Không bao lâu sau khi Cung Trường Nguyệt ngồi xuống, những người khác cũng vào ngồi, ngay lúc chủ nhân Mẫu Đơn viên chuẩn bị ngồi xuống vị trí bên phải kia, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Cung Trường Nguyệt bỗng vang lên –

“Ngươi, ngồi ở đây.”

Nàng buông ly trà trong tay, nâng cánh tay lên, ống tay áo huyền sắc kia càng tôn thêm vẻ tôn quý thâm trầm, ngón tay ngắn nõn mịn màng thản nhiên vung lên, lại sinh ra khí phách như chỉ điểm giang sơn, vị trí mà đầu ngón tay nàng chỉ cũng lập tức trở nên sáng chói.

Chủ nhân Mẫu Đơn viên nhìn Cung Trường Nguyệt chỉ vào vị trí bên cạnh mình, thật sự là thụ sủng nhược kinh, liên tục nói lời cảm tạ rồi mới ngồi xuống, giống như chủ nhân chân chính của Mẫu Đơn viên chính là Cung Trường Nguyệt chứ không phải hắn.

Mọi người hàn huyên trong chốc lát, khí thế của chủ nhân Mẫu Đơn viên cũng lộ ra, dù sao hắn cũng là chủ nhân Mẫu Đơn viên, hàng năm đảm nhận Mẫu Đơn hội, không chỉ là phú giáp một phương, danh vọng trên giang hồ cũng rất cao, mọi người cũng sẽ cho hắn vài phần mặt mũi, lúc này hắn đưa tay ngăn lại, mọi người liền an tĩnh.

“Mọi người đều biết, hôm nay là ngày khai mạc hội hoa Lạc Dương, ta đã đặc biệt chuẩn bị hoa thiện cho mọi người!” Dứt lời, chủ nhân Mẫu Đơn viên vỗ tay hai tiếng.

Lam y thị nữ liên tiếp bưng khay theo thứ tự đi vào.

Ngay khoảnh khắc các nàng bước vào, có một mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ khay trên tay, thơm mà không ngấy, ngọt mà không nhũn, chỉ mới hương thơm như thế đã khiến phần đông tân khách mong chờ không thôi.

Từng mâm từng mâm hoa thiện, dùng đĩa bạc tinh xảo để đựng, nhìn qua hết sức xinh đẹp, giống như một tác phẩm nghệ thuật, khiến người ta khó mà động đũa!

“Các vị! Hảo hảo thưởng thức một chút!” Chủ nhân Mẫu Đơn viên nghĩ đến đầu bếp nhà mình nghiên cứu làm ra hoa thiện này, có vài phần đắc ý, dù sao trước nay hoa cũng chỉ để ngắm nhìn, hiện tại có thể làm thành thức ăn, có thể nói là một sáng tạo hoàn toàn mới.

Mọi người đều đáp lời, cầm đũa lên, có một chút thận trọng nếm thử hoa thiện tinh xảo này.

Vào miệng liền tan ngay, hương vị còn lưu lại trên răng, quả thực làm người ta khen không dứt miệng!

Ngay cả Cung Trường Nguyệt sau khi ăn hai cái cũng gật đầu, “Đúng là không tệ.”

Trong lòng Tề Nhã hiểu, chủ tử nhà mình ít khi khen ai, đánh giá như vậy đã là cực cao rồi, có thể nói chủ tử rất thích hoa thiện này.

Nàng âm thầm ghi tạc trong lòng, lát nữa mình cũng phải đi nếm thử hoa thiện này. Chỉ cần nàng nếm qua một lần, liền biết rõ trình tự và kỹ xảo làm hoa thiện, cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Chủ nhân Mẫu Đơn viên cười ha ha, “Các vị khen nhầm rồi!” Dứt lời, hắn cũng cầm ấy đũa, ăn vài khối hoa thiện.

Lúc này, đang giữa bữa tiệc, một người đột nhiên cau mày, ôm chặt bụng, nơi đó làm hắn đau đớn khó nhịn được, từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh từ trán hắn chảy xuống, sắc mặt cũng vô cùng tái nhợt. Hắn nằm trên bàn, rất nhanh liền sùi bọt mép, cái mạng kia coi như nháy mắt liền mất đi một nửa.

“Chu huynh! Sao lại thế này!” Người ngồi cạnh hắn kinh ngạc kêu lên, không bao lâu sau, hắn cũng nhận thấy bụng mình bắt đầu đau đớn dữ dội, chốc lát sau liền không thể nhịn được mà té xuống.

Liên tiếp hai người ngã xuống, lập tức khiến người khác chú ý, nhưng bọn họ còn chưa kịp quan tâm hai người kia thì chính mình cũng xuất hiện tình trạng như thế!

Đây hiển nhiên là trúng động! Mà có thể khiến nhiều người như vậy cùng trúng độc, chỉ có… hoa thiện!

“Ngươi! Ngươi cư nhiên…” Người nọ hung tợn chỉ vào chủ nhân Mẫu Đơn viên còn đang ngơ ngác, chưa kịp nói cho hết lời, cũng đã vô lực mà té xuống.

Chủ nhân Mẫu Đơn viên khiếp sợ, nhìn mọi người té xuống xung quanh, liền ngay cả vài vị cao tăng và sư thái cũng không ngoại lệ thì hắn thật sự không thể tin vào mắt mình!

Không lâu sau, trên người hắn cũng bắt đầu xuất hiện bệnh trang, sau đó nhanh chóng ngã xuống.

Tất cả mọi người đều ngã xuống, chỉ có nha hoàn nô bộc không có tư cách nếm qua cùng với Mộ Thanh Dạ Thần Y cốc và… Cung Trường Nguyệt là còn đứng đó.

Mộ Thanh Dạ có chút ngoài ý, quay đầu lại, đôi mắt trầm tĩnh như nước giống như xuyên qua mảnh vải tuyết sắc, ánh mắt lợi hại bắn thẳng về phía Cung Trường Nguyệt, hoàn toàn không hề giống một người mù, sau đó phun ra một câu, “Bách độc bất xâm.”

Cung Trường Nguyệt thản nhiên nhìn lại hắn, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Mộ Thanh Dạ nhẹ hừ một tiếng, đôi mắt băng hàn được mảnh vải che khuất tựa hồ tan ra vài phần, sau đó thấp giọng hét một tiếng với thị nữ nô bộc đang luống cuống tay chân không biết phải làm gì, “Im lặng!”

Thân mình thị nữ nô bộc run lên, vội vàng ngừng những động tác lúng túng vụng về kia, lẳng lặng chờ lệnh của vị nam tử hình như có địa vị cao này.

“Trước đem nâng những người này dậy, sau đó đưa vào bên trong đi…” Sau khi Mộ Thanh Dạ phân phó vài câu, liền bước đến chỗ chủ nhân Mẫu Đơn viên bên cạnh Cung Trường Nguyệt, tao nhã ngồi xổm xuống, nhẹ sờ tóc mình một cái, lấy ra mấy cây ngân châm, sau đó ra tay nhanh như tia chớp, châm những huyệt vị quan trọng trên người chủ nhân Mẫu Đơn viên.

Một lát sau, Mộ Thanh Dạ mới châm hết ngân châm trong tay.

Hắn cầm một cây châm, ở mặt trên ngân châm nổi lên quang mang màu xanh lục yếu ớt.

Mộ Thanh Dạ nhổ cây châm lên, đặt ở trước mũi, khẽ ngửi –

Hương trái cây…

“Thì ra là thất nhật đoạn hồn thảo*.” Mộ Thanh Dạ lẩm bẩm.

*Bảy ngày đoạn hồn

“Có biện pháp cứu?” Cung Trường Nguyệt nhàn nhãn ngồi ở chủ vị, miễn cưỡng lên tiếng.

Mộ Thanh Dạ chợt quay đầu lại, nở một nụ cười lạnh bạc với Cung Trường Nguyệt, “Có thì có, bất quá tài liệu không giống nhau, tìm được dược liệu mà lãng phí thời gian thì cũng uổng công.”

“Cho nên?” Cung Trường Nguyệt khiêu mi.

“Ta cần máu của tiểu hồ ly trên vai ngươi.” Mộ Thanh Dạ đi thẳng vào vấn đề.

Tiểu hồ ly đang ngồi xếp bằng trên vai Cung Trường Nguyệt, giống như hiểu được lời nói của Mộ Thanh Dạ, đột nhiên đứng thẳng thân mình, sau đó nhe răng trợn mắt về phía hắn, yết hầu phát ra tiếng gầm gừ, đối với Mộ Thanh Dạ đầy địch ý.

Một lúc lâu sau, Cung Trường Nguyệt mới miễn cưỡng đáp một câu, nói lên nghi hoặc của mình, “Hồ ly của ta?”

“Đúng vậy, chính là xích phượng tuyết hồ của ngươi.” Mộ Thanh Dạ mở miệng, thế nhưng lại nói được thân phận của Thần Diệu!

Cung Trường Nguyệt vốn không muốn dấu đi thân phận của Thần Diệu, lúc này nghe thấy Mộ Thanh Dạ nói rõ ra, Cung Trường Nguyệt cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Mộ Thanh Da trong lòng lại nghĩ – nếu không phải hắn tu luyện không tệ, chỉ sợ trí nhớ không tốt, căn bản không thể nhìn ra một tiểu hồ ly bình thường như vậy lại là xích phượng tuyết hồ trong truyền thuyết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play