Vào lễ Trung Thu, m Minh cưỡi ngựa mang bánh Trung Thu đến.
Chúng yêu chấn kinh. Không phải bởi vì m Minh, cũng không phải bởi vì bánh
Trung Thu, mà là vì một con ngựa. Tuấn mã màu đỏ, lông và bờm giống như ngọn lửa
cháy rừng rực.
"Kỳ Ký!!!" Chúng yêu tập thể kinh hô.
m Minh ngồi trên lưng ngựa, vẻ mặt mờ mịt, "Kỳ tích?" Hắn nhìn bánh Trung Thu
trong tay, không hiểu nổi thứ này có liên quan gì đến kỳ tích.
"Nói con ngựa của ngươi." Cá Nheo giải thích.
"Hả?" m Minh càng thêm không hiểu. Hắn xoay người xuống ngựa, nói: "Con ngựa
này không biết vì sao lại ở trong biệt viện của nhà ta, ta thấy nó là con ngựa
tốt, cho nên liền..."
"Chúng ta biết..." Chúng yêu đồng thời gật đầu.
Ngay lúc đó, tuấn mã hóa thân thành một thiếu niên tuấn mỹ yêu dã, nhìn về
phía m Minh mỉm cười, "Chủ nhân, ta gọi là Kỳ Ký."
m Minh chớp mắt mấy cái, gật đầu, "Ngươi khỏe."
= =|||
Tôm Sông ôm đầu phát điên, "Trời ạ, thu hút yêu quái đã đành, ngay cả thần
tiên mà hắn cũng có thể thu hút!!!"
"Thực là lợi hại..." Bên cạnh, Thính Thông sùng bái không thôi.
"Cái này có phải liên quan đến Phí La Mông(*) không?" Hồ Ly híp mắt, hỏi.
"Phí La Mông?" Ly không hiểu.
"Ta biết, dựa theo tiếng Hy Lạp có nghĩa là Pherein và Hormon, ý nói "Chất
dẫn dụ" và "Kích thích tố", là mùi vị của cơ thể!" Cá Chép vẫy vây đáp.
"Đương nhiên! Ta là ai chứ, ha ha ~~" Cá Chép đắc ý.
"Lý Tử!"
"Hắc tử!"
"Lý Tử!"
...
"..." Tôm Sông nhìn nhìn chúng nó, "Ta cái gì cũng không nghe thấy..."
Hồ Ly bày ra bộ dáng ước mơ, "Phí La Mông là dựa vào giác quan thứ sáu ~~
giống như cảm giác của ta với Quý Du GG ~~ "
"Xí ~" chúng yêu đồng thời khinh thường.
Tôm Sông nhìn m Minh, "Một ngày nào đó ngươi sẽ bị yêu quái ăn thịt, chết
không toàn thây!"
m Minh ngồi xuống đất, "Đây là nguyền rủa đó, Hạ cô nương."
"Hừ!" Tôm Sông quay đầu, không để ý hắn.
"A a, nói đến bị yêu quái ăn thịt, ta đã từng..."
"Lão Niêm! Đừng có nói lạc đề!!!"
= =#
m Minh cười cười, "Ngươi không phải là yêu quái sao, cũng sẽ bị yêu quái ăn
thịt à?"
Cá Nheo hóa ra hình người, xông lên cầm tay m Minh, "Đồng chí đồng chí! Rốt
cục cũng có người chịu nghe ta kể! Đây là một chuyện tình đẹp xa xưa, có một
thiếu niên tên là Ninh Thái Thần, rồi lại có một ngày hắn đi qua nơi tên là Lan
Nhược Tự, sau đó bất ngờ gặp được một nữ quỷ xinh đẹp tên Nhiếp Tiểu
Thiến...."
"Thân là yêu tinh mà lại sợ quỷ, có bẽ mặt quá hay không a!" Tôm sông cả giận
nói.
"Bàng Bàng cũng sợ quỷ..." Con Cua lui ở một bên, rì rầm nói.
"Ta cũng sợ..." Hồ Ly nhảy lên đầu gối Thính Thông, cuộn thành một bó.
"Quỷ... Rất đáng sợ sao?" Ly ôm móng vuốt, hỏi.
"Ừ!" Chúng yêu gật đầu.
"Trước nghe ta nói xong đã..." Cá Nheo thanh hắng giọng, "Sau đó, Ninh Thái
Thần và Nhiếp Tiểu Thiến rơi vào bể tình..."
"Hắn không sợ sao?" Ly lại hỏi.
"Không sợ." Cá Nheo đáp.
"Vì cái gì?" Ly không hiểu.
"Bởi vì yêu." Hồ Ly giơ móng vuốt lên, đáp.
"..." Ly vẫn là không hiểu.
Cá Nheo thở dài, "Tiểu bạch si a, ngươi sợ hay không sợ Giao Long?"
"Không sợ." Ly không cần nghĩ ngợi gì nói luôn.
"Đó, chính là như vậy." Cá Nheo gật đầu.
"Là sao?"
"Bởi vì chúng ta đều sợ!" Chúng yêu đáp.
"Ồ, ra vậy..."
Con Cua hiểu ra, "À! Cho nên Hồ Ly không sợ Quý Du đại sư, m Minh không sợ
Tôm Sông..." Nó học một biết mười nói đến một nửa, liền bị Tôm Sông dùng cái kẹp
đá xuống nước.
"Làm gì lại nói động đến ta!!!" Tôm Sông phẫn nộ gào khóc.
m Minh cười nói: "Hạ cô nương, tức giận sẽ hại người." Hắn cười chuyển bánh
Trung thu qua, "Ăn cái bánh Trung Thu đi, hôm nay là Trung Thu mà."
Tôm Sông không nói chuyện, gườm hắn, gườm nguyên một canh giờ.
"Chủ nhân, nó làm gì mà vẫn gườm ngươi?" Kỳ Ký cắn bánh Trung Thu, nhịn không
được đặt câu hỏi.
m Minh nhấp một hớp rượu hoa cúc, lắc đầu.
"Ta nghĩ là rốt cục nó đã cảm nhận được Phí La Mông của m Minh..." Cá Chuối
nghiêm túc nói.
"Nói rất hay, Hắc Tử!" Cá Chuối khen ngợi.
"Hai con cá chết nhà các ngươi!!!" Tôm Sông nháy mắt khôi phục, nhảy xuống
ao, đuổi theo chúng nó.
Hồ Ly cầm bánh Trung Thu nhìn ánh trăng trên bầu trời, "Còn có bảy
ngày..."
Thính Thông kéo kéo lỗ tai nó, "Cái gì bảy ngày?"
Hồ Ly nhìn thấy hắn, "Có nói với ngươi ngươi cũng không hiểu... Ai, vừa rồi
ai nói ta không sợ Quý Du GG, hiện tại càng nghĩ càng sợ..."
Thính Thông trầm mặc một hồi, hỏi, "Ngươi sợ ta không?"
"Nơi này không ai sợ ngươi." Hồ Ly ngẩng đầu liếc hắn một cái, sau đó luồn
lên, cắn một miếng bánh Trung thu trong tay Thính Thông.
"Ngươi làm cái gì đó, Hồ Ly chết!!!" Thính Thông ném miếng bánh Trung Thu
xuống, lại không ném được Hồ Ly ra.