Tôi không biết có bao nhiêu cô gái từng trải qua tâm trạng yêu thầm như mình.
Khi bạn yêu say đắm một người con trai, khi bạn vì anh ấy mà mặt đỏ, timđập loạn nhịp, cơm không buồn ăn, nước không buồn uống, tất cả mọi thứđều là vì anh ấy, ví dụ như mặc quần áo sẽ nghĩ, liệu anh ấy có thíchkhông? Ví dụ như khi ăn uống sẽ nghĩ, anh ấy có thích ăn không? Thậm chí là thay một tấm rèm cửa sổ, trong đầu cũng vụt lóe lên suy nghĩ, liệuanh ấy có thích màu sắc của chiếc rèm cửa sổ này không?
Anh ấy trở thành tất cả, anh ấy trở thành người mà hàng ngày bạn thầm gọi tên hàng nghìn lần.
Cho dù đã đến Nam Kinh, tôi cũng sẽ hỏi, Thẩm Gia Bạch, nếu anh đến Nam Kinh liệu có thích nơi này không?
Buổi tối ngày hôm đó, chúng tôi đi thuyền trên sông Tần Hoài, Chương Tiểu Bồ và Lê Minh Lạc ngồi ở mũi thuyền, trên thuyền có treo đèn lồng đỏ, mộtmình tôi ngồi ở đuôi thuyền, buồn bã ủ ê.
Nếu như có Thẩm GiaBạch ngồi ở bên cạnh tôi thì tốt biết bao, liệu tôi có đỏ mặt không?Liệu có run rẩy nép mình lại không? Chỉ là suy nghĩ thôi, nhưng tim tôicũng đập thình thịch, mỗi khi nghĩ đến Thẩm Gia Bạch là người tôi như có luồng điện chạy qua.
Thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, tôi thấy Lê Minh Lạc nắm tay Chương Tiểu Bồ. Chương Tiểu Bồ cất tiếng hát nho nhỏ,mơ màng, không biết là đang hát bài gì, nhưng lại rất hợp tình hợp cảnhđêm nay. Tôi tự biết mình là một người thừa, chỉ hận không thể ngay lậptức quay trở về.
Buổi tối khi quay về khách sạn, tôi thấy bọn họ bịn rịn không nỡ rời nhau, thế là tôi nói, mình đi ngắm cảnh đêm một lát.
Một mình tản bộ trong cảnh sắc ban đêm của Nam Kinh, phát hiện ra rằngthành phố này tràn ngập một không khí ma quỷ, dường như sương khói củavài trăm năm trước vẫn còn lưu lại chưa tan. Tôi nhìn vào màn đêm hỏimột câu, Thẩm Gia Bạch, lúc này anh đang ở đâu? Tại sao lại không quantâm đến em nữa?
Rất muộn tôi mới quay về, thấy Lê Minh Lạc vẫn ởtrong phòng của tôi và Chương Tiểu Bồ, khi tôi đẩy cửa bước vào, bọn họđột ngột tách nhau ra. Chương Tiểu Bồ chỉnh sửa lại váy áo, động tác đónhư một hành động thừa nhận tội lỗi họ vừa gây ra.
Đi ngủ thôi đi ngủ thôi, Chương Tiểu Bồ nói, buồn ngủ quá, ngày mai còn phải đi chơilăng Trung Sơn và Vũ Hoa đài gì đó mà. Lê Minh Lạc nói: Hai em nghỉ sớmđi, mấy ngày tới sẽ đưa các em đi chơi rất nhiều nơi.
Vẫn còn sớm? Tôi nhìn đồng hồ, mười hai giờ ba mươi rồi.
Tắm xong, tôi lên giường đi ngủ.
Mờ sáng, tôi cảm thấy Chương Tiểu Bồ đang mò mẫm ra khỏi giường, trong lúc mơ màng tôi nghe thấy cô ấy gõ cửa phòng bên cạnh, sau đó hai người thì thào nói chuyện, có tiếng đóng cửa.
Tôi nặng nề chìm dần vào giấc ngủ, sau khi trời sáng hẳn, tôi mở mắt ra, nhìn thấy Chương Tiểu Bồ nằm trên giường của cô ấy.
Có thể là do tôi nằm mơ chăng? Tôi không nghĩ nhiều thêm nữa, ngồi dậy đi đánh răng rửa mặt.
Ăn sáng xong chúng tôi đến lăng Trung Sơn, hai người bọn họ dính chặt lấynhau, tay của Lê Minh Lạc đã ôm eo Chương Tiểu Bồ, tôi áp mặt vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài, nhìn từng cây, từng cây ngô đồng Pháp lùi dần về phía sau. Con đường tới lăng Trung Sơn vô cùng yên tĩnh và rất đẹp, nếu Thẩm Gia Bạch nhìn thấy thì tốt biết bao.
Thấy không, tôi lại nghĩ đến Thẩm Gia Bạch rồi.
Đến lăng Trung Sơn hai người họ luôn đi phía trước, tôi theo phía sau, đồng thời phụ trách việc chụp ảnh cho họ, Chương Tiểu Bồ chụp rất nhiều ảnh, tôi chẳng chụp mấy, bởi vì tôi vốn cũng không thích chụp ảnh.
Chương Tiểu Bồ khi đứng trước ống kính rất biết cách thể hiện, làm dáng đủkiểu để pose ảnh, tôi cảm thấy cô ấy rất hợp để có thể làm một minh tinh trong ngành biểu diễn, đáng tiếc hồi đó không có những cuộc thi kiểunhư Super girl… nếu không Chương Tiểu Bồ chắc chắn sẽ rất có triển vọng.
Hai người bọn họ chụp ảnh chung với nhau rất thoải mái, tự nhiên, nếu là tôi chắc chắn tôi sẽ đỏ mặt.
Lê Minh Lạc muốn chụp chung với tôi một bức ảnh, tôi lắc đầu, nói: Không.
Vậy thì thôi, Lê Minh Lạc đáp, em cũng thật là phong kiến quá.
Đây không phải là vấn đề phong kiến, tôi còn muốn nói nữa, nhưng ChươngTiểu Bồ đã nói chen vào: Không sao đâu, cô ấy luôn như vậy, bạn Âu Dương Tịch Hạ đây luôn là một người kì dị như thế.
Hai ngày sau đóchúng tôi đi chơi khắp thành phố Nam Kinh, hẻm Ô Y, Vũ Hoa đài, phủ Tổng thống, hồ Mạc Sầu… Nếu tôi không nói phải về, chắc Chương Tiểu Bồ vẫncòn muốn ở lại chơi tiếp.
Ngày cuối cùng, tôi nói mệt quá, bọn họ nói ngay rằng hai người họ sẽ ra ngoài đi chơi. Một mình tôi ở lạikhách sạn, nằm nhìn trần nhà, xi măng trên trần nhà hình như đã bị bongtróc, chỗ trắng chỗ đen, trong góc còn có mạng nhện, tôi nhìn chú nhệnđang bám trên đó, cảm thấy mình cũng giống như nó, còn cái mạng kiachính là Thẩm Gia Bạch.
Thẩm Gia Bạch, anh đã bủa lưới em.
Em không thể tự mình thoát ra được.
Năm mươi mốt bức thư đó đã được em cẩn thận đánh số, sau đó cất vào ngănkéo, đấy là những bài thơ xinh đẹp mà anh đã viết tặng em, chẳng liênquan gì đến phong nguyệt, nhưng lại khiến em khắc cốt ghi tâm.
Tôi cảm thấy có thứ gì đó chảy ra từ mắt mình, tôi chạy vào nhà vệ sinh,đứng nhìn mình trong gương, một khuôn mặt trắng bệch gầy gò, ai đang vìyêu mà si? Ai đang vì yêu mà điên? Tại sao tất cả chỉ có thể là ảotưởng? Tại sao tôi không thể đến gần anh? Cô gái ở trong gương kia,trong mắt như có đốm lửa cháy rực lên.
Tôi ôm chặt lấy mặt, cảm nhận hai hàng nước mắt lạnh lẽo chảy xuyên qua kẽ tay.
Thật bất công, đúng vậy, thật là bất công quá.
Tình yêu, tại sao lại có thể giày vò con người ta đến thế? Tại sao em yêu anh, anh lại yêu Chương Tiểu Bồ? Tại sao?
Không sớm một bước, không muộn một bước, lại đúng lúc này.
Tôi tìm lấy hai tờ giấy, sau đó viết tên một người.
Thẩm Gia Bạch, Thẩm Gia Bạch, Thẩm Gia Bạch… tôi viết kín mít tên anh, càngviết càng rung động càng viết càng đau đớn, cả hai trang giấy đều bị tôi viết kín đặc, hai trang giấy đó có in tên của khách sạn nhỏ này, tôiđiền ngày tháng, sau đó nhét vào túi của mình.
Thẩm Gia Bạch, em ở Nam Kinh đã nhớ nhung anh như thế.
Khi Chương Tiểu Bồ và Lê Minh Lạc quay về, trời đã tối đen, tôi ra ngoài ăn chút gì đó, quay về thì gặp họ.
Tôi đứng trong bóng tối, họ không nhìn thấy tôi.
Là ở bên ngoài khách sạn. Bọn họ ôm nhau, Chương Tiểu Bồ hơi ngẩng mặtlên: Nào, hôn em một cái nữa đi rồi em vào, tí nữa em vào phòng rồi làkhông có cơ hội nữa đâu, anh không biết chứ, Âu Dương Tịch Hạ giống nhưmột nữ tu ấy, khô khan vô cùng, cả ngày chỉ biết sùng bái chính bản thân mình thôi.
Tôi không ngờ Chương Tiểu Bồ lại nói tôi như thế, tôi thấy hơi giận, nhưng lại không tiện lên tiếng.
Nha đầu hư, tham lam quá. Lê Minh Lạc mắng yêu cô ấy, sau đó cúi người xuống hôn lên môi Chương Tiểu Bồ.
Bọn họ cuốn lấy nhau mà hôn một lúc lâu, tôi chỉ còn biết nấp sau cây trúcđào, nghe tiếng rên rỉ của cả hai người. Lê Minh Lạc nói: Hay là nửa đêm em sang phòng anh đi?
Không, không được đâu. Chương Tiểu Bồ nũng nịu nói.
Được, được mà. Nhất định phải sang đấy.
Không sang, sợ Tịch Hạ biết sẽ không hay.
Haizz, tôi thật hối hận vì đã theo cô ấy tới đây, giờ trở thành hòn đá cảnđường, có điều, tôi vẫn cảm thấy rất giận, Chương Tiểu Bồ, cậu thật quáđáng, sao cậu có thể tùy tiện như thế? Tôi chuẩn bị chỉnh cô ấy mộttrận.
Bọn họ ôm nhau cùng đi vào phòng, phải mười phút sau tôi mới vào, mà trên tay còn cầm bình nước.
Cậu đi đâu đấy Tịch Hạ? Bọn mình đang tìm cậu.
Mình đi ăn cơm, tôi nói, hai người đã ăn chưa?
Ăn rồi ăn rồi, hôm nay đi chơi với anh ấy, nhìn này, mình đen hết cả rồi,anh ấy còn đặt mua vé tàu ngày mai cho hai đứa mình nữa đấy, ngày maibọn mình về nhé.
Ừ, tôi nói, cảm ơn anh đã chăm sóc cho bọn em mấy hôm nay.
Lê Minh Lạc liếc mắt nhìn tôi một cái nói, Âu Dương Tịch Hạ, tính cách của em hướng nội quá, thực ra đã ra ngoài rồi thì nên vui vẻ mới phải, anhthấy hình như em đang có tâm sự gì đó?
Làm gì có, tôi chối, emchẳng có tâm sự gì cả, em đang lo vừa rồi thi không được tốt, lần nàyquay về là có điểm rồi, đúng lúc phải đăng kí nguyện vọng, em đang suynghĩ về việc đăng kí nguyện vọng.
Cũng phải, Chương Tiểu Bồ tiếp lời, cũng không biết thi thố có ra ông ra bà gì không nữa, thi cử đúng là chán chết.
Hai em đến Nam Kinh đi, Lê Minh Lạc nói, Nam Kinh cũng không tồi đâu.
Không, Chương Tiểu Bồ trả lời, em muốn vào Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh, từ nhỏem đã muốn vào trường đó rồi, sau đó thì học khoa tiếng Nhật, ông nội em ngày trước đã du học ở Nhật đấy, em muốn học ở đó, khoa tiếng Nhật củatrường đó là mạnh nhất, cũng tốt nhất trong cả nước.
Tôi thìchẳng thích tiếng Nhật gì gì đó, bởi vì tôi vốn không thích nước Nhật,nếu học, tôi sẽ học tiếng Pháp, tiếng Pháp nghe rất hay, tôi đã từng xem bộ phim The Lovers on the Bridge của Pháp, cả Camille Claudel nữa,tiếng Pháp đẹp như thế, nghe thôi cũng thấy xúc động rồi, vô cùng xúcđộng!
Nói qua nói lại, cuối cùng không biết đã nói thêm bao nhiêu lâu nữa?
Tối hôm đó sau khi đi ngủ, tôi trầm ngâm một lúc mới hỏi, Chương Tiểu Bồ,cậu và anh ta rút cục… tôi vẫn thấy ngượng, cuối cùng mặt đỏ bừng cảlên.
Anh ấy… hôn mình rồi.
Giọng tôi như run lên, cảm giác hay không?
Dù sao thì mình vẫn cảm thấy hay, Chương Tiểu Bồ ngọt ngào nói, hơn nữa gia đình anh ấy cũng rất khá, rất có thế lực ở Nam Kinh.
Khi Chương Tiểu Bồ nói như thế tôi cảm thấy rất phản cảm, như thế đâu cógiống đang yêu? Tình yêu là gì? Tình yêu là một loại cảm giác, có liênquan gì đến tiền tài và địa vị đâu? Yêu một người chính là dốc hết mình. Tình yêu là thứ cảm giác không thể thay thế, chỉ khi ở cùng với anh ấy, bạn mới có cảm giác tim đập nhanh, mặt đỏ bừng, hốt hoảng, tưởng nhưchết được, nếu không, bạn sẽ không thể cảm nhận được sự rung động nguyên thủy nhất xuất phát từ nơi sâu thẳm của trái tim! Đấy mới là tình yêu.
I love you not because of who you are, but because of who I am when I amwith you. Đúng thế, em yêu anh không vì anh là ai, mà là khi ở bên anhem mới được là chính mình. Tôi nghĩ, câu nói này nếu nói cho Thẩm GiaBạch nghe thì sẽ rất phù hợp, sẽ có một ngày, tôi sẽ nói với anh ấy nhưthế.
Giờ là Chương Tiểu Bồ bước vào lưới tình, hai mắt cô ấy sáng rực, mặc dù tôi biết cô ấy thực sự là một cô gái kiêu ngạo và ham hưvinh, nhưng giờ này phút này, cô ấy thành tâm thành ý.
Mỗi khi nhắc đến Lê Minh Lạc, sắc mặt cô ấy trở nên tươi tắn, tỏa sáng.
Đúng thế, nụ hôn đầu của một cô gái, luôn là nụ hôn khó quên, tôi nghĩ, NamKinh trong lòng Chương Tiểu Bồ là Nam Kinh vĩnh viễn rồi.
Buổitối ngày hôm đó chúng tôi nói chuyện suốt đêm, nói rất nhiều, nói vềtình yêu, nói về tương lai. Với thành tích của chúng tôi, vào đại họckhông phải là vấn đề khó khăn, chúng tôi đã tưởng tượng rất nhiều vềcuộc sống sinh viên, Chương Tiểu Bồ hỏi tôi sẽ chọn một người bạn trainhư thế nào, tôi trầm ngâm một lúc rồi nói: Tìm một người mà mình yêu.
Không, Chương Tiểu Bồ phản đối, nên tìm một người mà người đó yêu cậu, như thế, cậu mới có thể hạnh phúc.
Không, tôi sửa lại, nên tìm một người yêu mình mà mình cũng yêu, ví dụ như cậu và Lê Minh Lạc. Vì vậy, nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ đi tìm Thẩm Gia Bạch để hỏi, Thẩm Gia Bạch, anh có yêu em không?
Nhưng tôi biết, một cơ hội như thế dường như là số không.
Người mà anh yêu là Chương Tiểu Bồ trong thư, là Chương Tiểu Bồ trong tưởngtượng, hoàn toàn không liên quan gì đến tôi, cô gái tên Âu Dương TịchHạ.
Trời sáng, chúng tôi vẫn còn đang ngủ, tôi thấy Chương TiểuBồ gọi tên Lê Minh Lạc trong mơ, tôi biết, cô gái hoa khôi của trườngNhất Trung này, bông hoa mẫu đơn đang nở rộ này, cô ấy đã yêu thật rồi.
Sáng sớm, chúng tôi đến ga tàu, Lê Minh Lạc tiễn chúng tôi lên tàu, tôi lêntrước, họ đứng lại trên sân ga tay nắm tay, khi tàu sắp chạy, Lê MinhLạc đột nhiên ôm chặt Chương Tiểu Bồ vào lòng, sau đó hôn cô ấy thậtsâu!
Lúc đó, rất nhiều người đang nhìn, cảm giác của tôi rất lạ,vừa vui mừng cho họ, lại cảm thấy có chút ngại ngùng, dù sao cũng đang ở nơi công cộng.
Đến giờ tàu chạy, Chương Tiểu Bồ ngẩn ngẩn ngơngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, Nam Kinh lùi dần về phía sau, tiếng máy ầm ầm, tàu bắt đầu lăn bánh, nước mắt Chương Tiểu Bồ cũng rơi.
Tạm biệt Nam Kinh, tạm biệt nụ hôn đầu của Chương Tiểu Bồ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT