ
sĩ này có năng lực mà là đối phương giữ lại một người để truyền
tin cho Hạ Viêm.
Hạ Viêm đứng bên cửa sổ lạnh lùng cười, một
đám đàn ông đứng trước bàn làm việc mỗi người hai mặt nhìn nhau,
không phải đại ca đang gấp đến độ đổ thêm dầu vào ngọn lửa đang cháy
hoặc là nổi trận lôi đình sao?
“Đại…đại ca…” David lắp bắp gọi người đàn ông
im lặng như một bức tượng điêu khắc, phản ứng của anh thật sự là
không hề bình thường nha.
Hạ Sí thở dài, “Cho nên mới nói dùng thủ đoạn
nào để báo thù không liên quan gì đến số tuổi cả, mấu chốt là đầu
óc! Chuyện của chị dâu chúng ta đã dùng những biện pháp giữ bí mật
nghiêm ngặc mà hắn cũng vẫn tìm được.”