Nam tử Ma Tông kia lúc đầu không sợ trời không sợ đất, lúc này lại dâng lên vài phần sợ hãi trong lòng, hắn hoảng sợ mở to hai mắt, yết hầu phát ra âm thanh ùng ục ùng ục, cũng vì Cung Trường Nguyệt đạp lên mặt hắn mà một câu cũng không nói được.

Cung Trường Nguyệt khẽ hạ mắt, ánh mắt lạnh như băng giống như dao găm cắt qua mặt nam tử Ma Tông.

“Ngươi! Buông hắn ra!” Một tông sư Ma Tông che mặt khác nhíu mày quát, nghe giọng nói thì hắn lớn tuổi hơn người ở dưới chân Cung Trường Nguyệt một chút, lúc này bởi vì kiêng sợ Cung Trường Nguyệt, ngoài miệng thì mạnh mẽ, nhưng cũng không dám tiến lên bước nào.

“Buông ra?” Cung Trường Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, giọng điệu thản nhiên lặp lại, nhưng động tác dưới chân thì ngược lại, so với khi nãy còn thêm vài phần sức, trực tiếp đạp lệch cằm nam tử Ma Tông kia.

Tên tông sư Ma Tông che mặt nhìn thấy hành động của Cung Trường Nguyệt, không khỏi tức giận, “Ngươi!”

Đáng tiếc, phẫn nộ của hắn căn bản không là gì trong mắt Cung Trường Nguyệt.

Nhược Tư đi theo Cung Trường Nguyệt vào trong hội trường, nhìn thấy một màn này, dĩ nhiên hiểu tâm tư Cung Trường Nguyệt, phi thân từ trên đài cao xuống, nhẹ nhàng dừng lại bên cạnh Cung Trường Nguyệt, từ trong ngực lấy ra một bình xương nhỏ màu trắng, thoạt nhìn rất phổ biến, ở trên chẳng hề có chút hoa văn nào. Nhưng mà, những người biết Nhược Tự đều rõ, mấy thứ bình thường nhất trên người Nhược Tư, chính là thứ đáng sợ nhất mà nàng có!

Lúc này, chỉ thấy Nhược Tư mở nắp bình, sau đó đổ một viên thuốc nho nhỏ màu nâu ra, thuốc này vô sắc vô vị (CaS: ở trên nói nó màu nâu cơ mà @@), thật sự rất bình thường.

Nhược Tư khẽ vươn ngón tay, nhẹ nhàng vân vê viên thuốc, viên thuốc vốn bình thường không có gì đặc biệt, ở dưới sự giúp đỡ của mấy ngón tay trắng nõn, lại có vài phần quỷ dị, khiến da đầu mọi người không khỏi run lên.

Bên miệng Nhược Tư lộ chút tươi cười quỷ quái như có như không, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, đem thuốc nhét vào trong miệng nam tử Ma Tông, viên thuốc vừa vào miệng lập tức tan ra, sau đó hóa thành một cỗ nhiệt lưu, trôi vào dạ dày nam tử.

Nam tử kia tuy mặt bị Cung Trường Nguyệt đạp lệch, nhưng tròng mắt vẫn có thể chuyển động. Khi hắn nhìn thấy nữ tử xinh đẹp yêu dị kia vân vê viên thuốc, rồi chậm rãi ngồi xuống trước mặt hắn, phản ứng đầu tiên cũng phải bị dụ hoặc vì nữ tư này xinh đẹp, ngược lại, sắc đẹp ở trong mắt hắn không quá hấp dẫn. Nếu hắn là một nam nhân dễ bị sắc đẹp me hoặc, hắn cũng không thể từng bước đi đến vị trí hôm nay.

Cho nên, phản ứng đầu tiên chính là giãy dụa – hắn biết, viên thuốc trong tay nữ tử kia, tuyệt đối không phải là đồ tốt.

Nhưng mà, làm sao Cung Trường Nguyệt cho hắn cơ hội tránh thoát chứ? Nét mặt nàng bình thản không gợn sóng, khí lực dưới chân lại không giảm chút nào, dễ dàng cố định nam tử kia, khiến hắn không thể động đậy.

Nam tử rất nhanh từ bỏ giãy dụa, lúc Nhược Tư để viên thuốc nào miệng hắn, hắn ngậm chặt miệng, sau đó chết cũng không mở ra. Đáng tiếc, Cung Trường Nguyệt chỉ dùng thêm một chút lực chân, trực tiếp đạp lệch cằm hắn, miệng hắn bây giờ không thể động đậy nữa, trơ mắt nhìn Nhược Tư đem viên thuốc kia bỏ vào, bản thân chỉ có thể phát ra âm thanh “ngô ngô ngô”.

Viên thuốc kia vừa vào trong miệng liền lập tức hoàn tan, hóa thành một cỗ nhiệt lưu, lúc đầu còn tốt, nhưng sau đó nam tử hoảng sợ phát hiện, cỗ nhiệt lưu kia càng ngày càng nóng, những nơi nó chảy qua giống như bị lửa thiêu, vừa cay vừa đau!

Cung Trường Nguyệt cúi đầu nhìn vẻ mặt thống khổ của nam tử, có chút chán ghét nhìn nước bọt ứa ra từ miệng hắn, sau đó thu chân lại.

Nam tử lúc này không hề nhận ra bàn chân trên mặt mình đã di chuyển, toàn bộ suy nghĩ của hắn đều đang cảm nhận lửa cay kia, hơn nữa bả vai bị Thương Lộ xuyên qua, lại bắt đầu đau đớn, khuôn mặt trở nên trắng bệch, giống như con cá sắp bị chét khát, nôn nóng há miệng, hít thở không khí, từ trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ kiềm nén thống khổ.

Cung Trường Nguyệt ngay cả lông mi cũng không động, lẳng lặng buông mắt nhìn hắn, trong mắt không hề có một tia thương hại.

Nàng tu luyện đế vương thuật, mà cơ bản nhất của đế vương thuật, chính là lãnh khốc, quyết không thể có một chút lòng thương hại đồng tình!

Vì thế, nàng lui lại từng bước, Thương Lộ trong tay lại vung lên –

“Ngô –“ nam tử Ma Tông kia thảm thiết kêu ngô ngô vài tiếng, mắt trợn trắng trực tiếp bất tỉnh.

“Đại ca!” một nam tử Ma Tông che mặt đứng cách đó không xa, nhìn thấy đại ca mình đi theo nhiều năm như vậy lại gặp phải cảnh này, làm sao còn nghĩ tới kiêng sợ gì Cung Trường Nguyệt được, vung binh khí vọt đến, ánh mắt cừu hận giống như muốn bầm thây vạn đoạn Cung Trường Nguyệt!

Cung Trường Nguyệt nhẹ nhàng vung Thương Lộ, chặn nam tử kia lại, trường thương trong tay vẽ một đường, trực tiếp xé ra một lỗ thủng thật to ở sau lưng nam tử kia, tuy nói không có thương tổn xương cốt, nhưng da tróc thịt bong, máu tươi chảy ra như suối.

Sau khi đánh lui người nọ, Thương Lộ trong tay Cung Trường Nguyệt mạnh mẽ hạ xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề.

Mọi người nhất thời kinh ngạc, nhìn Cung Trường Nguyệt vẻ mặt không hề thay đổi đứng ở đó, chỉ cảm thấy trong lòng rung động không thôi, nam tử kia một thân huyền sắc xiêm y, tay cầm hắc sắc trường thương lóe lên ánh sáng rực rỡ, khí thế mười phần, đối mặt với máu tanh và tính mạng cũng không hề có vẻ dao động, giống như Sát thần Ma thần ở trên thiên cung, khiến người ta chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng đã run da đầu!

Đám người Ma Tông kia, trong khoảng thời gian ngắn bị sát khí của Cung Trường Nguyệt khiến cho kinh sợ, không dám tiến lên bước vào.

Ở một nơi dưới đài, một hắc sắc nam tử (tóc đen, mắt đen, đồ đen ~~ toàn thân anh đen) hứng thú nhìn giằng co trên đài, trong đôi mắt băng hàn hiện lên chút tinh quang.

Ngọc công tử…

Tên này nhanh chóng lướt qua trong đầu hắn. Ánh mắt nam tử thoáng chuyển, cuối cùng dừng trên người nhóm Ma Tông, trong mắt lại thêm vài phần rét lạnh, môi bạc không chút lưu tình, nhẹ nhàng phun ra hai chữ –

“Phế vật.”

Nói đến, đám người Ma Tông tiến vào Thần Nam phái này cũng đã trải qua chọn lựa cẩn thận, không chỉ có võ công hạng nhất, hơn nữa còn có kinh nghiệm phong phú, Ma Tông dĩ nhiên tin nhóm bọn họ có thể xử lý tốt chuyện này.

Bất quá, đáng tiếc, người mà bọn họ gặp lại là Ngọc công tử, lại là Cung Trường Nguyệt.

Cho nên, nhiệm vụ của bọn họ nhất định thất bại.

Ở nơi có Cung Trường Nguyệt, tất cả quy tắc đều trở nên tầm thường, tất cả đều phải nhường bước.

Nam tử Ma Tông bị Cung Trường Nguyệt giẫm nát dưới chân, sau lại bị độc câm, rồi còn bị Thương Lộ đánh gãy gân tay gân chân, một thân võ công và nội lực xem như bị phế.

Cho dù lát nữa hắn có tỉnh, thì sau khi trở về tông, kết quả cũng chỉ có bị phạt, đến lúc đó mất đi không phải chỉ là gân tay gân chân, mà chính là mạng của hắn.

Ma Tông làm việc, có lẽ là tàn nhẫn, mà tàn nhẫn này không phải chỉ đối với người khác, mà còn đối với chính mình.

Toàn bộ người Ma Tông, đều bị dạy trở thành con cờ của Ma Tông, vứt bỏ tất cả, làm trâu làm ngựa cho Ma Tông.

Trước kia, nam tử này ở giữa những quân cờ có lẽ là một người xuất sắc, nhưng bây giờ, võ công hắn đã bị phế, cũng giống như một quân cờ hỏng, dĩ nhiên sẽ bị vứt bỏ.

Cung Trường Nguyệt lười quan tâm kết quả của nam tử này là gì, vừa rồi hắn nói năng lỗ mãng, đã bị mình giáo huấn, Cung Trường Nguyệt cũng lười ở lại chỗ này, chuẩn bị cầm Trầm Mặc thạch rồi xuất phát đi Cận quốc tìm Xích Viêm thần mộc, cũng không nguyện ý chậm trễ thêm nữa.

Thấy bóng dáng Cung Trường Nguyệt xoay người rời đi, đám người Ma Tông mới khó khăn hồi phục tinh thần, lúc này mới muốn phải báo thù cho lão đại nhà mình, hô quát với bóng dáng Cung Trường Nguyệt đang phóng đi.

Người đầu tiên phản ứng, chính là Nhược Tư cách đám người Ma Tông không xa, nàng rút kiếm, ngăn chặn những người này, nhưng cũng chỉ khó khăn đỡ được vài người, còn lại đều nhằm về phía Cung Trường Nguyệt.

Đợi cho thanh kiếm đầu tiên hướng về phía đầu vai Cung Trường Nguyệt, Thương Lộ mới vung lên, vẻ mặt nàng không chút để ý, đánh với mấy người kia vài chiêu, mấy người kia bị đánh đến thở hồng hộc, mồ hôi chảy ròng, nàng lại có vẻ thành thạo, không hề có chút mệt mỏi, giống như đang đùa chưi vậy.

Mấy người kia tức giận, xuống tay càng điên cuồng, Cung Trường Nguyệt vẫn như cũ, chẳng hề lộ vẻ nghiêm túc, chẳng khác gì lúc trước.

Lúc này, ở giữa bọn người kia, đột nhiên từ trong ngực lấy ra phi tiêu, xòe ra ném về phía Cung Trường Nguyệt!

Cung Trường Nguyệt mắt cũng không thèm nâng ,tùy ý cản vài cái, phi tiêu liền đinh đinh đang đang rơi trên mặt đó.

Nhưng mà, xảy ra biến cố!

Một cái phi tiêu tuy rằng bị Cung Trường Nguyệt đánh rơi, nhưng bởi vì phương hướng và góc độ, xẹt qua điếu trụy bên hông Cung Trường Nguyệt, mạnh mẽ đánh rớt điếu trụy!

Mà điếu trụy kia, chính là thứ chứa Tụ Phách châu!

Sắc mặt Cung Trường Nguyệt trầm xuống.

Động tác mấy người kia bị kiềm hãm, còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy bóng dáng Cung Trường Nguyệt ở trước mặt mình đã biến mất.

Bất quá chỉ trong thời gian vài đợt hít thở, Cung Trường Nguyệt lại xuất hiện trước mặt mọi người, nàng đứng nghiên người, hơi cúi cằm, có một loại lãnh khốc không tả nên lời, sườn mặt giống như được ngâm trong băng thủy, tản ra hàn khí nhàn nhạt. Mà trong tay nàng cầm một trường thương đứng ngược đầu, mà đầu thương màu bạc kia có vết máu đỏ sẫm, từng chút từng chút nhỏ giọt.

Mấy người vây quanh Cung Trường Nguyệt mở to hai mắt, ở giữa cổ lập tức xuất hiện một vết máu nho nhỏ, thoạt nhìn không chảy quá nhiều máu, nhưng lại là vết thương trí mạng.

Tất cả ầm ầm ngã xuống, chết không nhắm mắt.

Nhược Tư ở bên kia biết mình cũng không thể dây dưa lâu nữa, vì thế thu kiếm lại, đôi tay trắng nõn có đeo lục lạc nhẹ nhàng lay động, bột phấn nho nhỏ giống như có ý thức, bay về phía bọn người kia.

Đám người kia phản ứng lại, muốn né tránh, nhưng có chỗ nào để bọn hắn trốn đây?

Độc dược, kiến huyết phong hầu.

Đám người Ma Tông khi nãy còn kiêu ngạo không thôi, chấn kinh toàn bộ thiên hạ võ hội, lúc này đầu thân đã hai nơi.

“Chủ tử!” Nhược Tư thấy Cung Trường Nguyệt nổi giận, trong lòng hoảng hốt, vội vàng phi thân qua, quì một gối ở trước mặt Cung Trường Nguyệt, nhớ tới vẻ mặt sát khí băng hàn của chủ tử, có chút bất an đứng lên.

Cung Trường Nguyệt nhìn mặt đất bị máu của bọn người kia nhuộm đỏ, tức giận trong lòng cũng giảm đi một ít, phất tay áo rời đi, bước lên đài cao, nhìn người Thần Nam phái, thấp giọng quát, “Trầm Mặc thạch!”

Trưởng lão đang cầm hộp gấm chứa Trầm Mặc thạch run lên, vội vàng hoảng hốt bước tới, đưa hộp gấm trong tay đến trước mặt Cung Trường Nguyệt.

Nhược Tư khi nãy chạy theo Cung Trường Nguyệt bước từng bước đến, nhận hộp gấm, sau đó cúi mắt khép mi đứng ở một bên.

Trưởng lão kia sau khi đưa hộp gấm ra với phản ứng lại, trong lòng có chút sợ sệt quay đầu nhìn đại trưởng lão, chỉ thấy mặt đại trưởng lão đen tới mức có thể so với đáy nồi, trong mắt đầy vẻ khó chịu. Trưởng lão này cũng biết điệu bộ của mình đã làm mất phong thái Thần Nam phái, ngượng ngùng rụt đầu, không dám nhìn đại trưởng lão nữa.

Cung Trường Nguyệt nghiêng người, vươn tay mở hộp gấm kia ra, nhìn tảng đá màu đen lẳng lặng nằm bên trong, tròn nhưng không mịn, giống như một tảng đá có thể tùy tiện nhặt ở bên bờ sông, quá bình thường.

Cung Trường Nguyệt rất bình tĩnh, cũng không nói ra nghi ngờ về Trầm Mặc thạch.

Nàng vươn ngón tay, nhẹ nhàng mơn trớn lên tảng đá, đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp. Nhưng mà, ở chỗ mà đầu ngón tay Cung Trường Nguyệt chạm vào, tảng đá giống như có ý thức, nhẹ nhàng gợi lên gợn sóng nhàn nhạt.

Biến hóa này vô cùng nhỏ, nếu không phải ánh mắt Cung Trường Nguyệt vẫn dừng ở trên nó, dĩ nhiên sẽ không nhìn thấy. Mà những người khác bởi vì góc độ và ngón tay của Cung Trường Nguyệt cản lại, cũng không nhìn thấy một màn như thế.

Đây là Trầm Mặc thạch phản ứng với linh khí trong Lung Ngọc.

Cảm nhận được dây chuyền Lung Ngọc ở cổ hơi chấn động, trong mắt Cung Trường Nguyệt rốt cục hiện lên vẻ vừa lòng, lẳng lặng thu tay lại.

Nhược Tư vẫn chú ý vẻ mặt chủ tử, dĩ nhiên nắm bắt được thần sắc trong đáy mắt Cung Trường Nguyệt, nàng thăm dò phản ứng của chủ tử, trong lòng hiểu rõ, liền đóng hộp gấm kia lại, cầm nó lui về sau vài bước, lùi về phía sau Cung Trường Nguyệt.

Cung Trường Nguyệt nâng mắt, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua các trưởng lão Thần Nam phái đứng trước mặt mình, sau đó không nói gì, xoay người rời đi. Nhược Tư nhanh chóng đi theo,

Trở lại trong tiểu viện, Cung Trường Nguyệt vội tiến vào phòng, nói với mất tỳ nữ, “Các ngươi không cần vào.”

Mấy tỳ nữ tuy rằng cảm thấy gần đây Cung Trường Nguyệt có chút kỳ quái, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, liền cúi người lui ra, đóng cửa lại cho Cung Trường Nguyệt, đem ánh mặt trời cản lại ở ngoài phòng.

Ngày thường Thanh Sở ở trước mặt người khác vì tinh quái, nhưng lúc ở cùng mấy tỷ muội trước mặt, nàng lập tức trở nên đơn giản hơn nhiều, cũng thật sự thẳng thắn, nóng đầu lên liền đem nghi ngờ trong lòng nói ra, rung đùi đắc ý, “Gần đây chủ tử có chút kỳ quái, ta…”

“Thanh Sở!” Lưu Thấm tính tình luôn trầm tĩnh ổn trọng nhịn không được quát, giữa hai hàng lông mày toàn vẻ sắc bén.

Thanh Sở lập tức ngây ngẩn cả người, mấy người xung quanh cũng ngẩn ra.

Các nàng làm tỷ muội nhiều năm như vậy, chưa từng thấy Lưu Thấm nổi giận, lúc này Lưu Thấm phát hỏa, khiến các nàng nhất thời ngây ngẩn, chỉ cảm thấy bộ dạng phát hỏa của Lưu Thấm có vài phần không giận mà nghiêm tương tự chủ tử.

“Lưu Thấm tỷ tỷ…” Thanh Sở thì thào gọi, vẻ mặt có chút mù mịt.

Lưu Thấm nhìn thấy vẻ mặt Thanh Sở, trong lòng có chút không đành lòng, nhưng nghĩ đến lời Thanh Sở vừa nói, lửa giận mới áp chế lại bốc lên. Nàng cau mày, ánh mắt như đao nhọn.

Trước khi Lưu Thấm lên tiếng, cũng nhìn cửa phòng một cái, sau đó kéo Thanh Sở đến một góc khuất, hạ giọng, vẻ sắc bén vẫn không giảm, “Thanh Sở! Trước kia ta đã nói người không hiểu chuyện, bây giờ ngươi lại có thể ở sau lưng chủ tử nói những lời này? Chủ tử là người chúng ta có thể lấy ra thảo luận sao?”

Thanh Sở biết vừa rồi mình thật sự đã nói lời không nên, bị Lưu Thấm nhắc như vậy, trong lòng có chút hổ thẹn, cúi đầu, tay nhỏ trắng thuần túm lấy làn váy xanh biếc vò đến vò đi, trong mắt rất nhanh liền nổi lên một tầng hơi nước.

Tề Nhã và Nhược Tư nghe Lưu Thấm nói xong, trong lòng cũng đồng ý, hơi trách cứ nhìn về phía Thanh Sở.

Bất quá ba người nhìn thấy bộ dạng khổ sở của Thanh Sở, tâm liền mềm đi.

Tề Nhã đi lên trước, đưa tay vỗ lưng Lưu Thấm, ôn nhu nói, “Lưu Thấm tỷ tỷ nói những lời này cũng vì tốt cho người, nếu chủ tử đã là chủ tử của chúng ta, chúng ta nên xem nàng là thần mà kính nể, không thể vô lễ trong lời nói, sự kính sợ và cung kính hẳn nên để trong lòng.”

“Ta… Ta biết…” Thanh Sở lúng túng đáp, miệng méo méo, thiếu chút nữa là khóc luôn rồi.

Nhược Tư thở dài, sờ tóc Thanh Sở – đối với các nàng mà nói, Thanh Sở giống như một tiểu muội muội, sự đơn thuần và nhiệt tình của nàng ấy, các nàng cũng rất yêu mến, nhưng hiện tại…

“Thanh Sở, bây giờ ngươi cũng nên trưởng thành, cần phải cố gắng học tập trở thành trợ lực lớn nhất cho chủ tử.” Nhược Tư nói.

Thanh Sở lẳng lặng ngẩng đầu, chớp chớp hai mắt mơ hồ nhìn Nhược Tư.

Lúc này, Cung Trường Nguyệt ở trong phòng cũng không để ý thị nữ của mình đang nói gì bên ngoài, sau khi nàng vào phòng, liền tiến vào trong cùng, sau đó ngồi xuống nhuyễn tháp, tháp điếu trụy bên hông ra, đem Tụ Phách châu để trước mặt mình, cau mày thử gọi một tiếng, “Thanh Thần?”

“A? Chuyện gì chuyện gì?” Trong Tụ Phách châu truyền đến giọng nói mười phần trung khí của Mộ Thanh Thần.

“Đệ… không có việc gì chứ?” Cung Trường Nguyệt thật sự có chút lo lắng rằng binh khí người kia sẽ làm bị thương Thanh Thần, Thần Diệu trước đây từng nói với nàng, hồn thể của Thanh Thần vô cùng yếu ớt, sẽ chịu không nổi sát khí của binh khí.

Vừa rồi kiếm của người kia xẹt qua Tụ Phách châu, Cung Trường Nguyệt cũng vì lo lắng Mộ Thanh Thần sẽ bị thương, lập tức phẫn nộ, trực tiếp giết sạch đám người kia.

Hiện tại trở lại phòng, việc đầu tiên Cung Trường Nguyệt làm chính là hỏi thăm Mộ Thanh Thần.

“Không có việc gì a! Đệ có thể có chuyện gì chứ!” Thanh Thần vẫn ở trong Tụ Phách châu trả lời, không hiện thân.

Cung Trường Nguyệt nhíu mi, trong lòng có chút nghi hoặc – Thanh Thần vốn là người không thể ngồi yên, một giây cũng không muốn dừng lại, sao giờ chỉ ở trong Tụ Phách châu trả lời mà không hiện thân trước mặt nàng? Hay là, kiếm của người nọ thật sự đã mang đến tổn thương cho Mộ Thanh Thần, Mộ Thanh Thần không muốn đi ra là vì cố ý che dấu thương thế của mình?

Nghĩ như vậy, sắc mặt Cung Trường Nguyệt lập tức trầm xuống – nếu thật là thế, nàng nhất định giết sạch cái thứ gọi là Ma Tông!

“Thanh Thần, đi ra.” Cung Trường Nguyệt tức giận trong lòng, cho nên giọng điệu không tốt lắm.

“A… A? Đi ra?” Trong hạt châu truyền đến giọng nói lắp bắp của Mộ Thanh Thần, “Tỷ… Tỷ không phải nói là không cho đệ đi ra sao? Đệ… đệ ở trong này cũng tốt lắm…” Hắn càng nói, sức lực lại càng không đủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play