Ads Mở phong thư tín, đọc xong nội dung bên trong, Khâu Viễn Sơn sắc mặt biến thành xanh dờn.

Ông siết chặt tay, hai mắt nhắm lại, toàn thân run rẩy như đang áp chế nội tâm đang dậy sóng, cảm giác phẫn nộ ngập tràn trong tim.

"Đại nhân, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Phó thống lĩnh Chân Đức Minh thấy thế vội bước tới hỏi thăm.

Khâu Viễn Sơn đôi môi mấp máy, gương mặt xanh lét rung rẩy không ngừng, cả nửa ngày sau ông mới mở mắt ra, đôi mắt đỏ hoe, ẩn ước có ánh lệ.

"Đức Minh, Ngọc Hải chết rồi!" Khi Khâu Viễn Sơn nói câu này, khí lực toàn thân cơ hồ bị rút sạch.

"Sao?" Chân Đức Minh kinh hãi la lên:"Ngọc Hải thống lĩnh chết rồi? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"

Khâu Viễn Sơn còn đang chìm đắm trong nỗi bi thương, không muốn nói nhiều, chỉ lấy một cuộn giấy da dê đưa cho Chân Đức Minh. Chân Đức Minh vội mở ra xem, sắc mặt chợt biến:"Tây tuyến đại doanh bị Ma thần tướng quân suất lĩnh Lưu Vân kỵ binh phá tan, Khâu Ngọc Hải tướng quân tuẫn quốc... Hai vạn Lang quân lưu thủ toàn bộ đều bị tiêu diệt..."

"Nói... nói như vậy là... Không thể, chuyện này không thể xảy ra..." Chân Đức Minh cơ hồ không dám tin những gì viết trong cuộn giấy nhưng ấn tín hoàng thất lại chứng minh điều này là thiên chân vạn xác.

Gương mặt Khâu Viễn Sơn chừng như đã già hơn mười mấy tuổi, thanh âm cũng vì bi thống mà biến thành trầm đục:"Đức Minh, lui binh cứu viện Tây tuyến!"

Chân Đức Minh chấn động, thất thanh nói:"Thống lĩnh đại nhân!"

Vô luận là ai cũng có thể nhìn ra lúc này chính là thời khắc quan trọng để Lang quân kiến công lập nghiệp. Ngọc Long sơn cố nhiên là vững chắc khó thể công phá nhưng Lang quân có Sư thứu kỵ sĩ chiếm cứ thế chủ động, chỉ cần vây khốn Vệ Nhung quân, sớm muộn gì cũng có thể chờ được cơ hội, bây giờ lui quân thì nỗ lực mấy tháng nay đều buông trôi theo dòng nước.

Khâu Viễn Sơn tuy bi thống cực độ nhưng thiên tính quân nhân giúp ông không quyết định mọi chuyện theo cảm tính, so với Vệ Nhung Đông tuyến thì Thương Nguyệt Tây tuyến mới là căn bản, huống gì Tây tuyến tiếp giáp với ngàn ngàn vạn vạn bách tính của Thương Nguyệt quốc. Binh sĩ Lưu Vân lưu lại Tây tuyến thêm một ngày thì sẽ nguy hiểm thêm một phần.

Hay cho Lưu Vân quốc, hay cho Ma thần tướng quân! Các ngươi dám công nhập Thương Nguyệt quốc của ta! Ta trái lại còn muốn xem xem ngươi có thể nuốt được khối thịt lớn này không?

Sau khi bi thống, lửa giận của Khâu Viễn Sơn đã bốc lên bừng bừng.

................

Trên đỉnh Ngọc Long sơn, Quy Tàng và mấy người Lôi Đặc Lâm nhìn về Lang quân đang triệt quân ở đằng xa mà suy nghĩ không hiểu.

"Công tước đại nhân, Lang quân lần này thực sự triệt thối sao? Có phải là kế dụ địch hay chăng?" Quy Tàng trầm giọng hỏi, lúc này y hai mắt đỏ ngầu, đầu tóc bạc hết một nửa. Một tháng kiên thủ Đông tuyến, khổ sở trong đó người ngoài không thể nào biết được.

Lôi Đặc Lâm ánh mắt kiên nghị quét ngang đám bụi mù do Lang quân gây ra, trên không Sư thứu nhìn chằm chằm, trận hình chỉnh tề không chút rối loạn. Tuy y kinh nghiệm phong phú nhưng vẫn không nhìn ra ý đồ thực sự của Khâu Viễn Sơn.

Giả lui? Lang quân bày đội hình như vậy thì có ai dám truy kích? Cả một chút mê hoặc cũng không có là thế nào?

Lui quân? Vì sao phải lui... lẽ nào chỉ vì Vệ Nhung Đông tuyến có thêm 3 vạn quân thôi sao?

Khâu Viễn Sơn nếu như là người dễ dàng bỏ cuộc thì ông sao được Trì Vân khen là "người có tính kiên trì dẻo dai"?

"Khâu Viễn Sơn... Hắn ta rốt cục muốn làm gì đây?"

..........

Tịch Ảnh thành là thành lớn nhất Thương Nguyệt Tây tuyến, tuy không kiên cố bằng Tác Ba Đinh nổi danh đại lục nhưng cũng được xếp vào loại các tòa thành lớn có lực phòng ngự mạnh nhất.

Đặc điểm lớn nhất của Tịch Ảnh thành chính là bên trong phân ra ba thành liên hoàn, ngoại thành, trung thành và nội thành. Ngoại thành có tường cao đến 10 mét, toàn bộ đều dùng đá Hắc vũ nham của phía Tây Thương Nguyệt xây nên, độ kiên cố của Hắc vũ nham tuy không bằng đá thanh cương nhưng bề mặt trơn nhẵn như tấm kính, rất khó leo lên. Trung thành tường cao 6 mét, dùng đất đá gia cố nên, nội thành tường cao đến 8 mét, trên tường thành thiết lập hệ thống cung nỏ dày đặc, dầu hỏa, đá lớn đều dự trữ rất sung túc. Tịch Ảnh thành có thể nói là một tòa bảo lũy chắc chắn.

Khi Dương Chính suất lĩnh Hoàng dương kỵ binh xuất hiện ngoài Tịch Ảnh thành 20 dặm thì mặt trời đã lặn về Tây, ánh dư quang chiếu lên Tịch Ảnh thành khiến nó biến thành một màu vàng lộng lẫy, tường thành làm bằng Hắc Vũ nham phản chiếu ánh sáng rất mạnh, cơ hồ khiến cho cả tòa thành biến thành một con rồng vàng to lớn.

Cảnh đẹp lại hùng tráng.

Dương Chính đứng trên một khối đá lớn của núi Thủ Dương sơn, đôi mắt trầm tĩnh nhìn chăm chú vào Tịch Ảnh thành.

Hắn vốn có mục lực siêu cường hơn hẳn thường nhân nên nhìn rõ vẻ đẹp của Tịch Ảnh thành trong ánh nắng chiều, cũng thấy được bóng người qua lại đông đúc như đàn kiến trên tường thành, nhìn rõ các máy bắn đá, cơ nỏ loại lớn, từng thùng dầu hỏa trữ sẵn trên ụ thành. Cổng thành đóng chặt, cầu treo cũng đã được kéo lên. Đao thương kiếm kích dày đặc khúc xạ ánh mặt trời chiếu ra hàn quang lạnh lẽo, khác biệt hẳn với vẻ mỹ lệ của tòa thành dưới ánh hoàng hôn.

Tin tức Lưu Vân quốc công nhập Thương Nguyệt Tây tuyến đã lan truyền nhanh chóng như ôn dịch.

Giờ đây Thương Nguyệt Tây tuyến lòng người hoảng loạn, Thương Nguyệt quốc hơn 100 năm nay lần thứ ba mới tiến nhập vào trạng thái toàn quốc giới bị. Lần đầu là 30 năm trước Trì Vân đại phá Thương Nguyệt quân, lần thứ hai là Tả Thanh Tử 7 năm trước dùng kế đánh bại Khâu Viễn Sơn.

Bóng ma chiến tranh phủ chụp lên lòng người Thương Nguyệt.

.......

Mặt trời lặn hẳn xuống núi, vẻ ngoài hoa lệ của Tịch Ảnh thành cũng biến mất, lớp tường thành màu đen kịt giống như một con cự thú nằm chờ đợi trong bóng đêm, vô số đao thương kiếm kích giống như hàm răng lởm chởm của cự thú. Khi Dương Chính dẫn đại quân dưới Tịch Ảnh thành thì trong thành đã giới bị sâm nghiêm.

Tuy Tây tuyến đại doanh là trung tâm quân sự của vùng Tây bộ nhưng Tịch Ảnh thành là đại thành trọng yếu nhất của Tây tuyến nên trong thành có đến 1 vạn quân sĩ.

Tôn Tử binh pháp viết:"Thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao, kì thứ phạt binh, kì hạ công thành" (Thượng binh dùng mưu để đánh, thứ nữa đánh bằng ngoại giao, thứ nữa đánh bằng binh lực, còn thấp hơn nữa là đánh thành.)

Trong thời đại dùng binh khí lạnh, công thành chiến chính là trận chiến khó khăn nhất, các nhà chỉ huy đều tận lực né tránh loại hình chiến tranh này.

Cho dù Khâu Viễn Sơn có binh lực hùng mạnh nhưng đối mặt với Ngọc Long sơn vẫn phải kéo dài đến thế, cuối cùng chỉ có thể dùng kế dụ Lôi Mông Tư Đặc ra khỏi Ngọc Long sơn để đánh bại. Đối mặt với tòa thành phòng thủ nghiêm mật, thành cao lương đủ thì Dương Chính chỉ có vỏn vẹn 2 vạn quân, lại tiến sâu vào trong Thương Nguyệt quốc, nếu như Lang quân quay lại hồi viện chặn đường thì tất bại không nghi. Tình huống của hắn giờ đây rất gian nan.

Tiếng Lôi thần pháo nổ ầm ầm phá tan màn đêm yên tĩnh.

Hỏa quang kịch liệt dao động lóe lên trên Tịch Ảnh thành, cả mặt đất đều chấn động, bụi từ xà nhà ở các tòa nhà trong thành rơi xuống, bộ ấm trà trên bàn cũng rung động mạnh. Bách tính trong thành dưới uy lực chấn nhiếp thiên địa này đều hoảng sợ chạy về nhà đóng chặt cửa. Các đường phố trong Tịch Ảnh thành đều vắng bóng người, thỉnh thoảng chỉ có mấy đội binh sĩ đi tuần tra và xa đội vận chuyển quân nhu đi qua.

Tịch Ảnh thành nằm trên đường chân trời phía Tây tuyến, 30 năm trước nơi này vốn là vùng hoang nguyên, chỉ vì năm xưa Trì Vân suất lĩnh quân hợp tung đại phá Thương Nguyệt, quét ngang Tây tuyến, thiếu điều đánh thẳng vào trung đô, Thương Nguyệt quốc sau khi được dạy dỗ vội bỏ ra mười mấy năm nhân lực, khai phá một tòa thành trì trên vùng hoang nguyên này trấn thủ Tây tuyến. Tuy Tây tuyến không có địa thế hiểm trở để dựa vào, Tịch Ảnh thành cũng là một tòa cô thành nhưng Thương Nguyệt quốc đã bỏ rất nhiều công sức khơi dòng nên hào hộ thành quanh năm nước chảy không cạn, mặt nước rộng tới 30 mét, thực sự là dễ thủ khó công, trong thành chia làm 2 cửa Nam, Bắc. Ba thành nội, trung, ngoại đều có một đường đại đạo từ hai đầu Nam Bắc thông nhau.

Dương Chính trước khi đến đây đã điều nghiên cẩn thận. Tịch Ảnh thành là tòa thành lớn nhất Tây tuyến, tiến có thể công, lui có thể thủ, Dương Chính muốn gây loạn trong Thương Nguyệt quốc cần phải tìm chỗ hiểm yếu để công hạ, suy cho cùng thì hắn chỉ có hai vạn kỵ binh, chết mất một thì ít đi một, không hề được bổ sung.

Trước mắt chỉ có tòa cô thành Tịch Ảnh là có địa lợi đối với hắn, chỉ cần có đủ thời gian thì hắn nhất định có thể đánh hạ được.

Hắn phải chạy đua thời gian với Khâu Viễn Sơn. Đại quân của Khâu Viễn Sơn đang quay về chi viện, hắn buộc phải công hạ Tịch Ảnh thành trước khi ông ta về tới.

Lúc trời tối đen, Dương Chính ra lệnh cho binh sĩ Lôi thần doanh kéo Lôi thần pháo đến ngoài cửa Nam Tịch Ảnh thành ngoài 400 mét, bắt đầu đợt quấy phá đầu tiên.

Đạo công thành không ngoài cách dùng đất cát lấp hộ thành hà, dùng móc câu leo lên, dùng xe công thành phá cổng, dùng Thừa vân thê để leo vào, đắp núi cao để bắn xuống, gài gian tế vào trong thành dùng lửa đốt thành, dùng thủy công dâng ngập thành, đào địa đạo đột nhập, đào đất phá tường thành, dùng số đông binh lực leo vào thành, dựng tiễn lâu để áp chế, dùng xe bắn đá bắn thủng tường thành và các loại công thành khác...

Bất quá tất cả đều chỉ là ảo tưởng, với khí giới thô sơ như Lưu Vân quốc thì chính diện xung kích càng khó khăn hơn.

Dương Chính nhìn tường thành phía xa, tuy Lôi thần pháo lực lượng khá mạnh nhưng dùng cách này công kích Tịch Ảnh thành thì số lượng đạn dược hao phí chỉ sợ là sẽ rất kinh người, bản thân Dương Chính mang theo đạn dược không đủ, trong đó đạn dược được chế tác bằng phương thức mới càng ít.

Ở thời đại thô sơ này mà muốn sản xuất số lượng hỏa khí lớn thực sự là quá mức khó khăn, thời đại binh khí lạnh quả nhiên phải nhờ vào binh khí lạnh giải quyết.

Lôi thần có thể sử dụng nhưng tuyệt không đóng vai trò quan trọng trong việc phân định thắng bại.

Từng quả đạn pháo nổ tung trên tường thành, thoạt nhìn thì uy thế kinh người nhưng độ cứng của Hắc vũ nham và độ dày của tường thành lại hơn xa tưởng tượng của Dương Chính, sau khi bắn hơn 10 đợt thì trên tường chỉ có vài chục vết lõm rất nông.

Dương Chính hạ lệnh binh sĩ ngừng công kích.

"Đổi Thật tâm đạn, cách nửa thời thần thì bắn 1 lần."

Sau khi trao quyền chỉ huy nơi tiền tuyến cho Mạn Tháp, Dương Chính suất lĩnh Hoàng dương kỵ binh và mấy cỗ xe lớn chở hỏa dược men theo hộ thành hà đi lên vùng thượng du.

Hộ thành hà của Tịch Ảnh thành nhờ khơi nguồn nước mà chảy, quanh năm không cạn.

Muốn công thành Dương Chính phải chặt đứt nguồn nước.

Nguồn nước từ thượng du cách đó 30 dặm chảy qua một khe rất hẹp, sau khi Dương Chính trốn thoát khỏi Thương Nguyệt quốc đã từng nghĩ cách làm sao quét sạch Tây tuyến cả trăm ngàn lần, về sau lòng phục cừu đã nhạt bớt nên những gì đã điều nghiên căn bản đều không dùng tới nhưng cuối cùng mệnh vận trêu đùa, hắn rốt cục vẫn phải trở lại nơi này.

Chỗ eo đất nước sông chảy rất xiết, hai bên vách núi dựng đứng, đi qua thật sự là khó khăn phi thường, muốn chặt đứt nguồn nước chỉ có một biện pháp là làm nổ vách núi.

Nếu Dương Chính chưa phát minh thuốc nổ thì mọi thứ đều là vọng tưởng.

Sau khi tìm được chỗ thích hợp để đặt thuốc nổ, Dương Chính bảo binh sĩ cố định từng thùng hỏa dược ở đó. Mấy thùng này thô sơ vô cùng nhưng cơ hồ đã dốc hết lượng dự trữ của Lưu Vân quốc.

Sau khi châm ngòi, chạy ra ngoài trăm mét thì dây dẫn mới cháy tới thùng hoả dược, ánh hỏa quang bùng lên, tiếng nổ long trời, vách núi đã bị đổ sụp xuống. Đá vụn rơi xuống dòng sông, chặn đứng dòng chảy, kỵ binh sau nửa đêm nỗ lực thì đến khi bình minh đã hoàn toàn chặt đứt được dòng chảy.

Hộ thành hà mất đi nguồn nước dần dần khô kiệt.

Sau một đêm quấy nhiễu, khi Dương Chính trở lại Tịch Ảnh thành thì cả tòa thành khói bụi mịt mù, hộ thành hà đã bị khô cạn, lộ ra từng chiếc cọc gỗ cắm bên dưới.

Mạn Tháp không dễ gì mới chờ được Dương Chính trở về, sớm nhịn không nổi đã hạ lệnh công thành nhưng Dương Chính ngăn cản y.

"Ngọc tướng quân, trinh sát hồi báo Khâu Viễn Sơn đã trở về Tây tuyến, hỏa tốc đi đến nơi này, tối đa là hai ngày thì đại quân sẽ đến được đây, nếu như đến lúc đó còn chưa phá thành được thì bọn ta chỉ có thể đột vây." Mạn Tháp năm xưa bại trong tay Dương Chính nên trước giờ rất mực khâm phục hắn nhưng hiện tại không thể không nghi ngờ quyết định của Dương Chính.

Dương Chính bỏ mũ trụ xuống, búi mái tóc dài ra sau gáy, nhẹ lắc đầu:"Chờ lát nữa, thời cơ còn chưa tới. Yên tâm, nếu đêm nay không hạ được Tịch Ảnh thành thì bọn ta sẽ đột vây."

Có Dương Chính bảo chứng, Mạn Tháp trong lòng cũng an định phần nào.

Các đợt quấy nhiễu liên tục giống như mây đen đè nặng trên đầu Tịch Ảnh thành. Lôi thần pháo bắn liên tục cả 1 ngày 1 đêm, không một ai có thể ngủ được, tám vạn quân dân đều giống như chuột bạch bị nhốt trong lồng mệt mỏi suy kiệt.

Đêm xuống, sau khi xem xét toàn bộ kế hoạch chiến đấu lần cuối, Dương Chính một mình mặc quần áo dạ hành tan biến vào màn đêm.

Không có hộ thành hà nên Dương Chính dễ dàng tránh được cọc gỗ, đi tới phía dưới thành.

Tịch Ảnh thành kiên cố chỉ có thể ngăn bước tiến của quân đội nhưng không cách nào cản được bước chân của loại cao thủ như Dương Chính.

Sau khi ẩn vào một góc an toàn ở phía tây, Dương Chính lấy ra một sợi dây móc câu bắn vào tường thành rồi chậm rãi leo lên, nhờ vào tinh thần lực siêu việt và bóng đêm yểm hộ Dương Chính dễ dàng đột nhập vào trong thành.

Trên tường thành luôn có một đội binh sĩ tuần tra, tiếng nổ của Lôi thần vẫn vang lên nơi cửa Nam như trước. Lôi thần pháo bản thân tịnh không gây ra thương hại nhưng sức uy nhiếp của nó đối với người Thương Nguyệt xưa nay chưa từng biết tới binh khí nóng mà nói thì quá mức khủng khiếp. Dương Chính biết điều này nhờ vào những gương mặt mệt mỏi, hoảng sợ đến mức méo mó của cư dân trong thành.

Dương Chính nấp trong bóng tối của thành lâu quan sát một nam nhân khôi ngô mặc khải giáp màu vàng đang đứng trên đài cao nhất của tường thành, hai mắt lấp lánh có thần, toàn thân tán phát khí thế hùng hồn bất phàm, tư thái giơ tay nhấc chân mang dáng vẻ chỉ huy càng khiến cho Dương Chính khẳng định người này chính là thành chủ của Tịch Ảnh thành.

Siết chặt thanh đao trong tay, Dương Chính cố đè nén ý muốn ám sát thành chủ mà đi giết một tên binh sĩ, hóa trang thành y hỗn nhập vào trong.

Dưới bóng đêm, một mũi hỏa tiễn vẽ thành một tia lửa từ trong thành xông thẳng lên mây.

Mạn Tháp ở xa nhìn thấy phương hướng của hỏa tiễn liền đứng bật dậy, thần sắc lộ vẻ hưng phấn và hung ác, 2000 binh sĩ phía sau lưng hắn toàn thân vận hắc y, loan đao và cơ nỏ đeo trên hông.

"Ngọc tướng quân đắc thủ rồi, bọn ta lên!" Mạn Tháp trầm giọng ra lệnh.

Cùng lúc đó, hỏa pháo của Lôi thần doanh bắn về phía tường thành càng thêm mãnh liệt, đại quân áp lại gần, trên vạn Ác ma quân gầm thét vang trời, trăm ngàn ánh lửa đốt lên soi sáng cả một góc trời, thanh thế vô cùng khiếp người.

Binh sĩ Tịch Ảnh thành trên tường thành thần kinh căng thẳng, bọn họ đã phải chịu đựng hết một ngày một đêm, sĩ khí sớm đã mất hết, bọn xâm lược rốt cục đã phát động tấn công, không ít binh sĩ gắng gượng xạ tiễn về phía ngoài thành nhưng binh sĩ Lưu Vân tịnh không tiến tới quá gần mà chỉ ở ngoài 200 mét khiêu khích không ngừng khiến cho binh sĩ Tịch Ảnh thành không biết khi nào họ mới tấn công.

Lúc này trong thành đột nhiên nhiều nơi bắt đầu bốc cháy, lửa lớn không biết từ đâu ra dần cháy lan khiến cho bách tính tinh thần vốn đã sụp đổ càng thêm kinh khiếp.

Dương Chính thậm chí còn chạy vào trung thành, đốt cháy lao ngục nhốt tù phạm và nô lệ.

Nhất thời, gần ngàn nô lệ và tù phạm xổng ra khắp đường, dưới ánh đêm nhìn thấy hỏa quang, bọn tù phạm vốn thân đầy tội ác bộc phát hung tính, chúng giết chết các binh sĩ ngăn đường, cướp lấy vũ khí đồng thời bắt đầu phóng hỏa, chém giết, cướp đoạt khắp nơi.

Bách tính thậm chí còn tưởng là thành đã bị công phá.

Quân hộ thành chỉ có thể phái ra một bộ phận để duy trì trật tự đồng thời chỉ huy bách tính đi dập lửa.

Trong thành, ngoài thành rối loạn tơi bời.

Cùng lúc đó cửa Nam bùng lên ngàn vạn ánh lửa hấp dẫn mục quang của binh sĩ Tịch Ảnh thành.

Mạn Tháp dẫn 2000 binh sĩ tiềm nhập trong bóng đêm, cả đoàn người âm thầm không hơi không tiếng đột nhập vào tường thành phía Tây.

Trong thành khắp nơi đều vang tiếng la thảm, gầm gừ, kêu khóc, không ít tội phạm đã xông vào nội thành, nơi này đều là đại quý tộc, phú ông sinh sống. Bọn tội phạm vốn lòng đầy cừu hận nên đã bắt đầu công kích cửa thành. Phòng thủ phía Tây bạc nhược vô cùng, Dương Chính sau khi quấy nhiễu trong thành lại quay về tường thành phía tây. Lúc này Mạn Tháp đã dẫn binh sĩ nhờ bóng tối yểm hộ mà vượt qua hộ thành hà tiến vào.

Toa toa toa...

Trên trăm cái dây móc đồng thời phóng về phía tường thành, binh sĩ gần đó đều đã bị Dương Chính quét sạch.

Binh sĩ Mạn Tháp dẫn theo đều là Hoàng dương kỵ sĩ tinh nhuệ, thân thủ mẫn tiệp không cần phải nói, nhờ vào phi tác nên càng lúc càng nhiều người leo được lên tường thành.

Tiếng còi hiệu cảnh báo trên tường thành phía Tây vang lên lanh lảnh, binh sĩ cổng Nam bắt đầu tiến lại nhưng nghênh tiếp chúng chính là ngạn vạn mũi tên bắn tới. Loại cung nỏ này tốc độ không nhanh, lực lượng không mạnh nhưng có thể bắn liền 5 mũi, cho dù chỉ có trăm người cùng bắn thì ở nơi nhỏ hẹp uy lực cũng rất đáng sợ.

Dương Chính cũng không giữ sức, rút Liệp huyết đao theo bọn tù phạm chạy về cổng thành, đao quang chớp động trong bóng đêm mang theo vô số huyết hoa nở rộ. Dương Chính như hổ vào đàn dê, bọn tù phạm dưới sự thống lĩnh của hắn hung tàn chém giết binh sĩ.

Ở bên kia Mạn Tháp dẫn binh lính tinh nhuệ chiến đấu với binh lính Tịch Ảnh thành.

Người thảo nguyên hung hãn vô cùng, hoàng dương kỵ binh lại là binh sĩ tinh nhuệ nhất, chiến đấu giáp lá cà ưu thế hiển hiện rất rõ rệt.

Mấy đóa hỏa tiễn nổ bùng trên không, đại quân thấy tín hiệu tổng tấn công liền nổi còi hiệu.

Dương Chính đã giết đến cổng thành.

Cổng thành khổng lồ đứng sừng sững, phía giáp hộ thành hà có hai cây trụ đá lớn dùng để thả cầu treo, bên trong cổng đều là vách đá dày đặc, hai bên chỉ có một lối thông đến tầng thứ hai. Cánh cổng này còn có ba thanh thép lớn, đương nhiên là dùng để gài cửa, từ trong quan sát thì rõ ràng là để đề phòng người ngoài phá thành mà vào.

Trên tường thành có 1 dãy máy bắn đá, gần đó chất đầy đá hộc, binh sĩ đang dùng để bắn vào quân Lưu Vân đang tiến công.

Lúc này bọn tù phạm do Dương Chính suất lĩnh đã hấp dẫn mục quang của quân thủ thành bên trong. Kim giáp tướng quân đứng trên tường thành không dám tin bọn ô hợp này lại có thể đánh giết tới tận đây, hắn liền hạ lệnh cho binh sĩ hai bên bắn tên ra như châu chấu, tức thì quá nửa bọn tù phạm bị bắn chết tại chỗ.

Bọn tù phạm còn sống sót hoang mang sợ hãi, dưới áp lực tử vong bọn chúng vốn không có tổ chức gì vội vàng chạy lùi lại, nhiều người bỏ mạng dưới làn tên.

Dương Chính một mình tiến lên, Liệp huyết chớp lóe, ba cái đầu lâu bay lên không, Liệp huyết lóe lên lần nữa, lại thêm ba cung thủ buông cung ngã quỵ, các binh sĩ khác vung thương múa kiếm xông đến nhưng đều bị hắn chém đứt cả người lẫn vũ khí.

Hắn di động nhanh chóng khiến cho tên bắn hoàn toàn trật đích, sau vài lần xoay chuyển hắn đã tới gần bàn tời chừng 10 mét. Bàn tời đường kính hơn 2 mét, chia thành hai tầng, mỗi tầng đều có một sợi xích to lớn, cần trục to lớn cần hơn 10 người mới có thể quay được trục.

Dương Chính dũng mãnh hơn xa mọi người tưởng tượng, hắn vung đao chém giết, nhân mạng dưới đao của hắn mỏng manh như giấy, binh sĩ Tịch Ảnh thành bị khí thế đó chấn nhiếp kinh hãi thối lui để mặc hắn tiến tới gần bàn tời.

Dương Chính vung đao chém mạnh, dây xích sắt to lớn tóe lửa, cả cổng thành đều run lên, Lưu Vân binh sĩ ở bên ngoài bắt đầu dùng lôi mộc phá cổng, chiến tranh đã tới giai đoạn khốc liệt nhất.

"Hảo!"

Một tiếng rống giận dữ như sấm dậy vang lên, một thanh kim thương từ thành lâu phóng xuống.

Kim giáp tướng quân cuối cùng đã nổi sát khí, thân hình cao lớn của hắn từ trên cao úp chụp xuống, uy thế như cầu vồng ngang trời.

Dương Chính tránh né mũi nhọn, nhảy lui về sau, thuận tay chém gục hai binh sĩ. Kim giáp tướng quân giống như con hổ điên vũ lộng kim thương hóa thành thương ảnh dày đặc nhưng Dương Chính lần này lại giống như con chuột lanh lẹ, chạy né vòng quanh bàn tời, không ngạnh tiếp với hắn, Kim giáp tướng quân vì vướng phải bàn tời nên không thể thi triển thương pháp tùy ý, Dương Chính tránh né càng thêm dễ dàng, thỉnh thoảng lại vung đao chém vào dây xích, vết mẻ trên dây xích càng lúc càng nhiều, Kim giáp tướng quân giận dữ rống:"Tên chết nhát, giỏi thì quyết đấu một phen!"

Dương Chính cười khiêu khích, không hề trả lời mà nhân cơ hội chém mạnh ba đao lên vết mẻ, dây xích to bằng cánh tay cuối cùng cũng đứt, cổng thành rung động mạnh mẽ, đá vụn cùng bụi đất không ngừng rơi xuống.

"Cổng sắp sụp rồi!" Không biết ai thét lên trước, nhưng câu nói này lại vang vọng khắp chiến trường.

Hai thế giới trong thành và ngoài thành, một bên tê điếng, một bên hưng phấn.

Dương Chính một mình ngăn chặn đại bộ phận công kích ở cổng thành, trên thành lâu Mạn Tháp dẫn binh sĩ tận lực giảm thiểu thương vong cho binh lính bên ngoài.

Kim giáp tướng quân vừa phẫn nộ vừa bất cam nhưng chỉ có thể mở to mắt nhìn đại môn bị đại quân Lưu Vân phá tan.

Sau khi cầu treo hạ xuống, kỵ binh thảo nguyên danh chấn thiên hạ giống như cuồng phong cuốn tới. Cổng thành bị phá, Tịch Ảnh thành đại thế đã mất.

"Sát!" Mạn Tháp gầm lên như hổ rống, đập nát đầu lâu của tên lính ngăn đường.

Máu tươi chảy thành dòng, kỵ binh xông vào giẫm đạp như lang như hổ, bản tính chém giết dã man hoàn toàn triển lộ. Từng cặp mắt hung ác trợn trừng trong bóng đêm cùng tiếng cười điên cuồng tà ác cuốn tới binh lính Tịch Ảnh thành. Tiếng loan đao chém vào xương thịt khiến người ta phải gai mình, binh sĩ bị chém kêu thảm ngã quỵ không ngừng.

Sau hai đợt mưa tên thi thể quân địch đã chất đầy mặt đất, lúc này đuốc đã bị dẫm tắt, phía trước trận địa trở nên tối đen.

Binh sĩ trên tường thành bắt đầu bắn tên, lăn đá, đổ dầu sôi xuống dưới.

Kỵ binh chạy ở hàng đầu bị đá đè chết, bị dầu luộc chín nhưng dù chỉ còn một hơi thở chúng vẫn điên cuồng liều mạng xông lên.

Binh sĩ toàn thân cháy đen vẫn cố sức ôm lấy binh sĩ Thương Nguyệt lăn tròn trên đất, nhe răng cắn nát cổ họng đối phương. Trên gương mặt cháy đen, máu tươi đầm đìa nơi miệng chúng, cũng có binh Thương Nguyệt lên chém bay đầu chúng nhưng sau đó lại càng thêm nhiều vó ngựa dẫm đạp xông qua.

Một bên là hạng liều mạng, một bên là quân Thương Nguyệt mất lòng tin, cục diện thế nào có thể nghĩ được.

Tiếng nổ giống như sấm động ngập tràn không gian, nuốt chửng tất cả thanh âm, màng nhĩ cũng bị âm thanh này khiến cho chấn động đau nhức.

Thanh âm to như tiếng sấm của Mạn Tháp vang lên:"Đừng phản kháng nếu không bọn ta sẽ đồ thành ba ngày, gà chó không còn!"

Tiếng cười thê lệ cuồng loạn lan dần ra, cả đứa bé đang khóc cũng cố nín, bọn nô lệ tù phạm đều dừng tay, không ít bách tính lặng câm không nói, hốt hoảng nhìn về phía cổng thành.

Hỏa quang trùng thiên, binh sĩ đưa mắt nhìn nhau.

Dương Chính ánh mắt phức tạp nhìn binh sĩ Lưu Vân cơ hồ đang điên cuồng, trong lòng chợt thấy bất nhẫn, không ngừng kêu gào.

"Mau bỏ vũ khí xuống, bọn chúng sẽ đồ thành thật đó!" Dương Chính căn bản không thể ngăn trở bọn binh sĩ điên cuồng này, hắn chỉ có thể dừng tay, có chút bi thương nhìn Kim giáp tướng quân đang liều mạng xông tới chỗ hắn.

"Đinh" Không biết ai là người đầu tiên bỏ vũ khí xuống.

"Mã Khố, ngươi..." Binh sĩ gần đó quát lên giận dữ, có người còn vung đao lên.

Mã Khố khóc nói:"Trong thành còn có vợ con ta, ngươi bảo ta phải làm sao, bọn ta đánh không lại..."

Hắn cất tiếng khóc khiến cho cả thành đều bị cảm nhiễm nỗi bi ai.

Vì chỉ có binh sĩ phổ thông nên tâm tình thành phá nhân vong này lan tràn rất nhanh, Kim giáp tướng quân rốt cục cũng biết rằng mình đã cùng đường, hắn bi thương nhìn toàn thành đang máu chảy thành sông, đột nhiên xoay tay đâm kim thương vào tim. Dương Chính muốn ngăn trở hắn, trong lòng chợt dội lên câu hỏi đau nhói:"Tất cả điều này rốt cục là vì cái gì?"

Cầu treo bị hạ xuống, Ác ma quân lũ lượt kéo vào thành.

Binh sĩ Tịch Ảnh thành đều bị bắt làm tù binh, tạm thời giam giữ trong tù lao, trên đường có binh sĩ muốn cướp đường chạy trốn hoặc phản kháng toàn bộ đều bị giết chết tại trường. Sau khi kiến thức thủ đoạn tàn nhẫn của Lưu Vân quân, binh sĩ Tịch Ảnh không dám có lòng dạ khác.

Sau một đợt công kích thị uy của Lôi thần pháo, một nam tử trung niên gầy ốm dẫn quý tộc trong nội thành ra đầu hàng.

Đánh hạ Tịch Ảnh thành còn dễ dàng hơn Dương Chính tưởng tượng, hắn vốn còn nghĩ phải ác chiến một trận với trung thành và nội thành, không ngờ lại dễ dàng chiếm được như vậy.

Hắn đã đánh giá cao sự phản kháng của quân dân Tịch Ảnh thành, kỳ thật trong thời loạn thế này, sự cường đại và tiêu vong của quốc gia bất quá chỉ cách nhau trong gang tấc mà thôi, mỗi cá nhân đều trân quý sinh mệnh của mình, ai cũng không dễ dàng bán rẻ sinh mạng cho dù là vì lợi ích quốc gia đi nữa.

Đó chính là loạn thế, điểm này càng giúp cho Dương Chính hiểu rõ thêm về thế giới này.

Hắn giao mọi việc cho Mạn Tháp xử lý, cưỡi Tam nhãn mã ra khỏi thành, không khí nặng nề trong thành khiến cho hắn cảm thấy ngột ngạt. Trước nay đối trận sa trường Dương Chính đã quen với máu tanh, một đường huyết sát vốn đã thành tập quán nhưng đến lần này công hạ Tịch Ảnh thành hắn mới thực sự đối mặt với sự giày vò của nhân tính.

Đến lúc này, chiến tranh không chỉ là đối quyết giữa quân nhân như hắn nghĩ mà đã liên can đến bách tính. Xem ra bọn kỵ binh Lưu Vân cơ hồ đã điên cuồng, chỉ cần địch nhân dám phản kháng thì đồ thành cũng chỉ là chuyện thuận tay làm tới mà thôi.

Điều này khiến hắn bắt đầu hoài nghi mục đích của mình, chỉ vì giúp vương hậu khống chế Vệ Nhung, chỉ vì phục cừu mà hắn đạo diễn một tấn kịch sinh linh đồ thán sao?

Hoặc giả đây là xiềng xích vĩnh viễn không thể nào gỡ bỏ được, Dương Chính đã rơi vào dòng nước đục, chỉ còn cách hòa mình cùng nó mà thôi.

Giữ mình thanh sạch thì chính là tự sát.

Tịch Ảnh thành tương lai gần sẽ là căn bản của Lưu Vân kỵ binh.

Trong thanh giới nghiêm, từng tờ thông cáo được dán khắp đường.

Do Dương Chính áp chế nên Mạn Tháp đành buông tay sử dụng thủ đoạn lôi đình và nhẹ nhàng chung với nhau.

Phàm gặp người dám nổi loạn thì giết ngay không tha.

Còn có một mệnh lệnh mà kỵ binh Lưu Vân không thể nào lý giải được chính là không được quấy nhiễu dân chúng. Bọn người này vốn kiệt ngạo bất thuần, lại xuất thân từ bộ lạc thảo nguyên, có tập quán đánh cướp nên không hiểu được mệnh lệnh của thượng quan. Chỉ là Dương Chính ép buộc nên Mạn Tháp không dám không tuân.

Đêm nay là đêm hoang mang và khẩn trương, lửa trong thành đã được dập tắt, trời vừa hửng sáng thì cả tòa thành đã trở nên yên tĩnh.

Ít nhất bề ngoài cũng yên tĩnh

Tin tức quân Lưu Vân dùng thế đánh sét nổ không kịp bưng tai nhanh chóng chiếm được Tịch Ảnh thành như có cánh lan truyền khắp nước Thương Nguyệt, thậm chí cả đại lục nhất thời cũng kinh hãi.

Ai cũng biết Thương Nguyệt là nước mạnh nhất Nam đại lục, ai có thể tiến vào đó nửa bước chứ? Cho dù là Tả Thanh Tử cũng chỉ có thể ngăn đường tiến của Thương Nguyệt quốc mà thôi. Giờ đây Ma thần tướng quân tiến vào Tây tuyến Thương Nguyệt, chiếm Tịch Ảnh thành, thanh danh chớp mắt đã ngầm được so sánh với Trì Vân năm xưa.

Nhưng những nghi hoặc liên can đến Ma thần tướng quân càng lúc càng nhiều. Một người đồng thời suất lĩnh quân đội hai nước Vệ Nhung và Lưu Vân, lại có nghi án ám sát Vệ Nhung quốc vương, thân phận của hắn khiến cho người ta mê hoặc không hiểu được.

Vương cung nước Thương Nguyệt.

Mạc Luyện Ngọc siết chặt viên đá đen trong tay hồi lâu không buông, ánh mắt như đang có lửa cháy bừng bừng.

Tu Tư sờ nhẹ vào bảo thạch to như mắt rồng đính trên Lục ngọc quyền trượng, cất giọng ôn hòa:"Bệ hạ đừng gấp, hôm nay không thể làm được."

Mạc Luyện Ngọc ngẩn ra, ánh lửa trong mắt lóe lên, viên đá rơi xuống.

Tu Tư lắc đầu không nhìn nữa mà lại nhìn tới một cuộn giấy da dê trên bàn.

Ba sợi lông vũ màu đỏ đại biểu thư tín này cực kỳ hỏa cấp, Mạc Luyện Ngọc nghiến răng, ngữ khí khó giấu nỗi phẫn nộ:"Người này rốt cục là ai? Đầu tiên ở Vệ Nhung ra sức, thiêu cháy ba vạn Lang quân, nghe nói gần đây bị cuốn vào vòng xoáy đấu tranh vương vị, sao có thể tới Lưu Vân quốc xúi giục chúng tấn công Thương Nguyệt chúng ta chứ?"

Trừ Dương Chính ra, còn ai có thể khiến cho bá chủ Nam đại lục thất thái như vậy.

Tu Tư khẽ nhắm mắt, nghĩ tới hai chữ "Dương Chính". So với Mạc Luyện Ngọc thì lão hiểu rõ thân phận Ma thần tướng quân nhiều hơn, lão biết hắn chính là pháo hôi năm xưa ở Tử vong doanh, cũng là nam nhân ám sát Tả Thanh Tử, cũng là nam nhân Tam công chúa yêu quý.

"Bệ hạ chuẩn bị làm gì?"

Mạc Luyện Ngọc bị đôi mắt đầy trí tuệ nhìn vào, tâm tư đang xao động phảng phất như bị dội gáo nước lạnh, sắc mặt lộ vẻ xấu hổ.

Chỉ vì Mạc Luyện Ngọc xưa nay vốn là người bá đạo, mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay ông, lần uy hiếp đột ngột này khiến cho ông khó mà không thất thái.

Sau khi ông bình tĩnh lại, tư duy đã liền mạch như thường.

"Tu Tư đại nhân, thất lễ rồi!"

Tu Tư gật đầu, không thẹn là quốc vương của cường quốc đệ nhất Nam đại lục, có thể nhanh chóng bình tĩnh lại.

"Tu Tư đại nhân, có biện pháp nào khả dĩ hóa giải nguy cơ trước mắt không? Hiện nay Hổ quân trấn thủ Nam tuyến, Lôi Thiết quốc một mực muốn làm càn ở ngoài Tê Trì sơn, không thể nào rút nhiều nhân thủ. Hạo Nhiên Liên Minh ở Bắc tuyến đang có nội loạn, quân đoàn cường đại nhất trong ba quân đoàn - Long quân vốn dĩ thích hợp nhất để chi viện Tây tuyến nhưng Luyện Sanh (Thống lĩnh Long quân, đệ đệ của Mạc Luyện Ngọc) lại lâm trọng bệnh. Quân quan cao cấp của Long quân đều là tử đệ hoàng thất của ta, tướng lĩnh bình thường không thể nào chỉ huy được. Khâu Viễn Sơn đang quay về cứu viện, nhưng bây giờ Tịch Ảnh thành cũng đã bị Ma thần tướng quân chiếm cứ, Khâu Viễn Sơn muốn công hạ cũng không dễ dàng gì."

Mạc Luyện Ngọc tóm tắt tình thế của Thương Nguyệt quốc lại, chăm chú nhìn gương mặt của Tu Tư, rõ ràng là rất có lòng tin với lão.

Tu Tư nhắm mắt trầm ngâm một lúc, thư phòng trở nên yên lặng.

"Bệ hạ, ta tiến cử một người thích hợp có thể thống lĩnh Long quân!" Tu Tư mở mắt nói.

"Ai?"

"Ngài để tam công chúa đi đi!"

"Sao?" Mạc Luyện Ngọc vốn đã bình tĩnh lại sắc mặt chợt biến, ông rất có lòng tin với Tu Tư nhưng không ngờ lão lại đề nghị con gái của mình ra trận.

Tu Tư vẫn chậm rãi nói:"Tướng lĩnh Long quân cố nhiên kiệt ngạo bất thuần nhưng rất trung thành với Hoàng thất, bệ hạ còn nhớ hai năm trước khi Long quân diễn luyện không? Khi đó Băng Vân công chúa vừa từ Chiếu kiếm trai nghệ thành xuất sư không lâu, trên giáo trường đánh bại 15 tướng lĩnh Long quân liên tiếp, sau đó chỉ huy chiến sự đánh bại cả thúc thúc của mình, khiến cho Long quân vô cùng kính phục. Tài năng của nàng ta bệ hạ chắc cũng hiểu rõ."

"Nhưng nó chỉ là nữ nhân. Để nó thống lĩnh quân đội cường đại nhất Thương Nguyệt thì còn ra thể thống gì?" Mạc Luyện Ngọc nhíu mày.

Tu Tư chợt hỏi lại:"Bệ hạ cảm thấy phái đại vương tử hoặc tam vương tử đi thì sao?"

Sắc mặt của Mạc Luyện Ngọc càng thêm khó coi, đại vương tử và tam vương tử đều là hai đứa con đã trưởng thành của ông nhưng chúng đều là hạng giá áo túi cơm, không có chút phong thái của ông năm xưa, so với Mạc Băng Vân không biết thua kém tới mức nào. Nếu như để chúng thống lĩnh Long quân thì đừng nói Long quân không phục mà liệu chúng đi có thể về lại hay không cũng còn chưa biết.

Bất kể ông có muốn hay không cũng phải thừa nhận Ma thần tướng quân đang là tướng lĩnh danh tiếng nhất đại lục hiện nay, thực sự là danh phù kỳ thực.

Lẽ nào phải phái con gái của mình đi sao?

Mạc Luyện Ngọc sắc mặt biến hóa một lúc.

Tu Tư không chút biểu tình, chỉ là đáy mắt thoáng hiện nét cười.

Cuối cùng, Mạc Luyện Ngọc chỉnh sắc mặt lại, đứng dậy truyền lệnh:"An Đức, truyền Sắc vi công chúa tới đây."

.......

Năm 168 Thương Nguyệt lịch, Thương Nguyệt quốc Sắc Vi công chúa Mạc Băng Vân được sắc phong là Chinh tây đại tướng quân, tiếp quản 10 binh mã Long quân, đi về Tịch Ảnh thành ở Tây tuyến đánh đuổi quân Lưu Vân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play