Hai tháng sống ở thị trấn nhỏ, Thẩm Gia Bạch đã quen với việc có tôi bêncạnh, tôi chỉ cần đi đâu khoảng ba phút là anh đã gọi, Tịch Hạ, Tịch Hạ. Từng con đường trong thị trấn quê này chúng tôi đều quen thuộc như lòng bàn tay, khi tôi chuẩn bị phải rời đi để quay lại Anh, Thẩm Gia Bạch đã ôm tôi.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi có tiếp xúc thân mật về mặt thể xác!
Nó không thật biết bao, như mơ như ảo vậy!
Chỉ là một cái ôm nhẹ, nhưng với tôi, lại như một giấc mơ!
Linh lạc thành nê niễn tác trần, chỉ hữu hương như cổ(1).
(1). Câu thơ trong bài Bốc toán tử - Vịnh mai của Lục Du.
Dịch nghĩa: Khi rụng thành bùn hóa bụi bay, vẫn có hương như cũ.
(Nguyễn Xuân Tảo dịch)
Tôi thậm chí còn hi vọng giây phút này kéo dài mãi, với trời, với đất! Trải qua nhiều năm, chỉ có giây phút này!
Em sẽ còn quay về chứ, phải không? Sẽ lại đến thăm anh, đúng không?
Vâng, tôi đáp, em sẽ còn quay lại.
Là Xuân Thiên đến đón tôi, anh nói tôi đã nuôi Thẩm Gia Bạch béo lên, ngày ngày chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, y như trình tự nuôi heo vậy! Anh chàng này, luôn đùa cợt như thế!
Thời khắc biệt li cũng đã đến, tôihứa với Thẩm Gia Bạch, nghỉ tết sẽ lại về thăm anh, trước khi đi, tôiđưa cho thím Lí hai vạn tệ để thím mua thêm ít đồ bổ dưỡng cho Thẩm GiaBạch, thuốc vẫn phải kiên trì uống, biết đâu có ngày sẽ có tác dụng.
Lúc lên xe, tôi nghe thấy Thẩm Gia Bạch gọi tên tôi, Tịch Hạ, thuận buồm xuôi gió nhé.
Vâng, tôi nói, anh về đi, ở ngoài này gió lớn lắm.
Quay mặt đi, nước mắt rơi xuống.
Xuân Thiên đưa khăn tay cho tôi, thời này mà vẫn còn có người con trai dùngkhăn tay! Chiếc khăn tay màu xanh, rất tinh xảo. Em yêu, dùng nó để launước mắt thì được, đừng lau nước mũi đấy, cho dù em là người đẹp, nướcmũi của người đẹp cũng vẫn bẩn như thường.
Đáng ghét! Tôi giơ nắm đấm lên.
Trên máy bay, Xuân Thiên khẽ hỏi tôi: Thế nào? Tiến hành thế nào rồi? Anh, còn có hi vọng không?
Tôi giả vờ ngủ, không trả lời.
Haizz, tình yêu, tình yêu rút cục là thứ gì chứ.
Xuân Thiên nói: Cũng có thể tình yêu phải trải qua cả ngàn cánh buồm, cũngcó thể tình yêu thật sự cần hàng trăm ngàn chuyến đi đi về về, nhưng,tôi không hối hận, bởi vì, tình yêu thật sự, luôn xứng đáng với sự chờđợi.
Nếu Thẩm Gia Bạch là tả ngạn của tôi, là gió bão ngắm hoatrong sương, thì Xuân Thiên chính là hữu ngạn, là sự ấm áp hiện thực,còn tôi, luôn luôn đứng giữa, tôi không biết có thể lên bờ nào, tôi lặng lẽ cứ treo thuyền ở đó!
Đến Bắc Kinh, Xuân Thiên nói, Âu DươngTịch Hạ, anh chính thức thông báo với em, anh, tức Xuân Thiên, đã đượccông ty cử sang Anh để bồi dưỡng, điều đó có nghĩa là, em phải đứng trên cương vị chủ nhà làm công việc tiếp đón trong suốt ba tháng anh ở đó,em chính là văn phòng của anh ở Anh, chúng ta cùng bay đến Anh, em nhấtđịnh phải trở thành “Tam cùng” (cùng ăn, cùng chơi, cùng ở) đấy!
Anh chàng mặt dày này, thật hết cách với anh!
Tôi quá hiểu suy nghĩ của anh! Ai biết anh đã dùng cách gì để giành được cơ hội đi học kia, dù sao anh cũng sẽ đi Anh, dù sao anh cũng sẽ đi theotôi.
Trời ơi! Anh sang Anh để học? Tôi trợn mắt nói, Xuân Thiên, anh đúng là một đống rắc rối!
Không, anh chỉ là một chú ong nhỏ, o o o , o o o, mặc dù thỉnh thoảng cũng sẽcó người ghét, nhưng đa phần, anh mang lại cho em sự ngọt ngào.
Nghĩ thấy cũng đúng, từ khi đụng phải anh đến nay, những lúc không vui,những lúc khó khăn, anh lúc nào cũng o o kêu bên tai, sau đó tất cả mọichuyện đều trở thành chuyện nhỏ đối với anh, haizz, anh chàng này!
Sau khi đặt chân lên nước Anh, tôi đặt một tour du lịch, chuẩn bị đưa anhchàng này đi khắp nước Anh, có điều, hướng dẫn viên không phải là tôi,mà là Thụy Lâm.
Khi Xuân Thiên gặp Thụy Lâm, anh nói: Em được lắm Âu Dương Tịch Hạ, còn tìm cho anh một hướng dẫn viên người nước ngoài,có điều, anh ta làm hướng dẫn viên thì được, nếu anh ta muốn làm bạntrai em thì sẽ trở thành kẻ thù lớn nhất của anh!
Anh chàng này, lúc nào cũng chọc cho tôi cười được.
Tuy nhiên chúng tôi cũng chơi rất vui vẻ, Thụy Lâm đưa chúng tôi đi gần như khắp nước Anh, Xuân Thiên nói: Nếu như mua hai căn hộ ở đồng quê nướcAnh để về đó dưỡng già cũng hay đấy!
Phải, tôi nói, nơi này giống như trong truyện cổ tích.
Mặc dù chơi rất vui, nhưng tôi không quên gọi điện thoại cho Thẩm Gia Bạch, hỏi tình hình của anh thế nào, anh nói: Rất tốt, đang học chữ nổi. Cuộc điện thoại của tôi khiến anh cảm thấy ấm áp, bởi vì ở thị trấn nhỏ nàyrất yên tĩnh, đa phần thời gian chỉ nghe thấy tiếng nước và tiếng máycày.
Chớp mắt ba tháng đã trôi qua, đợt tập huấn của Xuân Thiênkết thúc, tôi ra sân bay tiễn anh về nước, anh nói, Hồ Hán Tam ta sẽ còn quay lại!
Khi qua cửa an ninh, Xuân Thiên hét lên với tôi một câu, Âu Dương Tịch Hạ, em sẽ nhớ anh, đúng không?
Tôi gật gật đầu: Đừng tham quá, em sẽ nhớ.
Anh cũng sẽ nhớ, rất nhớ rất nhớ!
Anh giơ tay lên vẫy, trong khoảnh khắc anh quay người đi, tôi nhìn thấy mắt anh ướt.
Sự chia li như thế lúc nào cũng khiến người ta phải buồn, đa phần thờigian, anh trêu đùa, lạc quan, toàn tâm toàn ý làm cho tôi được vui,nhưng lúc này, bóng dáng đáng thương của anh khiến tôi vô cùng buồn bã.
Anh không đẹp trai bằng Thẩm Gia Bạch, không cao bằng Thẩm Gia Bạch, nhưnganh có một khí chất lạc quan bẩm sinh, lúc nào cũng vui tươi, rộnglượng, hài hước, ở cùng anh không hề có chút cảm giác áp lực nào.
Khi anh kéo vali đi về phía trước, tôi phát hiện ra vai anh không cân, đúng thế, vai trái của anh thấp hơn vai phải nửa centimet! Ít nhất là nửacentimet!
Tôi gửi tin nhắn cho Xuân Thiên, Xuân Thiên, vai trái của anh thấp hơn vai phải nửa centimet đấy!
Anh nhắn tin trả lời tôi, Tịch Hạ, đừng có không chịu thừa nhận rằng em yêu anh nữa, bởi vì, chỉ khi yêu một người đàn ông, mới quan sát người đànông đó kĩ đến thế!
Tôi suy nghĩ kĩ lại, tôi yêu Xuân Thiên sao? Hay là bởi vì anh luôn ở bên cạnh, vì vậy, tôi mới có cảm giác đó?
Khi bóng hình Thẩm Gia Bạch xuất hiện trong tâm trí tôi, tâm trí tôi nhóilên, trái tim mềm đi vì đau đớn, từng lớp từng lớp mở ra, dường như tôinhìn thấy trái tim của mình.
Trái tim đó vẫn đang đập vì mộtngười, đập nhanh, đúng thế, cho dù Thẩm Gia Bạch có biến thành thế nào,chỉ cần anh yêu tôi, tôi sẽ lập tức đến bên anh, tôi nghĩ, tôi vẫn cònyêu Thẩm Gia Bạch. Một tháng sau, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của Thẩm Gia Bạch.
Là anh, Tịch Hạ!
Giọng anh vô cùng kíchđộng, gần như không thể kiểm soát được, tôi hỏi, Anh sao thế? Thẩm GiaBạch, anh làm sao thế? Là nửa đêm, anh hét lớn, Tịch Hạ, anh có thể nhìn thấy rồi, anh lại có thể nhìn thấy rồi.
Hả?
Thật không?Tôi nhảy từ trên giường xuống, quên mất là mình mặc rất ít quần áo, bênngoài sương mù dày đặc, lạnh vô cùng, nhưng tôi lại sung sướng nhảy rakhỏi giường, chạy ra trước cửa sổ, cứ như thể đến trước cửa sổ thì tôicó thể gần Thẩm Gia Bạch hơn một chút!
Thật thật thật!
Tôi vui quá bật khóc!
Tịch Hạ, bỗng nhiên lại có thể nhìn thấy, anh liền gọi điện thoại cho bácsĩ, sợ đây chỉ là ảo ảnh, bác sĩ nói, trong y học cũng đã có tình huốngnày, rất bình thường, có điều tỉ lệ xuất hiện rất thấp. Anh không ngờanh lại may mắn như thế!
Tôi nghẹn ngào nói: Tốt quá rồi, Thẩm Gia Bạch, Thẩm Gia Bạch...
Tôi nói một tràng câu tốt quá rồi, ngoài câu tốt quá rồi ra, tôi không biết nên nói gì nữa, tốt quá rồi, thật sự là tốt quá rồi. Thẩm Gia Bạch lạicó thể nhìn thấy, các thiên thần ban cho anh đôi mắt, để anh lại một lần nữa được nhìn thấy mặt trời.
Trong điện thoại, chúng tôi cứ điên cuồng như thế!
Thẩm Gia Bạch nói, Tịch Hạ, anh vui quá, ngay lập tức gọi điện thoại cho em! Anh quá hưng phấn, anh muốn gọi điện cho tất cả bạn bè, em cúp máy đi,anh phải gọi cho một người khác nữa!
Đặt điện thoại xuống, rấtlâu sau tôi vẫn không thể bình tĩnh lại được, người đầu tiên anh gọi lại là tôi! Điều này có nghĩa là gì, trong lòng anh có tôi!
Bởi vì, anh làm việc này trong vô thức!
Không biết từ lúc nào, nước mắt của tôi cứ từng giọt từng giọt rơi xuống,thấm ướt chiếc áo mới của tôi, tôi ngồi trước cửa sổ, nhìn ánh trăng bên ngoài, cảm giác thế giới này thật đẹp!
Sáng sớm trong làn sươngmù mỏng, tôi đi lên cầu Cambridge, một mình cứ thế đi, một tin như thếđối với tôi mà nói thật là quá vui. Thẩm Gia Bạch yêu quý, cuối cùng anh lại có thể nhìn thấy rồi!
Dựa vào thành cầu, tôi đang nghĩ, tôi có nên về nước không? Tôi phải đi tìm anh!
Đúng, đi tìm anh!
Thẳng thắn nói với anh rằng, tôi mới là người con gái viết thư đó, tôi mới là người con gái đợi anh qua hàng nghìn cánh buồm đó!
Tôi không muốn phải đợi nữa!
Tôi phải về nước, tôi phải đi tìm anh!
Khi suy nghĩ này lướt qua đầu tôi, dường như có một sức mạnh to lớn đangthôi thúc tôi, tôi thu dọn hành lí, sau đó chuẩn bị về nước, tôi phải để anh nhìn thấy tôi, sau đó tôi hỏi anh, Thẩm Gia Bạch, anh, yêu emkhông? Tôi phải hỏi!
Đương nhiên, chuyện về nước tôi không nóivới Xuân Thiên, đây là tình yêu của một mình tôi, tôi nguyện lao xuốngnước xông vào lửa, nguyện vì ngọc mà vỡ!
Tôi không muôn câm nín nữa!
Tôi mang theo toàn bộ những lá thư mà anh viết cho tôi, tôi mang theo cảcon dấu có khắc ba chữ Mạch Thượng Hoa anh tặng, tôi còn chuẩn bị tinhthần để viết chữ ngay trước mặt anh, giúp anh nhận ra chữ của tôi, đểanh hiểu, tôi đúng là người con gái đã viết thư kia!
Mười ngày sau, tôi xuất hiện tại thị trấn nhỏ ở Giang Nam mà tôi vừa đến vài tháng trước.
Khi tôi đẩy cánh cửa đó, tôi liền nhận ra, tất cả đã thay đổi, cảnh còn đây nhưng người đã không còn.
Chuyển tới đó là một gia đình khác, một gia đình người Lục An, họ tới đây để làm ăn.
Thẩm Gia Bạch đâu? Tôi hỏi, Thẩm Gia Bạch đâu rồi ạ?
Thẩm Gia Bạch? Không quen.
Thím Lí đâu, thím Lí?
Thím Lí? Cô muốn nói tới người đàn bà trung niên hơi béo đó hả, bà ta về nhà rồi, chỗ chúng tôi đâu cần bảo mẫu chứ?
Trời ơi, Thẩm Gia Bạch đã đi rồi.
Tôi gọi vào di động của anh, tắt máy, Thẩm Gia Bạch tắt máy!
Anh đã đi đâu? Anh đã đi đâu? Tại sao khi tôi đi hàng nghìn cây số về đểtìm anh, anh lại đi rồi?! Qua người dân địa phương, tôi tìm thấy nhàthím Lí, thím Lí nói: Cậu ấy chỉ nói là phải đi tìm một người, không nói đi đâu!
Trong sự bất lực, tôi đến Bắc Kinh, Xuân Thiên tới đóntôi, anh thấy rất lạ vì tôi trở về, tôi nói: Mắt của Thẩm Gia Bạch đãnhìn lại được rồi, anh ấy đã có thể nhìn thấy, em suy nghĩ kĩ rồi, emphải nói với anh ấy, em không muốn bạc đãi mình nữa.
Cô nàng ngốc, anh vò vò đầu tôi, em thật ngốc.
Nhìn vào mắt anh, tôi có thể hiểu hết, nhưng hiểu rồi thì sao?
Xin anh, hãy giúp em tìm xem anh ấy ở đâu được không?
Haizz, anh thở dài một tiếng, ngửa mặt lên trời, lần đầu tiên, tôi phát hiệnra mắt của Xuân Thiên cũng đã trở nên buồn bã, chẳng phải anh luôn làmột chàng trai vui vẻ sao?
Còn cần phải tìm sao? Em và Thẩm GiaBạch rất giống nhau, kiên trì, cho dù biết người đó không thuộc về mình. Thẩm Gia Bạch, cậu ấy rất có thể đã đi Nhật rồi, cậu ấy đi tìm ChươngTiểu Bồ, em có tin không?
Đúng thế, tại sao tôi lại không nghĩ đến chứ?
Tôi cũng muốn sang Nhật, tôi phải đi tìm anh!
Tôi nghĩ tôi chính xác là bị điên rồi, cho tới hôm nay tôi mới biết tôi làmột kẻ cố chấp, không thấy Hoàng Hà không buông tay, đến được Hoàng Hàrồi cũng không chịu buông tay.
Nửa trời pháo hoa, vẫn khiến tôicô đơn như thế! Tình yêu của một người tới mức độ nào mới có thể đượccoi là khắc cốt ghi tâm? Tôi ngẩn ngơ suy nghĩ, nhìn một cái tên tiếngAnh được xăm lên cánh tay mình, tôi đã xăm nó khi mười tám tuổi. Jess,là hình xăm tôi đã xăm, cánh tay của tôi, bởi vì có hình xăm này, tôithường xuyên phải mặc áo dài tay!
Đây là bí mật của riêng tôi, còn cái tên tiếng Anh đó, chúng tôi chỉ dùng khi viết thư!
Thẩm Gia Bạch gọi tôi là Anita, đấy cũng là bí mật chỉ anh và tôi mới biết,liệu anh có gọi Chương Tiểu Bồ như thế không, còn liệu Chương Tiểu Bồ có gọi anh là Jess không?
Hậu Hải. Trong quán bar cũ.
Tôi và Xuân Thiên ngồi đối diện nhau.
Hai mươi mấy chai Heineken đã hết.
Tôi khóc, anh cũng khóc.
Anh yêu em, Xuân Thiên nói, luôn yêu em, ngay từ lần gặp đầu tiên.
Em biết, tôi đáp.
Anh nguyện chỉ yêu một người, đến khi đầu bạc cũng không chia li! GiọngXuân Thiên như run lên, tôi nhìn anh như kẻ có tội, Xuân Thiên, đừng,đừng si tình quá như thế!
Anh sẽ yêu em đến già, đến khi đầu bạccũng chỉ ở bên một mình em, anh hi vọng sẽ già đi ngay ở giây tiếp theo. Nhưng em, luôn khiến anh phải đau lòng, em luôn chạy theo tình yêu củaem, còn anh, giúp em chạy theo tình yêu đó, cả hai sự theo đuổi đó, mộtlà vì em, cái còn lại cũng là vì em.
Trong kí ức của tuổi thanh xuân, ngoài em ra, anh chẳng có gì, tất cả những kí ức có liên quan đến tình yêu, đều là em!
Không có em, nghĩa là cũng không có thế giới này nữa. Em là cả thế giới củaanh, vũ trụ của anh, tất cả của anh. Nước mắt Xuân Thiên chảy giàn giụa.
Em biết, em biết. Đến lúc này, tôi chỉ có thể nói với Xuân Thiên rằng tôibiết, tôi còn biết, tôi cũng mang trong mình một trái tim cố chấp nhưthế.
Anh mở điện thoại ra, em xem đi, tin nhắn em gửi cho anh,tin nhắn nói vai trái của anh thấp hơn vai phải, anh vẫn còn giữ đây,anh không nỡ xóa, anh luôn cảm thấy em yêu anh, nhưng chính em cũngkhông biết điều ấy!
Anh có yêu em không?
Yêu.
Yêu bao nhiêu?
Rất yêu rất yêu.
Rất yêu rất yêu là yêu bao nhiêu?
Anh nghĩ một lát rồi nói, là có thể yêu đến chết.
Đây là đoạn đối thoại của tôi và Xuân Thiên, hỏi xong rồi, nước mắt tôi tuôn rơi.
Lần đầu tiên tôi đưa tay ra, vuốt ve gò má của người con trai ngồi đối diện với mình, Xuân Thiên, đợi em được không? Em không tìm được Thẩm GiaBạch, em sẽ quay về, sau đó, chúng ta kết hôn sinh con và sống tới già,được không - nếu anh đồng ý đợi em!
Đợi! Anh nhất định sẽ đợi!Cho dù phải đợi một nghìn năm một vạn năm, cho dù đợi tới khi tóc bạc,anh sẽ đợi. Cho dù đợi đến kiếp sau, nếu trên thế giới này còn có mộtngười yêu em, thì người đó nhất định là anh!
Còn nữa, Xuân Thiên nói, anh hi vọng em sẽ chết trước anh, bởi vì, anh sợ em ở lại trên thế giới này một mình sẽ cô đơn.
Nước mắt, từng giọt từng giọt rơi vào trong cốc, tôi uống một hơn cạn, tạisao tình yêu trên thế gian này chia li nhiều hơn hoan hợp, tại sao luôncó hai người lướt qua nhau?
Xuân Thiên cầm một điếu thuốc và châm lửa hút.
Nhìn cách anh hút thuốc, tôi cuối cùng hiểu ra, thì ra, yêu tới sâu đậm sẽ cô đơn!
Tôi cứ nghĩ rằng lau hết đợt nước mắt này thì sẽ không còn nữa, nhưng, vừalau xong, lại một đợt khác rơi xuống, điều này giống tình yêu biết bao,hết đợt này đến đợt khác, không ngừng không nghỉ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT