Đây không phải là lĩnh chứng trước rồi mở tiệc sao! Các ngươi suy xét qua suy nghĩ của người cảm thụ chưa?!
Cung chủ ôn nhu nói: “Hiểu Đao, ngươi cảm thấy thế nào?”
Hừ, bây giờ mới nhớ tới hỏi ta? Cố Hiểu Đao chuẩn bị đáp lại, cung chủ mỉm cười vuốt mặt hắn nói: “Biết ngay là ngươi thích mà.”
“...” Ta nói chuyện? Ta có nói gì đó hả?
Tiểu sư đệ vỗ tay nói: “Chuyện tốt thành đôi ha ha ha ha ha ha ha ha...”
Không đúng, các ngươi thật sự hỏi qua ý kiến ta sao?
Cố Hiểu Đao còn muốn giãy giụa, cung chủ nhíu mày nhìn hắn, trong con ngươi mang theo nhợt nhạt ưu sầu: “Không nguyện ý?”
Vì sao cứ tùy tiện liền sử dụng đòn sát thủ vậy hả?! Chân Cố Hiểu Đao mềm nhũn, lắp bắp nói: “Nguyện ý a...”
Cung chủ thu hồi biểu tình, thản nhiên nói: “A, đây không phải kết liễu, thích thì cứ nói ra đi, bổn cung cũng sẽ không chê cười ngươi, thật sự là tâm linh không đồng nhất.”
Cố Hiểu Đao: “...”
Tiểu sư đệ nói: “Bình nhi, mau gọi các đệ tử đi bố trí, ngày mai chúng ta liền cùng nhau bái đường!”
Bình sư phụ ý vị sâu sa nhìn hắn một cái, “Đi.” Lúc hắn xoay người lẩm bẩm: “Cho rằng một 'cây tăm' như ngươi cũng có bản lĩnh ở phía trên à.”
Tiểu sư đệ: “...”
Cung chủ: “...”
Cố Hiểu Đao: “Chậc chậc, thì ra sư phụ là cây tăm.”
Tiểu sư đệ siết chặt tay, nghiến răng nói: “Ngươi thì biết cái gì!”
Cố Hiểu Đao gật đầu, “Ta hiểu mà, thân thể ngươi bây giờ là mười sáu tuổi.”
Tiểu sư đệ hừ một tiếng.
“Nhưng mười sáu tuổi cũng không nhỏ a, nói rõ ngươi không phát dục được, đúng là thảm.”
Tiểu sư đệ kích động nói: “Không phải! Cũng không nhỏ! Ta so qua rồi! Cũng không nhỏ hơn miệng vò rượu!”
Cố Hiểu Đao nhướng mày nói: “Miệng vò rượu có dinh dưỡng khoái tuyến bằng miệng bình lớn không?”
Vấn đề này thật sự là vô cùng khó trả lời, vừa muốn giải thích mình không phải là độc y, vừa muốn giải thích tiểu sư đệ không phải là tiểu sư đệ. Cố Hiểu Đao mỉm cười nói: “Chuyện này, đều là duyên phận a...”
Hữu hộ pháp: “... Ca phu không muốn nói thì thôi, bất quá độc của ngươi có phải là đã giải rồi không?”
Cố Hiểu Đao: “...” Chúng ta tán gẫu nãy giờ, bây giờ ngươi mới phát giác sao? Phản xạ của vị tiểu thúc tử này hình vòng cung, không dài giống người ta!
Vẻ mặt hữu hộ pháp hơi khiếp sợ: “Giải sao vậy?”
Cố Hiểu Đao cảm kích nhìn thoáng qua cung chủ, đang muốn mở miệng, cung chủ lại mở miệng trước: “Đều là duyên phận.”
Hữu hộ pháp: “...”
Không muốn nói chuyện này cho người khác biết? Cố Hiểu Đao tỏ vẻ đã hiểu, phối hợp hơi mỉm cười gật đầu.
Vẻ mặt hữu hộ pháp bị thương nói: “Vì sao không thể nói cho ta biết? Đại ca! Ca phu! Đây là vì sao!”
Nhất định là không muốn đệ đệ mình lo lắng cho mình, loại tình nghĩa huynh đệ này thật sự khiến cho người ta cảm động a! Cố Hiểu Đao tiến lên vỗ vỗ bả vai của hắn, tỏ vẻ an ủi.
Hữu hộ pháp mím môi, một lúc lâu sau nói: “Đại ca thật sự xem ta là người thân sao?”
Cung chủ khẽ nhíu mày, “Ngươi muốn nói cái gì?”
Hữu hộ pháp rũ mắt, “Từ nhỏ đến lớn, chuyện gì đại ca cũng gạt ta, chuyện gì cũng không muốn nói với ta. Nếu đại ca thật sự xem ta là người nhân, thì sao chuyện gì cũng gạt ta?”
Tâm linh đệ đệ ngươi hình như bị thương không nhỏ đâu? Ánh mắt Cố Hiểu Đao đồng tình, kéo kéo tay áo cung chủ: “Bằng không ngươi vẫn là nói cho hắn biết đi?”
Cung chủ nhíu mày trầm mặc không nói.
Hữu hộ pháp thất vọng nói: “Đại ca không muốn nói thì thôi vậy, ta đi về trước...”
Cung chủ thản nhiên nói: “Cũng không có chuyện gì gạt ngươi, bất quá là truyền cho Hiểu Đao một nửa công lực mà thôi.”
Vẻ mặt hữu hộ pháp khiếp sợ ngẩng đầu: “!!!”
Ngươi xem, ngươi nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, cuối cùng vẫn là dọa đến hữu hộ pháp.
Môi hữu hộ pháp ngập ngừng hai cái, lẩm bẩm nói: “Một nửa... sao lại thế này!”
Cố Hiểu Đao áy náy nói: “Đều, đều là lỗi của ta, hại đại ca ngươi tổn thất một nửa công lực...”
Hữu hộ pháp khoát tay, “Không phải a, ta cho rằng đại ca vì cứu ca phu thân thể nhất định sẽ nhiễm độc, hao hết toàn bộ công lực gì đó, truyền một nửa công lực này, một năm liền tăng trở lại, ta thật sự là lo lắng vô ích.”
Cung chủ: “...”
Cố Hiểu Đao: “...” Ha ha, quan hệ huynh đệ các ngươi thật đúng là mê dạng tồn tại.
Hữu hộ pháp thở phào một hơi, “Đại ca, ngươi không có việc gì là tốt rồi, ta đi về trước, không quấy rầy ngươi cùng ca phu, thật chờ mong ngày mai các ngươi thành thân!” Nói xong liền xoay người rời đi.
Cung chủ thản nhiên nói: “Đây chính là nguyên nhân ta không muốn nói cho hắn biết.”
Cố Hiểu Đao gật đầu: “Ta tỏ vẻ đã hiểu.”
Cung chủ mỉm cười: “Ngày mai bái đường rồi, ngươi có cảm tưởng gì không?”
“Chuyện xảy ra quá bất ngờ, quyết định qua loa như thế, dẫn đến bây giờ ta còn cảm thấy các ngươi đang nói giỡn.”
Cung chủ nhéo mặt hắn, thản nhiên nói: “Có phải nói giỡn hay không, ngày mai thì biết.”
...
Hôm sau.
Cố Hiểu Đao còn đang trong giấc mộng đã bị một tiếng pháo nổ làm giật mình tỉnh, sau đó có một đám người ùa vào trong phòng, xách Cố Hiểu Đao từ trên giường đứng lên.
“Cung chủ đâu?” Cố Hiểu Đao nhìn quanh bốn phía, cư nhiên không thấy bóng dáng cung chủ.
Tỳ nữ dẫn đầu khẽ cười một tiếng: “Trời còn chưa sáng cung chủ đã đến phòng khác trước rồi. Dựa theo quy định, tân lang tân nương trước khi bái đường không thể gặp mặt.”
Cố Hiểu Đao nhướng mày: “Tân lang? Tân... nương?”
Tỳ nữ khẽ cười một tiếng: “Tân nương chính là độc y đại nhân ngươi đó.”
Ngươi mới là tân nương, cả nhà ngươi mới là tân nương! Cố Hiểu Đao chỉ chỉ ngực mình, “Ca là đàn ông thuần chủng, đàn ông thuần chủng biết chưa?”
Tỳ nữ cúi đầu nói: “Độc y đại nhân thứ lỗi, nô tỳ cũng là phụng mệnh làm việc.”
Nhìn bộ dạng kiêu ngạo của ngươi kìa! Cố Hiểu Đao bĩu môi: “Ngươi phụng mệnh đi làm chuyện gì?”
Tỳ nữ vứt một ánh mắt ra hiệu cho người bên cạnh, một tỳ nữ khác liền bưng một đống y phục bước tới trước mặt Cố Hiểu Đao, “Mời độc y thay.”
Cố Hiểu Đao cúi đầu vừa thấy, chỉ vào đôi giày phía trên thêu một đôi uyên ương, hỏi: “Đây là thứ gì?”
Tỳ nữ ôn hoà nói: “Giày.”
Nói nhảm, đương nhiên lão tử biết đây là giày!! Nhưng là sao lại thêu hoa?? Cố Hiểu Đao lại xách hỉ phục lên, kiểu dáng tuy rằng coi như bình thường, nhưng màu sắc và hoa văn thêu phía trên cũng là cực kì giống như mấy bà thím.
Cố Hiểu Đao đặt y phục xuống, thản nhiên hỏi: “Là ai phái các ngươi tới?”
Một đám người trầm mặc không đáp.
FUCK, đây chính là ngày lão tử thành thân a, loại thái độ này của các ngươi thật sự tốt hả! Cố Hiểu Đao cười lạnh một tiếng: “Đường này, lão tử không cao hứng bái nữa!”
“Vì sao?” Tiểu sư đệ từ ngoài cửa ló đầu vào.
Cố Hiểu Đao giống như nhìn thấy cứu tinh, nhìn tiểu sư đệ phất tay nói: “Sư phụ, ngươi tới đúng lúc lắm! Các nàng cư nhiên muốn ta mặc loại y phục này!”
Tiểu sư đệ chắp tay sau đít bước tới, hôm nay hắn mặc hỉ phục, cả người lộ ra vô cùng có tinh thần, trên mặt vẫn như trước mang theo vài phần ngây thơ của thiếu niên.
Cố Hiểu Đao nhìn thấy bộ dáng này của hắn, càng khó chịu hơn, căm giận nói: “Vì cái rắm gì hỉ phục của ngươi bình thường như vậy, còn ta lại đàn bà như vậy?”
Tiểu sư đệ chớp chớp mắt, “Bởi vì ngươi là kích cỡ voi a.”
Cố Hiểu Đao bừng tỉnh đại ngộ, “Hỉ phục này là ngươi kêu nhóm các nàng chuẩn bị? Là vì muốn trả thù ngày hôm qua ta nói ngươi gì đó hả?”
Tiểu sư đệ vẻ mặt vô tội nói: “Ta là người mang thù vậy sao?” Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: “... Không sai, ta chính là người mang thù như vậy.”
Cố Hiểu Đao: “...”
Tiểu sư đệ mỉm cười nói: “Mau mặc vào đi, bỏ qua giờ lành sẽ không tốt!”
Tiểu sư đệ nhanh chóng điểm một cái lên trên người hắn, nhìn tỳ nữ phía sau nói: “Còn thất thần làm gì, mau giúp hắn thay y phục.”
Một đám người nảy lên, bắt đầu ba chân bốn cẳng giúp hắn mặc y phục vào.
Cố Hiểu Đao không thể động đậy, chỉ có thể mặc cho người định đoạt, oán hận nói: “Ngươi là cái đồ vương bát đản!”
Tiểu sư đệ dùng ngón út ngoáy lỗ tai, cười hì hì nhìn hắn.
Một lát sau, Cố Hiểu Đao bị bắt đổi xong y phục, còn bị người đẩy tới ngồi trước gương.
Cố Hiểu Đao nhìn chính mình trong gương, chỉ cảm thấy vạn phần không được tự nhiên, giãy dụa nói: “Y phục coi như xong, có thể đổi một đôi giày khác được không?”
Tiểu sư đệ chống nạnh nói: “Vậy ngươi phải thừa nhận ngươi không lớn bằng ta!”
Cố Hiểu Đao giận dữ nói: “Bằng không chúng ta so đi? Nếu ngươi thật sự lớn hơn ta, ta liền nhận.”
Tiểu sư đệ kiên định nói: “Không cần, ngươi nói thẳng ra là được!”
Ngươi có biết đây là kết quả chột dạ cho nên không dám so không? Người nói dối phải nuốt một ngàn cây châm đó... Cố Hiểu Đao trầm mặc nửa ngày, giận dữ nói: “Thôi, liền mang đôi giày này đi!”
Tiểu sư đệ: “...”
Tiểu sư đệ thản nhiên nói: “Đổi cho hắn một đôi giày.”
Cố Hiểu Đao cảm thán nói: “Ngươi là tìm lại được lương tâm rồi?”
Tiểu sư đệ mỉm cười: “Không mang giày thêu, vậy thì cài hoa lên đầu đi, tân nương nên có bộ dáng của tân nương.”
Cố Hiểu Đao: “...”
Tỳ nữ nghe thấy tiểu sư đệ phân phó, lập tức chải đầu búi tóc cho Cố Hiểu Đao, rồi cài một đóa hoa diễm lệ lên đầu cho hắn.
Cố Hiểu Đao: “... Ngươi không sợ ta cáo trạng với cung chủ à?”
Tiểu sư đệ vuốt cằm nghĩ: “Đúng vậy, sao ta lại không suy xét đến vấn đề này? Đáng giận, ngươi không được phép nói chuyện này cho Đoạn Yến biết!”
“Không nói cho bổn cung biết chuyện gì?” Giọng cung chủ từ ngoài cửa truyền đến.
Cố Hiểu Đao nhanh chóng cầu cứu, hô: “Cung chủ!”
Tiểu sư đệ hết hồn, vội vàng giải huyệt đạo cho Cố Hiểu Đao, ngữ khí có vài phần cầu xin nhỏ giọng nói: “Nếu ngươi không nói việc này cho Đoạn Yến, ta liền đưa ngươi thuật phản công.”
Trên thế giới có loại thuật này? Cặp mắt Cố Hiểu Đao sáng lên, không tiếng động mà nói câu 'thành giao', sau đó mỉm cười nhìn cung chủ bước tới.
Cung chủ mặc y bào đỏ thẫm, toàn bộ tóc được cột búi vào trong kim quan, càng tôn lên gương mặt tuyệt sắc kia, cả người đều vô cùng anh khí.
Hai người liếc nhau, đều hơi sững sờ.
Đây là lần đầu tiên Cố Hiểu Đao nhìn thấy cung chủ ăn mặc bình thường như vậy, sững sờ nói: “Ngươi cư nhiên đẹp như vậy?”
Cung chủ sững sờ nói: “Sao ngươi lại ăn mặt thành bộ dáng này?”
Cung chủ tiến lên vài bước, vươn tay chọt chọt bông hoa trên đầu hắn, không nhịn cười được nói: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Cố Hiểu Đao thuận tiện đưa ra đôi giày thêu uyên ương cho hắn xem, làm bộ vô ý mà nhìn lướt qua tiểu sư đệ.
Người phía sau chột dạ gục đầu xuống.
Cung chủ sờ sờ mặt hắn, “Cũng rất đẹp.”
Cũng rất đẹp... đẹp... Cố Hiểu Đao lập tức chấn động, thật sự không nghĩ tới thẩm mỹ của cung chủ đã kinh dị đến trình độ này...
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cố Hiểu Đao: Ngươi là cái đồ lừa đảo!
Tác giả:〒_〒
Cố Hiểu Đao: Ngươi giải thích đi! Ngươi nói đi, ta không nghe ngươi nói... ta không nghe!
Tác giả: Chuyện cho tới bây giờ ta cũng chỉ có thể tự tuyệt kinh mạch, 88 cái thế giới tàn khốc này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT