Ediy: Kally

Kể từ sau đêm đó, Nam Tĩnh Tuyền đối xử với Mạc Liên Nhi đã không còn lạnh lùng nhìn như không thấy nữa, khi nhận sự hầu hạ của nàng, cũng nói chuyện với nhau được vài câu. Tuy không nhiều lời lắm, nhưng so với trước kia, đã là sự cải thiện và tiến bộ rất lớn.

Thời gian thấm thoát, qua đêm Trung thu trăm rằm đoàn viên, bất tri bất giác cũng đã đến ngày mùng 9 tháng 9.

Ngày này, sáng sớm tinh mơ, phần đông nô bộc bên trong phủ đều rất bận rộn, trên mỗi phiến ván cửa đều dán bùa tiêu tai trừ nạn, mà bọn nha hoàn bận chuẩn bị đồ ăn, rượu nhạt, đợi lát nữa các chủ tử đăng cao ( tức là lên đến chỗ cao, đi lên núi) ngắm cúc xong có đói bụng thì cũng có thứ để ăn no.

Chỉ chốc lát sau, khi mọi người chuẩn bị đầy đủ hết, trước cửa lớn của vương phủ không ngừng xuất hiện mấy chiếc xe ngựa, chỉ chờ chủ nhân đến sẽ xuất phát. Quả nhiên không bao lâu, chủ tử dẫn đầu một nhà chậm rãi đi tới, phía sau còn một chuỗi dài nô bộc nha hoàn khó nén hưng phấn.

“ Ha ha…. Bày trận lớn như vậy, người không biết còn tưởng rằng chúng ta muốn chuyển nhà đâu!” Đứng ngay trước cửa, nhìn chung quanh liếc mắt một cái, Nguyệt Nha Nhi nhịn không được nói đùa.

“ Đúng thế!” Luôn luôn tôn trọng tự nhiên, Nam Thần Hạo gật đầu phụ họa.

“ Cái này sao có thể tính là đại trận gì! có một số quan lớn và nhà giàu đi đăng cao, còn bày ra đội hình khổng lồ hơn thế, mới khiến cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối đâu!” Định Viễn vương phủ của bọn họ coi như đã thật khiêm tốn rồi, Nam Tĩnh Tuyền lắc đầu, thúc giục cha mẹ nhà mình mau lên xe ngựa đừng chần chờ nữa.

“ Cái này mà chưa tính là đại trận sao? gả đến Nam gia lâu như vậy, mỗi lần đi du ngoạn đều phải buộc một chuỗi dài như bánh chưng làm cho ta không quen chút nào!” Nguyệt Nha Nhi chu môi thở dài, để cho trượng phu đỡ vào trong xe ngựa.

“ Ân… ta cũng rất khó thích ứng !” Tiến vào bên trong xe ngồi cùng với ái thê, Nam Thần Hạo tận đáy lòng cũng có chút khó thích ứng. Dù sao từ nhỏ lớn lên ở trong chùa, cho dù sau này trở về vương phủ, hắn vẫn quen với cuộc sống đơn giản trước kia hơn.

“ Haiz.. Hạo ca ca, đợi cho Tuyền nhi cưới vợ xong, chúng ta trở về Huyền Yên Cốc dưỡng lão đi!” Tươi cười, còn thật sự đề nghị.

“ Tốt!” Có người hai mắt sáng lên, thần thái sáng láng “ Huyền Yên Cốc là nơi lý tưởng a!” Thật thích hợp với tính tình của hắn nha!

“ Đừng nằm mơ!” Bỗng dưng, màn xe bị người ta xốc lên, Nam Tĩnh Tuyền thò đầu vào, đối với hai vị ông trời ( cha mẹ) cười nhạo “ Muốn cho ta thành thân? Các ngài từ từ chờ đi!”

Hắn thế nào cũng phải hắt nước lạnh cha mẹ hắn mới vừa lòng sao? Nguyệt Nha Nhi chán nản, nhanh chóng vươn một đôi tay ngọc hướng về phía hai bên má hắn mà sờ, cười kỳ quái với hắn nói “ Đừng nói trước chắc chắn quá! Rất nhanh ngươi sẽ nhận hậu quả xấu!” Tiếng nói vừa dứt, nàng lập tức thu hồi ác trảo, lại dựa vào trong lòng trượng phu.

Nam Tĩnh Tuyền nghe thế trong lòng cả kinh, bất chấp đau đớn trên mặt, lập tức hướng về phía thân cha ôn hòa, thành thật ép hỏi.

“ Cha, ngài mau nói cho con biết, mẹ nói có phải thật sự không?” Mẹ của hắn kế tục bói toán thuật của ông ngoại, có một số việc nàng nói chính xác đến khiến cho người ta sợ hãi a!

“ A… Ân…. Này….” Ấp úng, đang do dự có nên thừa nhận rằng thân ái nương tử, quả thật từng giấu con bốc ra quẻ hồng loan tinh động.

“ Ha ha….” Khoa trương che miệng cười, Nguyệt Nha Nhi thưởng thức thần sắc hiếm khi kinh hoảng của hắn, nhướng mày đắc ý nói “ Đứa bé ngốc, ngươi cũng không phải không biết cha ngươi có tật xấu hễ nói dối là sẽ lắp bắp, nhìn thấy bộ dạng vòng vo chột dạ này của cha ngươi, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu được sao?”

Ánh mắt sắc bén hướng về phía nam nhân đang xấu hổ, cười đến khờ khạo quét tới, Nam Tĩnh Tuyền chỉ cảm thấy rùng mình, không mang theo hy vọng yêu cầu “ Cha, nói cho con biết đây không phải là sự thật….”

“ Tuyền nhi, cha rất muốn, nhưng cũng không có cách nào”. Nam Thần Hạo có loại cảm giác tội lỗi hổ thẹn với con.

Ánh sáng hy vọng mong manh bị dập tắt, hắn ngược lại đối với mẫu thân ép hỏi “ Ai?”

“ Cái gì ai nha? không hiểu ngươi hỏi cái gì”. Nguyệt Nha Nhi mặt đầy vẻ cười gian.

“ Nữ nhân kia là ai?” Hỏi rõ ràng trước, để hắn dành thời gian làm đề phòng tránh xa một chút.

“ Không biết a! mẹ ngươi cũng không phải thần tiên”. Cười liếc hắn một cái, Nguyệt Nha Nhi cảm thấy con ngày thường khôn khéo, sao nay lại hồ đồ như thế.

Biết hỏi nữa cũng không ra manh mối có ích gì, lúc Nam Tĩnh Tuyền ảo não không thôi, thì ở phía sau truyền đến tiếng gọi khẽ______

“ Tuyền thiếu gia, mọi người đều lên xe, còn lại một mình ngài thôi!” Mạc Liên Nhi có chút khó hiểu hắn nửa người đã nhoài vào trong xe ngựa, sao như thế nào cả buổi cũng không nhún nhích thế chứ?

“ Ai nha! Thiếu chút nữa đã quên muốn đi đăng cao, thời gian tốt như vậy đều bị ngươi lề mề làm chậm trễ!” Không lưu tình chút nào đem con một phen đẩy dời đi, Nguyệt Nha Nhi thúc giục “ Mau mau mau, mau chóng xuất phát a!”

Lòng tràn đầy không cam lòng lui ra, sắc mặt Nam Tĩnh Tuyền xanh mét, đi thẳng về phía toa xe của chính mình.

Kinh ngạc nhìn qua, Mạc Liên Nhi tựa hồ nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn dật có hai luồng sưng đỏ khả nghi….

“ Liên Nhi, nên xuất phát! Ngươi còn không mau lên xe!” Bên trong xe ngựa riêng của mỗ nam thối mặt truyền ra tiếng quát khẽ.

“ Đến, đến đây!” Vội vàng bận rộn chạy đi qua, trong lòng Mạc Liên Nhi nghĩ cũng là ____ tâm tình của Tuyền thiếu gia hôm nay giống như không được tốt thì phải….

Tại một chỗ ngoại ô của một vùng núi nhỏ

“ Bộ tất cả mọi người trong Kinh Thành đều chạy tới chỗ này sao?” Híp mắt nhìn xem vùng núi trống trải nay chứa đầy xe ngựa cùng biển người, một khi nghĩ tới chính mình cũng nằm trong số đó, Nguyệt Nha Nhi có một loại cảm giác muốn té xỉu.

“ Phu nhân, thế này mới kêu là náo nhiệt nha!” Chúng nô tỳ cười hì hì trả lời, động tác trên tay không ngừng, đã nhanh chóng chiếm một vùng trống, bắt đầu trải khăn thảm ra, đem rượu nhạt thức ăn ngon xuống, để cho mọi người hưởng dụng.

Lắc lắc đầu, có chút không chịu nổi cho loại này mỹ kỳ danh là đi xem hoa đăng, kỳ thực là một nhóm người đông đúc cùng nhau chen chúc trong rừng để giúp vui, Nguyệt Nha Nhi bắt đầu đau đầu.

“ Hạo ca ca, tản bộ đi!” Mau chóng kéo trượng phu trốn đi.

“ Tốt!” Cao hứng nhận lời mời của ái thê, Nam Thần Hạo ôn nhu nắm tay nhỏ bé hai mươi mấy năm qua, hướng về phía rừng đi dạo.

Mà Nam Tĩnh Tuyền vẫn còn đang chìm đắm trong rung động do mẫu thân mang lại, nên nào có tâm tư đi quản hai vị song thân đại nhân muốn đi đến chỗ nào, dặn dò công việc cho nhóm nô bộc xong, liền cũng đi về phía trong rừng đi dạo.

Di? Tuyền thiếu gia một người một mình muốn đi đến chỗ nào? vốn dĩ đang cùng một nha hoàn bố trí rượu nhạt mỹ thực, Mạc Liên Nhi vừa thấy, không hề nghĩ ngợi, liền bỏ lại mọi người mà đuổi theo……

Đi xa ra một khoảng cách, cách xa đám đông tụ tập, Nam Tĩnh Tuyền mới dùng một cây quạt mà mình mang theo, đẩy ra rừng cây hỗn độn, lọt vào trong tầm mắt chính là một thác nước nhỏ trong veo, dòng nước từ thác nước trút thẳng xuống tạo thành một tụ lại thành một vùng nước, nước từ các lỗ nhỏ tràn đầy ra thành một dòng suối nhỏ đẹp như thơ.

“ Tuyền thiếu gia… Tuyền thiếu gia….”

Thanh âm này không phải là….. Mới giựt mình vì chính mình trong lúc vô ý mà phát hiện được tiểu thiên địa trong xanh này, Nam Tĩnh Tuyền còn không kịp xem kỹ, liền nghe thấy trong rừng cây um tùm truyền ra từng tiếng gọi.

Nha đầu kia khẳng định là nhìn thấy hắn rời đi mới có thể theo đuôi đến đây, mà nàng bộ không lo lắng cho mình lẻ loi một mình nơi rừng cây này hay sao, nếu không có hắn ở đây, lỡ như gặp phải dã nam nhân uống say mèm có ý đồ quấy rối, thì một vị cô nương trói gà không chặt như nàng phải làm sao bây giờ?

“ Ta ở chỗ này”. Nam Tĩnh Tuyền có chút tức giận, trở lại đẩy ra rừng cây um tùm hướng ra phía ngoài quát khẽ.

Bị tiếng quát khẽ đột ngột này làm cho hoảng sợ, theo thanh âm phát ra nhìn lại, thấy cây rừng bị đẩy ra tạo thành một đường nhỏ, sau khi nhìn thấy khuôn mặt từ phía sau khe hở lộ ra, Mạc Liên Nhi lộ ra sắc mặt vui mừng, vội vàng tiến vào trong rừng cây.

“ Tuyền thiếu gia, ngài như thế nào chạy đến chỗ này?” Xuyên qua lớp cây rừng tầng tầng lớp lớp, đập vào mắt đầu tiên đó chính là khuôn mặt có vẻ đen kia của chủ tử, trong lòng khó hiểu là chính mình lại làm sai chỗ nào?

“ Đến giải sầu!” Chỉ việc nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ mê hoặc của nàng, Nam Tĩnh Tuyền liền hiểu rằng chính nàng cũng không nghĩ nhiều như vậy, đày lòng lại càng thêm bực mình.

“ Ha ha… kế tiếp tới phiên ngươi….” Hai gã hán tử đang giữ chặt Mạc Liên Nhi thấy đồng bọn có động tác, không khỏi tâm ngứa khó nhịn, ánh mắt mê đắm dao động cao thấp trên thân thể mềm mại của nàng, Lộc Sơn trảo chậm rãi vươn ra….

“ Ngươi, các ngươi đừng làm bậy…. ta, ta muốn gọi người tới….” Khuôn mặt tái nhợt muốn phát run, nàng chỉ cảm thấy ghê tởm muốn nôn.

“ Nàng kêu a! mọi người đều ở chỗ trống đằng trước, sẽ không ai tới cánh rừng nhỏ này.” Một gã thô hán trong số đó cười đến kiêu ngạo tà khí, đáng ghê tởm hơn là móng vuốt sói thô to muốn vươn tới trước ngực nàng….

Mắt thấy sắp chịu vũ nhục, nàng gấp đến độ sắp khóc, thanh âm run rẩy thét chói tai kêu cứu “ Tuyền, Tuyền thiếu gia….”

Tê!

Chỉ trong nháy mắt, chỉ nghe ba đạo tiếng xé gió dồn dập, trong cùng một thời gian, tiếng kêu rên thảm thiết của ba gã say thô bỉ đồng thời vang lên, không hẹn mà cùng buông hai vị cô nương ra, ôm lấy cánh tay chảy máu ròng ròng bi thương ai kêu, mà dưới chân ba người là đầy một mảnh lá cây vừa bị ngắt xuống.

Mạc Liên Nhi thấy nguy cơ được giải trừ, lập tức xông tới bên vị cô nương đang khóc sướt mướt do bị xé rách xiêm y và sém chút nữa đã bị lạt thủ tồi hoa, đem người nâng dậy, nàng quan tâm đầy thân thiết hỏi “ Cô nương, cô không sao chứ?”

“ Không…. Không có việc gì…..” Che lấp quần áo bị người ta xé rách mà lộ ra cái yếm, khuôn mặt xinh đẹp hoa dung thất sắc chứa đầy nước mắt.

Thấy nàng không muốn nói nhiều, Mạc Liên Nhi chỉ có thể ở vừa an ủi, vừa cởi chiếc áo khoác chống cơn lạnh vào thu ra khoác lên người vị cô nương kia, để nàng ta che đậy thân thể.

“ Cám ơn….” Túm chặt lấy áo khoác do Mạc Liên Nhi khoác lên người mình, cô nương xinh đẹp nói lời cảm tạ.

“ Nên vậy mà….” Mạc Liên Nhi khẽ mỉm cười, đang muốn nói thêm cái gì, thì kẻ say xỉn ôm cánh tay dính máu đã bắt đầu kêu gào___

“ Ai? Là tiểu mao tặc nào lại dám cùng chúng đại gia đây đối nghịch?” Một kẻ to gan trong số đó rít gào rống giận.

“ Hô__” Trong một mảnh im ắng, chỉ có gió thu lạnh lẽo thổi qua rừng cây tạo thành tiếng gió….

“ Thực con mẹ nó đụng phải ma quỷ hay sao?” Đợi cả buổi, không thấy có người lên tiếng trả lời, một gã thô hán trong số đó bỗng nhiên cảm thấy nổi da gà đầy mình.

“ Nói bậy bạ gì đó? Lão tử mới không tin là có ma quỷ! Hôm nay không đem hai khối thịt béo này đến miệng thì không được!” Một gã thô hán khác không sợ chết, đi nhanh về hướng các nàng.

Thấy hắn ta bước càng lúc càng gần, cô nương xinh đẹp sợ tới mức thu người trốn vào phía sau Mạc Liên Nhi. Mà Mạc Liên Nhi mặc dù khẩn trương nhưng cũng chỉ có thể cố gắng đứng thẳng, lắp bắp nũng nịu “ Đừng…. đừng tới đây…. Ta lại muốn gọi người tới…”

Thô hán trong nháy mắt dừng lại bước chân, lập tức nổi ác tâm lên, độc ác cười dâm đãng “ Ngươi kêu a! lão tử cũng không tin các ngươi may mắn như vậy, sẽ có một cơ hội lần thứ hai mạc danh kỳ diệu mà tránh được” Dứt lời, nhanh chóng nhằm về phía các nàng.

“ A___ Tuyền thiếu gia cứu mạng a….” Không cần nghĩ ngợi, Mạc Liên Nhi lại kêu cứu.

Tê!

Oa!

Cùng với tiếng kêu thê lương thảm thiết xé gió đâm thủng màng tai của mọi người, thì chỉ nghe một tiếng ‘ Phanh’, thô hán ngã xuống không dậy nổi, hé ra khuôn mặt thống khổ vặn vẹo biến hình, ôm chân bị cắt đứt trên mặt đất quay cuồng tru lên…..

Oa! Gọi Tuyền thiếu gia so với gọi Bồ tát còn hữu dụng hơn a! mắt thấy bộ dáng thê thảm của đối phương, Mạc Liên Nhi không khỏi nghẹn họng nhìn trăn trối.

Hai gã thô hán khác thấy biến cố như vậy, đều sợ tới mức sắc mặt đại biến, lúc này làm sao còn có thể để ý đến sắc đẹp trước mắt, giữ lại mạng sống quan trọng hơn a, lập tức không để ý đến nghĩa khí bỏ lại đồng bọn, xoay người bôn chạy.

Như là xem đến trò hay đặc sắc, Mạc Liên Nhi mặc dù đồng tình sự thống khổ của ba gã thô hán, nhưng cũng nhịn không được tán thưởng đến mức vỗ tay…

Nha đầu kia làm gì? đang xem diễn sao? ẩn thân sau bụi cây, Nam Tĩnh Tuyền một bên đẩy ra cành lá bắt đầu chậm rãi đi ra, một bên thì lắc đầu không thôi. Hắn đột nhiên phát hiện nàng trong ấn tượng của hắn luôn luôn là dịu ngoan trầm tĩnh thì ra cũng có một mặt hoạt bát như vậy.

“ Tuyền thiếu gia, ngài rất lợi hại nha!” Người không xuất hiện vậy mà cũng có thể đánh cho kẻ xấu hoa rơi nước chảy.

“ Đâu có lợi hại bằng ngươi!” Lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, Nam Tĩnh Tuyền trào phúng nói. Không có bản lĩnh mà cũng dám chạy đi ra cứu người, chỉ cần kêu một tiếng Tuyền thiếu gia là có thể hóa nguy thành an không có việc gì, hắn đương nhiên là không có lợi hại như nàng rồi!

Ách…. Tuyền thiếu gia lại bắt đầu dùng bản mặt lạnh cười trào phúng người khác nữa rồi! Tâm tư tỉ mỉ như nàng biết rõ hắn giờ phút này vô cùng không hờn giận, đương nhiên sẽ không ngốc đến nỗi tự mình rước nhục, lập tức lập tức dời đi mục tiêu, đem vị cô nương xinh đẹp còn xụi lơ trên mặt đất nâng dậy.

“ Cô nương, đừng sợ! Vị gia này là chủ tử của ta, là ngài ấy cứu chúng ta!” Mang tươi cười ôn nhu, nàng săn sóc vị cô nương vẫn còn mang nỗi khiếp sợ giới thiệu cho nam tử trước mắt, muốn nàng ta đừng kinh hoảng nữa!

“ Thật, đa tạ ân cứu mạng của công tử”. Cuối cùng cũng an tâm, cô nương xinh đẹp bèn nở nụ cười, sau khi nhìn rõ gương mặt tuấn dật của ân nhân cứu mạng trước mắt xong, kiều nhan vốn dĩ do chấn kinh mà tái nhợt lại lặng lẽ nhiễm lên một tầng mây đỏ “ Tiểu nữ họ Vương, khuê danh Nguyên Nguyên, là nữ nhi của Trấn Bắc tướng quân Vương Nhất Hổ, không biết công tử có thể báo cho biết đại danh, nhà ở nơi nào? ngày sau tiểu nữ sẽ cùng phụ thân tự mình đăng môn nói lời cảm tạ”.

“ Nhấc tay chi lao, không nên nói cảm ơn!” Khách khí có lễ uyển chuyển tránh đi vấn đề của nàng ta, Nam Tĩnh Tuyền nếu không có nhìn nhầm thì trong đôi mắt đẹp sáng rỡ kia có bao hàm sự ái mộ, để tránh sau đó sẽ trình diễn tiết mục nhàm chán vì trả ơn mà tự nguyện lấy thân báo đáp, cho nên liền không nhắc rõ tới thân phận của mình, chặt đứt tất cả khả năng có thể xảy ra.

Với lại, hắn cũng cực kỳ không hờn giận vì những gì mà vị Vương Nguyên Nguyên tiểu thư này vừa mới làm. Tuy nói là nàng ta sợ hãi, hơn nữa Liên Nhi là tự nguyện chạy tới giúp nàng ta đuổi đi kẻ xấu, thế nhưng sau đó lúc kẻ xấu muốn xâm hại hai người thì vị cô nương nũng nịu này lại chạy trốn ra phía sau Liên Nhi, đem Liên Nhi đẩy ra phía trước để chắn người xấu…. hừ! thật sự là lấy oán trả ơn, chẳng lẽ nàng ta sợ bị thương tổn, còn Liên Nhi thì không sợ sao? Liên Nhi cũng là một vị cô nương mảnh mai a!( Tuyền ca quá anh minh, sức quan sát quá nhạy bén!)

“ Thế nhưng… nhưng mà…..” Vương Nguyên Nguyên nóng nảy, muốn hỏi thăm đối phương lại không biết nên như thế nào mở miệng.

Sắc mặt Tuyền thiếu gia thật âm u, nhưng mà đừng dọa hỏng cô nương nhà người ta a! Mạc Liên Nhi lắc đầu thầm nghĩ, vội vàng lắc đầu nói tiếp: “ Vương cô nương, người nhà của cô đâu?”

“ Ở chỗ trống phía trước, ta bởi vì cảm thấy phiền, chính mình vụng trộm chạy đến đây tùy tiện đi dạo một chút….” Nào biết nhưng lại đụng phải ác đồ! Bất quá cũng bởi vì thế nên mới có cơ hội cùng nam nhân nhân phẩm xuất chúng như thế quen biết a! Lòng Vương Nguyên Nguyên mừng thầm, lời nói trong lòng cũng không dám nói thật ra, bằng không chẳng phải quá xấu hổ hay sao!

“ Như vậy a! đúng lúc chúng ta muốn trở về chỗ, không bằng chúng ta cùng làm bạn trở về đi ! Như vậy cũng an toàn chút!”

Mạc Liên Nhi cười cười, quay đầu xin chỉ thị của chủ tử: “ Tuyền thiếu gia, ngài nói đi?”

Đều tự mình quyết định, còn hỏi hắn làm gì? Nam Tĩnh Tuyền từ chối cho ý kiến, bất quá dưới chân bắt đầu chuyển khai.

Thấy thế, nàng mềm nhẹ cười, bỏ lại gã thô hán vẫn đang hừ hừ rên rỉ, cùng Vương Nguyên Nguyên theo đuôi mà đi. Chỉ chốc lát sau, ba người đã trở về nơi đám đông tụ tập ồn áo náo nhiệt.

Nhìn tiếng người ồn ào, xe ngựa chặt ních, Nam Tĩnh Tuyền dẫn đầu dừng chân lại, chưa nói một tiếng mà chỉ nhìn Mạc Liên Nhi. Cuối cùng do nàng đi theo bên cạnh hắn đủ lâu, lập tức có thể hiểu rõ ý nghĩ trong lòng hắn, bèn nở nụ cười có lễ___

“ Vương cô nương, người nhà của cô đâu?”

“ Ở đằng kia!” Nở nụ cười đáp lại, rất nhanh chỉ ra đám người với một đội hình khổng lồ cách đó không xa ở đằng trước.

“ Thế thật tốt quá! Vương cô nương, cô mau trở về bên cạnh người nhà đi, không tiễn!”

“ A____ nhưng mà ta còn chưa biết tên của ân công…..” Bọn họ muốn đi cũng nên để lại tên họ a!

“ Không cần, chính là việc nhỏ mà thôi!” Lãnh đạm trả lời, Nam Tĩnh Tuyền đã không muốn nhiều lời, trực tiếp xoay người hướng về nơi người nhà tụ hội mà đi.

Mạc Liên Nhi thấy thế cũng chỉ có thể cho Vương Nguyên Nguyên một cái tươi cười tỏ vẻ xin lỗi, rồi theo sát phía sau Nam Tĩnh Tuyền.

Vương Nguyên Nguyên không nói gì, yên lặng ngóng nhìn hai bóng dáng chưa từng quay đầu lại, mãi cho đến khi bọn họ nhắm thẳng đến một chỗ có trải khăn thảm, nơi nô bộ tụ tập phương hướng mà đi đến, đến khi xác định chỗ mà bọn họ dừng lại, sau khi họ ngồi xuống, nàng ta mới xoay người, tìm đến người nhà của mình.

“ Nguyên Nguyên, muội xảy ra việc gì thế kia? ai khi dễ muội?” Vương Nguyên Nguyên trở về chỗ của Trấn Bắc tướng quân phủ tụ tập, với bộ dáng một thân chật vật làm cho đại ca_ Vương Thế Cương không khỏi đề ra nghi vấn.

“ Ô…. Đại ca….” Được đại ca luôn yên thương nàng quan tâm hỏi, Vương Nguyên Nguyên lập tức đem toàn bộ sự việc khóc kể rằng chính mình mới vừa rồi gặp phải mạo hiểm bất trắc, nếu không phải được người ta cứu, chỉ e nay trong sạch khó mà giữ được.

“ Tặc tử lớn mật! ban ngày ban mặt lại dám minh mục trương đảm không coi vương pháp!” Nghe xong tự thuật, Vương Thế Cương vừa sợ vừa giận, lập tức phái người đi đến chỗ mà muội tử nói, đem ba gã ác đồ kia bắt đưa cho quan phủ, cho đến khi hạ nhân lĩnh mệnh rời đi, hai đôi mày rậm trên gương mặt cương nghị của Vương Thế Cương mới nhíu lại “ Xuân nhi, còn không mau dìu tiểu thư vào trong xe thay quần áo!”

“ Đến đây!” Một gã tiểu nha đầu nhanh chóng đem Vương Nguyên Nguyên đỡ vào trong xe ngựa đổi quần áo mới.

Không lâu sau, chỉ thấy Vương Nguyên Nguyên đã đổi tốt bộ đồ mới, chọn một chỗ sạch sẽ bước xuống xe, giọng nói mang vẻ xấu hổ nói với đại ca nhà mình “ Nếu không có vị công tử kia tương trợ, Nguyên Nguyên sợ là bị người ta lăng nhục rồi!”

“ Đúng vậy! không biết vị công tử kia tên họ là gì?” Đối với vị nam tử chịu ra tay cứu giúp, Vương Thế Cương là thật tình cảm kích.

“ Vị công tử kia không chịu nói! Bất quá hắn ngay tại chỗ này đây!” Chỉ thấy rất xa có một bóng dáng cao ráo, nàng thẹn thùng nở nụ cười.

“ Di? Kia không phải là___” Vương Thế Cương nhãn lực tốt ( thị lực tốt), cho dù khoảng cách thật xa, vẫn nhận ra được ân nhân của muội tử.

“ Đại ca, huynh quen biết hắn sao? hắn rốt cuộc là ai a?” Vương Nguyên Nguyên vui sướng không thôi.

“ Sơ giao mà thôi. Hắn là tôn tử ( cháu nội) của Định Viễn vương gia. Nghe nói vương gia cùng vương phi đi dạo chơi, mà cha mẹ của hắn lại không muốn quản sự, cho nên hiện tại mọi việc lớn nhỏ trong ngoài vương phủ đều do hắn tác chủ” Vương Thế Cương từng cùng hắn gặp mặt vài lần, bất quá hai người đều là gật đầu chào hỏi, chưa bao giờ nói chuyện với nhau.

“ Thì ra là người của Định Viễn vương phủ, khó trách lại có nhân phẩm như vậy”. Biết được người mà mình ái mộ có thân gia và bối cảnh bất phàm, Vương Nguyên Nguyên không khỏi mừng thầm. “ Đại ca, huynh nói chúng ta có phải nên tự mình nói lời cảm tạ hay không?”

“ Đây là đương nhiên! Hắn cứu hòn ngọc quý trên tay của tướng quân phủ chúng ta, là đại ân nhân của chúng ta, đại ca đích thân cùng muội đi nói cảm ơn cũng là đương nhiên”. Vương Thế Cương luôn luôn sủng ái muội muội, đối với ân nhân cứu mạng của muội muội đương nhiên là cám ơn trong lòng.

“ Thật tốt quá!” Lại có thể nhìn thấy ân nhân nha! Trong lòng Vương Nguyên Nguyên nhảy nhót “ Chúng ta đi thôi!”

“ Hả? hiện tại?” Vương Thế Cương há hốc mồm.

Muội tử có phải quá tích cực rồi không?

Giải thích: Trùng Dương ( Chung Yeung Festival ) hay còn gọi là Tết Trùng Cửu là 1 lễ hội cổ truyền của Trung Quốc ….

Tết Trùng Cửu được tính vào ngày thứ chín của tháng 9 âm lịch, được đề cập đến từ thời Đông Hán ở Trung Hoa. Theo Kinh Dịch, 9 là một con số “dương” (không phải dương > 0 đâu, đừng bé cái lầm). Thế thì ngày dương tháng dương(9/9) là một ngày có quá nhiều “dương” (theo quan niệm của Trung Quốc thì không tốt), do đó đây là một ngày có khả năng có nhiều mối nguy hiểm rình rập. Từ đó người ta còn gọi đây là ngày “Trùng Dương”. Để bảo vệ khỏi những rủi ro đó, theo phong tục người ta thường leo lên những nơi cao như núi, uống rượu cúc (?) và đeo cây thù du (cúc và thù du được cho là có khả năng tẩy rửa và còn được sử dụng trong những dịp khác để dọn dẹp nhà cửa và xua đuổi bệnh tật). Trong ngày này, nhiều người Trung Quốc còn đi thăm mồ mả tổ tiên để tỏ lòng thành kính và tìm sự phù hộ.

Tết Trùng Cửu được xem là một ngày để tránh nguy hiểm (giống như tết nguyên đán), nhưng theo thời gian người ta đã tổ chức thành một ngày lễ với mục đích khác với ban đầu. người ta tận dụng thời gian được nghỉ để tiến hành các cuộc đi bộ đường dài. Các cửa hàng thường bán bánh gạo. người ta uống trà cúc, hoặc uống rượu cúc do nhà làm. Các cuộc đua leo núi cũng khá phổ biến.

Có một tài liệu khác lại cho rằng Tết Trùng Cửu còn được gọi là Tết tưởng niệm mùa thu. Đây là một ngày lễ tương tự như Thanh Minh, khi gia đình thể hiện sự thành kính với tổ tiên. Họ đến khu mồ mả tổ tiên, dọn dẹp sạch sẽ như nhổ cỏ, chăm sóc bia mộ và cúng thức ăn và rượu. Gia đình thường đến viếng mộ và đem theo đồ ăn thức uống để chia sẻ. Phong tục này bắt nguồn từ một truyền thuyết thời Hán. Một thầy bói nói với nhà vua rằng vào ngày 9/9 sẽ có tai họa, và khuyên nhà vua đi đến một nơi cao để tránh tai họa này. Nhà vua nghe theo, và khi ông quay về nơi ở thì cả một vùng nơi ông ở trước đây đã bị tàn phá. thích: Trùng Dương hay còn gọi là Tết Trùng Cửu.

( Trích từ LoveChanel trong Diễn đàn Cổ Long online)

Có nhiều điển tích về ngày Tết này:

Đời Hậu Hán (25-250) có Hoàng Cảnh, người huyện Nhữ Nam, theo học đạo tiên với Phí Trường Phòng. Một hôm Trường Phòng bảo Cảnh: ” Ngày mồng 9 tháng 9 tới đây, gia đình của nhà ngươi gặp phải tai nạn. Vậy đến ngày đó, ngươi nên đem cả nhà lên núi cao, tay đeo túi đỏ, đựng hột thù du (một loại tiêu), uống rượu hoa cúc, tối sẽ trở về, may ra tránh khỏi tai nạn”. Hoàng Cảnh vâng theo lời thầy. Quả thực đến tối trở về thì thấy gà vịt heo chó trong nhà bị dịch chết hết.

Vì tích trên, nên về sau hằng năm, đến ngày mồng 9 tháng 9, người ta bỏ nhà tạm lên núi, lánh nạn… Lâu đời thành tục gọi là Tết Trùng Cửu. Sau dần thay đổi tính chất, Tết Trùng Cửu lại dành riêng cho tao nhân mặc khách lên núi uống rượu làm thơ.

Sách “Phong Thổ Ký” lại chép: Cuối đời nhà Hạ (2205-1818 trước D.L.), vua Kiệt dâm bạo tàn ác, Thượng Đế muốn răn nhà vua nên giáng một trận thủy tai làm nhà cửa khắp nơi bị chìm xuống biển nước, nhân dân chết đuối, thây nổi đầy sông. Nạn thủy tai đó nhằm ngày mồng 9 tháng 9. Vì vậy mỗi năm đến ngày này, nhân dân lo sợ, già trẻ gái trai đều đua nhau quảy thực phẩm lên núi cao để lánh nạn… Tục ấy thành lệ.

Đến đời Hán Văn Đế (176-156 trước D.L.), vua cho dựng một đài cao 30 trượng ở trong cung, mỗi năm đến ngày mồng 9 tháng 9, nhà vua cùng vương hậu, vương tử, cung phi đem nhau lên đài ở cho qua hết ngày ấy. Sau đến đời nhà Đường (618-907), ngày mồng 9 tháng 9 thành ngày lễ tết gọi là Trùng Cửu. Các văn nhân thi sĩ mang bầu rượu túi thơ cùng nhau lên núi cao say sưa ngâm vịnh.

Cổ thi có câu: “Gặp ngày Trùng Cửu đăng cao”. “Đăng cao” là lên chỗ cao. “Trùng cửu” và “Đăng cao” đều do điển tích trên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play