Nhóc bánh bao nói
xong thì duỗi cánh tay nhỏ nhắn chạy đi, vui vẻ hướng tới cây đại thụ
bên kia, vừa chạy vừa ô ô hô, “Tiểu Thần Thần rất xấu! Ăn hiếp người ta
ăn hiếp người ta! Chú út ôm!”
Nhóc bánh bao làm cho một đám người ghé mắt nhìn về bên này, Vũ Hàm Anh suýt cười vỡ bụng, khóe miệng run
rẩy vài cái, kiêng nể Hạ Thần ở phía trước, cũng không dám thực sự cười
ra tiếng. Có một vài học sinh qua lại bên cạnh, ai mà chẳng biết thầy Hạ Thần dạy Hán ngữ cổ, một tiếng tiểu Thần Thần, khiến trên mặt tất cả
run run.
Hạ Thần cau mày, biểu tình trên mặt vẫn vạn năm bất
biến, ngay cả con mắt cũng không chớp lấy một cái, đều xem như không
nghe không thấy. Biết rõ bánh bao này không phải thứ tốt lành gì.
Người con trai trẻ tuổi mặc áo lông bế bánh bao lên, thấy Hạ Thần đi tới, vừa cười vừa nói, “Để chú út ôm nha, chúng ta không cần để ý chú ấy.”
“Không phải đã nói em nhốt nó trong xe sao.” Hạ Thần đưa tay ấn huyệt thái
dương, nhìn em trai mình ôm bánh bao, hai đứa dở hơi, anh một đứa cũng
không nên trêu vào.
Nhóc bánh bao đưa tay ôm cổ Hạ Ngạn, ‘chụt’
một ngụm hôn lên mặt cậu, nói: “Chú út là tốt nhất, tiểu Thần Thần không cho con ăn cơm.”
Hạ Ngạn cũng không thèm để ý dấu nước miếng bị
hôn trên mặt, ôm bánh bao đi về phía căn tin, “Vậy chúng ta không cần
chừa phần chú ha, đi ăn cơm nào.”
Một nam nhân với tướng mạo thật sự rất bắt mắt, ôm một bánh bao cực kì đáng yêu, còn là tại một trường
đại học nào đó, không thể không nói, cực kỳ làm người khác chú ý. Hơn
nữa còn có Hạ Thần theo phía sau.
Vũ Hàm Anh theo rất xa ở đằng
sau, thấy ba người họ cũng vào căn tin, không kiềm được liếc mắt nhìn
một cái. Người con trai mặc áo lông màu trắng nhìn qua có vẻ giống một
sinh viên, không tính là cao, so với Hạ Thần thấp hơn nửa cái đầu, có
chút gầy, gương mặt ưa nhìn, mắt to mũi cao, ngũ quan rất tinh xảo, có
điểm giống phiên bản người thật của búp bê SD (*).
(*)SD: Super deformed. Phiên bản thu nhỏ của nhân vật để tăng tính hài hước. Thường được biết là chibi. (Theo vnsharing.net)
Vũ Hàm Anh vào căn tin, thứ bảy người ở trường học không đông, quầy ăn ở
căn tin mở cũng không nhiều, không có đồ ăn gì ngon. Chạy đến trước quầy đồ cay, gọi vài món, thêm xâu cá viên, cuối cùng là tới một ổ bánh mì.
Đối với Vũ Hàm Anh không quá đói mà nói, thế là tạm được.
Vũ Hàm
Anh đưa thẻ, đứng bên cạnh quầy ăn, vì chờ nấu nên còn phải đợi thêm 2
phút nữa. Vừa nhìn thấy món ăn của mình nấu xong, vạt áo đã bị ai kéo
kéo.
“Đại ca ca.”
Vũ Hàm Anh cúi đầu nhìn xuống, thì thấy
bánh bao đáng yêu với cái tay nhỏ nhắn kéo áo của mình. Ai nói chỉ có
con gái mới thích mấy thứ đáng yêu. Vũ Hàm Anh đối với sự vật đáng yêu
không có sức kháng cự nhất, không nhịn được cười hỏi, “Sao vậy?”
“Bế bế, em cũng muốn mua đồ ăn.” Nhóc bánh bao đưa tay ôm chân cậu.
Vũ Hàm Anh lúc này mới chú ý chiều cao của bánh bao chỉ vừa vặn tới phía
dưới cửa sổ quầy ăn, nhìn không thấy đồ bày bên trong, vì vậy khom lưng
bế bé lên, “Như vậy được chưa?”
“Đại ca ca thật tốt!” Nhóc bánh
bao cười híp mắt, hai cái tay víu víu ở kính thủy tinh, con ngươi đen
lay láy đảo tới đảo lui, giơ ngón tay chỉ a chỉ, thấy cái nào cũng muốn.
Một bác gái mua đồ bị chọc cười, vừa lấy đồ vừa bắt chuyện, “Bé con này là em trai của cháu à? Quả thật rất đáng yêu a.”
Vũ Hàm Anh “A” một tiếng, mới ý thức được là nói mình, nhìn bánh bao đang ôm một cái, lắc đầu nói: “Không phải ạ.”
Nhóc bánh bao đưa tay chỉ loạn một vòng, cơ hồ đem toàn bộ món ăn đều chỉ
một lần, nhét đầy vào cái giỏ nhỏ của quầy đồ cay, đắp thành quả núi.
“Tiểu Thương.”
Hạ Ngạn nói di động để trong xe, Hạ Thần để cậu quay lại lấy. Vừa quay đầu đã không thấy tiểu quỷ kia đâu, nhìn lại đã thấy chạy đến quầy ăn cuối
cùng bên phải. Tiểu quỷ lôi kéo quần áo của một cậu học sinh, ngửa đầu
vừa nói vừa khua tay múa chân, sau đó được bế lên.
Hạ Thần đỡ
trán, người ta đều nói mấy ông chú biến thái dụ dỗ con nít, vì sao anh
nhìn cháu trai của mình lại tổng có cảm giác con nít xấu dụ dỗ người
khác, nơi nơi ngưỡng mặt giả bộ đáng yêu….
Vũ Hàm Anh nghe thấy
âm thanh phía sau vô thức quay đầu lại, hoảng sợ. Ban đầu chỉ thấy áo
khoác màu trắng ngà, ngửa đầu mới thấy người đến là Hạ Thần, không kiềm
được nhích qua bên cạnh một bước, “Thầy Hạ….”
“Ừ.” Hạ Thần lên
tiếng đáp, anh nhận ra Vũ Hàm Anh, biết cậu là học sinh của mình, nhưng
không nhớ rõ tên gì, cũng không nói nhiều với cậu ấy, “Tiểu Thương lại
đây, chú bế con.”
“Không!” Bánh bao giãy giãy, ôm đầu Vũ Hàm Anh, kêu lên: “Tiểu Thần Thần ăn hiếp người ta, không thèm để ý đến chú.”
“Ai….” Vũ Hàm Anh ôm bánh bao, bị bé con nhào vào sức lực rất lớn, đứng không
vững lui về phía sau hai bước, hai cánh tay nhỏ nhắn kia ôm lấy đầu của
cậu, toàn bộ thân thể hầu như trên mặt cậu, đừng nói nhìn không thấy, cả hô hấp cũng không được.
Hạ Thần đưa tay kéo Vũ Hàm Anh. Nhóc
bánh bao nhìn sắc mặt Hạ Thần không tốt, một bộ dáng muốn phát tác,
ngược lại méo miệng, dường như muốn khóc lên.
Vũ Hàm Anh hoảng
sợ, tưởng mình ôm bánh bao làm đau bé, vội vàng thay đổi tư thế, để bé
ngồi lên tay trái của mình, nói: “Làm đau em à? Xin lỗi.”
“Cậu đừng để ý nó, nó giả bộ đáng thương đấy.” Hạ Thần không chịu thua đón lấy, đưa tay muốn kéo bánh bao qua.
Nhóc bánh bao lập tức kêu lên, sống chết ôm Vũ Hàm Anh không buông, “Không muốn không muốn! Không cần chú!”
Vũ Hàm Anh đầu đầy hắc tuyến, thanh âm bé con rất lớn, toàn bộ căn tin đều nghe rõ ràng, mọi người liền đưa mắt nhìn hai người lớn cùng một đứa bé lôi lôi kéo kéo….
Cái này tính là chuyện gì xảy ra đây….
Vũ Hàm Anh nghĩ tình huống này thật kì cục, buông tay cũng không phải mà
không buông tay cũng không được, bánh bao toàn bộ đều dán trên người
cậu.
“Là thầy Hạ và học trưởng Vũ a!”
Học trưởng: là cách gọi với người năm trên.
Vũ Hàm Anh nghe thấy có người gọi cậu, quay đầu lại, là một học muội năm
dưới, lúc chọn môn tự chọn quen biết nhau, liền gật đầu xem như chào
hỏi, lại nói cũng không thân thiết lắm. Bên cạnh nhỏ cũng là một cô gái, ánh mắt ở trên người Vũ Hàm Anh và Hạ Thần quét tới quét lui, lại thấy
bánh bao, hai con mắt càng tỏa sáng, “Ai da, thật đáng yêu a. Đây chẳng
phải là một nhà ba người trong truyền thuyết sao!”
Học muội: cách gọi với nữ năm dưới.
“Sao?” Vũ Hàm Anh khó hiểu, nhóc bánh bao trên người trái lại hớn hở cười rộ
lên, một bộ dáng sung sướng, nâng cánh tay nhỏ lắc lư hai cái, “Tỷ tỷ
thật xinh đẹp!”
Hạ Thần bất đắc dĩ, sớm biết Hạ Ngạn mang nó theo, mình không nên đi ra!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT