Cuối cùng, khi tôi hoàn hảo từ rạp chiếu phim đi ra thì cũng đã là chạng vạng tối.
Thắt lưng của tôi mỏi nhừ, còn cái mông thì rất đau.
Tôi ghét rạp chiếu phim.
Vừa ra khỏi rạp chiếu phim, tôi liền thấy hai bên đường phố phồn hoa bày nhiều loại sạp hàng hóa.
Ngửi thấy được một hương vị thơm ngát, tim tôi hung hăng mà nhảy lên một cái, sau đó rất lạnh nhạt cùng người mẫu tiên sinh nói: “Anh đói bụng không, đi thôi, dẫn anh đi ăn chút gì đó.”
Tiểu thư ký đặc biệt trịnh trọng đã nói rõ qua, nam chính nhất định phải biểu hiện ra mình là vì đối phương mà thỏa hiệp.
Cho nên tôi cau mày mà mang người mẫu tiên sinh đi tới phía trước sạp hàng bán chao, nỗ lực đè nén xuống suy nghĩ trong lòng, lạnh lùng hỏi: “Anh muốn ăn cái này sao?”
Lão bản sạp hàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi, thật giống như có chút sinh khí.
Tôi không rõ vì sao, bất quá người mẫu tiên sinh liếc mắt nhìn tôi một cái, tựa tiếu phi tiếu, tôi rất lo lắng ý đồ chân chính của mình đều bị hắn nhìn thấu.
May mắn là người mẫu tiên sinh giống như không có nhạy cảm như vậy, hắn thẳng thắn biểu đạt ý nguyện muốn ăn.
“Cho tôi một phần lớn, không cay, không cần rau thơm.” Người mẫu tiên sinh hướng lão bản nói.
Tôi rõ ràng nhìn thấy lão bản hơn bốn mươi tuổi mặt hơi đỏ lên, động tác gọn gàng múc đầy một bát.
Mị lực của người mẫu tiên sinh thực sự là không gì là không làm được.
Tôi cầm lên vài món ăn miễn phí, nghiêm trang đối người mẫu tiên sinh nói: “Anh ăn ít một chút, mập tôi sẽ không thích.”
Tôi đã không thích vậy thì tôi sẽ không bao dưỡng hắn.
Người mẫu tiên sinh đại khái biết được cái kết quả này, tẫn chức tẫn trách mà duy trì vóc người, tùy tiện ăn hai cái liền không ăn nữa.
“Không ăn còn mua nhiều như thế, thật lãng phí tiền.” Tôi nói với hắn một câu, sau đó rất tự nhiên mà bắt đầu ăn chao.
Chao thật sự ăn cực kỳ ngon, lại còn tiện nghi!
Sau đó, tình cảnh tương tự như thế xảy ra ở trước hàng thịt vịt cay và các sạp hàng khác, mà người mẫu tiên sinh nhiều lắm ăn một hai miếng.
Tôi rất hài lòng với sự thận trọng của người mẫu tiên sinh, trong lòng đang do dự có muốn hay không mua cho hắn một cái đồng hồ đeo tay xem như là lễ vật, tôi liền thấy cái tên bạch trảm kê. (cuối cùng ta đã biết bạch trảm kê là gì a ^^ là con gà luộc =))) hình dung của em thụ làm ta đói =))))
Bác sĩ lần này kỳ thực có mặc quần áo, bất quá hắn bận một cái áo khoác trắng toát, tôi không tự chủ mà nhớ tới vóc người gầy gò không chút gì xem được của hắn, a, còn có, mẹ ôi! đặc biệt là tiếng khóc a.
“Tổng tài!” Đôi mắt của bác sĩ tỏa sáng hướng tôi chạy tới, nhìn giống như một con chó nhỏ.
“Anh thế nào lại tới nơi này? Lẽ nào anh là tới tìm tôi?” Bác sĩ khịt khịt mũi: “Anh yên tâm, tôi không có nói chuyện của chúng ta với người khác, anh cũng không cần phải chịu trách nhiệm, thật đấy. Nếu như anh trong lòng thật sự áy náy, cho tôi một khoản tiền là tốt rồi…” (đồ hám tiền >-