"Horltias đã có một buổi tối nghỉ ngơi, tuy nhiên họ vẫn phải canh chừng...
Và đây là lần thứ ba, Kerji thất bại trong việc tỏ tình với Katrina, và hận thù càng lớn hơn giữa Kerji với hai anh chị già trong dinh thự....
Akairi đã đưa cho Katrina trang phục và phụ kiện, cùng cô bước trên con đường trải hoa hồng đỏ đến bàn tiệc thơ mộng giữa hồ Lukkei..."
----------------------------------------------
Katrina cố cầm dao cắt qua vật cứng trong bánh, nhưng không tài nào cắt được. Để giữ phép lịch sự, cô ăn hết phần trên của chiếc bánh. Akairi biết, nhưng cậu cố tình lảng tránh.
-"Cậu có thích hoa hồng không, Katrina?"-Akairi nhìn Katrina và hỏi, giữa bàn tiếc có một lọ hoa hồng và một chiếc chân nến.
-"À, có một chút..."-Katrina mỉm cười nói.
-"Mẹ tớ rất thích hoa hồng..."-Akairi nói, giọng cậu trầm hẳn xuống.-"Bà ấy đã mất khi tớ mới năm tuổi."
Katrina bất ngờ trước câu nói của Akairi. Đây là lần đầu tiên Akairi nói về gia đình với Katrina. Katrina không để ý, vật cứng trong bánh của cô đã lộ ra. Katrina lấy khăn tay cầm nó lên.
-"Đưa nó cho tớ nào! Tớ là người phải cầm nó mới đúng!"-Akairi mỉm cười nói.
Cậu đứng dậy, quay đi một nơi khác, bóc lớp màng bao phủ xung quanh nó. Thì ra đó chính là chiếc hộp đựng nhẫn mà Akairi sẽ đem ra để cầu hôn Katrina. Katrina vẫn ngơ ngác từ đầu buổi hẹn tới giờ. Mọi thứ làm cô muốn quay cuồng như chong chóng. Akairi nhìn chiếc hộp hình hoa hồng, cố dồn nén hết quyết tâm rồi quay lại, cầm tay Katrina và nâng cô đứng dậy.
Katrina lấy khăn lau miệng, rồi theo Akairi đứng dậy. Cậu kéo Katrina đứng cạnh trên lối đi, hai người mặt đối mặt. Akairi đỏ mặt nhìn Katrina, rồi đật đầu. Hành động khó hiểu của Akari làm Katrina đỏ mặt theo. Rồi Akairi buông tay Katrina ra.
Akairi từ từ quỳ một chân xuống trong sự ngỡ ngàng của Katrina. Gió bõng nhiên thổi, hất tung những cánh hoa hồng trên con đường mà Katrina và Akairi đang đứng. Một khung cảnh lãng mạn và tuyệt đẹp. Katrina lấy hai tay che miệng, vẻ mặt đầy bất ngờ và xúc động. Akairi cầm chiếc hộp hoa hồng, mở nó ra, cậu ngước lên nhìn Katrina.
-"Em có đồng ý đính ước, và trở thành bạn đời của anh không, hỡi cô gái mà anh yêu nhất?"
Đó là những lời nói lay động trái tim, lời nói từ sâu thẳm đáy lòng của một chàng trai, lời nói hằng ao ước được nghe của một cô gái. Katrina lấy tay che miệng, đầy hạnh phúc và xúc động, nước mắt cô rơi xuống, mắt chớp liên hồi, khuông mặt đỏ cả lên. Cô cúi xuống nhìn Akairi. Akairi đang nhìn cô với ánh mắt trông đợi, cùng chiếc nhẫn trên tay. Cậu đã quỳ xuống để cầu hôn cô, mọi việc thật hay là mơ đây...
-"Katrina!..."-Akairi gọi tên cô, với giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm, đôi mắt đầy mong đợi.
-"Em...em đồng ý!"-Katrina nói trong tiếng khóc nức nở, những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống.
Akairi hạnh phúc mỉm cười khi nghe được lời đồng ý từ Katrina. Cậu mừng rỡ với lấy tay Katrina, đeo nhẫn vào ngón áp út cho cô, rồi hôn lên bàn tay mềm mại. Cậu đứng dậy, ôm chầm lấy Katrina. Katrina dụi đầu vào vai Akairi, khóc nấc lên, hai tay xiết chặt lưng áo Akairi. Akairi cười, cười con bé dễ khóc mà cậu đang ôm trọn trong lòng, rồi xoa đầu nó.
-"A...Akai..ri, em đợi anh từ lâu lắm rồi...Akairi!"-Katrina khóc nấc và nói.
-"Anh xin lỗi, đáng lẽ anh phải nhận ra sớm hơn...xin lỗi em vì mọi thứ đã gây ra cho em..."-Akairi xoa đầu Katrina, rồi xoa lưng cô.-"Nín đi nào...cha mẹ em cũng đã đồng ý rồi."
-"Vâng!"-Katrina mỉm cười trong nước mắt!
Akairi buông Katrina ra, lấy tay gạt nước mắt cho cô. Katrina nhìn ngắm chiếc nhẫn trên tay, rồi nhìn Akairi mỉm cười. Ông Sanjou thấy được, ông cũng hạnh phúc thay con trai mình. Nhưng không chỉ ông Sanjou nhìn trộm, mà còn người của Horltias đi giám sát.
-"Nào! Từ giờ em đã trở thành cô gái đính ước của anh rồi!"-Akairi bế Katrina lên, xoay vòng trong hạnh phúc.
Những cánh hoa hồng bay lên, mơn man tà váy trắng đang tung bay trong gió. Đối với Katrina, hôm nay quả nhiên là một ngày hạnh phúc.
Katrina trở về dinh thự trong sung sướng và hạnh phúc. Nhỏ vừa đi vừa ngắm chiếc nhẫn trên tay, trong lòng đầy vui sướng. Katrina bỏ giày cao gót ra và đi vào đại sảnh. Tất cả mọi người đều đang ở phòng khách.
-"Tiểu thư, cô Tanaka cho gọi tiểu thư. Xin tiểu thư mau thay đồ rồi vào phòng khách."-Yasu đứng trước cửa phòng Katrina, cúi đầu nói.
-"À vâng!"-Katrina trả lời.
Cô ngồi xuống bàn trang điểm và tẩy trang, thay một bộ đầm thoải mái để mặc ở nhà. Rồi Katrina nhìn lên chiếc nhẫn đính hôn, vui thì vui thật, nhưng Katrina cảm thấy có gì đó không đungs lắm. Rồi nhỏ tặc lưỡi cho qua.
Katrina mở cửa phòng khách, khuôn mặt ai trông cũng có vẻ nghiêm trọng. Còn Kerji, cậu ấy cúi gằm mặt xuống, hai tay chống lên trán, môi mím chặt. Có vẻ Kerji đã biết mọi việc, cậu căm phẫn, và tuyệt vọng.
-"Katrina, nói cho chị biết em đã đi đâu về?"-Tanaka hỏi với vẻ nghiêm túc.
-"Em có một cuộc hẹn..."-Katrina giấu hai tay ra phía sau. Cô sợ hãi khi thấy nét mặt Tanaka.
-"Em biết mình đang đứng ở đâu chứ?"
-"Là...là dinh thự Horltias...chị hỏi lạ vậy?"-Katrina ngơ ngác nhìn mọi người xung quanh. Có vẻ như không phải đùa giỡn, nét mặt mọi người đều thoáng vẻ thất vọng.
Tanaka lại gần Katrina, nhíu mày nhìn Katrina, rồi tát nhỏ một cái ngã xuống sàn. Cái tát làm Kerji giật mình, nhưng cậu vẫn cúi đầu lặng lẽ. Katrina chống tay lên sàn, đau đớn ôm lấy má mình. Chiếc nhẫn đính ước lộ ra trên bàn tay chống trên sàn. Katrina vội vàng ngồi dậy, rụt tay lại. Cô sợ hãi ngước nhìn Tanaka.
-"Em sẽ làm gì?! Giết người của Horltias để ủng hộ nhà chồng tương lai của em? Em chỉ biết nghĩ cho bản thân mình thôi à?!"-Tanaka tức giận quát lớn làm Katrina rơi nước mắt.
-"Cha mẹ em đã đồng ý-..."
-"Nói dối!"-Tanaka gắt.
-"Cha mẹ em đã đồng ý! Và sính lễ đã nhận rồi! Em không nói dối, Akairi cũng không nói dối!!"-Katrina gạt nước mắt và cãi lại.
Tanaka nghe như sét đánh ngang tai. Cô sững sờ lùi lại, không tin vào những gì mình đang nghe thấy. Cô bất giác quay lại nhìn Kerji, hai bàn tay cậu xiết chặt vào nhau, cúi đầu nghiến răng đầy phẫn nộ nhưng bất lực. Tanaka nắm chặt hai cánh tay Katrina, lay người con bé đang sợ hãi chống cự.
-"Em có biết là, em đã thuộc về người khác từ hồi còn nhỏ không? Tại sao mẹ em lại làm như vậy?"-Tanaka lay người Katrina nói lớn.
-"Em không cam tâm! Số phận của em, tự em sẽ định đoạt chứ!!!"-Katrina chống cự và đẩy Tanaka lùi lại làm Tanaka suýt ngã. Nhỏ gạt nước mắt rồi đẩy cửa chạy lên phòng.
-"Kattha..."-Chika nhìn theo Katrina với vẻ mặt buồn bã. Yunumi đặt hai tay lên vai Chika an ủi.
-"Kerji! Đừng lo, chị sẽ tìm cha em và nói chuyện-..."
-"Kệ cô ấy, cô ấy sẽ chọn một nửa của riêng mình. Hơn nữa em không muốn gặp mặt ông già đó..."-Kerji đứng dậy, ngắt lời Tanaka. Cậu lặng lẽ đi về phòng.
Phòng của Katrina và Kerji ở ngay gần nhau. Kerji cúi đầu đi trên hành lang của dinh thự, cậu đi qua phòng của Katrina, nghe rõ ràng tiếng khóc nức nở của Katrina trong phòng. Katrina đâu có biết rằng, ngoài cánh cửa kia, có người con trai cũng rơi nước mắt...
-"Tối nay muốn nghỉ tiếp không?"-Tanaka vào phòng Kerji và hỏi.
Kerji khẽ gật đầu. Cậu không chỉ mệt mỏi, mà đã quá mệt mỏi rồi. Cậu ngồi trên ghế, quay lưng ra cửa, hướng về phía cửa sổ. Cậu ngồi đăm chiêu suy nghĩ vẩn vơ, hai tay ôm chặt hộp đựng nhẫn mà cậu định dùng nó để cầu hôn Katrina.
-"Em không chấp nhận thua đâu, chị Tanaka!"-Kerji sầm mặt xuống và nói.
-"Nhưng Katrina, nhỏ đã có nhẫn đính hôn...hơn nữa Yuuna còn nhận sính lễ rồi nữa."-Tanaka nói vẻ tiếc nuối.
Trời đã ngả lối về tối. Hôm nay có trăng, nhưng mảnh trăng đã vỡ, vỡ tan ra thành những vì sao lấp lánh vụn nhỏ rải khắp bầu trời. Đêm nay là một đêm trăng khuyết.
Katrina không mặc đồng phục. Nhỏ ngồi lặng im trên ghế cạnh cửa sổ. Chiếc nhẫn con công lấp lánh dưới ánh trang dìu dịu. Katrina mím chặt môi, nhỏ thực sự đã quên mất cuộc chiến lúc nhận lời Akairi, và nhỏ đã quên mất là nhỏ với Akairi có thể sẽ phải đối đầu với nhau.
-"Em phải làm sao đây Akairi?!..."
Có ánh đèn xe tiến lại gần dinh thự Horltias. Bấy giờ đã gần nửa đêm, vậy mà lại có khách tới thăm. Vệ sĩ canh cổng cảnh giác cầm vũ khí vào thế chuẩn bị. Nhưng rồi nhận ra người quen, họ hạ vũ khí xuống.
-"Kerji! Yuuna tới kìa..."-Tanaka mở hé cửa phòng Kerji và nói.
-"Giờ này hả?"-Kerji hỏi, cậu đứng dậy và đi tới phòng khách.
Yuuna lúc nào cũng vậy, luôn làm những thứ bất ngờ. Cô đến Horltias giữa đêm, với một bộ đồ nhẹ nhàng thanh thoát, trang điểm không quá cầu kỳ. Vẫn như mọi lần, cho dù cuộc nói chuyện có căng thẳng tới mức nào, cô vẫn ung dung uống chén trà được bày ra trước mắt.
-"Kerji, có vẻ con đang buồn chuyện gì đó, nói mẹ nghe được không?"-Yuuna mỉm cười hỏi.
-"Cô còn gọi tôi là con ư?"-Kerji lạnh lùng hỏi lại, câu nói làm Yuuna bất ngờ.
-"Không thể làm bạn đời, nhưng cũng có thể trở thành một người anh trai chẳng hạn..."-Yuuna thổi nhè nhẹ vào chén trà.
Kerji tức giận nắm chặt hai tay. Cậu đang rất căm phẫn, lại càng thêm bực vì thái độ thản nhiên như không có gì xảy ra. Yuuna đặt chén trà xuống.
-"Con biết đấy, phải đặt hạnh phúc lên hàng đầu..."-Yuuna đưa hai tay nắm lấy tay Kerji.-"Mong con hiểu cho."
-"Đừng nói với tôi, là cô lại định lợi dụng cô ấy vào công việc nhé? Cô có bao giờ hành động vì hạnh phúc của Kattha đâu?"-Kerji đẩy tay Yuuna ra và nói.
-"Chỉ có con nghĩ vậy thôi, mẹ đang muốn tốt cho con đấy, Kerji!"-Yuuna đứng dậy rồi xách túi ra về.
Yuuna không quên đi qua phòng Katrina. Yasu vẫn đứng bê đồ ăn đứng ở cửa, gọi nhưng Katrina không trả lời. Yuuna gõ cửa, rồi nói vọng vào.
-"Con có vẻ hạnh phúc nhỉ, mẹ vui đấy Katrina!"
Yuuna như đang nói móc Katrina, câu nói có thể thực sự là chúc mừng, nhưng cũng có thể là câu nói đầy ẩn ý. Katrina đưa tay sờ lên cổ, vết sẹo trên cổ cô vẫn chưa mờ hẳn, vết sẹo tạo bởi móng tay. Rồi nhỏ chạm lên chiếc nhẫn đính hôn trên tay. Akairi đã làm gì tốt cho Katrina chưa? Đã từng suốt ngày ở bên cô chưa? Đã từng đứng ra bênh vực cho Katrina khi cô bị bắt nạt chưa?...
-"Tiểu thư đói chưa? Tôi có thể đem đồ ăn vào chứ?"-Yasu nói.-"Mẹ của tiểu thư đã về rồi ạ..."
-"Mang vào đi, đặt trên bàn ấy!"-Katrina quay lưng lại và nói. Yasu mở cửa phòng, đặt thức ăn lên bàn rồi đóng cửa lại như lời Katrina đã nói. Yasu đi xuống lầu dưới.
-"Kattha sao rồi?"-Kerji hỏi.
-"Tiểu thư chỉ lặng thinh ngồi ra cửa sổ ạ..."-Yasu buồn bã nói.
-"Ừ, cô đi nghỉ đi!"-Kerji nói. Cậu nhìn lên phòng Katrina, bất lực và tuyệt vọng.
Lại một đêm yên bình nữa trôi qua, mặc dù không khí vẫn căng thẳng. Tất cả mọi người đều không biết nói gì hơn, cả dinh thự chìm trong im lặng và bất lực. Mặt trời đã bắt đầu ló dạng. Katrina đứng dậy, hai tay tự ôm lấy mình. Cô mở cửa phòng, đi trên hành lang rồi tới phòng khách.
Katrina đứng trước cửa lớn phòng khách. Cửa đang đóng im lìm, và tất cả mọi người đều đang ở trong đó. Mọi người đều im lặng, mất đi vẻ rôm rả trong mỗi câu chuyện như mọi ngày khác. Tại ai ư? Không phải là tại Katrina đó sao? Katrina hít một hơi thật sâu, rồi cô mở cửa bước vào phòng khách, bước với những bước đi đường hoàng. Có vẻ cô đã quyết định gì đó muốn nói cho mọi người biết, với vẻ mặt nghiêm túc và chiếc nhẫn đính hôn lấp lánh trên tay...
Mọi người ngạc nhiên khi thấy Katrina bước vào. Kerji ngồi ở chính giữa ghế phòng khách, ngạc nhiên khi thấy Katrina bước vào với vẻ mặt đầy quyết tâm...
Katrina lại gần và đứng giữa phòng khách, dưới chiếc đèn chùm lấp lánh. Trong tay Katrina là một con dao ngắn, loé lên dưới ánh sáng của đèn để phô trương độ sắc bén. Katrina dùng hai tay cầm lấy chuôi dao, hướng thẳng nó lên trời, giơ ra trước mặt....
-----/////Hết Chap-31/////-----
Next: Chap-32
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT