Bầu không khí Giáng Sinh đậm dần theo một đợt tuyết lớn, mà nhiệt độ không khí cũng theo đó đột nhiên hạ xuống, người đi trên đường đều mặc quần áo mùa đông.
Một buổi sáng yên bình, Tạ Lê Thần nhận được điện thoại của Tào Văn Đức, nói công ty có khả năng muốn quay một bộ phim mới, hỏi y có hứng thú quay phim truyền hình hay không."Phim truyền hình a..." Tạ Lê Thần hình như thiếu thiếu hứng thú, y quen rồi , đóng phim một tập đã mệt như vậy rồi, phim truyền hình lại phiền phức, quay tới mấy tháng, mỗi ngày phải đẩy nhanh tiến độ, lời thoại lại nhiều. Từ khi y nhận công việc trong CROW, việc diễn đã hoàn toàn không thể khiến y thấy kích thích và vui sướng nữa, mạo hiểm hay hơn nhiều. Vì vậy ra sức khước từ ở đó chơi đểu Tào Văn Đức, lúc thì nói cổ họng đau, lúc thì nói mình chưa ngủ dậy, cuối cùng cúp điện thoại cũng chưa nói đến cùng là có nhận hay không.
Vinh Kính đang làm sandwich đương bữa sáng, thấy Tạ Lê Thần mới vừa gọi điện thoại bàn công việc đã cúp rồi, khinh bỉ nói, "Anh có muốn tiếp tục sự nghiệp diễn xuất không a? Không thể cùng lúc làm hai việc đâu!"
Tạ Lê Thần bị anh chọc cười, "Đừng nói dọa người như vậy, lại còn sự nghiệp diễn xuất nữa."
"Kỳ thực anh cũng có tiền lương a." Vinh Kính cầm sandwich và sữa đi ra, cho Tạ Lê Thần một phần, "Làm CROW anh đã qua giai đoạn thử nghiệm, vài nhiệm vụ ra sinh vào tử trước đó không lý gì không lấy tiền."
Vinh Kính cầm sandwich, vừa cắn vừa mở máy tính bảng.
"Gần đây không có nhiệm vụ a? Tạ Lê Thần vươn qua, sandwich trong khay rõ ràng có chuẩn bị cho y, y không ăn, trái lại qua cắn cái trong tay Vinh Kính kia.
"Ừ." Vinh Kính gật đầu, "Tất cả mọi người phải được hưởng Giáng Sinh chứ."
"À..." Tạ Lê Thần giống như thấy buồn cười, "Đúng nha, kẻ xấu cũng cần nghỉ phép mà."
Vinh Kính chỉnh lý xong báo cáo công việc gần đây và một chương mới của 《 nhật ký quan sát cục đồ ăn 》, mở xem một vài video diễn luyện tân binh, mấy chiến thuyền quân hạm đều siêu cấp hoành tráng.
"Oa... Cậu cuồng chiến tranh a? Suốt ngày xem mấy thứ này sẽ có khuynh hướng bạo lực đó." Tạ Lê Thần giơ tay kéo Vinh Kính, "Đi ra ngoài chơi Noel đi? Chúng ta lãng mạn một chút."
Vinh Kính chỉ chỉ điện thoại di động đang nhấp nháy của Tạ Lê Thần, "Điện thoại tại reo kìa."
Tạ Lê Thần nhìn trời, "Không nghe thấy a."
Vinh Kính vẻ mặt khinh bỉ nhìn y, "Anh cố ý chỉnh chế độ im lặng hả? Có phải muốn trốn việc không?"
Tạ Lê Thần không nói lời nào, cau mũi, "Người đáng ghét nhất ngày lễ."
Đang nói, điện thoại bàn reo lên.
Tạ Lê Thần từ trên bàn cầm lấy một quả bóng chày bằng ba ngón tay, làm một động tác ném bóng, bóng bay theo một đường vòng cung ra, đánh bay ống nghe điện thoại.
Vinh Kính nhíu mày, "Thật buồn chán."
Đang nói, chợt nghe đầu kia truyền đến tiếng gầm gừ của Tào Văn Đức, "Tạ Lê Thần! Anh dám không tiếp điện thoại của ông, ông đây là đang kiếm tiền cho anh a, đồ chết tiệt!"
Vinh Kính bưng máy tính bảng rối rắm nhìn máy điện thoại.
Tạ Lê Thần lại cầm một quả bóng, hướng nút loa ngoài..."Thịch" một tiếng, máy điện thoại cơ bị va trúng lung lay, đầu kia Tào Văn Đức tiếp tục rống, âm thanh rất lớn, cũng không biết có phải bởi vì tác dụng loa ngoài không, "Đêm nay bất luận như thế nào anh cũng phải tới tham gia hoạt động chúc mừng Noel cho em! Nghe thấy chưa! Không đến anh nhất định phải chết, tự mà lo lấy!" Nói xong, "cụp" một tiếng cúp điện thoại.
Tạ Lê Thần nhún vai, "Một bửa tiệc siêu cấp thiếu thú vị mà thôi, rất nhiều nhân sĩ diễn viên cũng tới, một nơi chuyên tạo chuyện xấu."
"hả?" Vinh Kính bật cười, "Vậy đó không phải nơi anh rất thích sao?"
Tạ Lê Thần cười, "Tôi là người an phận, thỏ, cậu hiểu tôi mà."
Vinh Kính khóe miệng nhẹ nhàng giật giật, thấy Tạ Lê Thần lại cầm lấy bóng chày chuẩn bị tạp xa xa chốt mở, là tốt rồi kỳ hỏi, "Anh rất giỏi chơi bóng?"
"Ừ, hồi còn đi học từng làm tay ném." Tạ Lê Thần thờ ơ nói, lại ném một quá bóng ra ngoài... Chỉ là lần này trật một chút, y chậc chậc hai tiếng, đi tìm bóng.
"Ngoại trừ bóng chày, còn thích môn thể thao nào không?" Vinh Kính nghĩ tài liệu mặt này có thể nghiên cứu sở trường đặc biệt của Tạ Lê Thần, lại mở bảng biểu trong nhật ký quan sát cục đồ ăn Tạ Lê Thần... Dùng để ghi lại năng lực đặc biệt của y.
"Sở trường đặc biệt a?" Tạ Lê Thần suy nghĩ một chút, "Ừm, bóng đá, bóng rổ, tennis, bowlin, bơi, chạy xa..."
"Chạy xa?" Vinh Kính không hiểu ngẩng đầu, nghĩ cái này có điểm bất ngờ, "Vì sao lại giỏi chạy xa?"
"A." Tạ Lê Thần cũng buồn cười, "Chạy xa là vận động không cần kỹ thuật nhất mà? Ai có sức lực mà không chạy được."
Vinh Kính nheo lại mắt, "Anh có từng tham gia thi đấu chưa?"
Tạ Lê Thần gật đầu, "Có, đại học có tham gia chạy maraton thành phố."
"Chạy được hết không?" Vinh Kính hiếu kỳ.
"Này, cậu không khinh thường tôi như vậy chứ?" Tạ Lê Thần buồn cười, "Tôi là quán quân! Quán quân đó hiểu không?"
Biểu cảm Vinh Kính giật mình cũng khiến Tạ Lê Thần rất hưởng thụ.
Nhưng Vinh Kính trong tại nhật ký quan sát cục đồ ăn, ghi ch một câu màu đỏ —— phát hiện dị thường, có sở trường đặc biệt vô cùng không giống nhau, có khả năng còn có tiềm lực về mặt nào đó nữa.
"Cậu rốt cuộc đang viết cái gì a?" Tạ Lê Thần nhớ ra, lại nghe Vinh Kính hỏi, "Đua xe thì sao? Giỏi không?"
Tạ Lê Thần ngẩn người, lắc đầu, "Không giỏi."
"Không giỏi?" Vinh Kính thấy kỳ quái.
"Kỳ thực thỏ à..." Tạ Lê Thần ngồi xuống sô pha, "Công việc thống kê của cậu chút hữu dụng cũng không có, mọi thứ, có biết hay không chỉ do tôi có muốn hay không thôi. Nếu như tôi muốn, nhìn một cái cũng học được rồi."
Vinh Kính nhíu mày, "Thay đồ đi!"
Tạ Lê Thần cười, "Đúng rồi, đêm nay cậu theo tôi cùng đi nhé.""Theo chủ quan của tôi thì vô cùng không muốn đi, thế nhưng chúng ta hợp tác, không đi cũng không được." Vinh Kính rất bất mãn nói thầm một câu, hỏi, "Đêm nay ngoại trừ ăn uống ra, còn có nhiệm vụ đặc biệt gì không?"
Tạ Lê Thần ngẩn người, nhún vai, "Xã giao, làm quen còn cả... Tán gái?"
Vinh Kính lườm y, xếp loại hành vi này vào công việc có hại.
"A... Đúng rồi!" Tạ Lê Thần ngồi xuống, "Cậu bên kia, internet nội bộ gì đó, có phải có thể tra được tài liệu một vài người không, là loại mà đại chúng cũng không biết ấy?"
Vinh Kính vẻ mặt nghi ngờ nhìn y, "Anh muốn làm gì?"
"Giúp tôi điều tra, tài liệu một người tên là Tô Phương Vân với." Trên mặt Tạ Lê Thần đột nhiên bốc lên một chút nhiều chuyện, "Một ca sĩ nổi tiếng."
Vinh Kính nheo lại mắt, "Tôi không thể tiết lộ chuyện riêng của công dân, như vậy không có đạo đức cũng không hợp quy củ."
"Chúng ta thảo luận nội bộ một chút thôi, có truyền ra ngoài đâu." Tạ Lê Thần vỗ vỗ vai Vinh Kính , "Đừng cứng nhắc như vậy."
"Anh điều tra người ta làm gì?" Vinh Kính hỏi.
"Tôi nghe nói." Tạ Lê Thần cười cười, "Người phụ nữ đó là tình nhân của mafia."
Vinh Kính sửng sốt, "Thật không."
"Là chuyện mà toàn bộ các tạp chí lá cải đều đang tung tin, thế nhưng không có cách nào chứng thực!" Tạ Lê Thần cười nói, "Chỉ là tò mò thôi, cũng không phải thực sự điều tra chuyện riêng của người khác. Cô gái đó thoạt nhìn tư văn nhã nhặn, không chút nào giống... Tôi và Văn Đức đều nghĩ cô ta rất có tiềm lực, chuẩn bị ký hợp đồng với cô ta, hiểu rõ thì tốt hơn, miễn hợp tác nhầm người."
Vinh Kính bị Tạ Lê Thần thổi bùng hiếu kỳ, bắt đầu điều tra tài liệu... Rất nhanh tra được, người tên Tô Phương Vân không ít, dựa theo tài liệu Tạ Lê Thần cung cấp bài trừ tra xét một chút, chỉ còn lại mấy người, Tạ Lê Thần quay đối lập ảnh chụp, chỉ vào một tấm, "Là người này."
Vinh Kính kéo xuống xem một chút, "Không có gì bẩn thỉu a, một người rất sạch... sẽ."
Nói đến đây, Vinh Kính bỗng nhiên dừng lại một chút, anh cau mày nhìn chằm chằm tài liệu.
"Quả nhiên chỉ là tin vịt a." Tạ Lê Thần tuy rằng ngoài miệng vui vẻ, nhưng nhìn ra được vẫn có chút thất vọng, "Tôi còn tưởng rằng phụ nữ đều có hai mặt, phía sau vẻ ngoan hiền đều là gái nhảy cả." Nói rồi, thấy Vinh Kính cau mày nhìn chằm chằm sơ yếu lý lịch kia đờ ra.
"Này." Tạ Lê Thần đẩy đẩy anh, "Sao vậy?"
"Ờ, là ngoan hiền hay gái nhảy thì không biết, bất quángười này có vấn đề là chắc chắn." Vinh Kính nói, ngẩng đầu nhìn Tạ Lê Thần.
"Hả?" Tạ Lê Thần không hiểu lắm.
Thấy Vinh Kính giơ tay chỉ chỉ hình ảnh scan đính vào mặt sau cùng của sơ yếu lý lịch, bốn chữ trên con dấu đỏ thẫm —— chứng nhận tử vong.
Tạ Lê Thần mở to hai mắt, một lát sau mới lắp bắp hỏi, "Cô ta... Cô ta đã chết?"
Vinh Kính gật đầu, "Từ tài liệu, đúng vậy.""Chết khi nào?" Tạ Lê Thần thấy toàn thân nổi da gà, nhìn kỹ dung mạo người nọ, hoàn toàn không sai! Và giống như đúc với Tô Phương Vân hiện tại.
"Mười năm trước." Vinh Kính nói, "Năm mười sáu tuổi năm nghỉ hè đi bơi chết đuối, trên chứng nhận tử vong viết vô cùng rõ ràng."
"Không thể nào!" Tạ Lê Thần kinh ngạc không ngớt, "Cô ta debut đã nhiều năm, cậu không thể chưa từng nghe qua bài hát của cô ta chứ?"
Vinh Kính nghiêng đầu ....
"Cậu có nghe nhạc thịnh hành không?" Tạ Lê Thần dè dặt hỏi một tiếng.
Vinh Kính nghiêm túc lắc đầu, "Tôi chỉ nghiên cứu phim ảnh, bởi vì mặt ca hát của anh hầu như không có phát triển, nếu cần tôi cũng có thể nghiên cứu một chút."
"Quên đi, cậu đừng phí công vào khoản đó." Tạ Lê Thần bất đắc dĩ nói, "Tôi hát với ca một chút hứng thú cũng không có... Chỉ là, giải thích cô ta vì sao đã chết trước coi?! Cậu nói, có có khả năng là ghi nhầm không?"
"Không thể nào." Vinh Kính lắc đầu, "Chuyện thế này cũng không phải thứ để giỡn!" Nói rồi, điều tra giấy khai sinh Tô Phương Vân cùng với các tài liệu liên quan khác, "Trên tài liệu nêu rõ niên kỉ tương xứng với hiện tại, mặt khác, quá khứ cũng không khác mấy, trước khi lên cao trung có tham gia thi thanh nhạc, được giải nhất."
"Đúng là lúc cô ta bước vào giới ca sĩ, rất nhanh đã trở thành ca sĩ có thực lực như bây giờ." Tạ Lê Thần thấy đáng tiếc, "Năm nay hợp đồng của cô ta rất nhiều, tôi vốn đang định đưa cô ta vào công ty chúng tôi nữa."
"Anh vừa nói, cô ta là tình nhân của mafia?" Vinh Kính trong lòng khẽ nảy, giơ tay xoa xoa cằm.
Tạ Lê Thần thấy thần sắc anh, cũng suy nghĩ, vươn qua thấp giọng hỏi, "Thỏ, cậu nói cô ta có thể là gián điệp hoặc đang nằm vùng hay không? Tôi trên phim thường thấy, đổi thân phận rồi trở thành một người khác."
"Anh cũng nói đó, đổi thân phận trở thành một người khác, còn đây là đổi thân phận trở thành một người chết! Thế nên không có khả năng là phía chính phủ!" Vinh Kính lắc đầu.
"Vậy cô ta đến tột cùng là ai?" Tạ Lê Thần càng nghĩ càng hiếu kỳ.
"Chỉ có thể nói, cô ta xuất phát từ mục đích nào đó giả chết, hoặc là giả trang thành người đã chết." Vinh Kính suy nghĩ một chút, "Cái sau có khả năng hơn... Không biết có mưu đồ gì."
"Thế nhưng hình dạng thì sao? Không thể trùng hợp gặp phải người giống như đúc với mình được." Tạ Lê Thần nghĩ mãi không thông.
"Phẫu thuật chỉnh hình a." Vinh Kính bẻ bẻ ngón tay, "Thông qua thời gian suy tính, thời gian để làm phẫu thuật chỉnh hình không thể là chuyện dễ dàng như vậy, cô ta hẳn là tốn không hề ít tiền bạc... Hoặc tất cả mọi người cho rằng cô ta đã chết, nhưng cô ta căn bản là chưa chết, bởi vậy yên tâm thoải mái dùng thân phận trước kia tiếp tục sinh sống và làm việc."
"Không phải chứ!" Tạ Lê Thần kinh ngạc không ngớt, "Có chứng nhận tử vong mà chứng minh nhân dân vẫn tiếp tục hiệu dụng?"
Vinh Kính mỉm cười, "Đúng là rất thần kỳ!"
"Cậu nói xem có thể là báo thù, một người phụ nữ bị một tên mafia nào đó làm hại, phẫu thuật chỉnh hình quay trở về, hại lại tên mafia kia báo thù rửa hận hay không?!""Anh xem phim nhiều quá rồi đó!" Vinh Kính cắt đứt ý nghĩ bắt đầu lướt gió tung mây của Tạ Lê Thần, "Dù sao cũng không liên quan đến chúng ta."
"Không phải chứ, cậu mặc kệ a?" Tạ Lê Thần bất ngờ, "Khả nghi thế mà?"
"Chúng ta là CROW, thuộc chuyên môn đặc biệt chứ không phải cảnh sát." Vinh Kính nhỏ giọng lầm bầm một câu, "Cảnh sát cũng không phải cứ ai khả nghi là điều tra người đó. Lỡ đâu cô ta cũng là nhân viên đặc vụ đang làm nhiệm vụ đặc biệt, chúng ta đây không phải thành trở ngại chứ không giúp được gì sao. Hơn nữa, cho dù cô ta báo thù, thì báo thù có lý a... Quan tâm làm gì."
Tạ Lê Thần tuy rằng nghe rất có lý, nhưng vẫn khó chịu, "Con thỏ lạnh lùng!"
"Tôi thế này gọi là lý trí! Cái cục đồ ăn chỉ có nhiệt huyết nhà anh!" Vinh Kính như trước giữ vừng tác phong lời nói ác độc, tức giận đến Tạ Lê Thần nghiến răng.
Buổi chiều, Tạ Lê Thần gọi điện thoại nói nhân viên công ty đem hết quà tặng, đồ chơi, văn phòng phẩm quần áo các loại mà trong một năm này mình nhận được phân loại ra, cái gì được thì đưa đến cô nhi viện tặng cho đám trẻ, còn hàng mỹ nghệ đáng giá nhưng trẻ con lại không chơi được thì chờ tiến hành bán đấu giá, tiền thu được đem đi quyên góp.
Vinh Kính thì cả ngày đều gõ bàn phím, tra mãi đến hơn năm giờ chiều, Tạ Lê Thần cầm thức ăn mua ngoài gọi anh ăn cơm chiều , Vinh Kính mới buông máy tính, vẻ mặt tâm sự nặng nề.
"Làm sao vậy?" Tạ Lê Thần hiếu kỳ vươn qua, "Luyện cấp không qua?"
Vinh Kính lườm y một cái, lại hồ ngôn loạn ngữ, một lúc lâu mới nói, "Tình nhân mafia của Tô Phương Vân kia, có phải họ Đoàn không?"
Tạ Lê Thần suy nghĩ một chút, "Có vẻ là thế... Rất nổi tiếng, tôi chỉ biết là tên hắn tiếng Anh gọi Steven, cũng coi như là một kỳ tài thương giới."
"Tên tiếng Trung của hắn là Đoàn Dương." Vinh Kính bổ sung, "Năm nay 30 tuổi, cao 1m5, nặng 70 kg, giỏi vật lộn, bất quá giỏi nhất là chính là tính toán, có năng lực giải toán thiên tài số học, là chuyên gia mảng tài chính."
"Đoàn Dương?" Tạ Lê Thần buồn cười, "Đoàn Dương sinh ngày lễ hả? Sao cậu biết rõ gốc gác của hắn vậy?"
Vinh Kính khép lại máy tính, "Lần này có lẽ không phải hoàn toàn không liên quan đến chúng ta."
"Gì?" Tạ Lê Thần khó hiểu nhìn anh, "Cậu không phải nói không tra sao?"