Sau khi ói xong Cố Hiểu Đao không còn khí lực mắng Đoạn Yến, chỉ muốn đổi một nơi có không khí mới mẻ hít thở một chút

Nhưng Đoạn Yến lại không để ý tới hoàn cảnh ác liệt này, mà còn vui vẻ vỗ tay.

Tâm lý biến thái thật sự là không thể hiểu được!!

Cố Hiểu Đao giống như vô ý liếc nhìn hành động của Đoạn Yến, thời điểm quay đầu lại bản thân biến thành ngu ngốc.

Người trong bang này xuất hiện khi nào vậy!!!!

“Thuộc hạ đến muộn, xin cung chủ thứ tội.” Một đám người giống như quỷ mị quỳ gối trước mặt Đoạn Yến, thanh âm vang dội chỉnh tề, khiến màng nhĩ Cố Hiểu Đao đau âm ĩ.

“Không sao, Thu Tam Nguyệt đâu?”

Một thiếu niên mặc thanh y trong bốn người ôm quyền quỳ gối nói: “Thu Tam Nguyệt đả thương Mạt Lỵ đường, hai vị đường chủ Cúc Hoa đường, bỏ chạy xuống chân núi, không rõ tung tích.”

“Phốc!” Người phát ra tiếng cười là Cố Hiểu Đao.

Không khí tại hiện trường nhất thời lạnh như băng.

“A... thực xin lỗi, chính là... các ngươi quỳ lên những tay chân đứt đoạn của những người đó, các ngươi không thấy cộm sao? Còn nữa, tên phân đường của các ngươi thật sự là quá mắc cười ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!” Cố Hiểu Đao cười đến không biết sống chết.

Mọi người ai nấy đều nắm chặt vũ khí trong tay.

Đoạn Yến mỉm cười, “Độc y phát bệnh, đừng so đo với hắn.”

Thiếu niên mặc thanh y tiếp tục nói: “Cung chủ, giữ lại độc y thủy chung là một mầm tai vạ. Nếu hắn tỉnh lại, chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho cung chủ.”

“Không sao, bây giờ hắn còn có chút tác dụng.”

Kỳ thật sau khi Cố Hiểu Đao cười xong thì hối hận, nhưng nghe ra giữa cuộc nói chuyện của bọn họ không có ý giết mình thì thở phào một cái. Hay lắm độc y là một tên bệnh thần kinh!

Mạng nhỏ được bảo vệ thì miệng có thể tiếp tục tiện: “À, vị tiểu huynh đệ mặc thanh y này, ngươi là gọi là Thanh Long hả?”

“Cung chủ! Hắn nhận ra ta, rõ ràng là giả điên!” Thanh Long rút đại đao trong tay ra, một bộ dáng tùy thời muốn kết liễu Cố Hiểu Đao.

Mọi người phía sau cũng lập tức rút đao rút kiếm, thanh âm 'tăng tăng tăng' rất là mang cảm.

Cố Hiểu Đao nhịn không được đối với suy luận và kiến thức của đám người kia sinh ra khinh bỉ mãnh liệt.

“Rất khó đoán hả? Lão tử còn nhận được người mặc bạch y đứng bên cạnh ngươi là Bạch Hổ, hồng y chính là Chu Tước và hắc y chính là Huyền Vũ, đúng không? Tứ đại thần thú là thường thức biết không!”

Thanh Long run rẩy nắm đại đao trong tay, nhưng nhìn cung chủ nhà mình không có nửa điểm mất hứng, còn như có điều suy nghĩ với độc y, đành phải yên lặng thu hồi đao.

“Thanh Long, ngươi phát lệnh đuổi giết Thu Tam Nguyệt ra ngoài, truyền Mạt Lực, Niệm Cư Hoa, Diêu Ẩn đến tẩm cung của ta.” Nói xong liền biến mất ở trước mặt mọi người, kể cả độc y.

Cố Hiểu Đao không có nhân quyền lần thứ hai bị cung chủ không có nhân tính xách ở trong tay, bị một tên võ nghệ cao cường xách đi.

Lần này Cố Hiểu Đao cảm thấy mặt mình phát huy được tác dụng phân hoa phật liễu, cung chủ tự mình bay rất vui vẻ, chỉ là mặt mình lại đau rát một mảnh, CMN là bị nhánh cây quất vào mặt!!

Cũng không biết nhịn bao lâu, Cố Hiểu Đao chỉ cảm thấy cổ áo bị buông lỏng, cả người lại bị tùy ý ném xuống đất.

“Mợ nó, không thể đặt ta xuống nhẹ nhàng được sao?” Lần thứ hai ném lão tử! Rất đau biết không! Lão tử cũng có tính tình!

Trong mắt Đoạn Yến tăng thêm vài phần sát khí, lạnh nhạt nói: “Ngươi nói cái gì?”

Cố Hiểu Đao bị ánh mắt kia trừng sợ, nháy mắt biến yếu: “Lời thô tục không nói lần thứ hai.”

Đoạn Yến híp mắt, lại tiếp tục xách hắn lên bay đến một chỗ khác.

Ngay tại thời điểm não Cố Hiểu Đao sắp sung huyết, Đoạn Yến lại thả tay ra, Cố Hiểu Đao lại bị ngã thật mạnh lần nữa.

“...” Ta fuck, CMN đây là đá cẩm thạch a!!! Cố Hiểu Đao rất may mắn mặt mình không chấm đất đầu tiên.

Cung chủ, ngươi CMN là chòm sao Bò Cạp đi, mang thù như vậy!

Lần này hắn không dám mắng ra tiếng nữa, chỉ cắn răng túng túng đứng lên.

Trước mặt là một ôn tuyền.

Hướng hai giờ, cung chủ đang cởi y phục.

Cố Hiểu Đao cũng yên lặng đánh giá hắn. Xương quai xanh dính đầy máu, cơ bụng săn chắc, thắt lưng thon thả, chân dài còn có đại tất --

Nội tâm đang sôi trào!!

TÌNH! TIẾT! CHƠI!! DƯỚI! ÔN! TUYỀN! SAO!

Cố Hiểu Đao cố gắng tìm kiếm đồ vật trên người mình.

“Lạch cạch.” Một cái bình sứ nhỏ lăn đến bên chân cung chủ.

Nhặt lên chúng ta chính là hảo huynh đệ! Cố Hiểu Đao xoa tay, hai mắt phát sáng.

Sắc mặt Đoàn Yến phát lạnh, “Ngươi tự mình lên dược cho ta.” Thuận tiện một cước giẫm bình sứ nhỏ thành phấn vụn.

Cố Hiểu Đao bịt mũi, tính cảnh giác của Đoạn cung chủ rất cao a!! Không nghĩ tới người cổ đại lại thông minh như thế! Không cần trực tiếp nhặt xà phòng!!

“Được, không thành vấn đề!” Cố Hiểu Đao cởi áo khoác ném qua một bên, chạy về phía cung chủ.

Nửa người dưới Đoàn Yến ngâm trong ôn tuyền, đưa lưng về phía hắn, đem tóc vắt sang một bên, lộ ra bả vai có hai cái động mắt huyết nhục mơ hồ, lạnh lùng nói: “Bắt đầu đi.”

Cố Hiểu Đao đang giơ chân chạy thì đột nhiên dừng lại. Đệch mợ! Thì ra là muốn mình bôi thuốc dùm hắn!

Nhìn miệng vết thương kia đã sớm bị xỏ xuyên qua. Nhìn xuyên qua động mắt cũng có thể nhìn được phong cảnh đối diện! Cố Hiểu Đao nhịn không được gào thét: “Miệng vết thương lớn như vậy bôi thuốc thì có tác dụng gì, còn không mau chóng gọi đại phu đến xem!”

“... Y thuật của ngươi không phải chính là đệ nhất thiên hạ sao?” Trong lời nói Đoạn Yến tràn ngập nghi ngờ.

Đúng vậy!! Hình như danh hiệu của ta gọi độc y a! Không nghĩ tới vẫn là y thuật đệ nhất thiên hạ! Đáng tiếc ta là giả ha ha ha ha!!

“Ta sẽ không.” Ánh mắt Cố Hiểu Đao rất chân thành, nhưng cung chủ lại đưa lưng về phía hắn không nhìn thấy được.

“Ngay cả y thuật ngươi cũng quên?”

“Không sai.”

“Phối phương giải dược hóa công tán còn nhớ rõ không?”

“Ý, không phải ngươi nói ngươi không trúng sao? Không nhớ rõ.”

Đoạn Yến chậm rãi xoay người lại, trong mắt đều là sát ý nồng đậm.

“Vậy ngay cả giá trị duy nhất ngươi cũng không có.”

“Phốc --” Sau khi phun ra một búng máu, Cố Hiểu Đao mất đi tri giác.

Ở trên là do Cố Hiểu Đao tưởng tượng.

Sau khi Đoạn Yến hỏi xong thì lâm vào trầm mặc.

Cố Hiểu Đao nhàm chán ngồi xổm một bên, từ trong y phục trên người móc ra càng nhiều bình sứ nhỏ, từng bước từng bước sắp thành một hàng.

“Phân Hoa Thu lộ hoàn, Hàn Ngọc tán, Tuyết Phi tán, Lạc Hoa cao, Phong Thu Ngọc lộ phấn...” Ha hả, độc y này quả nhiên không bình thường, một đại nam nhân có thể lấy ra loại này tên... Nhất định là một tên GAY!

“A, Ô Kê Bạch Phượng hoàn?” Tên này rất quen tai a!

“Bóp nát Ô Kê Bạch Phượng hoàn, bôi lên trên miệng vết thương của ta.”

Đột nhiên Đoạn Yến mở miệng, Cố Hiểu Đao hoảng sợ, bình nhỏ trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất. Khoan đã... ngươi không có tự xưng bổn cung a. Không đúng, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là Ô Kê Bạch Phượng hoàn là dùng để trị vết thương ngoài da, hơn nữa là thoa ngoài da???

“Còn không mau lên?” Thanh âm không kiên nhẫn.

Cố Hiểu Đao sợ hắn một chưởng chụp chết mình, vội vàng mở nắp bình ra, đổ ra mấy viên đen thui, dùng sức bóp một cái.

Nhưng, thế nhưng bóp không nát???

Cố Hiểu Đao cảm thấy tôn nghiêm nam tử hán của mình bị đả kích nghiêm trọng. Đùa hoài, trước kia bóp hạch đào đều là dùng một tay!!

Một tay bóp không nát, hai tay còn bóp không nát sao?

Thực nghiệm chứng minh, thật sự bóp không nát!!! CMN đây thật sự là dược chứ không phải trứng sắt hả? Cố Hiểu Đao nhìn thoáng qua cung chủ đại nhân đưa lưng về phía mình, lén bỏ viên thuốc vào miệng.

Lão tử cắn còn không được hả!

Đoạn Yến đột nhiên quay lại, vẻ mặt kinh ngạc: “Ngươi đang làm gì đó?”

Cố Hiểu Đao miệng đầy chua sót, tức giận nói: “Lão tử bóp không nát!”

Đoạn Yến lộ ra vẻ mặt 'Giữ lại ngươi thì có lợi ích gì', cười khẩy nói: “Lấy đến đây.”

Cố Hiểu Đao ngoan ngoãn đưa Ô Kê Bạch Phượng hoàn qua, chỉ thấy đối phương nhẹ nhàng bóp một cái, viên thuốc nhỏ liền biến thành vụn phấn.

Ha hả, đây mới thật sự chính là khí khái nam tử hán! Cố Hiểu Đao một bên trong lòng phiếm chua, một bên tiếp nhận bột phấn, y theo lời hắn nói rắc ở trên miệng vết thương.

Khi rải dược lên, lưng Đoàn Yến liền căng thẳng, miệng vết thương lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ đang khép lại.

Cố Hiểu Đao sợ ngây người, CMN đây chính là thần dược nối xương liền thịt trong truyền thuyết hả! Tuy rằng tên gọi y chang thuốc phụ khoa!

Rải thêm vài lần, thẳng đến khi không thể nhìn thấy phong cảnh bên trong động khẩu đối diện nữa Cố Hiểu Đao mới ngừng tay.

Đoạn Yến đã đau đến sắc mặt tái nhợt, nhắm mắt nói: “Lui xuống đi, trước khi ngươi còn chưa nhớ ra phối phương giải dược, ngươi tạm thời ở tại tẩm điện của bổn cung.”

Lui xuống là chỉ chỗ nào a?

“Ngươi một đường mang ta tới, ta không biết đường về.” Cố Hiểu Đao lên án. Còn nữa, ngươi cư nhiên không mời ta ngâm ôn tuyền, rất keo kiệt biết không!

“Chu Tước, ngươi dẫn hắn đi.”

“Dạ.”

Cố Hiểu Đao còn đang đau khổ nghĩ cớ phải làm sao có thể ngâm ôn tuyền, lại cảm thấy bên hông căng thẳng, phục hồi lại tinh thần đã là tư thế bị người vác lên vai.

“... không thể để cho ta hảo hảo đi bộ được hả???” Một tiếng kêu rên phá thành mảnh nhỏ trong gió...

Nhà giàu mới nổi!

Đây là đánh giá mà Cố Hiểu Đao dành cho Đoạn đại cung chủ khi nằm dài ở trong tẩm điện.

Đưa mắt nhìn trần nhà dát vàng và đèn chùm lớn treo bên trên kia có thể cảm nhận được khí chất người có tiền.

“Ê, ngươi còn muốn nằm trên mặt đất bao lâu nữa?” Có người đi tới, đá đá mông hắn.

Cố Hiểu Đao liếc một cái xem thường: “Ai cần ngươi lo! Nếu ngươi vừa mới đến một chỗ xa lạ, đầu tiên là bị kinh hách không ngừng, rồi sau đó bị người ném đến ném lui, không tắm rửa không ăn cơm, ngươi sẽ còn có sức hả?”

“... Hắn lại phát bệnh?” Người nọ hỏi ý kiến người bên cạnh.

“Ừm.” Nhận được chính là một câu trả lời khẳng định.

Trong lòng thật sự khó chịu a! Bộ không biết hai từ 'phát bệnh' này là xuất hiện quá nhiều rồi sao?

“Sao cung chủ lại giữ tay sai của Thu Tam Nguyệt một mạng chứ?” Người nọ ngữ khí tràn ngập khinh thường.

“Cung chủ tất nhiên có quyết định của mình, Mạt đường chủ ngươi lại như thế nào phỏng đoán xuất?” Một người khác du du nói.

Thì ra là đường chủ? Cố Hiểu Đao xoay người đứng lên, tò mò nhìn về phía ba người ngồi trên ghế: “Các ngươi... là đường chủ?”

Một bơ tiểu sinh, một người râu ria đầy mặt, một người đầu trọc.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha...” Cái tổ hợp này quá mắc cười!!! Cố Hiểu Đao ôm bụng cười lăn lộn trên đất.

Ba người vẻ mặt sát khí nhìn hắn.

Cố Hiểu Đao lau nước mắt chảy ra, không để ý sát khí, tiếp tục hỏi: “Các ngươi là đường gì? Mạt Lỵ (hoa lài)? Cúc Hoa(hoa cúc)? Hay là phù dung?”

Sát khí ba người càng sâu, một bộ biểu tình 'Có tin lão tử cắn chết ngươi không'.

“Tên phân đường là lấy mệnh danh của đường chủ, ba người này gọi là Mạt Lực, Diêu Ẩn, Niệm Cư Hoa.”

“A... Thì ra là Mạt Lực đường và Cư Hoa đường a, tiếng phổ thông của Thanh Long không chuẩn đi. Á? Ngươi là ai a?” Cố Hiểu Đao ngẩng đầu, trước cửa có một người vóc dáng cao gầy đang đứng, vừa liếc mắt nhìn đã bị màu sắc xanh đỏ và hoa văn lòe loẹt phía trên y bào làm cho hoa cả mắt

Nhưng khuôn mặt này lại nùng lệ, mũi cao mỏng môi. Vừa tuyệt sắc, lại vừa anh khí bức người. Đem y phục sặc sỡ mặc lên người cũng vô cùng thích hợp.

Người này càng nhìn càng quen mắt! Cố Hiểu Đao chớp chớp đôi mắt, bừng tỉnh đại ngộ: “Đoạn Yến?!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play