Vinh Kính và Tạ Lê Thần cầm đèn pin, đi ra khỏi phòng.

Bởi vì là một phòng một tầng, bởi vậy mỗi một tầng đều có máy đo điện riêng, bên trong có công tắc nguồn điện, khống chế điện toàn tầng.

Vinh Kính vừa nãy trước khi đi ra, kiểm tra cầu dao điện an toàn trong phòng không có dị dạng, bởi vậy xác định không phải chập mạch bên trong thiết bị điện, là điện áp bên ngoài bất ổn. Thế nhưng tới hàng lang, tình cảnh càng kinh khủng, giống như để tiết kiệm điện, đèn trong hàng lang đều mờ ảo, cho dù không phải lờ mờ, buổi tối bất luận hàng lang kiểu gì cũng đều vô cùng quỷ dị . Đặc biệt bởi vì điện áp bất ổn, cả hàng lang lập lòe, còn cả âm thanh di di từ bóng đèn phát ra nữa.

"Kính Kính..." Tạ Lê Thần một tay cầm đèn pin, một tay bám vai Vinh Kính, "Cậu có muốn suy xét lại không? Thực sự hoàn toàn là cảnh kinh khủng trong phim a."

"Anh diễn phim kinh dị nhiều quá rồi đó." Vinh Kính lấy chìa khóa mở hộp máy đo điện trong cầu thang.

Tạ Lê Thần ở bên lải nhải, "Kỳ thực a, Kính Kính, phim kịnh dị khi quay một chút cũng không kinh khủng."

"Một chút hứng thú cũng không có!" Vinh Kính cầm đèn pin chiếu chữ số trên máy đo điện bên trong, kiểm tra cầu chì, "Hả?"

"Thế nào?" Tạ Lê Thần đối phương diện này hoàn toàn không biết gì, thấy Vinh Kính nhíu mày nhìn chằm chằm cầu chì, liền hỏi "Phát hiện cái gì?"

"Thiết bị điện gia dụng mà thôi, dùng hẳn là sợi mảnh, loại sợi đồng này có vẻ hơi thô a, như vậy rất dễ đứt cầu dao và chập mạch." Vinh Kính nói rồi, sai Tạ Lê Thần, "Đi lấy sợi mảnh ra đây cho tôi."

"Cậu cũng quá coi trọng tôi rồi đó..." Tạ Lê Thần nghiêm túc hỏi, "Cái gì sợi mảnh với sợi thô a? Sợi tóc hay sợi củ cải a?"

"Chậc." Vinh Kính biểu cảm như nhìn rác nhìn y, "Bình thường anh sống thế nào? Cắt điện thì làm sao a?"

"Ngủ hoặc là tìm Văn Đức." Tạ Lê Thần trả lời thẳng thắn hùng hồn.

"Không thể tự gánh vác cuộc sống mà tự hào quá nhỉ!" Vinh Kính chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đạp Tạ Lê Thần một cước, đứng lên cùng y trở vào nhà, tìm thùng dụng cụ.

Kiếm ra một đoạn sợi đồng mảnh, còn cầm hai máy cành báo hồng ngoại, Vinh Kính và Tạ Lê Thần đi ra, chỉ là vừa mới bước khỏi cửa...

"Phụt" một tiếng, nguồn điện toàn bộ bị cắt, bốn phía đen kịt một mảnh.

"Thấy chưa!" Tạ Lê Thần nhỏ giọng nhắc nhở Vinh Kính, "Điềm báo ma quái!""Là bởi vì cầu chì quá thô dẫn đến lưu lượng điện quá lớn, thiết bị điện gia dụng một khi mở đồng loạt sẽ dễ cháy! Ví dụ như lò nướng lò vi ba vân vân." Vinh Kính vừa nói vừa nhíu mày, "Mấy người lắp đặt thiết bị thực không thể tin, nhân viên diện lực cũng không kiểm tra gì cả."

Đèn pin trên tay vừa nãy kiểm tra máy đo điện vẫn chưa tắt đi, hiện tại vừa lúc có công dụng.

"Ôi chao?" Vinh Kính mới vừa đi đến nhìn vào máy đo điện, ngây ngẩn cả người.

"Thế nào?" Tạ Lê Thần cũng muốn nhìn, chỉ là hộp máy đo điện quá nhỏ, Vinh Kính đẩy đầu y dời đi, "Đừng có kề sát vậy!"

Vinh Kính đẩy Tạ Lê Thần, bất quá vẫn hiếu kỳ... Công tắc nguồn điện đúng là đã nhảy, thế nhưng cầu chì không đứt a! Sao lại đứt cầu chì nhỉ? Công tắc nguồn điện này rất chặt...

"Ai đó!"

Chính lúc này, Tạ Lê Thần đột nhiên hô một tiếng, Vinh Kính nhanh chóng quay đầu lại, thấy y dùng đèn pin chiếu phía cầu thang.

"Có người?" Vinh Kính hỏi.

"Chạy ra phía cửa thoát hiểm!" Tạ Lê Thần giơ tay chỉ, "Tôi vừa thấy phía sau cửa thoát hiểm có bóng người... Ai!" Y nói còn chưa dứt lời, Vinh Kính kinh ngạc xoay người xông ra ngoài, đẩy ra cửa thoát hiểm phóng xuống lầu.

Tạ Lê Thần nhanh chóng đuổi theo.

Tầng dưới thì có điện, thế nhưng không có bóng người.

Vinh Kính và và Tạ Lê Thần lại đuổi xuống hai tầng, vẫn không có đầu mối như trước, có chút uể oải. Bất đắc dĩ, về lại hành lang tầng của phòng mình. Vinh Kính đổi một cái cầu chì khác, bật lại công tắc nguồn điện... Trên hành lang đèn sáng lên.

"Ừm." Tạ Lê Thần trở về phòng liếc mắt nhìn, "Ok ... Áaa!"

"Tạ Lê Thần?!" Vinh Kính đang gắn máy cảm ứng hồng ngoại cho hộp máy đo điện, chợt nghe Tạ Lê Thần hét to một tiếng, anh cũng kinh ngạc, ngẩng phắt đầu lại đụng vào hộp máy đo điện, đau đến mức anh phải xoa đầu. Quay lại nhìn, thấy Tạ Lê Thần đứng ở đầu hàng lang, nhìn chằm chằm cửa sổ hướng ra bên ngoài ở một đầu khác hàng lang.

"Làm gì vậy, hết hồn." Vinh Kính xoa đầu đi qua.

"Vừa thấy một bóng ma... ở bên ngoài rồi chợt biến mất." Tạ Lê Thần chỉ ra ngoài, " Hình dáng bộ xương khô!"

Vinh Kính nhìn một chút ngoài cửa sổ... Bởi vì là khu cao tầng dạng nhỏ, thế nên cửa sổ và tường gắn chặt với nhau, không mở được, không có khả năng có cái gì đi vào.

"Này." Vinh Kính híp mắt nhìn Tạ Lê Thần, giống như có chút không tín nhiệm, "Có phải anh đùa dai không?"

Tạ Lê Thần nhanh chóng lắc đầu, "Không a, tôi sao có thể buồn chán như vậy."

"Anh mà không buồn chán thì còn ai buồn chán nữa." Vinh Kính hoài nghi trái phải nhìn lại một vòng, bốn phía không có tình huống gì đặc biệt.

Trở lại, gắn xong máy cảm ứng hồng ngoại, Vinh Kính lại sai Tạ Lê Thần bưng ra một cái thùng máy diễn dịch tia hồng ngoại cảm ứng khống chế từ xa, tạo bản vẽ, lắp đặt máy báo nguy cảm ứng hồng ngoại ở xung quanh phòng, toàn bộ hành lang, cửa sổ, góc chết, đương nhiên, trọng điểm là ở bên trong hành lang...Bên ngoài thang máy còn lắp camera giám sát, chờ toàn bộ lắp đặt thỏa đáng xong, trời cũng sắp sáng.

"Hô..."

Trở vào phòng đóng cửa lại, Vinh Kính mệt tới mức ghé vào sô pha là không thể động được nữa, Tạ Lê Thần mở cho anh một lon bia, "Uống nhanh rồi ngủ đi một chút."

Vinh Kính lấy bia qua ừng ực ừng ực uống một hơi cạn sạch.

"Lúc cậu uống cũng hổ báo ghê ha." Tạ Lê Thần nhận lại vỏ lon, áo bị Vinh Kính nắm lấy.

"Sao?" Tạ Lê Thần nhìn Vinh Kính gần trong gang tấc.

Vinh Kính nhìn một lúc lâu, hé hé miệng, nói ra mấy chữ, "Cục đồ ăn!"

Tạ Lê Thần khóe miệng giật giật, Vinh Kính ghé vào trên sô pha, ôm gối ngủ.

"Thế này tính là mượn rượu làm càn đó hả?" Tạ Lê Thần thở dài, giơ tay ôm Vinh Kính lên, muốn đưa anh đến giường ngủ, thế nhưng mới vừa đi được hai bước...

"Á!" Tạ Lê Thần hét to một tiếng, buông tay, Vinh Kính ngã lên mặt đất.

"Ư..." Vinh Kính hít sâu một hơi, xoa cái mông bị va đau nhức, ngẩng đầu nhìn Tạ Lê Thần, "Anh có phải bị thiếu canxi không, dễ dàng bị hù dọa vậy?!"

"Không phải đâu, thỏ! Lần này lớn đó, cậu xem kìa!" Tạ Lê Thần nói rồi chỉ TV, "Nhìn kìa!"

Vinh Kính ngẩn người, quay qua, theo hướng ngón tay Tạ Lê Thần nhìn TV, "Oa!"

Vinh Kính cũng kinh ngạc nhịn không được kêu lên.

"Lợi hại nhỉ?"

"Ừ... Đúng là không thường."

Hai người cùng nhau nhìn chằm chằm TV treo tường, không biết từ lúc nào đã mở. Trên màn hình phát là đoạn phim kinh điển, hình ảnh Sakado đang bò từ trong TV ra.

"Ừm." Vinh Kính đứng lên, đi qua tắt TV, thế nhưng ấn mấy cái, TV vẫn không bị tắt đi.

"TV này có vẻ không phải chúng ta mua, là được lắp đặt cố định từ trước trong phòng." Tạ Lê Thần ôm gối, đơn giản tán thưởng phim kịnh dị.

"Ừ." Vinh Kính nhìn quanh cái TV một chút kịch, cuối cùng đơn giản tháo chuôi điện ra, dỡ TV xuống, bắt đầu dùng tuốc-nơ-vít tháo dỡ, chỉ chỉ tai với Tạ Lê Thần.

"Hả?" Tạ Lê Thần không hiểu, Vinh Kính làm động tác suỵt, chỉ chỉ thiết bị kiểm tra đo lường trong rương.

"À." Tạ Lê Thần thoáng chốc hiểu ra, lấy ra máy kiểm tra đo lường lại, bắt đầu kiểm tra khắp phòng, chủ yếu tìm kiếm các loại tín hiệu điện từ nhiễu loạn bất ổn định, cũng chính là các loại máy biến điện năng thành âm thanh, máy nghe trộm gì đó.

Tạ Lê Thần và Vinh Kính đều là người trưởng thành, Vinh Kính còn được huấn luyện chuyên nghiệp, Tạ Lê Thần cũng không phải hạng người hời hợt. Như vậy, chuyện ma quái các loại một vừa hai phải còn giông giống, một khi làm quá mức, trái lại còn gây nghi ngờ.

Từ bóng người không minh bạch vừa nãy lộ diện, rồi đến TV và nguồn điện công tắc... Tạ Lê Thần và Vinh Kính cũng không phải Tiểu Laury sợ ma, tự nhiên hội sản sinh nghi ngờ. Từ dấu hiệu cho thấy, tuyệt đối là có người đang giả thần giả quỷ hù dọa, về phần mục đích có liên quan đến mấy vụ án mạng trước đây không, còn cần kiểm chứng. (Tiểu Laury là một cô bé nổi tiếng ở TQ, thông tin liên quan phiền tự thỉnh giáo Google ca ca)"Kính Kính, ở nhà bếp có củ cải!" Tạ Lê Thần hô một tiếng.

Vinh Kính đi tới, dùng khẩu hình miệng hỏi —— vì sao là củ cải?!

Tạ Lê Thần nhìn trời, ngoắc anh, ý bảo anh leo lên trên ghế. Vinh Kính không thể làm gì khác hơn là giẫm lên cái ghế Tạ Lê Thần đưa tới, giơ tay lục lọi một vòng trong ngăn tủ, phát hiện có một chỗ, được bao lại. Hai người liếc mắt nhìn nhau, Vinh Kính đi lấy một con dao rọc giấy đến... Cắt mở một lớp sơn, từ bên trong rút ra một hộp nhựa màu đen nhỏ.

Vinh Kính nhìn kỹ nhìn, nhíu mày, đó là một microphone không dây. Vỗ vỗ Tạ Lê Thần, Vinh Kính làm ra một tư thế cổ vũ cún con mau tiếp tục tìm xương, sai y tiếp tục tìm.

Chờ Vinh Kính dỡ nguyên cái TV ra , Tạ Lê Thần đã tìm được một tá thiết bị nghe trộm và N microphone không dây. Ngồi dưới đất cảm khái, đúng thật là biết giấu a.

Bỏ hết mọi thứ vào bình phong kín, Tạ Lê Thần ngồi xuống hỏi Vinh Kính, "Hình như thiết bị gián điệp, chỉ dùng để giám sát?"

"Ừm, hẳn là đúng vậy." Vinh Kính khẽ nhíu mày, quả nhiên bên trong TV có một thiết bị khống chế.

"Không phải là công ty lắp đặt thiết bị động tay chân đó chứ?" Tạ Lê Thần hiếu kỳ, "Không lý gì sửa sang rồi, mà thứ này vẫn còn."

"Thật ra tôi nghĩ không không thể là công ty lắp đặt thiết bị." Vinh Kính lắc đầu, không đồng ý, "Hẳn là là có người sau khi lắp đặt thiết bị xong, động tay chân."

"Vì sao? Trong phòng này có trong kho báu à?" Tạ Lê Thần có chút nghĩ không ra, "Làm gì vậy cần hao tâm tổn phí lắp đặt nhiều máy móc như vậy?"

"Có lý." Vinh Kính hai tay chống cằm, ngồi xếp bằng ở trên giường suy nghĩ, "Hơn nữa vào ở đây, hết lần này tới lần khác đều là mấy kẻ gián điệp thương nghiệp!"

"Oáp..." Tạ Lê Thần ngáp một cái, "Mặc kệ nó, ngày mai nghỉ ngơi, ngủ dậy rồi chậm rãi điều tra." Nói xong, ngã quỵ.

Vinh Kính còn đang suy nghĩ, tựu cảm giác bị Tạ Lê Thần kéo ống tay áo.

Đảo mắt nhìn y, Tạ Lê Thần cười tủm tỉm vẫy tay, "Đến đây, Kính Kính, cho tôi ôm ngủ..."

"Anh ôm hồn ma mà ngủ, nữ quỷ thích dương khí nặng đó!" Vinh Kính mắng xong, dùng gối đánh, để Tạ Lê Thần "tự sinh tự diệt", còn mình đắp chăn ngả đầu ngủ.

Ngủ thì ngủ, nhưng trong đầu Vinh Kính vẫn tua đi tua lại thông tin mới biết —— chỗ này là nhà ma... Có thể không liên quan gì đến bản thân căn phòng ở hay không? Ở đây dù sao cũng chỉ là cao tầng dạng nhỏ không phải biệt thự, dưới đất không có thể chôn đồ, bên trong tường cũng không có khả năng giấu cái gì quá lớn! Lý do duy nhất —— có lẽ là vị phú bà chết đầu tiên kia, hoặc là người chết ngay sau đó ở chỗ này.

Nghĩ nghĩ, Vinh Kính mơ mơ màng màng ngủ, trong lúc ngủ mơ nghe thấy tiếng ngáy của Tạ Lê Thần, không hiểu sao lại an tâm, nặng nề ngủ.

...

Ngày thứ hai, Vinh Kính tỉnh lại giữa một loạt tiếng "đinh đinh đang đang" ồn ào. Nhìn sắc trời bên ngoài ... Hẳn là không còn sớm nữa. Không ngờ mình lại ngủ sâu như vậy, Vinh Kính xoa xoa đầu, thấy trước mắt có vài bóng người lượn qua lượn lại.Trong óc lập tức phản ứng, trong phòng hẳn là chỉ có Tạ Lê Thần mới đúng, vì sao lại nhảy ra thêm mấy người thế này? Nhảy dựng lên, chợt nghe được giọng nói quen thuộc, "Tỉnh rồi hả, Kính Kính?"

Vinh Kính mở to hai mắt triệt để tỉnh táo lại, tỉ mỉ nhìn nhìn, ra là Tạ Tảo Thần còn cả Tào Văn Đức đến giúp dọn dẹp.

Tạ Lê Thần đang ngồi xếp bằng trên sô pha, nhìn máy tính, Tào Văn Đức ở trong nhà bếp rửa đồ ăn làm cơm, Tạ Tảo Thần chỉnh lý trang phục.

"Hai người đến đây lúc nào?" Vinh Kính cảm thấy có lẽ mình điên rồi, tự nhiên lại ngủ sâu như vậy, có người đến cũng không biết.

"Tôi thắp hương an thần." Tạ Lê Thần thấy anh đeo vẻ mặt thất bại , sợ anh luẩn quẩn trong lòng, giơ tay chỉ chỉ mấy cái huân hương trên tủ đầu giường mang về từ Ấn Độ, "Trước đây một người bạn đưa tới, siêu cấp tốt cho an thần."

"À." Vinh Kính thở phào nhẹ nhõm, thảo nào ngủ thoải mái như vậy, tinh thần hưng phấn đứng lên, chạy đi rửa mặt đánh răng. Xoa tóc chạy đến, Vinh Kính nhìn chằm chằm máy tính trong lòng Tạ Lê Thần một chút, "Sao quen mắt thế nhỉ... máy tính của anh ấy."

Tạ Lê Thần nhìn anh, nhếch miệng, "Thì vốn là máy tính của cậu a!"

Vinh Kính biến sắc, phi thân lên sô pha cướp về, "Ai cho anh đụng đến máy tính của tôi!"

"Hê hê, ảnh chụp cậu từ một tuổi đến hai mươi tuổi tôi đều sao chép lại cả rồi , còn có tấm chụp chính diện đang ôm con thỏ nhỏ kia, tôi sẽ in ra để trong ví."

"Không được! Trả lại cho tôi!" Vinh Kính thấy Tạ Lê Thần tay mắt lanh lẹ rút USB bỏ chạy, nhanh chóng đuổi theo.

Hai người từ sô pha phóng lên thảm lại vọt tới giường, làm tung tóe hết chỗ quần áo Tạ Tảo Thần vừa gấp xong, Tảo Thần tức giận đến giơ chân, cầm gối ôm đuổi theo hai người.

Cuối cùng Tạ Lê Thần bị đánh, thế nhưng thành công giữ được USB.

Vinh Kính khí không thuận, vừa gặm thanh năng lượng vừa cầm máy tính kiểm tra tài liệu Kolo gửi , là về mấy người chết và chủ nhân phòng ở trước đây.

"Ăn một miếng này." Tạ Lê Thần đang cầm đĩa mỳ Ý Tào Văn Đức làm đến nịnh nọt, quấn một nĩa mỳ nhét vào trong miệng Vinh Kính đang nghiêm túc xem tài liệu.

"Vị được không?" Tạ Lê Thần hỏi.

"Ừm." Vinh Kính nhai nhai, tiếp tục tra tài liệu, "Hơi nhạt."

"Thêm muối." Tạ Lê Thần đưa đĩa cho Tào Văn Đức.

Tào Văn Đức tức giận đến lệch mũi, kéo Tảo Thần đang cầm đĩa chuẩn bị ăn qua, "Đi, Tảo Thần, chúng ta đi ăn, đừng để ý hai tên trạch nam này nữa."

Nói xong, đưa người đi.

"Hừ." Tạ Lê Thần bò lên sô pha ngồi xuống, ăn một miếng rồi đút cho Vinh Kính một miếng, hỏi, "Tra được đầu mối gì không?"

"Ừm, có một chút." Vinh Kính nói cho Tạ Lê Thần, "Có một chỗ rất kỳ quái, vị phu nhân kia bị phán định tử vong rồi được đưa thẳng đến nhà tang lễ... Nghe nói là căn cứ theo di chúc trước khi chết, vì vậy chưa ai thấy thi thể của bà ta.""A?" Tạ Lê Thần nghe xong cũng nhịn không được nhíu mày, "Nói như vậy, di chúc của bà ta hình như rất kỳ quặc a!"

"Ừ!" Vinh Kính gật đầu, "Trong di chúc của bà ta không viết sẽ quyên toàn bộ tài sản cho từ thiện, không cho đôi gian phu dâm phụ kia, mà lại nói phải hoả táng di thể mình sao? Cái này rất khác thường a."

"Kính Kính." Tạ Lê Thần giơ tay chọc má Vinh Kính, "Cậu nói câu 'Gian phu dâm phụ' kia dễ thương quá."

Vinh Kính lườm y một cái, tiếp tục nói, "Còn nữa, mấy khách trọ đào mỏ kia lúc vào ở, thời gian cách biệt gần như bằng 0, là kiểu đêm nay người này chết, ngày mai người kia đã chuyển vào..."

"Kính Kính."

Tạ Lê Thần đột nhiên vỗ vỗ vai Vinh Kính.

"Đừng có làm loạn nữa." Vinh Kính vung vai.

"Không phải, cậu có nghe được âm thanh kỳ quái gì hay không?" Tạ Lê Thần nói Vinh Kính nghe.

"Tôi bốn phía đều đã lắp máy cảm ứng rồi." Vinh Kính cũng không lo lắng, "Có người tới, sẽ cảnh báo..."

Đang nói, bỗng nhiên, nghe được có âm di di gì đó, giống như là điện thoại di động đặt trước máy tính sinh ra nhiễu điện từ.

Vinh Kính và Tạ Lê Thần liếc mắt nhìn nhau, điện thoại di động của mình chưa từng cầm trên tay, mà là trên bàn trà cách đó không xa, theo lý không có nhiễu mới đúng.

Hai người cùng nghĩ đến ngày hôm qua có một chỗ chưa tìm.

Tạ Lê Thần đưa dao rọc giấy cho Vinh Kính, Vinh Kính nhận dao cắt lớp vải trên lưng sô pha r, quả nhiên, trong lò xo nội bộ của sô pha tìm được một cái loa vô tuyến màu đen, âm thanh là từ chỗ này vọng lại.

"Hửm?" Vinh Kính nhìn chằm chằm một hồi, "Ừm... tìm Sara phân tích một chút."

"Ai, chờ đã." Tạ Lê Thần chọc chọc anh, "Cái này là dẫn âm Bluetooth phải không?"

Vinh Kính nhún nhún vai, "Vậy thì thế nào?"

"Sao? Còn có thứ mà tinh anh như cậu không biết a." Tạ Lê Thần hăng hái, "Tôi trước đây trong một bộ phim điện ảnh từng diễn một vai đặc công, có một đoạn là, nếu như là dẫn âm Bluetooth, có thể nghe qua điện thoại di động và máy tính tìm được địa điểm gửi tín hiệu đó!"

Vinh Kính giật mình, "Thật sao?"

Tạ Lê Thần chà xát tay, lấy máy tính qua, "Xem tôi đây! Bộc lộ tài năng cho cậu coi này."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play