Thế giới này tràn ngập ác ý... Cố Hiểu Đao nằm trên mặt đất đau đến lão lệ tung hoành, gào khóc thảm thiết.
Hữu hộ pháp nhịn đau rơi xuống đất, giống như gấu chó trở mình bổ nhào lăn vài vòng, miễn cưỡng đứng lên, nhìn về phía hắn sợ hãi nói: “Ngươi...ngươi không sao chứ?”
“...” CMN ngươi còn mong đợi ta nói không có việc gì sao?! Cố Hiểu Đao tiếp tục gào khan, sau đó nghiêng đầu qua một bên, nhắm mắt lại.
Hữu hộ pháp đi vài bước về phía hắn, sâu kín nói: “Vì sao ngã một cái lại chết chứ? Nhất định là vì hóa công tán...”
Trong lòng Cố Hiểu Đao cười ha hả, đừng có mà đổ thừa cho hóa công tán biết không!! Không trúng hóa công tán cũng có thể ngã chết người, đa tạ!!!
“Nếu đại ca biết thì sẽ trách cứ mình tự tiện dùng khinh công.”
Chỉ lo trách móc ngươi tự tiện dùng khinh công! Bộ còn thời gian đi quan tâm người chết hả?!
Hữu hộ pháp: “Vẫn là nên hủy thi diệt tích sau đó nói độc y chạy trốn tương đối tốt...”
Thiếu niên... nội tâm đen tối của ngươi xứng đáng với gương mặt hồn nhiên này sao? Cố Hiểu Đao sợ hắn bước lên bầm thây mình thì vội vàng ngồi dậy, đầu tiên là mạnh mẽ xoa xoa mông mình sau đó bật thốt thê thảm: “Fuck!!! Mông của ta!!!”
Hữu hộ pháp thấy hắn xác chết vùng dậy đầu tiên là ngơ ngẩn, sau khi nghe được hắn kêu rên bỗng nhiên mặt đỏ bừng, tay chân luống cuống nói: “Ta...ta nói không tốt...”
“...” Chúc mừng Hữu hộ pháp đạt được danh hiệu【 nội tâm の dơ bẩn 】! Cố Hiểu Đao rất khổ sở, trên thế giới mất đi một thiếu niên đơn thuần thiện lương.
Hữu hộ pháp thấy hắn không nói gì, tay chân tiếp tục luống cuống: “Ngươi...ngươi mặc y phục vào trước đã...”
Cố Hiểu Đao nhìn hắn mỉm cười, “Đồ vật duy nhất có thể che chắn đang nằm trên tay ngươi a.”
Hữu hộ pháp lập tức phản ứng kịp, nhanh chóng ném sàng đan trong tay qua.
Cố Hiểu Đao gian nan đứng lên, nhe răng trợn mắt buộc lại sàng đan.
Hữu hộ pháp quay mặt đi, tựa hồ rốt cuộc không có biện pháp nhìn thẳng hắn, “Ngươi...ngươi không lạnh hả?”
“Không lạnh.” Nói xong đánh một cái hắt xì vang dội. Mợ nó...
“...” Hữu hộ pháp nói xong lặng lẽ cởi ngoại sam của mình đưa qua.
Không khí này rất kỳ quái a, Hữu hộ pháp vẻ mặt của ngươi rất thẹn thùng a, Cố Hiểu Đao không kiên nhẫn phất phất tay: “Không cần, một đại lão gia như ta không mảnh mai như vậy, đa tạ. Ngươi nhanh chóng đi đóng gói chút gà nướng thịt nướng đến đây, CMN gia sắp chết đói rồi!”
Hữu hộ pháp cuống quít nói: “A...ngươi chờ ta.” Sau đó ngốc nghếch vụng về nhảy lên nóc nhà, một đường đạp mái ngói mà đi.
Cố Hiểu Đao không còn lời gì để nói nhìn trời.
Một lúc lâu sau, Hữu hộ pháp ôm một đống đồ vật trong ngực, từ trên nóc nhà lăn xuống.
“...” Đệch mợ, giải quyết tình huống lăn xuống cũng không có!! Sinh vật bất tử thật sự rất đáng sợ...
“Nhìn đi, gà nướng.” Hữu hộ pháp đứng lên, kích động giơ đồ ăn trong tay.
Hương vị gà nướng!! Cố Hiểu Đao nuốt nước miếng sáp đến gần.
Hữu hộ pháp lại đặt gà nướng qua một bên, vẻ mặt thẹn thùng lấy một món đồ khác trong tay đưa qua: “Ta có mang theo y phục cho ngươi.”
Đừng dùng vẻ mặt giống như chúng ta đã từng phát sinh qua gì đó nhìn ta a! Hiện tại ăn so với mặc quan trọng hơn biết không! Cố Hiểu Đao lật y phục trong tay mình, “Y phục này mặc thế nào?”
Hữu hộ pháp ngẩn ngơ vài giây, vẻ mặt lập tức khôi phục bình thường, những lời này khiến hắn nhớ tới độc y là thật sự bệnh thần kinh.
“Ê, vẻ mặt đó của ngươi là sao... Cái này là quần lót hả?” Tuy rằng đã nhìn thấy qua người khác mặc y phục cổ trang, nhưng mà mình hoàn toàn không biết mặc!
Hữu hộ pháp tỏ vẻ khó có thể tin: “Ngươi thật sự ngay cả y phục cũng không biết mặc...?”
Những lời này quả thực giống như là đang hỏi: Ngươi bị thiểu năng hả?
Cố Hiểu Đao gật đầu: “Đúng vậy, ta không biết mặc.” Đúng vậy, ta là bị thiểu năng!
Hữu hộ pháp thở dài, bày ra vẻ mặt ghét bỏ đứng ở một bên chỉ điểm: “Đó là quần lót áo lót.”
Vẻ mặt Cố Hiểu Đao càng ghét bỏ: “Ngươi bày ra vẻ mặt ghét bỏ như vậy là bởi vì ngươi đã mặc qua rồi sao?”
Ánh mắt Hữu hộ pháp trợn tròn: “Ta là ghét bỏ ngươi không biết mặc y phục!! Y phục này đều là đồ mới!!!”
“Được rồi ta chỉ hỏi một chút thôi, tròng mắt ngươi sắp rớt ra ngoài rồi kìa!”
“...”
Giãy dụa nửa ngày, Cố Hiểu Đao rốt cục mặc xong y phục, hất ống tay áo rộng lớn nói: “Mùa hè nóng nực mặc như vậy thật sự sẽ không bị cảm nắng hả?”
Hữu hộ pháp lười tiếp tục nói với hắn.
Cố Hiểu Đao nhanh chóng cầm lấy gà nướng chính tông được bọc lại bằng giấy dầu, mặt si hán lột ra.
“Đến chính điện rồi ăn!”
Cố Hiểu Đao lại chậm rãi bọc gà nướng lại, thầm nghĩ người Cửu Vân cung sao thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, vẻ mặt lúc nãy của Hữu hộ pháp còn thẹn thùng mà bây giờ đã lạnh lùng thản nhiên.
Hữu hộ pháp không để ý tới hắn, giơ tay nắm lấy sau cổ hắn.
Đệch mợ động tác này không cần quá quen thuộc a! Cố Hiểu Đao theo phản xạ cúi đầu, tránh thoát cái tay kia.
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!! Lại muốn nắm cổ áo lão tử chơi diều hả!! Vọng tưởng!!
Sắc mặt Hữu hộ pháp rất sốt ruột: “Đừng quậy nữa, chúng ta phải đi nhanh lên.”
Cố Hiểu Đao lắc đầu: “Đừng phá nữa, với kĩ thuật khinh công của ngươi, chưa tới chính điện đã hại chết ta rồi.”
“Lần này ta sẽ thật cẩn thận.”
CMN ai tin ngươi sẽ không ngã chứ!
Hai người đang giằng co, chỉ thấy trên nóc nhà hồng ảnh chợt lóe. Chu Tước đã vô thanh vô tức đứng ở bên cạnh bọn họ, cung kính nói: “Hữu hộ pháp đại nhân, cung chủ truyền ngươi đi qua.”
Nhìn đi, người ta rơi xuống đất không tiếng động thân thủ nhanh nhẹn mới gọi khinh công! Ngươi mợ nó ngã nhào xuống đất đó gọi là tai nạn!
Cố Hiểu Đao nhìn thấy thần thú có loại khó hiểu thân thiết, chưa kịp chào hỏi hắn thì đã nghe được một câu 'Đắc tội, Hữu hộ pháp', sau đó đã bị người xách lên kẹp tại nách, khi hoàn hồn đã ở giữa không trung.
Fuck!!! Không phải là đắc tội Hữu hộ pháp sao? Ngươi xem lão tử là hàng hóa hả?! Trong lòng Cố Hiểu Đao căm giận, nhưng giương mắt có thể nhìn thấy Hữu hộ pháp phía đối diện cũng bị như vậy thì tâm lý liền cân bằng.
Hữu hộ pháp cũng có đãi ngộ này ha ha ha ha ha!!
Cẩn thận ngẫm lại, xuyên qua lâu như vậy, Chu Tước vẫn nhiều lần sắm vai phương tiện chuyên chở a!
Vị Chu Tước này căn bản là một phương tiện giao thông ha ha ha ha!!
Đây là kết quả của việc khinh công quá tốt!
“Ngươi cười cái gì!” Hữu hộ pháp cảm thấy mình rất mất mặt, gương mặt tròn vo đỏ bừng.
Cũng không phải đang cười ngươi, suy nghĩ nhiều cái gì! Cố Hiểu Đao liếc mắt nhìn hắn một cái.
Hữu hộ pháp cũng hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.
Cố Hiểu Đao trừng lại.
Tại khi hai người mặt mày biểu đạt oán hận thì Chu Tước đã vững vàng rơi xuống đất.
“Vì sao đến muộn?” Một giọng nói lạnh lùng chất vấn bay vào lỗ tai Cố Hiểu Đao.
Vừa ngẩng đầu lên thì thấy cung chủ đang vắt chéo chân ngồi ở trên tòa đại bảo điêu khắc chín con rắn, vẻ mặt rất khó chịu, y phục rất chói mắt. Phía sau là tứ đại thần thú, bên cạnh là tam đại đường chủ, còn có chút khác người.
Quay đầu nhìn lại, đệch mợ!! Khoảng sân rộng trước cung điện chi chít tất cả đều là người. Mấu chốt là nhiều người như vậy cư nhiên cũng không phát ra một chút tiếng động!!!!
Sắc mặt Hữu hộ pháp cực kỳ kém, chân sau quỳ xuống: “Thuộc hạ biết sai, độc y ầm ĩ đòi ăn gà nướng cho nên mới trì hoãn.”
Fuck... rõ ràng như ao nước xanh biếc a!! Lấy gà nướng không phải là ngươi tự nguyện sao!! Nguyên nhân bị trễ chính là khinh công của ngươi quá rách nát!!!
Ánh mắt châm chọc của cung chủ đảo qua, Cố Hiểu Đao lập tức ôm chặt gà nướng trong ngực. Nhìn cái rắm!!
Khoan đã, kiến trúc phía sau hắn nhìn rất quen mắt a... Đây không phải là cung điện trước đó chất đầy thi thể sao????
Nghĩ đến cảnh tượng không tốt, ngay cả tâm tình ăn gà nướng của Cố Hiểu Đao cũng không có!!!
“Được rồi.” Cung chủ cong khóe miệng, “Cư Hoa, những nhân sĩ chính phái đó đi tới đâu rồi?”
Đầu bóng lưỡng nói: “Sắp đến đỉnh núi.”
Cung chủ khoát tay: “Được a, hủy bỏ cửa trận pháp, các ngươi cứ đi giết cho thống khoái đi.”
Đệch mợ! Câu này rất tàn bạo a! Kêu người ta đi liều mạng mà nói giống như là ban thưởng cho người ta vậy!! Buổi sáng vừa mới đã trải qua nội chiến bây giờ lại ngoại chiến, thật sự đại trượng phu sao??
Mấu chốt là mọi người trên sân cư nhiên đều vô cùng hưng phấn, chậm rãi chạy đến cửa.
Cố Hiểu Đao rùng mình một cái, không hổ là tà giáo...mạch não khác với người thường.
“Ngươi không chạy tới xem hả?” Cung chủ mỉm cười nhìn Cố Hiểu Đao.
“Ha ha, không đi.” Cố Hiểu Đao lễ phép cự tuyệt. Người ta đi liều mạng có gì hay ho mà nhìn?
Diêu Ẩn đứng ở một bên cười nhạo nói: “Độc y tay trói gà không chặt, hiện nay còn không biết sử dụng độc, vẫn là đừng đi chịu chết!”
“Nói như thế, giữ độc y giống như một chút hữu dụng cũng không có.” Cung chủ nhíu mày.
Đệch mợ!! Râu rậm chế tiệt!! Có tin lão tử kêu người bạo cúc ngươi không!
“Ta chỉ là nhất thời quên, nói không chừng trở về Bách Thảo đường có thể tìm được phối phương giải dược hóa công tán thì sao.” Thuận tiện tìm chút độc dược đối phó các ngươi, rồi tìm chút xuân dược cho Tứ Cửu để hắn hoàn thành tâm nguyện hoạn thượng long dương chi hảo đường chủ mà hắn mong muốn.
Râu đầy mặt lộ ra vẻ mặt khinh bỉ giống hệt Tứ Cửu, quả thực là vợ chồng a: “Trước kia ngươi được xưng nhìn qua là nhớ, nhìn qua đồ vật đều sẽ ghi tạc trong đầu, căn bản sẽ không ghi chép lại! Đáng tiếc bây giờ đầu óc ngươi không sử dụng được, huống chi chúng ta đã sớm tìm kiếm qua chỗ của ngươi, cái gì cũng không có.”
Cái gì!! Độc y còn có loại kĩ năng xem qua là nhớ!! Vì sao ta không có hả?? Cố Hiểu Đao lâm vào trạng thái tự mình chán ghét bản thân.
Cung chủ mỉm cười: “Được rồi, đối đầu kẻ địch mạnh, việc này trước hết tạm gác qua một bên. Các ngươi tiếp tục, bổn cung về tẩm cung trước.”
Mọi người: “Cung tiễn giáo chủ!”
“...” Không phải là đối đầu kẻ địch mạnh sao??? Loại thời điểm này không phải là nên là thần kinh căng thẳng tiến đến đối phó với kẻ địch sao?? Nhân vật chính ở trong này nói chuyện phiếm, cung chủ phải về tẩm cung ngủ là trạng huống gì!!!
Bên cạnh đó thể hiện ra nhân sĩ chính phái rất yếu ớt sao???
Đoạn Yến vừa mới đứng lên, xa xa đột nhiên truyền đến gầm giận dữ: “Đoạn ma đầu! Nạp mạng đi!”
Chỉ thấy một người cầm kiếm phá không mà đến, kiếm phong nhắm thẳng vào trán Đoạn Yến.
Tốc độ cực nhanh, chiêu thức mạnh mẽ, đều ở trong một cái chớp mắt.
Nhóm Hộ pháp và Đường chủ đều sợ ngây người, lập tức tiến lên tiếp chiêu.
Đoạn Yến lộ ra nụ cười tàn bạo, ngăn đón đẩy ra chiêu thức của người kia, tay áo bên trái múa một cái hóa giải thế công của người nọ, tay bên phải quấn qua trường kiếm, bắt lấy mệnh môn người nọ.
Nháy mắt, hai người đã giao thủ hơn trăm chiêu.
Hiện trường đánh võ có hay không!!! Cao thủ chân chính so chiêu đúng không!! Cố Hiểu Đao nhìn cảm thấy sôi trào, lấy gà nướng trong ngực ra, vừa ăn vừa xem.
Mùi hương gà nướng bay khắp bốn phía.
Chiêu thức kiếm khách chậm lại, bụng réo đến kinh thiên động địa.
Thừa dịp sơ hở này, cung chủ xuống tay càng ngoan độc hơn, đánh một chưởng vào ngực kiếm khách.
Kiếm khách bị đánh lui về phía sau vài bước, oán hận nhìn thoáng qua Cố Hiểu Đao, xoay người chạy trốn.
“...” Chính phái thật sự rất tội nghiệp a! Cố Hiểu Đao yên lặng đốt cho bọn họ một cây nến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT