Một ngày kia, trời sáng khí trong, gió nhẹ mát dịu.
Cung Trường Nguyệt dựa vào lan can ở đình nhỏ trong ao Thiên Lý, một tay cầm lấy chén sứ thanh hoa tinh xảo, một tay lấy thức ăn cho cá trong chén vứt vào trong ao Thiên Lý, nhìn cá chép gấm tụ lại một chỗ, tranh nhau đồ ăn.
Một thái giám từ đường mòn giữa hoa viên đi về phía tiểu đình có Cung Trường Nguyệt, nói với cung nữ đứng chờ ở ngoài đình, “Nô tài phụng lệnh hoàng thượng, bái kiến Phượng Vương điện hạ.”
Sau khi đại điển sắc phong Cung Trường Nguyệt kết thúc, mọi người đều thay đổi xưng hô với nàng, không còn là “Lãm Nguyệt trưởng công chúa” nữa, mà thành “Phượng Vương điện hạ”. Tuy rằng chỉ là xưng hô mà thôi, nhưng đại biểu cho vị trí ở Mặc quốc của Cung Trường Nguyệt tại hậu cung, tại triều đình đã nâng lên cao không gì sánh được, trên nàng chỉ có hoàng đế.
Phi tần hậu cung cắn răng, hận nữ nhi của một hoàng hậu đã chết cũng có thẻ cướp đi nổi bật lớn như vậy. Trước kia các nàng thấy Cung Trường Nguyệt, tuy rằng e ngại, nhưng dù sao vẫn là trưởng bối, địa vị vẫn ở trên nàng. Nhưng hiện tại, các nàng thấy Cung Trường Nguyệt lại phải cúi người hành lễ, hô lên một tiếng “Phượng Vương điện hạ”!
Bất quá, cho dù các nàng bất mãn thế nào thì cũng chỉ nuốt lại răng nanh cùng máu mà thôi, thứ nhất, địa vị bây giờ của Cung Trường Nguyệt không phải các nàng muốn động liền động, cũng không phải các nàng dùng thủ đoạn là có thể lật đổ, thứ hai, Cung Trường Nguyệt này… các nàng thật sự là không thể trêu vào, nhìn thấy ánh mắt nàng ta thì trong lòng liền rụt lại, nào dám ở trước mặt nàng làm chuyện không an phận đây?
Cung nữ truyền lại lời tiểu thái giám, để cho hắn vào trong đình.
Tiểu thái giám rất cung kính, dập đầu một cái với Cung Trường Nguyệt rồi mới nhỏ giọng nói, “Hôm nay là ngày thi đình, hoàng thượng sai nô tài tới hỏi Phượng Vương điện hạ có muốn tham gia hay không?”
Phượng vương địa vị cao quý, dĩ nhiên là có chỗ cho nàng, ngồi cạnh Thừa Nguyên đế.
“Thi đình?” Cung Trường Nguyệt dừng động tác vẩy thức ăn cho cá, “Ta không đi.”
Đối với những chuyện này, nàng trước nay chưa từng hứng thú.
“Nô tài đã biết.” Tiểu thái giám nghe được trả lời của Cung Trường Nguyệt, liền trả lời rồi rời đi.
Cung Trường Nguyệt cũng không còn tâm tư cho cá ăn, nàng đưa chén sứ men xanh cho cung nữ bên cạnh, dùng khăn ấm lau tay.
Lưu Thấm đang pha trà cho nàng, động tác như nước chảy mây trôi.
“Đây là mấy hôm trước bên sơn trang phái người đưa tới, bọn họ biết điện hạ ngài thích rượu bích đào hoa, liền hái một ít hoa bích đào phơi nắng, để người pha trà.” Lưu Thấm nói xong, cũng vừa lúc pha trà xong, đưa tới trước mặt Cung Trường Nguyệt.
Cung Trường Nguyệt nhận lấy, mở nắp bát trà ra, nhìn thấy đóa hoa được rang tinh tế đang trôi nổi trong nước ấm, trà có màu tím nhàn nhạt, cảm giác có chút yêu dị, nhưng cũng phá lệ mê người. Lúc nắp trà được nhấc lên, một mùi thơm nồng đậm nhanh chóng lan ra, vài cung nữ đứng gần đó lập tức lộ ra vẻ mặt say mê.
Cung Trường Nguyệt thổi lớp bọt trà, nhấp một ngụm, một cỗ hương vị khó có thể hình dung nở rộ trong miệng.
“Ân, so với làm rượu, nó càng thích hợp để pha trà.” Nói xong, Cung Trường Nguyệt lại nhấp một ngụm.
Khó khăn uống xong (CaS: thiệt cũng không hiểu sao ngon mà lại khó khăn uống), Cung Trường Nguyệt để ly trà xuống, ánh mắt nhìn xa xăm, một tay chống đầu, một tay nhẹ nhàng gõ lên bàn trong đình nhỏ.
“Tình nhân kia của Thiên Yên gọi là gì nhỉ?” Cung Trường Nguyệt đột nhiên mở miệng hỏi.
Lưu Thấm bị hai chữ “tình nhân” kia làm nghẹn lại một chút, bất quá nàng còn tò mò hơn làm sao chủ tử nhớ rõ tên Thiên Yên.
“Tên là Phương Triệt.”
“Cũng tham gia khoa cử thi đình năm nay?” Cung Trường Nguyệt nheo mắt, quang mang trong mắt chậm rãi di chuyển.
Lưu Thấm sửng sốt, không hiểu ý Cung Trường Nguyệt là gì, liền đáp, “Vâng.”
“Làm cho hắn thành Trạng Nguyên đi.” Cung Trường Nguyệt tùy ý bỏ lại một câu rồi liền phất tay áo đứng dậy rời đi.
Lưu Thấm dường như suy nghĩ điều gì, gọi một cung nữ, thấp giọng phân phó vài câu rồi cũng rời đi theo Cung Trường Nguyệt.
Lúc thi đình kết thúc, những lời này của Cung Trường Nguyệt rơi vào tai Thừa Nguyên đế.
“Đem bài của thí sinh Phương Triệt lại đây.” Thừa Nguyên đế nói.
Vinh Lộc rất nhanh đã đem bài của Phương Triệt cầm qua, trình lên trước mặt Thừa Nguyên đế.
Thừa Nguyên đế tinh tế xem, sau khi xem xong, nhịn không được tán thưởng, “Văn chương xác thực rất tốt, hơn nữa trí tuệ rộng lớn, có thể đảm nhận chức vụ cao, là một Trạng Nguyên rất tốt!”
Dứt lời, hắn cầm bút chấm mực, trên bài thi của Phương Triệt vẽ một vòng tròn.
Đại điển xong, quan Lễ bộ cầm kim bảng thông cáo bách quan tiến sĩ đến treo ngoài cổng hoàng thành.
Hôm nay Thiên Yên cũng ra ngoài, để người khác không nhận ra, nàng mặc váy vải bố, tóc cũng chải tùm lum, che đi hơn nửa khuôn mặt. Cõi lòng nàng đầy chờ mong, theo đám đông chật chội, đến ngoài cổng hoàng thành, nhón chân nhìn về bảng vàng sáng chói kia.
Nàng cũng không hy vọng a vời Phương Triệt có thể đỗ Trạng Nguyên, thậm chí trở thành tam giáp*, chỉ cần tiến sĩ nhị giáp là được rồi!
*Ðời khoa cử, thi tiến sĩ lấy nhất giáp 一甲, nhị giáp 二甲, tam giáp 三甲 để chia hơn kém. Cho nên bảng tiến sĩ gọi là giáp bảng 甲榜. Nhất giáp chỉ có ba bực. Trạng nguyên 狀元, Bảng nhãn 榜眼, Thám hoa 探花 gọi là đỉnh giáp. Tiến sĩ là thứ hạng dưới đỉnh giáp.
Nàng trực tiếp xem ở nhị giáp, đợi cho tên ở nhị giáp xem xong rồi mà không thấy tên Phương Triệt, trong lòng nàng có chút khẩn trương. Đợi cho tầm mắt dời đến phía trên, nàng ở chỗ cao nhất rõ ràng nhìn thấy “Trạng Nguyên: Phương Triệt”!
Không có từ nào có thể hình dung tâm tình lúc này của Thiên Yên, nàng vui đến phát khóc, một lần rồi lại một lần xem bảng vàng, một lần rồi lại một lần nhìn cái tên Phương Triệt kia.
Người nàng lựa chọn quả nhiên là tốt nhất!
Thiên Yên lúc này kiêu ngạo cùng tự hào biết bao! Lại không biết một hồi tai họa đang lặng lẽ buông xuống.
“Điện hạ, khoa cử lần này, Trạng Nguyên là Phương Triệt a!” Thanh Sở đứng trước mặt Cung Trường Nguyệt, dùng giọng điệu kinh ngạc nói, “Chậc chậc, thật đúng là không nhìn ra, thư sinh nghèo kiết hủ lậu ngày đó bị đánh đến bầm dập, cư nhiên xoay người trở thành Trạng Nguyên! Bất quá ánh mắt của Thiên Yên cũng thật tốt, nhìn trúng một người có tiền đồ như vậy!”
Cung Trường Nguyệt đang đọc sách ngẩng đầu lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn Thanh Sở, “E rằng không nhất định như vậy.”
“A? Gì cơ ạ?” Thanh Sở có chút khó hiểu.
“Cái người đánh đàn như đồ bỏ đi tại Tao Nhã yến tên là gì?”
“A?” Thanh Sở trợn tròn mắt, có chút không theo kịp suy nghĩ của Cung Trường Nguyệt.
Vừa lúc Lưu Thấm bưng điểm tâm đi vào, nghe thấy câu hỏi liền tiếp lời, “Nàng ấy là Tả Trà Nhã, là nữ nhi của trung thu lệnh Tả Nguyên Phóng.”
“Nga, cũng không tệ lắm.” Dứt lời, Cung Trường Nguyệt liền cầm lấy đũa bạc, gắp một khối thủy tinh cao ăn.
Thanh Sở từ nãy giờ vẫn chưa mò ra được ý của chủ tử, bèn kéo tay áo Lưu Thấm, thấp giọng hỏi, “Chủ tử có ý gì nha? Sao đột nhiên lại hỏi Tả Trà Nhã kia?” Nàng nhìn Tả Trà Nhã kia không vừa mắt, không biết sao chủ tử lại nói nàng ta không tệ!
“Tả Trà Nhã? Đúng là không tệ.” Hiểu được ý của Cung Trường Nguyệt, Lưu Thấm cũng lộ ra vẻ mặt thâm thúy.
Thanh Sở đỡ trán, ca thán một tiếng, buông tha không tiếp tục hỏi nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT