Nếu dựa theo tính cách Cung Trường Nguyệt trong quá khứ, nhất định nàng sẽ không nói ra đề nghị như vậy – Quyết định và chuyện nàng muốn làm, khi nào thì cho phép người khác xen miệng vào ? Mà nàng đã khi nào để ý cái nhìn của người khác ?
Theo như ý trong lời nàng nói, suy nghĩ của người khác chẳng qua chỉ là truyện hài thôi, đối với nàng nó căn bản chẳng là gì !
Vậy vì sao nàng lại nói sẽ đối chiến với một vị tông sư ở đây ?
Nguyên nhân này, xét đến cùng, vẫn là vì Lâu Thập Tam.
Cung Trường Nguyệt không thể nghi ngờ chính là cường giả, thực lực của nàng có lẽ cũng không phải mạnh nhất ở thế gian này, nhưng nàng có linh hồn cường đại, dù là ai cũng không thể sánh bằng ! Ai có thể so với nàng, lấy tư thái cường giả đối đãi với tất cả mọi thứ trên đời ? Cho dù là người có thực lực mạnh nhất thiên hạ này, trong lòng cũng không có khí phách bình tĩnh ung dung như Cung Trường Nguyệt, hắn luôn luôn có một phần kính sợ.
Nhưng Cung Trường Nguyệt thì khác, nàng bẩm sinh đã như thế, hơn nữa kiếp trước còn được bồi dưỡng, ánh mắt của nàng mới thật sự là cao cao tại thượng nhìn xuống tất cả !
Cũng vì tâm tính này cho nên Cung Trường Nguyệt ít khi có tâm tranh đoạt với người khác. Đó không phải vì tính tình nàng bình thản, xem mọi thứ không quan trọng, mà do nàng cho rằng những người đó không đủ tư cách ! Nàng muốn thứ gì thì nó chính là của nàng, làm gì có chuyện tranh với không tranh ?
Có lẽ rất nhiều người cho rằng loại suy nghĩ này thật là vô cùng bá đạo, nhưng – đây là Cung Trường Nguyệt, một đế vương hoàn toàn xứng đáng, đã đi qua sẽ không quay đầu lại.
Vừa rồi nàng chiến đấu với Lâu Thập Tam, có thể cảm giác được thực lực Lâu Thập Tam thua xa mình, dựa theo đạo lý của Cung Trường Nguyệt, người mà có thực lực thua xa nàng thì không có gì đáng để coi trọng, vô tình chơi đùa thì có thể, nhưng nếu thật sự cho rằng là đối thủ của mình thì có chút buồn cười.
Nhưng mà, trận chiến vừa rồi, ở trên người Lâu Thập Tam có một thứ đã khiến rung động rất lớn, đây cũng là nguyên nhân để nàng ngoại lệ lấy ra Bạo Vũ Lê Hoa.
Đó là khát vọng ! Là chiến ý !
Ngay lúc đó Cung Trường Nguyệt giật mình, đột nhiên cũng muốn giống như Lâu Thập Tam, tìm một người nào đó cùng mình đấu một trận thật sảng khoái ! Chỉ vì niềm vui !
Cho nên, Cung Trường Nguyệt mới nói như vậy.
Nhưng mà, người giao phong với nàng rốt cuộc là ai ?
Tất cả mọi người ở đây đều mong chờ, mà ở trên đài, một vị tông sư lên tiếng hỏi rõ, " Đề nghị này thật không tệ, nhưng Ngọc công tử là muốn so đấu với ai đây ? "
Ánh mắt Cung Trường Nguyệt đảo qua vài vị tông sư, lúc nàng nhìn đến mức bọn họ cả người không tự nhiên, thật sự sắp sởn tóc gáy thì mới dừng ánh mắt, hơi gật đầu, nói, " Chính là ngươi. "
" Ta ? " Huyền Nhiên chân nhân ngây ngốc mở to hai mắt nhìn, lập lại một chữ.
Cung Trường Nguyệt nghiêm túc gật đầu.
Tông sư mới nói khi nãy sắc mặt có chút khó coi, hừ một tiếng, " Tuy rằng đều là tông sư, nhưng ta xin khuyên ngươi nên chú ý thực lực của mình và đúng mực một chút, không nên tùy tiện vênh mặt lên, ngươi có biết vị này là ai ? Lại còn muốn khiêu chiến hắn ! Tuy ngươi là tông sư, nhưng thực lực tông sư vẫn có chênh lệch… "
Ánh mắt Cung Trường Nguyệt như lưỡi dao sắc bén quét qua, môi mỏng khẽ mở, thốt ra hai chữ giống như có xen lẫn băng tuyết, " Câm miệng. "
Thân mình tông sư kia run lên, không tự chủ được ngậm miệng lại, tốc độ còn nhanh hơn người khác.
Đây là phản ứng bản năng của hắn, chờ hắn khổ cực lấy lại tinh thần, phát hiện mình lại làm ra hành động như thế, nhịn không được đen mặt, lẩm bẩm hai tiếng, lại khiếp sợ uy thế khi nãy của Cung Trường Nguyệt, ngậm miệng lại không nói lời nào nữa.
Cung Trường Nguyệt thản nhiên thu hồi ánh mắt, một lần nữa dừng trên người Huyền Nhiên chân nhân, " Thế nào ? "
Giọng điệu của nàng nghe qua thì giống như hỏi ý Huyền Nhiên chân nhân, nhưng vẻ mặt cùng bộ dạng của nàng thì ngang ngược không thể nghi ngờ !
Mà ngụ ý của nàng lúc này cũng đã biểu lộ ra – trận chiến này, ngươi muốn thì tiếp nhận, không muốn cũng phải nhận.
Huyền Nhiên chân nhân thật ra không muốn đụng phải chuyện phiền toái này, theo như hắn thấy, ở đây đánh một hồi, mất thể lực, còn không bằng dùng thời gian này đi ăn thêm chút mỹ thực !
Nhưng suy nghĩ của hắn rất nhanh liền chuyển đến điểm tâm mà Cung Trường Nguyệt mang đến, trong lòng bắt đầu tính toán. Ánh mắt hắn bình tĩnh, tựa hồ đang suy tư, nhưng trong lòng đang tính làm sao để tranh thủ lấy lợi ích lớn nhất cho mình…
" Được chưa ? " Cung Trường Nguyệt nhíu mày, hiển nhiên có chút không kiên nhẫn.
Huyền Nhiên chân nhân gật đầu, " Được, nhưng chúng ta vẫn nên có đánh cược đi. "
Cung Trường Nguyệt khiêu mi, tâm tư khẽ chuyển, cảm thấy đề nghị này không tệ, liền vui vẻ đáp ứng, cũng thuận miệng hỏi một câu, " Đánh cược cái gì ? "
" Nếu ta thắng, ngươi liền đưa người làm điểm tâm cho ta ! " Huyền Nhiên chân nhân vừa nói, khuôn mặt lập tức tươi như hoa, thoạt nhìn thật sự là cao hứng muốn chết.
Cung Trường Nguyệt vẫn chưa suy nghĩ nhiều, gật đầu, " Được. "
" Nếu ta thua… " Huyền Nhiên chân nhân không biết nên lấy gì để đặt cược, nếu là tặng người, không thể kém hơn… Hai mắt hắn sáng lên, vỗ tay quyết định, " Nếu ta thua, ta đem đồ đệ tặng cho ngươi ! "
Bàn tay to của hắn vung lên, khí phách thật sự giống như chỉ điểm giang sơn, nhưng lời hắn nói ra lại khiến người ta hộc ba lít máu.
Tặng đồ đệ ? Huyền Nhiên đại sư thật đúng là bạo dạn nha !
Mà tiền đặt cược của Huyền Nhiên chân nhân – đồ đệ Nam Tử Li đã không thể dùng lời nói để hình dung tâm tình của mình, đối với việc làm của sư phụ, hắn cực kì bất đắc dĩ. Nhưng có biện pháp gì đây ? Sư phụ của hắn, Huyền Nhiên chân nhân chính là một người không thể dựa vào, vì mỹ thực mà chuyện gì cũng dám làm.
Bất quá Cung Trường Nguyệt vẫn nhíu mày, còn thật sự suy nghĩ một chút, sau đó quả quyết cự tuyệt, " Cái này không được. "
" Vì sao ? " Huyền Nhiên chân nhân khó hiểu mở to hai mắt.
" Đồ đệ của ngươi cho ta cũng vô dụng. " Cung Trường Nguyệt nói thập phần thản nhiên.
Nam Tử Li nhịn không được lườm Cung Trường Nguyệt một cái, trong lòng cũng có vài phần mất mát – bản thân mình cho hắn, thì ra là vô dụng…
" Sao lại vô dụng ? " Huyền Nhiên chân nhân lập tức nhảy dựng lên, " Đồ đệ của ta thật ra rất có tài ! "
Lúc tất cả mọi người đang chờ hắn kể sự tích thiên tài, Huyền Nhiên chân nhân lại nghiêm túc cong ngón tay, nói cách quãng, " Quét tước, nấu cơm… Giặt quần áo… Còn có… " Thanh âm của hắn ngày càng nhỏ, cuối cùng không biết lẩm bẩm tính toán cái gì, cách một lúc lâu mới hồi phục tinh thần.
Mọi người hết chỗ nói.
" Sư phụ… " Ở phía sau Huyền Nhiên chân nhân truyền đến giọng nói không biết phải làm sao của Nam Tử Li.
" Biết rồi ! Biết rồi ! " Huyền Nhiên chân nhân còn không thèm quay đầu lại, rất khí khái khoát tay.
Lão nhân gia ngài biết cái gì ? Nam Tử Li âm thầm thở dài vì sư phụ thật kỳ cục* mà.
Huyền Nhiên chân nhân nói xong, còn thật sự thu lại cái phần kỳ cục* kia, tăng thêm một chút trịnh trọng, nghiêm túc nói, " Được rồi, ngươi nói đi, muốn ta dùng cái gì để đánh cược ? "
*Nguyên văn là vô li đầu 无厘头: dùng để nối những việc chẳng liên quan gì đến nhau để gây cười hoặc châm biến, cũng dùng để chỉ một người nào đó có những lời nói hay hành vi chẳng có nghĩa lý gì và ngu ngơ.
Cung Trường Nguyệt vốn chỉ muốn vui vẻ đánh một trận, cũng không hề nghĩ thắng sẽ được cái gì, nhưng nàng đột nhiên nghe được một thanh âm, nghiêng tai chuyên chú nghe xong, trong mắt toát lên vài phần trịnh trọng, lại ngẩng đầu nhìn Huyền Nhiên chân nhân, ánh mắt hình như không giống lúc trước.
" Ta hy vọng lát nữa ta hỏi ngươi một việc, ngươi có thể thành thật trả lời ta. "
Tiền cược này không khỏi quá lớn đi ! Người xung quanh nhịn không được cảm thán trong lòng.
Ai chẳng biết Huyền Nhiên chân nhân đến từ Đông Minh Sơn thần bí cường đại có lịch sử lâu đời ? Cũng có người nói rằng Đông Minh Sơn chính là đạo tông lánh đời mượn danh nghĩa nghĩa ngụy trang khi hành tẩu. Tuy rằng lời đồn này không có căn nguyên, cũng không có gì để tin cậy, nhưng nó vẫn chứng minh được Đông Minh Sơn thật sự có thực lực cường đại không thể nghi ngờ.
Mà Huyền Nhiên chân nhân mặc dù không phải là người cầm quyền Đông Minh Sơn, nhưng là một người rất có tiếng nói ở Đông Minh Sơn, quyền lợi đủ để xếp vị trí thứ hai, hắn có thân phận như vậy, dĩ nhiên sẽ biết được rất nhiều bí mật, những bí mật đó nếu được tiết lộ, chỉ sợ sẽ khiến thế gian khiếp sợ !
Ngộ nhỡ Ngọc công tử thắng, bắt Huyền Nhiên chân nhân nói ra bí mật kinh thiên động địa gì thì làm sao ?
Ai ngờ, Huyền Nhiên chân nhân sửng sốt một chút, rất nhanh liền cười lên, nét mặt già nua giống như hoa nở vậy, " Ôi, ta còn tưởng chuyện gì a ? Cứ như vậy đi, chỉ nói chuyện thôi mà, được được ! Không thành vấn đề ! "
" Nếu như vậy, bắt đầu đánh. " Cung Trường Nguyệt dứt lời, dĩ nhiên liền lấy Bạo Vũ Lê Hoa ra !
" Oa oa, vừa mới vô đã mạnh tay như vậy a ! " Huyền Nhiên chân nhân vừa kêu to, vừa nhảy tránh Bạo Vũ Lê Hoa của Cung Trường Nguyệt, động tác và tốc độ không hề qua loa, trong lòng chẳng vì Cung Trường Nguyệt con trẻ tuổi mà coi thường nàng, ngược lại còn có vài phần xem trọng.
Hai người vừa giao thủ liền giống như thiên lôi đọa hỏa, ầm ầm từng đợt vang lên khiến người ta chấn kinh, những người đứng gần thạch nhai không hẹn mà cùng lui về phía sau từng bước, sợ chiến hỏa này dính lên người mình.
Chỉ một lát ngắn ngủn, hai người đã giao thủ hơn mười chiêu, hơn nữa lực phá hoại rất lớn, không quá lâu sau, đất đá dưới chân họ liền xuất hiện một đống lỗ thủng, toàn bộ bãi đá đã " mình đầy thương tích ".
Mái tóc đen của Cung Trường Nguyệt tung bay, đôi môi gắt gao mím lại, vẻ mặt trịnh trọng chưa từng có ! Hai tròng mắt của nàng lộ ra vẻ nóng bỏng mà từ trước đến nay chưa từng xuất hiện !
Thật dễ chịu ! Trong lòng thật sự rất dễ chịu !
Cung Trường Nguyệt lúc này thầm nghĩ thét dài một tiếng để biểu đạt tâm tình của mình.
" A ! " Hai mắt Cung Trường Nguyệt chợt lóe, Bạo Vũ Lê Hoa trong tay giống như hai con đường, lượn vòng tựa như giao long.
Huyền Nhiên chân nhân vẫn chưa lấy vũ khí ra, hai tay cũng đã giống như đao kiếm, lấy chân khí bao phủ rồi đem công kích của Cung Trường Nguyệt đánh trở về, còn có vẻ rất thuần thục, không hề cố sức.
Tay áo Cung Trường Nguyệt vung lên, váy dài huyền sắc ở giữa không trung thoáng hiện một chút thâm trầm.
Ngón tay nàng khẽ nhúc nhích, Bạo Vũ Lê Hoa nhanh chóng thu lại rồi biến mất trong tay nàng.
Lúc này, hai bên đều im lặng.
Cung Trường Nguyệt khẽ nghiên người, lẳng lặng đứng ở đó, mái tóc đen tùy ý bay lượn trong gió ! Mà huyền sắc xiêm y của nàng lại đón gió phiêu phiêu lay động, cả người phiêu dật không nói nên lời !
Huyền Nhiên chân nhân đứng ở đối diện nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc, phối với chòm râu kia thật sự có vài phần tiên phong đạo cốt, hơn nữa còn triển lộ hơi thở của cường giả thật sự, không hề giữ lại một chút nào !
Cung Trường Nguyệt đột nhiên nở nụ cười, tuy rằng độ cong rất nhỏ, tươi cười thật nhạt, nhưng vẫn khiến khuôn mặt tinh xảo như tranh vẽ của nàng nhất thời sinh động hẳn lên. Sau đó nàng nói với Huyền Nhiên chân nhân, " Ngươi rất mạnh. "
Huyền Nhiên chân nhân hơi gật đầu, không có chút ngại ngùng nào, vô cùng sảng khoái nhận những lời của Cung Trường Nguyệt, sau đó cũng lên tiếng, " Võ công của ngươi cũng không tệ. "
Hai người nói chuyện với nhau giống như căn bản không có khoảng cách tuổi tác giữa ông và cháu, mà chính là bối phận tuổi tương đương nhau, không hề có chênh lệch.
Người xung quanh vẫn còn rung động không thôi với màn đánh nhau đầy phấn khích của hai người.
Thì ra… thì ra đây chính là tông sư !
Trước mắt bọn họ sáng ngời, chỉ cảm thấy lần tham gia này thật sự đáng giá, có thể nhìn thấy trận đấu kinh thiên động địa như vậy, cuộc đời này thật không uổng ! Huống chi, bọn họ đã thấy được một thế giới mới ở giữa trận chiến này, không ít người có ngộ tính cao lại còn có thể đề cao nhãn giới cùng tính tình của mình !
Bất quá, trận chiến này vẫn chưa dừng lại.
" Ta thật cao hứng. " Cung Trường Nguyệt hơi nheo mắt lại, sau đó đột nhiên lớn giọng quát, " Thương Lộ ! "
Lưu Thấm nghe thấy tiếng quát của Cung Trường Nguyệt, thân mình đột nhiên chấn động, trong mắt hiện lên một chút tinh quang.
Giọng nói của Cung Trường Nguyệt vừa dứt, liền có một người toàn thân mặc bạch sắc ma y (áo tang màu trắng), từ phía trên nóc nhanh nhẹn nhảy xuống, trong tay cầm một hòm gỗ thật dài, chất liệu gỗ cũng không tầm thường, có một loại ý vị ẩn bên trong, ở trên điêu khắc con dấu có phong cách cổ xưa, cùng với loại ý vị này hợp lại càng bổ sung cho nhau.
Nam tử che mặt kia cầm hòm trong tay, mở ra đưa về phía Cung Trường Nguyệt, vật ở bên trong cũng lộ ra dưới ánh mặt trời.
Đó là một cây trường thương, thân thương được làm từ vật liệu thần bí nào đó, nhưng có thể nhìn thấy vật liệu này vô cùng quý giá, màu sắc tôn quý đen tuyền, ở trên còn có nhiều điểm lóe sáng như sao, vừa đập vào mắt đã có một loại uy áp không thể tả thành lời. Đầu thương màu bạc sắc bén, phía dưới có treo một chuỗi ngọc màu đỏ, phối cùng với thân thương quả thật giống như huyết tinh yêu dị !
Thương này, gọi là Thương Lộ !
Nếu vừa rồi Bạo Vũ Lê Hoa là chí bảo quần chiến trong tay Cung Trường Nguyệt, thì Thương Lộ này chính là cận chiến chi vương của Cung Trường Nguyệt !
Ánh mắt Huyền Nhiên chân nhân đảo qua Thương Lộ, thoạt nhìn thì có vẻ không chút để ý, nhưng lại mang đến cho hắn vô vàn khiếp sợ !
" Đúng là tinh diệu thiết mẫu* ! So với hàn thiết trầm ngân còn trân quý hơn ! " Huyền Nhiên chân nhân hò hét trong lòng.
*Sắt mẹ sao sáng (giống đất mẹ ý)
Vừa rồi nhìn thấy hàn thiết trầm ngân, hắn cũng khiếp sợ, nhưng mà ở Đông Minh Sơn, hắn đã thấy qua hàn thiết trầm ngân. Nhưng tâm tình của hắn lúc này, đã hoàn toàn chấn kinh rồi – tinh diệu thiết mẫu vô cùng quý giá, Đông Minh Sơn thâm sâu như thế, hắn cũng chưa từng thấy qua thứ gì được tạo ra từ tinh diệu thiết mẫu ! Vậy mà bây giờ, ở trước mặt hắn lại xuất hiện binh khí được tạo ra từ tinh diệu thiết mẫu !
Binh khí bình thường chỉ cần hòa vào một ít tinh diệu thiết mẫu thì liền có khả năng đứng vào hàng ngũ thần binh. Nhưng trường thương này toàn bộ được tạo ra từ tinh diệu thiết mẫu, không có một tia tạp chất ! Đây là hành vi xa xỉ cỡ nào !
Ánh mắt Huyền Nhiên chân nhân chuyển qua chuyển lại, đáy lòng không ngừng dâng lên nước chua.
Sau khi Thương Lộ xuất hiện, Cung Trường Nguyệt vẫn chưa nhìn một lần, chỉ vươn tay phải ra, thương trong hộp gỗ giống như có cảm ứng, rung động, lập tức bay thẳng lên, rơi vào trong tay Cung Trường Nguyệt.
Người bên ngoài cũng không cảm thấy kinh ngạc, đạt tới cảnh giới tông sư, cách không đoạt vật dĩ nhiên rất dễ dàng. Có lẽ chỉ có Huyền Nhiên chân nhân biết, trường thương được tạo ra từ tinh diệu thiết mẫu kia, là tự mình bay lên !
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT