Kết thúc khúc nhạc, Tả Trà Nhã bất an ngồi phía sau đàn, đương nhiên, đây chỉ là biểu lộ ra bên ngoài của nàng, thực tế, nội tâm nàng đối với ca ngợi hay phê bình của vị Lãm Nguyệt trưởng công chúa này cũng không để ý, dù sao bên ngoài vẫn truyền rằng vị trưởng công chúa này cầm kỳ thư họa mọi thứ đều không thông, làm sao có thể đánh giá chính xác với tiếng đàn được “Thiên hạ đệ nhất nhạc công” Minh Dương đại sư khen ngợi?
Cung Trường Nguyệt không biết ý nghĩ trong lòng Tả Trà Nhã, nàng một lúc sau mới mở mắt, thản nhiên nhìn về phía Tả Trà Nhã, giọng điệu bình thản, “Mềm dẻo có thừa, kiên cường không đủ, bất quá tà âm, đàn cũng như không.”
Cung Trường Nguyệt thực bình thản nói ra đánh giá của mình, có lẽ cũng không có ý gì khác, nhưng những lời này của nàng lại khiến cho rất nhiều người không nhìn nổi Tả Trà Nhã dối trá làm ra vẻ thiên kim khuê tú đều che miệng cười trộm, ngay cả luôn bất mãn với Cung Trường Nguyệt là nhị công chúa Cung Thanh Dung cũng không nhịn được bật cười.
Ngồi ở phía dưới, Tả Trà Nhã nhất thời đỏ mặt, trong lòng lại sinh ra vài phần cừu hận – một bao cỏ công chúa, biết cái gì? Lại nói tiếng đàn của mình là tà âm?!
Bất quá không thể không nói, Tả Trà Nhã thật sự là một người có tài diễn xuất, nàng tự nhiên ghen tị, nhưng trên mặt chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài, lúc này nàng đứng lên lại có vài phần điềm đạm đáng yêu, rơi lệ ướt át, đôi tay nàng chỉ nắm chặt chiếc khăn trong tay, khẽ cúi người, “Vâng, Trà Nhã thụ giáo.” Thoạt nhìn có vẻ rất khiêm tốn.
Đáng tiếc Cung Trường Nguyệt làm sao có thể bị lừa bịp bởi nàng?
Cung Trường Nguyệt cũng không nói gì thêm, cặp mắt giống như hiểu rõ hết thảy liếc nhìn Tả Trà Nhã một cái, nhìn đến mức Tả Trà Nhã trong lòng phát lạnh, thậm chí có chút sợ hãi dâng lên sau đó Cung Trường Nguyệt phất tay áo đứng lên, nghiêng đầu nói với Cung Thanh Dung, “Hôm nay Thanh Nhã các cho ngươi mượn dùng.”
Dứt lời, nàng lập tức từ chủ vị đi xuống, nhìn cũng không nhìn đáy mắt có vài phần sợ hãi của Tả Trà Nhã, lướt qua nàng rời đi.
“Cung tiễn trưởng công chúa điện hạ”, chúng nữ đứng lên hành lễ.
Đứng ở bên ngoài yến hội, Lưu Thấm cùng Thanh Sở thấy Cung Trường Nguyệt đi tới, hơi hơi cúi đầu, đi theo Cung Trường Nguyệt rời khỏi, để lại chúng nữ ở Tao Nhã Yến khe khẽ nói nhỏ hồi lâu.
“Có vẻ trưởng công chúa điện hạ hôm nay tâm tình tốt lắm, không có phát hỏa.” nữ quan đi theo Cung Thanh Dung may mắn vỗ vỗ ngực nói, hiển nhiên vẫn còn sợ hãi với việc Lãm Nguyệt trưởng công chúa tới đây.
Lúc này, ngồi ở chủ vị, Cung Thanh Dung khóe mắt đảo qua, trừng mắt nhìn nữ quan, nhìn đến mức nữ quan trong lòng cả kinh, vội vàng quỳ xuống.
“Hừ.”, Cung Thanh Dung quay đầu đi, cũng không phát hỏa với nữ quan, chính là nhìn bóng dáng Cung Trường Nguyệt rời đi, trong lòng phẫn hận không thôi.
Tuy nàng thật cao hứng nhìn thấy Tả Trà Nhã bị mất mặt, nhưng nàng không hy vọng người làm cho nàng ta mất mặt là Cung Trường Nguyệt! Hoặc là nói, nàng không thích Cung Trường Nguyệt náo động lớn như vậy, mà còn là đoạt của nàng!
Bất quá, nàng rất nhanh nghĩ đến Cung Trường Nguyệt kia ở bên ngoài thanh danh thật sự xấu, trong lòng nhịn không được vui vẻ, tươi cười lại xuất hiện – Cung Trường Nguyệt được sủng ái thì như thế nào? Người bên ngoài nhìn nàng ta còn không phải xem như cái bao cỏ, điểm này, nàng ta cần phải hảo hảo “cảm tạ” nàng!
Cung Thanh Dung nghĩ như thế, đáy mắt hiện lên một chút ác độc.
Nhưng, cũng không phải mọi người đều đối với Cung Trường Nguyệt có loại ác độc ghen ghét này, nói như ngũ công chúa Cung Hoa Mộng, ánh mắt nàng nhìn Cung Trường Nguyệt tràn ngập sùng bái – đây là đại hoàng tỷ! Là người làm cho nàng kính sợ cùng sùng bái, đại hoàng tỷ!
Trong cung có bảy vị công chúa, ba vị hoàng tử, Cung Trường Nguyệt dù là riêng các công chúa, hay là trong tất cả hoàng tử công chúa, nàng cũng là lớn nhất, hơn nữa nàng vừa sinh ra, ngay lập tức đã được Thừa Nguyên đế sủng ái, ngay cả những hoàng tử cũng không thể so sánh được.
Mà Cung Hoa Mộng không giống vậy, nàng đứng thứ năm trong các công chúa, đứng thứ bảy trong tất cả hoàng tử công chúa, có thể nói không cao cũng không thấp. Không phải lớn nhất chiếm được coi trọng của phụ hoàng, cũng không phải nhỏ nhất được phụ hoàng thiên vị. Hơn nữa nàng xuất thân cũng không cao, mẫu thân cũng chỉ là người bình thường, sau khi sinh hạ nàng xong, cũng chỉ thăng cấp thành quý nhân, cho nên ngoại trừ tam hoàng tử mẫu thân là một cung nữ, trong các hoàng tử công chúa, nàng chính là xuất thân thấp nhất. Huống chi, khi nàng một tuổi, mẫu thân liền bị bệnh qua đời, không có phụ hoàng sủng ái, nàng ở trong cung có chỗ dựa gì đâu?
Hiện tại tuy rằng nhị hoàng tỷ Cung Thanh Dung đối với nàng vô cùng tốt, có việc gì cũng luôn nghĩ tới nàng, nhưng nàng vẫn không thể quên câu nói kia của đại hoàng tỷ “Khóc có ích lợi gì, không biết tự mình bảo hộ mình sao?” nàng tuy rằng cau mày, thoạt nhìn cũng không phải cao hứng, nhưng chính mình lại không hề thấy sợ hãi, ngược lại còn thực an tâm, không tự giác muốn ỷ lại vào nàng.
Khi đó nàng chỉ mới có vài tuổi, vì phụ hoàng không có lên tiếng nói nàng phải sống dưới danh nghĩa vị nương nương nào, nên nàng vẫn cùng ma ma ở tại Thúy Cận hiên của mẫu thân. Chiếu cố nàng lớn lên chính là ma ma theo từ bé, ma ma lại là người bên cạnh mẫu thân, đối xử với mình dĩ nhiên tốt lắm, nhưng những cung nữ ở Thúy Cận hiênn lại không tốt như vậy, thấy mình không được sủng ái, Thúy Cận hiên cũng không có người qua lại, liền luôn khi dễ mình, còn muốn phá hư y phục do thượng phục cục mang tới, ngay cả thức ăn thượng thực cục đưa tới cũng muốn đem đồ tốt giữ lại, dư lại mới đưa cho mình.
Nếu là ở cung khác, nào có cung nữ dám đối đãi như vậy với công chúa? Các cung nữ trong cung cũng vì thấy nàng cùng ma ma tâm tính yếu đuối, lại không dám hướng hoàng quý phi nương nương chưởng quản lục cung cáo trạng, liền ngày ngày khi dễ mình. Sau, nàng thật là chịu không nổi, chạy khỏi Thúy Cận hiên, trốn trong ngự hoa viên khóc, lại gặp đại hoàng tỷ Cung Trường Nguyệt.
Đại hoàng tỷ hỏi nàng vì sao khóc, nàng ấp úng nửa ngày nói không nên lời, kết quả đại hoàng tỷ nhướn mày, nàng trong lòng cả kinh, liền khóc kể tất cả mọi chuyện.
Lúc ấy, đại hoàng tỷ nhìn nàng một cái, cái gì cũng không nói, xoay người bước đi.
Ai biết ngày hôm sau còn có cung chính đến đưa cung nữ Thúy Cận hiên đi, sau trận phạt đòn, phạt lương đó, thậm chí có vài cung nữ vì vậy mà bị đánh chết.
Trước kia Cung Hoa Mộng vẫn nghe nói đại hoàng tỷ tâm tính ngoan độc, ban chết cho rất nhiều cung nữ, lúc đó nàng đối với đại hoàng tỷ còn rất sợ hãi, nhưng nàng thật không ngờ, con người thật của đại hoàng tỷ, lại… làm cho nàng cảm thấy ấm áp như thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT