Thiên Oai viện chúa Trình Kỳ trước hết điểm vào mười tám đại huyệt Cam Đường. Đoạn mụ đặt hai tay vào huyệt Thiên Đột và Mạch Môn của chàng để thúc đẩy chân khí vào.

Sau khoảng thời gian uống cạn tuần trà, Cam Đường mới thấy chân khí trong người chuyển động. Hai luồng nguyên khí bên ngoài dần dần tăng thêm sức mạnh, tựa hồ hai dòng nước suối dạt dào, xung đột, khiến cho chàng mồ hôi nhỏ giọt.

Đột nhiên Cam Đường cảm thấy run lên. Chân khí đã phá tung được những chỗ bế tắc, và công lực phục hồi như cũ.

Thiên Oai viện chúa Trình Kỳ nhấc tay ra ngồi điều dưỡng.

Cam Đường vận công lực luôn ba lần rồi từ từ mở mắt ra. Chàng thấy Trình viện chúa mệt rũ đi thì trong lòng áy náy. Giả tỷ không gặp được mụ thì lần này chàng bị bắt nhất định là phải chết.

Những điều bí mật về Bán Diện Nhân bây giờ đã phanh phui ra hết. Theo lời ả thị tỳ Bạch Vi của Thái phu nhân, Cam Đường còn biết mình sở dĩ được gia nhập phái Thiên Tuyệt cũng là do Trình viện chúa tiến dẫn. Nhờ mụ mà chàng có ngày nay, nên chàng rất biết ơn mụ.

Chẳng mấy chốc, Trình Kỳ điều dưỡng xong mở mắt ra.

Cam Đường sốt sắng nói:

- Trình viện chúa! Tại hạ cảm kích viện chúa vô cùng.

- Thiếu chủ dạy quá lời! Ty tòa không dám thọ lãnh.

- Tại hạ còn mấy vấn đề muốn thỉnh giáo viện chúa.

- Xin thiếu chủ chỉ thị cho biết.

Cam Đường hỏi:

- Con trai Tây Môn Tung là Tây Môn Khánh Vân vì lẽ gì lại cải trang làm Bạch Bào quái nhân và giống hệt Tử Thần?

- Vấn đề này hiện giờ vẫn chưa rõ rệt...

- Ủa! Tại hạ còn nhớ tới một việc. Trước ngày Tây Môn Khánh Vân tự vẫn, chính hắn đã cướp lại cái đầu lâu của một tên thuộc hạ phái Kỳ Môn khi tên này đem trả về chùa Thiếu Lâm. Đồng thời hắn đã dùng thủ pháp rất tàn khốc để tra hỏi. Người thay mặt chưởng môn phái Thiếu Lâm mất đầu cũng là do Tử Thần hạ thủ. Thế thì giữa Tây Môn Khánh Vân và Tử Thần nhất định có mối liên quan phải không?

Trình Kỳ đáp:

- Tây Môn Khánh Vân thường không ở nhà. Ty tòa nghe nói gã ra ngoài theo thầy tập nghệ...

- Đúng rồi, chắc là gã đã thờ Bạch Bào quái nhân, hóa thân của Tử Thần làm thầy. Nhưng Bạch Bào quái nhân đó là ai? Theo lời Âm Ty Công Chúa thì do tay mụ đã thành toàn cho hắn.

- Có lần ngẫu nhiên ty tòa nhìn thấy một Bạch Bào quái nhân ở phía sau Ngọc Điệp Bảo. Vì thế mà ty tòa đã nhờ Bàn hương chúa chuyển bẩm lên thiếu chủ rình cơ hội để mở mặt gã ra, ngờ đâu chính gã lại là thiếu bảo chúa Tây Môn Khánh Vân của Ngọc Điệp Bảo.

Cam Đường nói:

- Còn nữa! Nửa năm trước Tây Môn Tung mời các môn phái đến cử hành đại hội tuần canh đã có một tấm Huyết Thiếp bỏ lại trong bảo. Tấm Huyết Thiếp đó phải chăng Tử Thần đã lấy đi?

- Không phải! Đến nay Huyết Thiếp vẫn còn ở trong nhà đại sảnh.

- Tây Môn Khánh Vân đã cùng Tử Thần có mối liên quan, theo tình lý thì hắn không gia hại đến Ngọc Điệp Bảo, nên tấm Huyết Thiếp đó cũng không cần lấy về nữa.

Trong vòng mười lăm ngày, Huyết Thiếp xuất hiện đến trên mười lần. Chẳng lẽ có nhiều Huyết Thiếp hay sao?

- Rất có thể như vậy, vì tấm Huyết Thiếp trong bảo ngày nay còn y nguyên không ai đụng đến.

Cam Đường lại hỏi:

- Có lẽ Tây Môn Tung biết rõ bí mật về Tử Thần?

- Có thể. Nhưng tiếc rằng ty tòa không quay về Ngọc Điệp Bảo được nữa.

- Tại hạ rất lấy làm áy náy!

- Thiếu chủ chẳng nên tự trách mình.

- Tại hạ muốn...

- Thiếu chủ muốn điều chi?

- Trở lại Ngọc Điệp Bảo để thanh toán đôi gian phu dâm phụ đó đi.

- Không nên!

- Tại sao vậy?

- Ngọc Điệp Bảo đã dựng lên một thượng cổ kỳ trận, người ngoài khó mà biết đường. Muốn vào thì dễ nhưng khó mà ra được. Tuy nhiên điểm này cũng không quan hệ mấy, vì mười mấy năm trời ty tòa để ý dò xét đã vẽ thành bức sơ đồ...

- Ủa!

- Còn điều thứ hai là hiện giờ thiếu chủ chưa địch lại Tây Môn Tung.

Cam Đường nghi hoặc hỏi:

- Sao! Tại hạ không địch nổi Tây Môn Tung ư?

- Đúng thế!

- Cuộc chiến đấu trong khu mồ hoang nếu không có viện chúa ngăn trở thì tại hạ đã đánh chết hắn rồi. Sao lại bảo là không địch nổi?

- Người đó không phải là hắn đâu.

Cam Đường đầu óc hoang mang, hỏi:

- Không phải hắn ư?

- Đó là người thay thế hắn. Còn chính hắn thì nghe nói hiện ở trong nhà mật thất dưới hầm và đang tu luyện một môn thần công nào đó, hàng tháng khó thấy mặt một lần. Mọi việc lớn nhỏ đều giao cho người thay mặt đó trông nom.

Cam Đường lại hỏi:

- Còn người đã ra tay bắt tại hạ...

Trình Kỳ ngắt lời:

- Đó mới chính là Tây Môn Tung. Còn lần trước người ngồi với phó môn chúa Lục Tú Trinh lại là người thay thế.

- Trong thiên hạ sao lại có người giống nhau như thế được?

- Họ dùng thuốc dịch dung để cải trang. Người thay mặt cho hắn chính là một tên đệ tử mà hắn yêu quý nhất tên gọi Vệ Võ Hùng...

Cam Đường run lên hỏi:

- Vệ Võ Hùng có phải là thiếu bảo chúa Thanh Long Bảo không? Hắn thay thế cho Tây Môn Tung đấy ư?

- Đúng thế! Vì vậy mà trong khu mồ hoang ty tòa đã ngăn cản thiếu chủ không để hạ thủ giết hắn.

- Ồ! Thế thì kỳ thiệt!

Cam Đường nhớ tới vụ Bách Độc Công Tử đánh thuốc độc tiêu diệt Thanh Long Bảo. Té ra Vệ Võ Hùng thoát chết là vì gã không ở nhà. Chàng lại nhớ tới vụ một người thay thế Vệ Võ Hùng ở trước am Khổ Trúc mà trước kia chàng chưa hiểu được sự thực.

Thế là những vụ kỳ bí trong chốn giang hồ chàng đã phanh phui ra được vài phần.

Cam Đường sực nhớ ra điều gì, chàng nói:

- Theo lời Âm Ty Công Chúa thì trượng phu mụ là Tử Thần quả nhiên đã chết cùng một lúc với hàng ngàn tay cao thủ. Còn Tử Thần hiện nay thì là người mà mụ đã tạo nên để báo lại mối thù bị hàng ngàn tay cao thủ vây đánh. Tử Thần giả này đã phá hủy thạch trận tại Điệp Thạch Phong là mưu đồ hạ sát Âm Ty Công chúa, chắc là hắn không muốn để mụ cầm đầu nữa. Thế thì những vụ huyết kiếp hắn đã gây nên là do bị áp bức mà ra, chứ không phải tự bản tâm hắn muốn. Nếu vậy thì cũng có thể tha thứ cho hắn được phần nào.

- Ty tòa e rằng sự thực không phải như vậy.

- Sao viện chúa biết!

- Theo sự tiết lộ của Âm Ty Công Chúa thì mụ bị kẻ đã được mụ thành toàn đem lòng phản bội. Trước đây mười hôm Tử Thần đã hủy diệt Bách Độc Môn, nếu hắn có lòng hối cải thì sao lại còn đi đưa Huyết Thiếp?

- Có thế! Nhưng không hiểu mục đích đối phương ra sao?

Cam Đường trầm ngâm một lát rồi nói tiếp:

- Đành là phải chờ sự thực chứng minh. Ồ! Còn một việc nữa...

- Việc gì?

- Trình viện chúa có nghe ai nói đến một nữ quái tóc bạc phơ mà nét mặt còn hồng hào tươi thắm như một thiếu phụ không?

- Nữ quái Hồng Nhan Bạch Phát ư?

- Phải rồi! Mụ Ở ẩn đã ba mươi năm trong dãy núi Thái Hàng. Công lực mụ cao thâm không thể tưởng tượng được.

Trình Kỳ chau mày cố nghĩ một lúc rồi lắc đầu đáp:

- Ty tòa không nghĩ ra nhân vật đó là ai. Trong võ lâm những bậc kỳ tài dị sĩ nhiều không biết đến đâu mà kể. Nếu họ không chen lấn vào chốn giang hồ thị phi thì khó mà biết được. Huống chi thời gian ba mươi năm dài đăng đẳng con người đã biến tướng đổi hình. Sao thiếu chủ lại hỏi đến nhân vật đó?

- Khi tại hạ đến Bách Độc Môn thì gặp mụ Ở dọc đường.

Cam Đường miệng nói thế, lòng lại nghĩ tới người nữ quái kia đã trỏ đường cho mình đến Bách Độc Môn và cho mượn viên Tích Độc Châu làm điều kiện trao đổi để mình do thám cho ra hung thủ vụ huyết án Thánh Thành. Mụ còn bảo sau khi hoàn thành điều kiện đó, mụ sẽ cho hay vụ bí mật về nghĩa phụ, nghĩa huynh mình bị hạ sát ngày trước. Chàng tự hỏi:

- Về điểm này mình có nên nói cho Thiên Oai viện chúa biết không? Cái dụng tâm của nữ quái thực cao thâm khôn lường. Trước khi chưa biết rõ sự việc, e rằng nói ra có hại hơn là có lợi.

Cam Đường lại nghĩ tới hung thủ vụ huyết án tại Thánh Thành chắc là bọn Ma Vương cùng Ma Mẫu không sai. Từ khi Tử Thần giết người ở ngôi nhà đồ sộ gần thành Lạc Dương, mẹ con Ma Mẫu không biết lạc lõng nơi đâu. Chàng lẩm bẩm:

- Bất luận nữ quái kia có dụng tâm gì thì mối huyết cừu này cũng phải chính tay mình rửa hận mới được. Song nữ quái công lực lại rất cao cường, nếu để mụ lanh chân bước trước thì mình sẽ bị chưng hửng. Hoặc mụ còn có lòng dạ nào khác thì hậu quả cũng nghiêm trọng không kém. Vậy mình cần phải nghiên cứu toàn bộ Thiên Tuyệt võ công rồi hãy hành động thì chắc chắn hơn.

Cam Đường nghĩ vậy rồi quyết định tạm thời không đề cập đến điều bí mật đó nữa.

Bỗng Thiên Oai viện chúa trầm giọng nói:

- Thiếu chủ! Bất luận Tử Thần lai lịch ra sao thì kiếp nạn võ lâm cũng đến nơi rồi.

Vậy thiếu chủ hãy theo lời huấn dụ của Thái phu nhân, quay về địa cung tham khảo võ học cho cao thâm hơn để ứng phó với những bước gian nguy sau này. Không hiểu ý kiến thiếu chủ ra sao?

Cam Đường gật đầu đáp:

- Tại hạ cũng nghĩ thế.

- Vậy thiếu chủ nên hành động đi thôi!

- Còn viện chúa thì sao?

- Ty tòa làm tai mắt cho bản môn, cần phải tiếp tục phận sự trên chốn giang hồ.

- Nhưng Ngọc Điệp Bảo không chịu buông tha viện chúa đâu.

- Thiếu chủ bất tất phải băn khoăn về điểm này, xin hãy coi đây!

Trình Kỳ nói xong lấy trong bọc ra một cái ống có đựng viên thuốc. Mụ cầm viên thuốc bỏ vào miệng nhấm một lúc rồi lấy ra bôi vào những vết sẹo ở bên mặt, đoạn giơ tay lên vuốt hết đi.

Cam Đường la lên một tiếng kinh ngạc:

- Úi chà!

Thiên Oai viện chúa Trình Kỳ rõ ràng là một thiếu phụ nhan sắc mê hồn. Thuật cải trang này thiệt là tuyệt diệu. Chàng nức nở khen:

- Trình viện chúa! Viện chúa ẩn thân trong Ngọc Điệp Bảo mười mấy năm mà không bị tiết lộ chân tướng là phải.

Trình Kỳ tủm tỉm cười nói:

- Trong thiên Kế Mưu của bản môn có thuật cải trang đáng là bậc nhất trong thiên hạ, sau này nếu thiếu chủ có cơ hội cũng nên luyện tập. Ty tòa mười phần bất quá chỉ biết được hai ba. Theo lời Thái phu nhân thì nếu tinh thông được toàn bộ chẳng những thay đổi màu sắc những phần trông thấy bên ngoài mà thôi, lại còn có thể cải biến được cả thân hình nữa.

- Ủa! Võ học của bản môn ngoài sự uyên bác còn có sự huyền ảo nữa.

- Lần trước ty tòa đưa cho thiếu chủ năm tấm mặt nạ. Thiếu chủ đều xử dụng qua cả rồi chứ?

- Dùng hết rồi nhưng tấm sau cùng...

- Ty tòa đã lấy lại rồi, còn bốn tấm kia xin thiếu chủ giao lại cho.

Cam Đường liền lấy bốn tấm mặt nạ đưa cho Trình Kỳ.

Trình Kỳ lấy ra ba viên thuốc màu sắc khác nhau, và ba viên nữa bỏ vào trong hộp sáp, hai tay đưa cho Cam Đường nói:

- Thiếu chủ để trong mình phòng lúc cần đến mà dùng. Đây là ba viên Dịch Dung Hoàn để thay đổi sắc mặt, còn ba viên Phục Dung Hoàn là để phục hồi bản tướng.

Cam Đường cất thuốc đi rồi hỏi:

- Trình viện chúa! Viện chúa đã biết thân thế tại hạ rồi chứ?

- Thưa phải! Ty tòa vâng lệnh Thái phu nhân dọ thám kẻ thù ngày trước của thiếu chủ.

- Những hành tung của Lục Tú Trinh, phó bảo chúa Ngọc Điệp Bảo, viện chúa có biết không?

- Ty tòa nhớ là mười năm trước đây, một hôm vào lúc canh khuya, mụ chạy đến quy đầu Tây Môn Tung. Rồi hai người chia nhau cầm quyền Ngọc Điệp Môn. Ty tòa chỉ biết được bấy nhiều mà thôi.

Cam Đường gật đầu không nói gì. Đối với việc mụ kế mẫu Lục Tú Trinh ngày ấy sao lại thoát chết chàng cũng không hiểu. Chàng chỉ nhớ mụ là một người đàn bà yếu ớt không hiểu võ công, mà hiện nay sự thực lại chứng minh bản lãnh mụ không phải tầm thường. Chẳng lẽ mới trong mười năm mà mụ đã tiến đến mức đó? Vì lẽ gì mụ kêu Tây Môn Tung bằng sư huynh? Hay mụ với hắn là người đồng phái, nhưng mới nhập môn về sau? Chàng còn nhớ trước kia mụ Ôn nhu văn nhã, đức tính hiền thục, mà sao hiện nay mụ đã biến hẳn thành con người khác? Vì lẽ gì mụ đối với mình cũng như Tây Môn Tung chỉ muốn gia hại mà không cần lựa chọn thủ đoạn.

Cam Đường lại liên tưởng đến mẫu thân chàng. Bà ta hình dạng thế nào? Vì lẽ gì mà phải lìa nhà, bỏ chồng xa con? Tại sao không thấy ai nói đến? Thủ tòa trưởng lão là Nam Cung Do lại bảo chàng đi kiếm Tam Mục lão nhân để hỏi cho biết mẫu thân chàng còn sống hay chết hoặc lạc lõng nơi đâu. Tam Mục lão nhân này là ai? Mình biết tìm đâu cho thấy? Thiên Oai viện chúa làm tai mắt cho bản môn trên chốn giang hồ, y biết nhiều hiểu rộng, mình thử hỏi y xem có biết gì về lão không?

Nghĩ vậy chàng liền hỏi:

- Trình viện chúa! Viện chúa có nghe nói đến Tam Mục lão nhân bao giờ chưa?

- Tam Mục lão nhân ư?

- Phải rồi!

- Ty tòa có nghe nói rồi. Lão là một dị nhân vào hàng tiền bối, bản lãnh cao thâm khôn lường. Nhưng lão tuyệt không lý đến chuyện giang hồ thị phi.

- Còn hành tung của lão thế nào?

- Khó mà biết được, vì lão không lộ diện trên chốn giang hồ đã từ lâu rồi.

- Ngày trước thì sao?

- Nghe nói mười lăm năm trước lão ở núi Đồng Bách đã cứu mạng cho Vô Ưu Thần Cái Hồng Lạc Thiên, chưởng môn Cái Bang. Có lẽ Hồng bang chúa biết hành tung của lão.

Cốt nhục tình thâm khiến Cam Đường hận mình chẳng thể tìm ngay được Tam Mục lão nhân để hỏi cho biết rõ ngọn ngành. Nếu mẫu thân còn sống ở thế gian thì chàng sẽ đối xử cho hết đạo làm con. Nếu mẫu thân tạ thế rồi thì cũng cần biết nguyên do. Trong lòng khích động, chàng hỏi:

- Tổng đà Cái Bang đặt tại đâu?

Trình Kỳ ngạc nhiên hỏi lại:

- Thiếu chủ muốn đến Cái Bang ư?

- Phải rồi!

- Theo ngu kiến của ty tòa thì thiếu chủ nên về Địa Cung trước để nghiên cứu võ học...

- Nếu tại hạ không làm được vụ này thì e rằng không còn lòng nào mà học tập.

- Thiếu chủ muốn làm việc gì?

- Tại hạ đi tìm Tam Mục lão nhân để hỏi tin tức gia mẫu.

- Ồ! Đó là một việc lớn, nhưng thong thả cũng được. Vả lại chưa chắc Hồng bang chúa đã biết rõ hành tung Tam Mục lão nhân.

- Nhưng tại hạ nóng ruột như lửa đốt, ăn ngủ không yên.

- Thiếu chủ để ty tòa làm thay việc đó.

- Không được! Tại hạ cần phải tự mình hết lòng về vụ này.

- Vậy thì... Tổng đà Cái Bang đặt tại miếu Vũ Hầu cách thành Nam Dương năm dặm.

- Hay lắm! Tại hạ đi ngay bây giờ.

- Sao thiếu chủ không biến đổi dung mạo?

Cam Đường cảm thấy hiện giờ người đáng sợ nhất là Tử Thần. Nếu để lộ chân tướng mà hắn đã biết rồi thì quả là nguy cho mình thật. Chàng liền gật đầu đáp:

- Phải rồi!

Cam Đường nói xong lấy một viên thuốc dịch dung hòa với nước suối gần đó nghiền nát trong lòng bàn tay rồi xoa lên mặt.

Trình Kỳ nói:

- Thuốc dịch dung này bôi vào rồi thì như da thịt thiên nhiên, trừ khi dùng Phục Dung Hoàn rửa sạch đi thì dù mồ hôi ra, hoặc gội rửa cũng không phai lạt.

Cam Đường lè lưỡi nghĩ thầm:

- Nếu vậy thì phép thay đổi sắc mặt này có trời cũng không khám phá ra được, so với chuyện đeo mặt nạ nó còn cao thâm hơn nhiều.

Ngoài thành Nam Dương, bóng tịch dương đã ngậm non đoài, một chàng thiếu niên mặt tím bầm đang thơ thẩn ngoài miếu Vũ Hầu. Chàng chính là Cam Đường đã cải dạng.

Cam Đường đứng sững trước cửa miếu ra vẻ thẫn thờ.

Lời nói của Thiên Oai viện chúa Trình Kỳ dĩ nhiên là đúng sự thực. Nhưng Cái Bang là một bang phái lớn thứ nhất thứ nhì trên chốn giang hồ, mà sao ở ngay nơi tổng đà cũng chẳng thấy chút chi phòng bị, lại không một bóng người? Cam Đường tự hỏi:

- Chẳng lẽ tổng đà dời đi nơi khác rồi hay là...

Tuy Cam Đường nóng nảy nhưng vì muốn giữ lễ độ nên chàng không dám mạo muội tiến vào. Chàng đứng bần thần hồi lâu vẫn chẳng thấy động tĩnh gì, đành cất tiếng gọi:

- Qúy đà có ai đó không? Bỉ nhân xin vào ra mắt bang chúa.

Cam Đường gọi ba câu mà trong ngoài vẫn im phăng phắc.

Dù sao thì chàng cũng phải tìm ra cứu cánh, không thể đứng mãi thế này được.

Chàng khoa chân bước qua cổng, đi sâu mãi vào trong mà vẫn không thấy vết chân người.

Tình trạng này khiến Cam Đường buồn rầu chán nản. Chàng lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ bọn người Cái Bang đều chết sạch rồi ư?

Chàng đi tới cửa giữa đại điện đưa mắt nhìn vào, suýt nữa bật lên tiếng la hoảng.

Trên mặt đất trong viện, hai hàng khất cái khoảng bốn chục người già có trẻ có đang ngồi nghiêm chỉnh. Người nào ngón tay giữa bên phải cũng thọc vào huyệt Thái Dương và đã tắt hơi rồi. Cặp mắt ai nấy lồi ra như đôi nhạc đồng. Phải chăng họ tập thể tự vẫn?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play