PHUN! LÊN! MẶT! CUNG! CHỦ! RỒI! LÀM! SAO! ĐÂY!

Trong đầu Cố Hiểu Đao nhanh chóng lướt qua các loại phương án giải quyết một lần.

Phương án thứ nhất: Đánh đòn phủ đầu.

Cố Hiểu Đao hung hăng cả giận nói: “Nếu ngươi không nắm quai hàm của ta thì sao ta có thể phun lên mặt ngươi chứ?! Tại ta sao! Hả? Tự ngươi nói xem, có phải là ngươi sai hay không!”

Phương án thứ hai: Xem như không có việc gì.

“Ha ha thực xin lỗi làm văng lên mặt ngươi, chúng ta ăn cơm đi.”

Phương án thứ ba: Tự khiển trách.

“Cung chủ, thực xin lỗi ta không nên phun lên mặt ngươi, ta chính là một tên khốn nạn a, nhìn ngươi như vậy ta rất đau lòng! À không đúng, ta bị mù nhìn không thấy... Cung chủ, có phải trong lòng ngươi đang kiềm nén lửa giận đúng không? Trong đầu có phải đang nghĩ muốn một chưởng đánh chết ta đúng không? Vậy ngươi đánh chết ta đi ô ô ô ô...”

Cuối cùng hắn thực hiện phương án thứ tư.

“Oppa! Đừng đi!” Cố Hiểu Đao gắt gao ôm lấy cung chủ, ý đồ vãn hồi chút gì đó.

Cung chủ lạnh lùng nói: “Buông tay.”

Cố Hiểu Đao liều mạng lắc đầu, “Không! Cung chủ! Hãy yêu ta thêm lần nữa! Chỉ một lần thôi, một lần cũng đủ rồi!”

Cung chủ: “... Ngươi không buông tay, bổn cung không có cách nào lau mặt.”

Cố Hiểu Đao nghe vậy buông lỏng tay ra.

Cung chủ nhíu mày chậm rãi hủy diệt đồ vật trên mặt.

Cố Hiểu Đao dè dặt cẩn thận hỏi: “Cung chủ, ngươi ổn không?” Trong lòng có kiềm nén lửa giận không? Trong đầu có phải nghĩ muốn một chưởng đánh chết ta không?

Cung chủ mỉm cười, dùng tay dính thức ăn sờ lên mặt Cố Hiểu Đao, “Ăn cơm đi.”

Cố Hiểu Đao: “...”

Cung chủ: “Ngươi ổn không?”

Cố Hiểu Đao: “... Rất dễ chịu, dù sao cũng là prô-tê-in.”

Cung chủ: “...”

Thánh y buồn bã nói: “Bữa cơm này còn có thể ăn không?”

Hữu hộ pháp nâng hai mắt bôi đầy thuốc mỡ, buồn bã nói: “Trong vòng khoảng thời gian ngắn ta không muốn ăn cơm.”

Hai người sâu kín mà nhìn về phía Chu Tước vùi đầu khổ ăn.

Chu Tước ngẩng đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, tiếp tục vùi đầu khổ ăn.

Bữa cơm này 'Chu Tước giống như là không bị người ngoài ảnh hưởng tới mà ăn cơm xong', bầu không khí kết thúc trong khoái trá.

Đoàn người đến bờ sông, chuẩn bị ngồi thuyền qua sông.

Nhưng bờ sông lại không có một người lái thuyền.

Cung chủ thản nhiên nói: “Không bằng dùng khinh công bay qua?”

Thánh y: “...”

Hữu hộ pháp: “Được đó được đó, ý kiến của đại ca rất hay!”

Ha ha, là ai cho Hữu hộ pháp tự tin lớn như vậy? Ngươi còn nhớ rõ ngươi té từ trên nóc nhà xuống thế nào không? Cố Hiểu Đao vội vàng ngăn cản đôi huynh đệ tự tin buff, chần chờ nói: “Thuyền... có phải ở bến tàu hay không?”

Thánh y trầm ngâm một lát: “Hình như... là vậy...”

Ta thế nhưng thầu hết chỉ số thông minh của mọi người!! Cố Hiểu Đao chà xát mặt: “... Đến bến tàu.”

Cuối cùng bọn họ ngồi thuyền đến rừng rậm trên đảo.

Hữu hộ pháp nhỏ giọng nói: “Không phải là đến quỷ cốc sao? Vì sao phải đến rừng rậm trên đảo?”

Thánh y liếc hắn một cái, “Quỷ cốc ẩn sâu trong rừng rậm trên đảo, lại nói, dân bản xứ cũng không biết quỷ cốc tồn tại.”

Nghe qua thật sự rất lợi hại biết không! Trong tiểu thuyết, môn phái bí ẩn bình thường đều là đã từng có một chút địa vị trong giang hồ, huống hồ còn là một môn phái toàn thể dùng y độc. Cố Hiểu Đao có chút hưng phấn khó hiểu.

Ba canh giờ sau, thuyền đến gần bờ.

Cố Hiểu Đao được cung chủ ẳm lên bờ, hai chân hắn vừa chạm xuống đất, không khỏi 'ý' một tiếng, lôi lôi kéo kéo cung chủ.

Đất nơi này thế nhưng vô cùng xốp, còn có tính đàn hồi.

Hữu hộ pháp cũng có chút ngạc nhiên, đạp qua đạp lại, hỏi: “Sao lại mềm như thế?”

Thánh y mỉm cười sâu không lường được: “Nơi này là chốn là đầm lầy, nếu ai không cẩn thận thì sẽ bị lún xuống, hơn nữa càng giãy dụa thì lún càng sâu, võ công lợi hại hơn nữa cũng ra không được.”

Hắn vừa nói xong, Hữu hộ pháp và Cố Hiểu Đao lập tức không dám động.

Thánh y nhướng mày, “Cho nên các ngươi phải nghe theo ta, đi nhầm một bước có khả năng sẽ...”

Chu Tước ở một bên nói: “Người bị lún xuống, kéo hắn lên không phải là tốt rồi sao?”

Thánh y: “...”

Ha ha ha ha ha, Chu Tước ngươi nói rất có đạo lý, thánh y thế nhưng không có biện pháp phản bác.

Thánh y vẩy chút thuốc bột lên trên người mọi người, lại từ trong bao phục lấy ra vài cái khăn che mặt đưa cho những người khác người, nói: “Ở sâu trong rừng chướng khí có độc, khăn này đã tẩm qua nước thuốc, dùng nó che mũi miệng thì sẽ không hít vào chướng khí.”

Chờ sau khi làm xong hết thảy chuẩn bị, thánh y liền đi tuốt ở đằng trước dẫn đường.

Cung chủ tự mình buộc khăn che mặt lại, rồi buộc cho Cố Hiểu Đao, yên lặng cõng hắn lên, đi theo phía sau thánh y.

Loại phiêu lưu mạo hiểm này là chuyện Cố Hiểu Đao muốn trải nghiệm nhất! Đáng tiếc bản thân nhìn không thấy, hành động không tiện, nghĩ đến đây, Cố Hiểu Đao không khỏi hít một hơi, đều là tự mình gây ra!

Cung chủ nghe thấy tiếng thở dài của hắn, cho rằng hắn đang khổ sở gì đó, thấp giọng nói: “Chờ đến quỷ cốc, ngươi sẽ được cứu.”

Ngữ khí của hắn cực kỳ khẳng định, vừa là nói cho Cố Hiểu Đao nghe, cũng là nói cho chính mình nghe.

Cố Hiểu Đao cọ cọ ở bên cổ hắn, thấp giọng ừ một tiếng, hỏi: “Nếu là hết thuốc chữa thì sao?”

Cung chủ trầm mặc một lát, nghiêm túc nói: “Bổn cung sẽ rất khổ sở.”

Cố Hiểu Đao không nói thêm gì nữa, yên lặng ghé vào trên lưng cung chủ.

Không khí có chút mê dạng の bi thương.

Mọi người không nói một lời đi xuyên qua khu rừng rậm, đi hồi lâu, Hữu hộ pháp rốt cục nhịn không được nói: “Vì sao các ngươi đều không nói lời nào? Thánh y ngươi tán gẫu với ta đi?”

Thánh y nói: “Tán gẫu cái gì? Mấy năm nay ta chưa tới nơi này, phải chuyên tâm tìm đường biết không.”

Hữu hộ pháp lại nói: “Vậy Triển Chiêu, ngươi nói chuyện phiếm với ta đi.”

Cố Hiểu Đao: “Ai là Triển Chiêu?”

Hữu hộ pháp sửng sốt, nét mặt thay đổi mấy lần, cắn răng nói: “... Lần này ngươi lại tên là gì?”

Cố Hiểu Đao ngữ khí vô tội: “Vì cái gì phải thêm 'Lần này' và 'Lại'? Ta vẫn luôn gọi là Cố Hiểu Đao, đúng không cung chủ?”

Cung chủ cư nhiên phối hợp 'ừ' một tiếng.

Hữu hộ pháp vẻ mặt hoài nghi mình có phải là bị mất trí nhớ hay không: “...”

Thánh y nghe được đối thoại của bọn họ, cũng nghi hoặc nói: “Lần trước không phải là hung hăn nói với ta ngươi gọi là Triển Chiêu sao? Hay là ngươi họ Cố danh Hiểu Đao, tự Triển Chiêu?”

Không phải ngươi không nói chuyện phiếm sao? Nói tốt chuyên tâm tìm đường đâu?

Cố Hiểu Đao: “Giải thích này nghe qua rất hợp lý, nói sư huynh ngươi rốt cuộc tên gọi là gì a?”

Thánh y: “... Đã nói người trong quỷ cốc không thể hỏi tính danh và thân thế đồng môn.”

Cố Hiểu Đao hiếu kỳ nói: “Vậy nếu là tự mình nói cho người khác biết thì sao?”

Thánh y suy nghĩ nửa ngày: “Cái này hình như có thể.”

Cố Hiểu Đao: “... Cho nên ngươi coi như là tự nguyện nói cho ta biết đi.”

Thánh y: “Không nói cho ngươi.”

Cố Hiểu Đao: “... Vì cái gì ta rất tò mò đó? Hay tên ngươi là tương đối quê mùa? Cẩu Thặng Đại Xuyên hay là Cường Tử?”

Thánh y cắn răng nói: “... Đại Xuyên như thế nào sẽ quê mùa?!”

Ngươi đây không phải là chưa đánh đã khai sao? Cố Hiểu Đao an ủi: “Thì ra ngươi tên là Đại Xuyên a, Đại Xuyên rất tốt, vừa nghe chính là một tiểu tử ngay thẳng.” Chính là loại tính cách ngay thẳng này không quá tương xứng với ngươi.

Thánh y nổi giận nói: “Ngươi mới gọi Đại Xuyên, cả nhà ngươi mới gọi là Đại Xuyên! Ta tên là Vương Thiết Trụ!!”

Cố Hiểu Đao: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!”

Hữu hộ pháp: “Ha ha ha ha ha ha!!”

Chu Tước: “Ha ha ha ha...”

Cung chủ: “A.”

Thánh y: “...”

Thánh y khổ sở nói: “Đoạn đường này ta không có hứng dẫn theo...”

Hữu hộ pháp chỉ chỉ trước mặt: “Ngươi đã dẫn đến rồi, trên tảng đá kia có phải

viết hai chữ 'Quỷ cốc' không?”

Đệch mợ, trên tảng đá còn viết chữ? Nói tốt là bí ẩn đâu...

Thánh y hừ một tiếng, “Vừa nãy là ta dẫn các ngươi đi qua trận pháp, bên trong quỷ cốc còn có nhiều trận pháp hơn, không dựa vào ta, các ngươi căn bản không qua được!”

À, thì ra là có trận pháp, Cố Hiểu Đao đối với môn phái này lại tăng thêm chút sùng bái.

Cung chủ lạnh lùng nói: “Dẫn đường.”

Thánh y run lên, cứng cổ miễn cưỡng nói: “Không dẫn, ngươi có bản lĩnh giết ta đi.”

Cố Hiểu Đao: “Thiết Trụ sư huynh, đừng ngạo kiều nữa, ngươi ngẫm lại xem mỗi lần ngươi phản kháng cung chủ sẽ có hậu quả gì.”

Thánh y đen mặt nói: “Không được gọi tên của ta.”

Cố Hiểu Đao: “Được rồi Thiết Trụ sư huynh, không thành vấn đề Thiết Trụ sư huynh.”

Thánh y: “...”

Hữu hộ pháp nói: “Thiết Trụ không mang theo chúng ta, chúng ta cũng có biện pháp đi vào?”

Thánh y: “Không được gọi tên của ta...”

Cố Hiểu Đao bày ra vẻ mặt 'Ngươi đừng làm rộn': “Ngươi có thể có biện pháp nào...”

Hữu hộ pháp vẻ mặt 'Ta chính là có biện pháp', sau đó hắng giọng một cái, la lớn: “Bên trong có ai không... có ai không... ai không... không...” Thanh âm của hắn vang vọng quanh quẩn cả tòa đảo.

Cố Hiểu Đao: “...” Cư nhiên là biện pháp này, ha ha, nếu là có người đáp lại, ta liền làm thụ cả đời!

Không nghĩ tới trong lòng hắn vừa mới phát thề xong, bên trong liền truyền đến một giọng nói thanh thúy: “Có người a... người a... a...”

Thánh y vẻ mặt khiếp sợ: “Vậy cũng được hả?”

Cố Hiểu Đao nằm ở trên lưng cung chủ rơi lệ: “Ta nhìn lầm môn phái này rồi...”

Hữu hộ pháp vẻ mặt đắc ý, tiếp tục hô: “Chúng ta muốn đi vào, ngươi có thể đi ra đón chúng ta không?”

Người ở bên trong đáp lại: “Không thể...”

Hữu hộ pháp: “...”

Hữu hộ pháp không nổi giận: “Nơi này của chúng ta có người của các ngươi, độc y và thánh y!”

Người ở bên trong: “Đó là ai, nghe cũng chưa từng nghe qua...”

Cố Hiểu Đao: “...”

Thánh y: “...”

Cố Hiểu Đao nói: “Thiết Trụ a, ngươi thật sự là người quỷ cốc hả?”

Thánh y nhảy dựng lên, cả giận nói: “Ta ngược lại muốn nhìn xem là tên nào không có mắt!” Vì thế nổi giận đùng đùng chạy vào bên trong.

Hắn vừa đi, những người khác liền lặng lẽ đi theo.

Cửa quỷ cốc là một mảnh rừng cây không biết tên, cũng không biết thánh y đi vòng vèo thế nào. Một lát sau, trước mặt xuất hiện một cây cầu.

Trên cầu rõ ràng có một thiếu niên đang đứng, nhìn qua bất quá chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi.

Thiếu niên kia thấy bọn họ xông tới, sợ hãi nhảy dựng lên, “Ngươi... các ngươi vào đây bằng cách nào?!”

Thánh y hừ lạnh một tiếng, chống nạnh nói: “Có biết ta là ai không tiểu đệ đệ?”

Thiếu niên qua lại đánh giá hắn, cuối cùng lắc đầu.

Thánh y: “...”

Thiết Trụ ở quỷ cốc quả thực không hề có địa vị ha ha ha ha ha ha ha!!! Cố Hiểu Đao từ trên lưng cung chủ nhảy xuống, hỏi: “Ngươi có biết ta là ai không?”

Thiếu niên nói: “Sao ngươi lại nói chuyện với không khí.”

Cố Hiểu Đao: “...” Rõ ràng là hắn hướng mặt cùng phía với cung chủ, hắn tưởng rằng cung chủ là đối mặt với thiếu niên!!

Cố Hiểu Đao chuyển phương hướng một cái, cười nói: “Mắt ta nhìn không thấy đường, không biết ngươi ở nơi nào... cho nên ngươi biết ta không?” Lúc trước độc y là che mặt, Cố Hiểu Đao còn tận lực che một nửa mặt.

Kết quả, thiếu niên trả lời rất rõ ràng: “Không biết.”

Cố Hiểu Đao: “...”

Cho nên độc y cũng không phải đệ tử trong quỷ cốc đi...

Thiếu niên đánh giá mọi người một lần, cuối cùng chỉ vào cung chủ nói: “Ta biết ngươi, ngươi là cung chủ Cửu Vân cung!”

***

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Thánh y: Có thể đổi tên cho ta được không?

Tác giả: Được Thiết Trụ, ngươi muốn tên gì nè Thiết Trụ?

Thánh y:...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play