"Vậy nàng để ý ta từ khi nào?" Hách Liên Vũ cảm thấy Tần Minh Nguyệt không phải cô gái thích anh vì diện mạo tuấn mỹ này.
"Có lẽ vì sự ôn nhu của chàng, săn sóc của chàng khiến thiếp dần cảm mến. Thiếp vốn nghĩ hai ta là hai đường thẳng song song vốn dĩ chẳng thể giao nhau, không ngờ qua thời gian dần tiếp túc, thấu hiểu nhau, chợt phát hiện ra tâm ý vốn đã đặt cùng một chỗ. Thiếp rất vui bởi chàng không phải yêu thương thiếp vì dung mạo, thiếp cũng không phải nữ nhân thích vẻ bề ngoài, quan trọng là có thể khiến tâm hồn thăng hoa." Tần Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hách Liên Vũ, ánh mắt thuần khiết, rất chân thật.
Quả là một cô gái đặc biệt, Hách Liên Vũ phát hiện Tần Minh Nguyệt giống như một bức họa huyền bí đẹp đẽ, khiến người ta muốn khám phá, cũng khiến người ta phát hiện còn nhiều điều bản thân chưa thấy qua. "Ta rất thích điểm này của nàng, không nói nhiều, rất cứng cỏi, cũng không ủy mị sướt mướt như người con gái khác, mà rất dũng cảm, tự tin. vui vẻ đối mặt với mọi thứ. Nhưng ta hy vọng sau này nàng hãy dựa vào ta một chút, ta không muốn làm một Vương gia trong mắt nàng, chỉ mong có thể là một người đàn ông có thể bảo vệ nàng, khiến nàng hạnh phúc. Thỉnh nàng dựa dẫm vào ta nhiều một chút."
Bản thân luôn độc lập, tự chủ, khiến nàng ỷ lại vào một nam nhân, nhất thời nàng không làm được. "Thiếp sẽ chậm rãi học cách ỷ lại vào chàng, đến khi ấy chàng đừng than thiếp phiền phức." Tần Minh Nguyệt bông đùa nói.
"Nàng ngốc, sao có thể chứ, ta cầu còn không được." Hách Liên Vũ sủng ái nhìn Tần Minh Nguyệt.
"Hi hi, chàng mau ngủ đi, chẳng phải ngày mai chàng phải tiến cung sao?" Tần Minh Nguyệt trở mình, chuẩn bị leo xuống khỏi người Hách Liên Vũ.
Nàng liền bị Hách Liên Vũ ôm chặt lấy, "Không cần xuống, cứ như vậy ngủ thôi."
"Nhưng, thế này rất nặng a."
"Không liên quan, ta tuyệt nhiên không cảm thấy nặng, ta chỉ muốn cứ như vậy ôm nàng ngủ một giấc, mơ một giấc mơ đẹp, ngọt ngào." Hách Liên Vũ từ từ nhắm hai mắt lại hưởng thụ.
"Vậy được, mau ngủ thôi." Nằm trên người Hách Liên Vũ khiến Tần Minh Nguyệt cảm thấy rất thoải mái, nàng nhắm mắt lại, lắng nghe hơi thở chậm rãi của Hách Liên Vũ bước vào mộng đẹp.
Khi Hách Liên Vũ mở mắt ra, Tần Minh Nguyệt đã ngủ say, nhìn thân thể nhỏ bé kia, anh cảm thấy thật giống một giấc mộng, một giấc mộng đẹp, quá hạnh phúc khiến người ta vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.
Nhẹ choàng lên người nàng tấm chăn mỏng, nhìn khuôn mặt say ngủ của nàng ẩn hiện nụ cười hạnh phúc thật xinh đẹp, khiến người ta luyến tiếc không muốn dời mắt.
"Minh Nguyệt, Hách Liên Vũ ta cả đời này cũng không phụ nàng, bất luận ra sao, nàng luôn là người con gái mà ta yêu nhất, không ai có thể thay thế nàng trong lòng ta, vĩnh viễn như vậy." Hách Liên Vũ khẽ thì thầm.
A, nơi này thật đẹp! Trong mơ, Tần Minh Nguyệt đến chốn tiên cảnh giữa nhân gian, sơn thủy hữu tình, còn có hoa thơm cỏ lạ trải khắp triền núi. Trên triền núi ấy, Tần Minh Nguyệt thỏa thích chạy trốn, nhưng tựa như còn thiếu điều gì. Nàng dừng bước, nhìn bốn phía nhưng không thấy Hách Liên Vũ. Kỳ lạ, vừa rồi chàng còn ở đây, nào thể chớp mắt đã liền biến mất không tăm hơi. Rốt cuộc chàng đã chạy đi đâu? Không phải chàng đã nói sẽ vĩnh viễn nắm tay thiếp, vĩnh viễn không rời xa sao?
Rốt cuộc nàng đang mơ thấy chuyện gì, khi nãy còn cười ngọt ngào giờ đã chau mày rồi. Hách Liên Vũ khẽ vuốt lên hai hàng chân mày Tần Minh Nguyệt, thì thầm bảo, "Ta ở đây, ta sẽ không đi đâu hết, nàng an tâm ngủ đi.
Quả nhiên đôi mày cô gái nhỏ đang nằm trong lòng anh giãn ra, nở một nụ cười an nhiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT