Cố Hiểu Đao và cung chủ một đường bị xô đẩy đến đại đường.
Tiểu sư đệ và Bình sư phụ đứng ở chính giữa, những người còn lại chia chỗ ngồi, vô cùng náo nhiệt mà uống rượu nói chuyện phiếm, nhìn thấy hai người bọn hắn vào cửa đầu tiên là sửng sốt, sau đó là cười như điên.
Tiểu sư đệ đã chạy tới, đánh giá Cố Hiểu Đao nói: “Ngươi xem, ngươi cần gì phải kêu ta đổi cho ngươi một bộ hỉ phục khác? Bộ lúc nãy không phải là xứng với cách trang điểm bây giờ của ngươi lắm sao.”
Cố Hiểu Đao rất vất vả mới đứng vững, nghe được tiểu sư đệ nói, hung hăng mà trừng mắt liếc nhìn cung chủ bên cạnh một cái, gỡ bông hoa cắm bên tai xuống, lại dùng tay áo xoa xoa mặt.
Cung chủ mỉm cười, vươn tay giúp hắn lau sạch sẽ son phấn còn thừa trên mặt, cười nói: “Đừng giận, nha?”
Cố Hiểu Đao nắm vạt áo của hắn, nghiến răng nói: “Ngươi hại ta mất mặt trước mọi người, ta...”
Cung chủ cúi đầu hôn lên môi hắn.
Cố Hiểu Đao: “...”
Mọi người nhìn thấy cử chỉ thân mật của bọn họ như thế, lại là một trận ồn ào.
Hữu hộ pháp che mắt nói: “Đại ca, ca phu, bằng không các ngươi bái đường trước rồi lại thân mật?”
Tiểu sư đệ cũng đồng ý nói: “Đúng đó đúng đó, ta đã không thể chờ đợi được rồi đó!”
Bình sư phụ cười nhạo một tiếng, “Không thể chờ đợi được?”
Tiểu sư đệ nhào qua cọ cọ hắn, kéo tay hắn nói: “Chúng ta đi bái trước!”
Cố Hiểu Đao: “Ta tương đối tò mò, thời điểm khi các ngươi bái phụ mẫu... phải bái ai a?”
Tiểu sư đệ dừng một chút, hiển nhiên chưa suy xét đến vấn đề này.
Một vị đệ tử bên cạnh đề nghị nói: “Vị trí phụ mẫu có thể bày bài vị của cốc chủ đã mất và sư phụ của Bình sư phụ.”
Vẻ mặt tiểu sư đệ cứng ngắc: “Sư phụ của Bình sư phụ là được rồi... nhưng bài vị cốc chủ... thì không cần đâu?”
Cố Hiểu Đao vẻ mặt cười xấu xa, “Ta thấy rất cần đó, cốc chủ trên trời có linh thiêng, nói vậy cũng sẽ rất cao hứng nhìn thấy Bình sư phụ và ngươi vui vẻ kết thành phu thê.”
Mọi người lập tức phụ họa.
Tiểu sư đệ: “...”
Trên mặt Bình sư phụ mang theo một tia ý cười, cũng gật đầu nói: “Nói có lý, ba mươi chín, ngươi đi lấy bài vị của sư phụ ta và cốc chủ đến đây.”
Tên đệ tử kia đáp một tiếng, chạy nhanh ra ngoài, một lát sau đã mang theo hai cái bài vị trở về, đặt ở trên ghế phụ mẫu.
Tiểu sư đệ: “...”
Bình sư phụ kéo tay hắn, mỉm cười nói: “Bắt đầu đi.”
Tiểu sư đệ giãy giụa vài cái, vẫn là ngoan ngoãn tiếp nhận.
Chiêng trống vui vẻ gõ lên, pháo nổ tưng bừng. Dưới sự điều khiển gợi ý của người dẫn chương trình, tiểu sư đệ và Bình sư phụ hoàn thành xong nghi thức bái đường.
Mọi người nâng rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Tiểu sư đệ giúp Bình sư phụ chắn mấy chén, cổ họng trong trẻo nói: “Kế tiếp chính là đồ nhi của ta và đồ tức bái đường.”
Cung chủ: “...”
Cố Hiểu Đao chớp chớp mắt, khoát tay lên trên bả vai hắn, thuận thế hô một tiếng: “Nương tử a.”
Cung chủ nhướng mày nhìn hắn, cười như không cười trả lời một câu: “Phu quân a.” Sau đó cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nói: “Đêm nay phu quân cần phải biểu hiện cho tốt...”
Mặt Cố Hiểu Đao đỏ như quan công đẩy hắn ra, cố gắng trấn định nói: “Tất nhiên rồi, ta nhất định sẽ yêu thương ngươi thật tốt ha ha ha ha ha ha...”
Tiểu sư đệ nói xong câu nói kia, lập tức có người hỏi: “Không đúng, tiểu sư đệ chín trăm chín mươi tám, tại sao độc y lại là đồ đệ của ngươi?”
Hữu hộ pháp nâng mặt nói: “Ta cũng muốn hỏi vấn đề này...”
Tiểu sư đệ lập tức chấn động, nói quanh co nửa ngày, bỗng nhiên nhãn tình sáng lên, vỗ tay nói: “Ta với Bình sư phụ đã thành thân, đệ tử của hắn tất nhiên cũng là đệ tử của ta!”
Bình sư phụ lạnh nhạt bổ sung: “Hắn gả cho ta, tất nhiên chính là đồ đệ sư nương.”
Tiểu sư đệ lăng nói: “Gả?”
Bình sư phụ thản nhiên nhìn hắn.
Tiểu sư đệ kéo tay Bình sư phụ, vội la lên: “Gả thì gả đi, nhưng ta không cần loại xưng hô sư nương này!!!”
Bình sư phụ: “Vậy thì sư cha.”
Tiểu sư đệ cau mũi, “Vậy thì... sư cha đi...”
Cố Hiểu Đao ôm tay nói: “Cho nên rốt cuộc ta phải gọi ngươi là cái gì?”
Tiểu sư đệ giãy dụa hai cái nói: “Gọi sư cha đi...” Hắn chạy đến trước mặt Cố Hiểu Đao, nhỏ giọng nói: “Nhưng là trong lòng ngươi phải xem ta là sư phụ!”
“Được rồi sư cha, không thành vấn đề sư cha.”
Tiểu sư đệ: “... Các ngươi mau chóng bái đường đi.”
Đây là một khắc quan trọng nhất đời người, cũng là một khắc quan trọng nhất trong đời.
Cố Hiểu Đao yên lặng nhìn cung chủ đứng đối diện mình, nội tâm sinh ra vạn phần cảm khái, “Ngươi muốn sống cùng với ta cả đời?”
Cung chủ hơi sửng sốt, tiện đà mỉm cười: “Đó là tất nhiên.”
“Không phải là nhất thời cao hứng chứ?”
“Không phải.”
“Quy định một phu một phu?”
Cung chủ ngạc nhiên nói: “Đó là cái gì?”
Cố Hiểu Đao kiên nhẫn nói: “Chính là đời này của ngươi chỉ có thể có một mình ta, không thể có thêm người khác.”
Cung chủ gật đầu, “Người khác cũng không lọt vào mắt bổn cung.”
“Nếu về sau ngươi phát hiện người thú vị hơn so với ta thì sao?”
Sắc mặt cung chủ không vui: “Ngươi xem bổn cung là loại người gì? Ta muốn cùng ngươi một chỗ, không chỉ là bởi vì ngươi thú vị. Hơn nữa trên thế gian này người có thể làm cho bổn cung trả giá một nửa công lực, chỉ có một mình ngươi - Cố Hiểu Đao.”
Trái tim Cố Hiểu Đao hơi nhảy dựng.
Cung chủ thản nhiên nói: “Biết cái gì gọi là thích không?”
Cố Hiểu Đao: “Không biết vì sao, đều cảm thấy vấn đề này hơi quen tai...”
“Thích một người chính là sẽ thường xuyên nhớ tới người đó. Hắn vui vẻ giận dữ đều sẽ tác động đến cảm xúc của ngươi. Ngươi sẽ thường xuyên muốn quan tâm che chở hắn cả đời, kiếp sau còn muốn sống chung với hắn.”
Cố Hiểu Đao: “... Câu trả lời này cũng có vài phần quen tai a...”
Cung chủ lại cười nói: “Tóm lại, Cố Hiểu Đao, đời này ngươi cũng đừng hòng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của bổn cung.”
Ngươi là Như Lai ta là con khỉ à? Cố Hiểu Đao vội vàng xua đi nội tâm đang chửi thề, vẻ mặt cảm động nói: “Ta biết rồi.”
Người điều khiển chương trình đứng bên cạnh thật cẩn thận nói: “Có thể bắt đầu chưa?”
Cung chủ vuốt cằm.
Bình sư phụ và tiểu sư đệ còn có bài vị của hắn đều đã vào chỗ.
Chiêng trống vui mừng lại gõ lên, tiền pháo lại vang lên.
“Nhất bái thiên địa -- “
Hai người quay mặt ra ngoài cửa cúi người một cái.
“Nhị bái cao đường -- “
Cố Hiểu Đao: “Không biết vì sao ta lại không muốn lạy.”
Cung chủ an ủi: “Làm cho có là được rồi.”
Hai người quay về phía hai người trên ghế một bài vị hơi khom người một chút.
Tiểu sư đệ: “Không biết vì sao ta rất không vui.”
Bình sư phụ an ủi: “Ý tứ là được.”
“Phu thê giao bái -- “
Cố Hiểu Đao vuốt cằm: “Phu thê?”
Người điều khiển chương trình dừng một chút, lập tức ngầm hiểu, sửa lời nói: “Phu phu giao bái -- “
Hai người mặt đối mặt, chuẩn bị xoay người, Cố Hiểu Đao nhỏ giọng nói: “Chung quy cảm thấy sẽ có chuyện cẩu huyết gì đó sẽ phát sinh a...”
Hắn vừa dứt lời, chỉ nghe được từ cửa truyền đến một thanh âm tê tâm liệt phế: “Khoan đã!”
Cố Hiểu Đao ấn đầu cung chủ, “Loại thời điểm này không thể dừng lại, mau lạy!”
Cung chủ: “...”
Hai người đối bái xong, Cố Hiểu Đao còn có lòng tốt giúp người điều khiển chương trình nói lời kết thúc: “Buổi lễ kết thúc!”
Mọi người nhìn về phía cửa lớn.
Chỉ thấy một bóng người lảo đảo bước tới, miệng căm giận nói: “Ta bỏ lỡ chuyện gì rồi sao?”
Cố Hiểu Đao thấy rõ người tới, kinh hồn chưa định mà vỗ vỗ ngực: “Thì ra là sư huynh a, hù chết người, lão tử còn tưởng là tới cướp người đó!”
Cung chủ: “...”
Thánh y ôm một quyển sách trong ngực, nhìn nhìn Cố Hiểu Đao và cung chủ, lại nhìn nhìn tiểu sư đệ và Bình sư phụ, đứng ngốc ở tại chỗ, “Các ngươi... đang làm gì vậy?”
Cố Hiểu Đao chỉ chỉ hoa đỏ thẩm ở ngực mình, “Thành thân đó.”
Thánh y bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách ta luôn nghe được tiếng pháo, một đường đến đây còn thấy chỗ dán giấy đỏ... Không đúng a...” Sờ sờ trán mình, lẩm bẩm: “Bất quá ta mới xem y thuật một ngày, các ngươi liền thành thân? Đây cũng quá nhanh đi? Chẳng lẽ là ta mất ăn mất ngủ nhìn sách thuốc vài tháng trời? Thời gian thật sự là như thoi đưa a...”
Tiểu sư đệ khẽ cười nói: “Ngươi nhớ không lầm đâu, ngày hôm qua chúng ta là quyết định cùng nhau bái đường.”
Thánh y lập tức chấn động, môi giật giật hai cái, miễn cưỡng tiếp nhận chuyện này, tiến lên hành lễ nói: “Chúc mừng Bình sư phụ đại hôn.”
Bình sư phụ lên tiếng, thản nhiên nói: “Nếu đã đến, vậy thì ngồi xuống uống chén rượu mừng đi.”
Hắn vừa nói như thế, đại đường lại khôi phục không khí náo nhiệt, mọi người bưng chén rượu lập tức mời rượu đôi tân nhân.
Cố Hiểu Đao uống mấy chén, đang muốn tiếp nhận rượu người khác bưng tới, cung chủ nhẹ nhàng đoạt chén rượu kia, ôn nhu nói: “Ta uống, ngươi đừng uống.”
Cố Hiểu Đao nghiêng đầu nói: “Vì sao?”
Cung chủ lấy từ trong tay áo ra một quyển sách nhỏ: “Phía trên viết, ngươi không thể uống nhiều rượu.”
Cố Hiểu Đao vừa nhìn thấy tên quyển sách kia, nhất thời mặt đỏ bừng, lập tức đoạt lấy quyển sách kia nhét vào trong tay áo mình, lắp bắp nói: “Ngươi... ngươi đừng tùy tiện lấy ra a!”
Tiểu sư đệ cười nhạo: “Thôi đi, ai mà không biết là loại sách đó, kỳ thật chỗ này của ta có rất nhiều sách hiếm, có muốn cùng nhau trao đổi một chút không?”
Cố Hiểu Đao căm giận nói: “Ai thèm nghiên cứu loại đồ vật này với ngươi!”
Tiểu sư đệ mỉm cười nhìn cung chủ: “Ta cũng không phải hỏi ngươi.”
Cố Hiểu Đao: “...”
Cung chủ hứng thú nói: “Cũng được.”
Cũng được sọ não ngươi a! Cố Hiểu Đao nắm lấy tay áo cung chủ: “Ngươi ngươi ngươi không thể bị hắn phá hư!”
Tiểu sư đệ nhướng mày: “Tại sao có thể nói là phá hư? Loại chuyện này hiểu biết càng nhiều, đối với các ngươi càng có lợi, hắn tốt ngươi cũng tốt, không tin ngươi hỏi Bình nhi đi.”
Bình sư phụ: “...”
Tốt cái rắm ấy! Cố Hiểu Đao khoát tay: “Cung chủ hiểu biết rất nhiều rồi!” Nếu hiểu biết thêm nữa thì sẽ nghịch thiên!
Cung chủ sờ sờ mặt hắn: “Ngươi không thích hả?”
Bị hắn hỏi như vậy, Cố Hiểu Đao bỗng nhiên từ nội tâm phát ra cảm giác, chính mình kỳ thật rất chờ mong? Không đúng! Kiên quyết không thể thừa nhận!
Cố Hiểu Đao kiên định lắc đầu: “Không thích!”
Vẻ mặt cung chủ nhìn thấu tâm sự của hắn.
Tiểu sư đệ móc một quyển sách trong ngực ra, nói: “Ngươi xem cái này.”
Cung chủ ngó qua, cau mày nói: “Cúc hoa thai?”
“Đừng nhìn cái tên đầy ý thơ, kỳ thật ha ha ha ha a...”
“...”
Khi hai người bọn hắn thảo luận, Cố Hiểu Đao rầu rĩ tìm vị trí trong góc ngồi xuống, bóc vài củ lạc trước mặt bỏ vào miệng.
Hữu hộ pháp đi qua ngồi ở bên cạnh hắn, “Ca phu, sao ngươi lại mất hứng vậy? Ta trò chuyện với ngươi nha.”
Nói nhảm, nếu ban đêm người bị gây sức ép là ngươi, ngươi sẽ cao hứng hả?!... Đừng nói là cao hứng, sau khi Cố Hiểu Đao nhìn thẳng vào nội tâm của mình, càng buồn bực hơn, nhìn hắn một cái, “Đừng để ý tới ta, ta muốn một mình cô độc một lát.”
Cố Hiểu Đao: “Đừng để ý tới ta, ta muốn một mình cô độc một lát.”
“...” Thánh y bưng rượu rời đi.
Chung quanh Cố Hiểu Đao tản mát ra khí tràng người bệnh cô độc, người bên cạnh hắn đang uống uống rượu trò chuyện vui vẻ với nhau, cũng không dám phản ứng hắn một chút.
“Độc y đại nhân.”
Cố tình có người chọc phá khí tràng của, yên lặng mà ngồi xuống bên cạnh hắn.
Cố Hiểu Đao cũng không ngẩng đầu lên: “Đừng để ý tới ta, ta...” Không đúng, thanh âm này hình như có chút quen tai?
Cố Hiểu Đao ngẩng đầu nhìn thấy, kinh ngạc nói: “Thân Kiền?”
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tác giả: Hiểu Đao a...
Cố Hiểu Đao: đừng để ý tới ta, ta muốn một mình cô độc một lát.
Cung chủ: Hiểu Đao a...
Cố Hiểu Đao: Cung chủ *moah moah* ╭(╯3╰)╮.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT