Thị nữ trong lòng cả kinh, theo bản năng muốn thối lui, lại nghe tiểu thư nhà mình hừ mạnh một tiếng, nàng lập tức hồi phục tinh thần !
Nàng nghe thấy trong thanh âm tiểu thư nhà mình tràn đầy hờn giận, tuy rằng trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn không thể không kiên trì, đối với nữ tử mặc hồng sắc sa y kia miệng hùm gan sứa lớn tiếng quát, " Ta… chủ tử nhà ta là Lạc gia tiểu thư ! Ngươi… các ngươi còn không mau tránh ra ! "
Sắc mặc nữ tử hồng sắc sa y phát lạnh, trong tay lộ ra một thanh chủy thủ, chớp mắt liền để tại cổ thị nữ kia.
" Câm miệng, không được vô lễ ! " Nàng nhíu mày gầm lên.
Thị nữ run lên, dưới chân mềm nhũn, thiếu chút là ngã ngồi trên đất.
Lúc này, sắc mặt Lạc gia tiểu thư trầm xuống, đi lên trước một bước, tức giận trừng mắt nhìn nữ tử hồng sắc sa y, " Bản tiểu thư nói các ngươi tránh ra, rất khó sao ?! " Tại thành Lạc Dương, trước nay nàng có thói quen được chiều chuộng kiêu căng, cho tới giờ toàn là người khác nhường nàng, chưa từng có lúc bị coi thường như vậy !
Cho nên, Lạc gia tiểu thư từng là Lạc Dương hoa thần rất mất hứng.
" Tránh ra ! " Nàng có chút ngang ngược nói.
Nữ tử hồng sắc sa y chậm rãi nghiêng đầu, ánh mắt âm hàn nhìn nàng, chủy thủ trong tay vừa chuyển, liền đâm thẳng về hướng ngực Lạc gia tiểu thư.
Ai ngờ Lạc gia tiểu thư khuê các đại môn bất xuất nhị môn bất mại vậy mà lại biết võ công, hơn nữa không phải chỉ cao hơn thị nữ kia một chút, vừa ra tay đã ngăn được nữ tử hồng sắc sa y kia.
" Hừ, võ công không tệ lắm! " Nữ tử hồng sắc sa y híp mắt, khí thế cả người thay đổi, thu hồi chủy thủ, sau đó đánh tay không với Lạc gia tiểu thư, hai người giao thủ không dưới mười chiêu, thế nhưng không phân cao thấp.
Hai mỹ nhân đánh nhau tự nhiên khiến cho khách nhân ngồi trong Mẫu Đơn lâu chú ý, không ít người hiểu chuyện đều đi lên xem náo nhiệt, mà nữ tử hồng sắc sa y cùng tiểu thư Lạc gia đánh từ trên lầu xuống dưới lầu, không biết bao nhiêu chén bát cùng bàn ghế bị đánh đổ, xung quanh là một đống hỗn độn.
Chưởng quầy Mẫu Đơn lâu đứng một bên cười ha ha xem náo nhiệt, không có chút nào là đau lòng vì tiệm bị đập phá.
Bất quá, Lạc gia chính là thủ phú của Lạc Dương, cùng lão bản phía sau của Mẫu Đơn lâu này là lão bằng hữu, chưởng quầy nếu cầm giấy tờ tới tìm Lạc gia, Lạc gia nói thế nào cũng sẽ bồi thường tổn thất cho hắn, cho nên chưởng quầy dĩ nhiên không cần lo lắng.
" Nhìn không ra ngươi là cao thủ ! " Lạc gia tiểu thư Lạc Hiệp thở phì phò, căm giận nói.
Nữ tử hồng sắc sa y khẽ cười, hơi khinh miệt nói, " Ta cũng không tính là cao thủ ! "
Ý của nàng thật rõ ràng – Lạc gia tiểu thư cùng ta bất phân thắng bại dĩ nhiên cũng không phải là cao thủ !
Lạc Hiệp tức tới mức thở không nổi, oán hận cắn răng, động tác trên tay ngày càng tàn nhẫn, thậm chí từng chiêu đều muốn lấy mạng người !
Nhưng võ công nữ tử hồng sắc sa y cũng không thấp hơn Lạc Hiệp, Lạc Hiệp ra tay tàn nhẫn nhưng nàng cũng hóa giải từng chiêu, còn có vẻ rất thuần thục.
Rõ ràng, kinh nghiệm chiến đấu của nữ tử hồng sắc sa y phong phú hơn Lạc gia tiểu thư nhiều lắm !
Lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền tới từ lầu hai.
" Thiên Yên, quay về. " Là một thị nữ bên cạnh huyền y nam tử, bộ dáng bình thường nhưng quanh thân lại toát lên khí chất trầm tĩnh.
Nữ tử hồng sắc sa y đang đánh nhau với Lạc gia tiểu thư lập tức thoát ra, ngẩng đầu nhìn nữ tử bình thường trên lầu hai một cái, gật đầu mang theo cung kính, sau đó vận khí nhảy lên lầu hai.
" Ta còn chưa cho ngươi đi đâu ! " Lạc Hiệp oán giận thu tay, tức giận đến mức giậm chân, ngửa đầu hét về phía Thiên Yên.
Dung mạo Lạc Hiệp xinh đẹp, cho dù nàng kiêu căng thì cũng là một phong cảnh mê người, người bên ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy rất có hương vị, nhịn không được trầm mê.
Thiên Yên nhẹ nhàng hạ xuống tay vịn trên lầu, cúi đầu nhìn Lạc Hiệp một cái, khẽ hừ nhẹ, rồi cũng không để ý nàng nữa, đi thẳng về phía chủ tử nhà mình.
" Uy ! Ngươi ! " Lạc Hiệp thấy Thiên Yên không để ý tới mình, cũng vận khinh công đuổi theo.
Lúc nàng mới lên lầu hai, một bóng dáng màu cam giống như quỷ mị chạy tới, chặn lại trước mặt Lạc Hiệp, cười hì hì nói, " Vị Lạc gia tiểu thư này, ngươi không thể đi qua nha ! "
" Vì sao ? Chỗ này của ngươi chắc ! " Lạc Hiệp tức giận nói.
Nữ tử đứng đối diện Lạc Hiệp nghiêng đầu cười, " Đương nhiên không phải a, nhưng mà -" Nàng cố ý kéo dài thanh âm, dịu dàng ôn hòa, rất là dễ nghe, " Nếu ngươi gần thêm chút nữa, ta sẽ giết ngươi nha ! "
Những lời này, phối với khuôn mặt đầy vẻ tươi cười, thật sự không có lực sát thương, nhưng Lạc Hiệp nghe thấy lại cảm thấy lạnh cả xương.
" Ngươi… " Lạc Hiệp khi nãy vẫn còn kiêu ngạo liền do dự.
Ngay sau đó, nữ tử kia nâng tay nhẹ nhàng chưởng về phía Lạc Hiệp.
Chỉ là một chưởng nhẹ nhàng, lại mang theo trọng lượng ngàn cân, chạm vào người Lạc Hiệp, trực tiếp đánh nàng văng ra, phá vỡ lan can, rớt xuống khỏi lầu hai.
" Tiểu thư ! " Hai thị nữ của Lạc Hiệp kinh hãi hét lên, vội vàng tiến lên đỡ được Lạc Hiệp, ba người nhất thời ngã thành một đoàn.
Lạc Hiệp chỉ cảm thấy máu từ yết hầu dâng lên, nàng nhất thời không nhịn xuống được, trực tiếp phun ra một búng máu.
" Tiểu thư ! Tiểu thư ! Người thế nào a ! " Hai thị nữ bị Lạc Hiệp đè bên dưới nhịn xống đau đớn, quan tâm hỏi thăm tiểu thư nhà mình.
Còn không quan tâm tiểu thư trước sao ? Nếu lúc hồi phủ, người trong phủ thấy tiểu thư bj thương, bị phạt chỉ có các nàng !
Nữ tử kia chậm rãi đi đến chỗ lầu hai bị phá vỡ, từ trên cao nhìn xuống Lạc Hiệp, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười vô hại, nhẹ nhàng nói bốn chữ -
" Không biết tự lượng sức. "*
*Nguyên văn là " Bất tự lượng lực ", cho nên mới nói là bốn chữ.
Lạc Hiệp nhất thời cảm thấy khó chịu vô cùng, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn nữ tử kia, trong lòng lại không nhịn được run lên vì sợ -
Nữ tử này… võ công nữ tử này… nàng cảm thấy sâu không lường được !
Nữ tử khinh miệt hừ một tiếng, sau đó xoay người trở về.
" Lạc gia tiểu thư kia chính là Lạc Dương hoa thần đời trước ? Thật đúng là xinh đẹp ! " Nữ tử kia, chính là Thanh Sở, vừa xoay mặt liền thay bằng biểu tình bát quái, lôi kéo Thiên Yên cùng Lưu Thấm líu ríu tán chuyện.
Lưu Thấm mặt không chút thay đổi, mà Thiên Yên lại mang theo vài phần bất đắc dĩ, cùng với bộ dáng lạnh lùng yêu mị lúc trước rất khác nhau. Tuy rằng đi theo chủ tử đã vài ngày, nhưng nàng vẫn không có thói quen sống chung thế này, mỗi khi thấy Thanh Sở nhiệt tình, nàng có chút không tiêu hóa được.
Bất quá… cuộc sống này, nàng thật sự cảm thấy rất tốt đẹp, nàng trước kia chưa bao giờ dám tưởng tượng ra, cho dù là lúc ở cái nơi y như địa ngục kia, trải qua thống khổ gần chết, nàng mới hiểu tất cả đều đáng giá, vô cùng đáng giá !
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT