" Các ngươi nói gì ? Hắn đã chết ? " Cung Trường Nguyệt ngồi ngay ngắn ở giữa bàn đá, lạnh lùng nhìn những người đang quỳ trước mặt.
Đại phu dẫn đầu lạnh run, quỳ rạp trước mặt nàng, tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn nói ra sự thật, " Lâu chủ, công tử kia thật sự đã chết a ! Vô luận là tim hay mạch, tất cả đều không đập ! Hắn thật sự đã chết rồi a ! "
Trong mắt Cung Trường Nguyệt nổi lên lửa giận, chỉ vào người nằm trên ghế, sắc mặt vẫn bình thường như đang ngủ, gằn từng tiếng, " Thế này mà các ngươi là đã chết ? Nếu vậy tại sao sắc mặt hắn lại bình thường như thế ? ! "
Các đại phu nhất thời nghẹn họng, không biết nên giải thích chuyện này thế nào.
Kỳ thật bọn họ đều khổ không nói nên lời a - Vốn đang ngây ngốc rất tốt ở Ẩn Tinh cốc, lại thấy lâu chủ bế một người trở về, sau khi xem hết mọi mặt, người này rõ ràng đã chết rồi, nhưng chẳng hiểu sao sắc mặt hắn lại vô cùng khỏe mạnh, không hề khác gì với người thường, điểm này trở thành căn cứ để lâu chủ bắt bẻ ý kiến của họ !
Nhưng bọn họ có thể nói gì, có thể giải thích gì ? Làm nghề y nhiều năm như vậy, bọn họ cũng chưa từng gặp tình huống thế này !
Tề Nhã đứng ở bên cạnh, muốn mở miệng khuyên chủ tử, lại không biết nên mở lời thế nào.
Lúc này, một thuộc hạ đi đến bên người Tề Nhã, thấp giọng nói vài câu.
Tề Nhã nghe xong, hai mắt sáng lên, gật đầu ý bảo hắn lui xuống trước, sau đó mới đi đến trước mặt Cung Trường Nguyệt, bẩm báo, " Chủ tử, Nhược Tư đã đến cửa cốc. "
Cung Trường Nguyệt khẽ gật đầu, ánh mắt lập tức đảo qua những người trước mặt, không kiên nhân ném lại một câu, " Được rồi, ra ngoài đi. "
" Vâng ! Lâu chủ ! " Những người này trong lòng vẫn còn sợ hãi, đều lui ra, với việc mình vẫn còn mạng cảm thấy vô cùng may mắn.
Rất nhanh, một bóng dáng hồ lam xuất liện ở chỗ rẽ, đó là một nữ tử thước tha vô cùng yêu mị, bước chân nhẹ nhàng, từng bước một đi về bên này. Y phục của nàng cũng không quá hở hang, lại có thể làm cho người xem nhìn thấy nàng đều cảm giác được nàng vô cùng mê người.
Nàng thực quyến rũ, loại quyến rũ này như hòa vào trong máu, cho dù nàng không cố ý nhưng giơ tay nhấc chân đều có một vẻ đẹp dụ hoặc nhàn nhạt, xương cốt người nhìn đều mềm hết cả rồi !
Nàng đi đến trước mặt Cung Trường Nguyệt, cung kính quỳ một chân, " Tham kiến chủ tử ! "
Nàng, là người cuối cùng trong tứ đại thị nữ, am hiểu dùng độc cùng dược Nhược Tư !
" Không cần. " Cung Trường Nguyệt chỉ ngón tay, " Trước tiên ngươi xem hắn thế nào. "
Nhược Tư gật đầu, đến gần Mộ Thanh Thần, sau đó kiểm tra tỉ mỉ.
Một lát sau, trong lòng Nhược Tư đã có kết quả, bất quá nàng vẫn chưa nói ra, mà nhìn sắc mặt Cung Trường Nguyệt vài lần, mới cân nhắc dùng từ, thật cẩn thận nói, " Sắc mặt vị công tử này bình thường bởi vì đã tiếp xúc linh dược gì đó, có thể tạm thời bảo quản dung nhan không thay đổi, nhưng trên thực tế, hắn... thật sự đã chết. "
Hy vọng cuối cùng trong mắt Cung Trường Nguyệt đều đã bị dội tắt.
Vừa rồi ý trong lời nói của đại phu, nàng không phải không hiểu.
Chẳng qua là nàng không thể tin thôi.
Hiện tại Nhược Tư nói như vậy, cho dù nàng không muốn thì cũng phải tin.
Cung Trường Nguyệt chậm rãi nhắm hai mắt, thản nhiên thở dài.
Sau đó, nàng đi đến bên cạnh ghế dựa, đưa tay bế Mộ Thanh Thần lên - thân thể hắn, vô cùng lạnh lẽo, không hề có tia ấm áp nào.
" Các ngươi không cần đi theo. " Cung Trường Nguyệt ra lệnh, không hề quay đầu lại.
Tề Nhã cùng Nhược Tư dĩ nhiên không dám cãi lời, chỉ đứng tại chỗ, nhìn Cung Trường Nguyệt từng bước một biến mất khỏi tầm mắt của các nàng.
Sau khi vào phòng, Cung Trường Nguyệt đặt Mộ Thanh Thần trên giường, sau đó ngồi xuống bên cạnh, cứ như vậy nhìn chăm chú.
" Ngươi muốn cứu hắn sao ? " Một thanh âm bé nhỏ yếu ớt đột nhiên vang lên bên tai nàng.
Thanh âm này tựa hồ đến từ nơi rất xa, xung quanh vẫn còn tiếng vang, thanh âm này lại tựa như tới từ nơi rất gần, yếu ớt nhỏ bé, sợ là chỉ có nàng nghe được.
" Là ai ? " Cung Trường Nguyệt nhíu mày, ánh mắt lướt qua bốn phía, nhưng không phát hiện thấy ai khả nghi.
Chủ nhân thanh âm hình như cũng không có ý muốn giấu nàng, cho nên lúc Cung Trường Nguyệt vừa hỏi xong, không bao lâu sau, một bóng dáng màu trắng nho nhỏ từ sau cây cột bước ra, xuất hiện trước mặt Cung Trường Nguyệt.
" Thần Diệu ? " Cung Trường Nguyệt kinh ngạc, nhíu mày.
Thần Diệu bình thường ngốc ngốc hồ đồ, lúc này lại tản ra một loại tao nhã cùng thần bí không thể tả, đôi mắt u lam đẹp kinh người tràn ngập linh khí, chân thành mà cố chấp nhìn Cung Trường Nguyệt, trong mắt đầy sự tin tưởng cùng kiên định.
" Là ta. " Nó mở miệng, thế nhưng thanh âm phát ra giữa yết hầu lại vô cùng thanh thúy dễ nghe, nhẹ nhàng lại như mang theo mị hoặc vô hình, khiến người nghe không tự giác tin vào nó, trân trọng nó...
Đương nhiên, đây không phải là Thần Diệu cố ý.
Một trong những thiên phú của Hồ tộc - mị hoặc. Mặc kệ có muốn hay không, chỉ cần lên tiếng thì sẽ có hiệu quả đó, mà nó còn chưa đạt tới cảnh giới khống chế thiên phú.
" Hồ ly sẽ nói tiếng người ? " Cung Trường Nguyệt nheo mắt, ánh mắt như đao dừng trên người Thần Diệu.
Thần Diệu rụt đầu, tao nhã vừa xuất hiện trên người lập tức biến mất, giống như khi nãy là nhìn nhầm vậy -
" Ta... Ta không cẩn thận hấp thu sức mạnh Lung Ngọc... cho nên... cho nên liền... " Thanh âm của nó có chút ủy khuất, thân mình nho nhỏ cuộn lại, một bộ dáng thực sợ hãi, căn bản không dám nhìn Cung Trường Nguyệt.
Đương nhiên, chắn chắn nó sẽ không nhận là mình cố tình " không cẩn thận " đâu.
Cung Trường Nguyệt nghe Thần Diệu nói xong, cũng nhạy bén tóm được một từ -
" Lung Ngọc ? " Nàng nhướn mày, liếc Thanh Thần một cái, trong tiềm thức cảm thấy hai người này chắc chắn liên quan nhau, liền trầm giọng hỏi, " Đó là cái gì ? "
Thần Diệu ngẩng đầu lên, trông mong nhìn Cung Trường Nguyệt, vẻ mặt nịnh nọt, " Chính là khối ngọc mà hôm qua ta đưa cho ngươi ! "
" Ngọc ? Hôm qua ? " Cung Trường Nguyệt nhớ lại một chút, trong trí nhớ hình như có một viên ngọc như thê... ngọc... viên ngọc sáng lên ?
" Là cái thứ sáng lên ? "
" Ân ân ! " Thần Diệu vội vàng gật đầu.
" Nó đâu rồi ? " Nàng nhớ rõ hình như mình để qua một bên.
" Ta lấy đến đây ta lấy đến đây ! " Thần Diệu hưng phấn hét lên, giống như muốn tranh công với Cung Trường Nguyệt. Nó nhanh chóng há miệng ra, ánh sáng yếu ớt tản ra, giống như có linh tính, liền bay về phía Cung Trường Nguyệt, sau đó nhẹ nhàng dừng lại ở lòng bàn tay nàng.
Cung Trường Nguyệt dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn tinh tế trên khối bạch ngọc ấm áp này, vuốt nhẹ trong chốc lát, ánh mắt lại nhìn xuống Thần Diệu. Nàng nghi hoặc hỏi, " Ngươi giấu ngọc trong miệng ? "
" Là phương pháp giấu kín đặc biệt của hồ tộc bọn ta nha, bụng bọn ta chính là một không gian trữ vật nha ! " Trong thanh âm Thần Diệu tràn ngập lấy lòng, tuy rằng Cung Trường Nguyệt không biết biểu tình lúc này của nó là gì, nhưng nhìn nó rung đùi đắc ý, bộ dáng cao hứng muốn chết, Cung Trường Nguyệt liền biết Thần Diệu chắc chắn đang rất đắc ý.
Bất quá, nàng không biết chuyện mà Thần Diệu tùy tiện nói ra cũng là bí mật của hồ tộc, dựa theo tộc quy, người trong tộc không được tiết lộ cho nhân loại. Mục đích của tộc quy này là muốn hồ tộc càng thêm thần bí trong mắt người ngoài, làm cho địch nhân không rõ sức mạnh của họ còn có con bài chưa lật.
Nhưng mà, Thần Diệu lại nhẹ nhàng thoải mái nói hết chi tiết cho Cung Trường Nguyệt, coi như... bí mật của mình, ở trước mặt nàng cũng không là bí mật.
Trong lòng Thần Diệu, từ ngày mà nó bị nữ nhân độc ác tàn nhẫn đuổi theo, đôi tay mềm mại ấm áp kia bế thân mình nho nhỏ của nó lên, lấy phong thái cường đại bảo vệ nó, đồng thời, cũng cứu vớt thế giới cả nó.
Cung Trường Nguyệt vĩnh viễn là chủ nhân của Thần Diệu.
" Thật à. " Cung Trường Nguyệt lẩm bẩm, không quá để ý với chuyện Thần Diệu vừa nói, ngược lại hỏi, " Thần Diệu, nói cho ta biết, Thanh Thần... " Nàng dừng một chút, tựa hồ rất không muốn nói ra hai chữ, " Thi thể... là nhờ Lung Ngọc nên mới có thể bảo tồn sao ? "
Thân mình Thần Diệu run lên, do dự hồi lâu, miệng há ra lại khép vào, cuối cùng vẫn thừa nhận, " Đúng vậy. "
Hai mắt Cung Trường Nguyệt sáng lên, vội hỏi, " Lung Ngọc này có thể cứu hắn không ? "
Thần Diệu nhìn Cung Trường Nguyệt, nghiêm túc lắc đầu, " Thực xin lỗi, Lung Ngọc... cũng không thể cứu sống người chết. "
Cung Trường Nguyệt cũng không bị mấy lời này đả kích, nàng nheo mắt, ánh mắt lợi hại giống như không thể che giấu điều gì trước mặt nàng.
" Ngươi biết phương pháp hồi sinh đúng không ? " Nàng gằn từng tiếng.
Hai mắt Thần Diệu nhất thời tràn ngập kinh ngạc, thân mình nho nhỏ cũng cứng ngắc - nàng... sao nàng lại biết ?!
" Đúng vậy, ngươi biết. " Cung Trường Nguyệt khẽ cong khóe miệng, tươi cười kia, giống như đóa mạn đà la* đen, chậm rãi nở rộ trong đêm.
*Hoa cà độc dược.
Thanh âm Thần Diệu cũng thập phần trầm trọng, tựa hồ vẫn còn do dự, " Nhưng... phương pháp hồi sinh, chính là hành động nghịch thiên sửa mệnh. Cho dù cuối cùng hắn sống lại, nhưng người thực hiện là người, không biết sẽ nhận trừng phạt như thế nào từ trời cao... "
Nó lo lắng, chính là chuyện này.
Tử vong của mỗi người, đều là vận mệnh đã định. Nếu có người muốn nhúng tay vào vận mệnh đã định này, đó là cãi lại trời cao, tất nhiên sẽ bị trời cao trừng phạt.
Nó không muốn chủ nhân mình Cung Trường Nguyệt sẽ bị thương tổn.
Thần Diệu lo lắng nhìn Cung Trường Nguyệt, đợi quyết định của nàng.
Mà Cung Trường Nguyệt cũng không do dự, nàng cười nhẹ, " Chỉ cần hắn sống là tốt rồi. "
Đúng vậy, chỉ cần Thanh Thần còn sống, cái gì cũng tốt, cho dù nàng mất đi tất cả cũng không sao.
" Nói cho ta biết, phải làm thế nào mới khiến hắn sống lại. "
Thần Diệu thở dài, vẫn đem phương pháp nói ra, " Chuyện đầu tiên ngươi làm chính là ở bảy ngày đầu của hắn, tìm được Tụ Hồn Đăng trong truyền thuyết. Quá một ngày, hồn phách của hắn rời thân, đi tới Âm giới, đến lúc cho dù là Đại La thần tiên cũng không cứu được. "
" Còn gì nữa ? " Cung Trường Nguyệt biết, việc sống lại tuyệt đối không chỉ cần Tụ Hồn Đăng.
Thần Diệu cũng không nói hết tất cả, " Chờ ngươi tìm được Tụ Hồn Đăng rồi nói tiếp. " Kia chính là vật trong truyền thuyết cùng cấp bậc với Lung Ngọc, thật sự có thể tìm được sao ?
" Hảo. " Cung Người Nguyệt hơi gật đầu.
Chỉ cần có ở thế giới này, nàng... nhất định sẽ tìm được !
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT