Ads Lúc Dương Chính xuất hiện trước mặt mọi người.
Hắn cho người khác cảm giác như có biến hóa khác mà lại như không có, ai cũng đều cảm thấy Dương Chính tựa hồ như thay đổi thành một người khác nhưng cảm giác này lại không xác định được, phảng phất như Dương Chính lúc trước đã là như thế.
Tiểu thị nữ Kỳ Kỳ là người đầu tiên có cảm giác quái lạ này.
Vì trước đây cặp mắt Dương Chính thuần một màu đen, loại tròng mắt này phi thường ít thấy ở Lam Phong đại lục cho nên nó trở thành dấu hiệu đặc biệt để dễ nhận ra Dương Chính.
Chỉ là hiện tại cô không dám xác định nhãn tình của Dương Chính là màu đen hay màu kim.
Loại cảm giác hư ảo này cứ xáo trộn trong lòng tiểu thị nữ.
Cuối cùng cô nhịn không được chăm chú nhìn thẳng vào mắt Dương Chính, muốn xem rõ tròng mắt của hắn thực ra có màu gì.
"Màu vàng kim... Không... Màu đen... Không đúng không đúng..."
Kỳ Kỳ xem đến mê muội, cơ hồ quên hết tất cả.
Đến lúc Dương Chính ngẩng đầu lên như cười mà không cười nhìn lại cô.
"Kỳ Kỳ, cô nhìn gì thế?"
Tiểu thị nữ kinh hãi cúi đầu, thắc thỏm bất an mân mê tà áo:"Chủ nhân, tôi... tôi không nhìn gì hết."
"Không nhìn gì hết?" Dương Chính cười, đột nhiên ngoắc tay nói:"Cô lại đây."
Kỳ Kỳ sợ Dương Chính trách phạt, trên mặt liền lộ vẻ ai cầu.
"Hắc, qua đây đi."
Kỳ Kỳ hết cách chỉ có thể rón rén từng bước đi qua, đến lúc cô đứng trước mặt Dương Chính thì cúi đầu xuống như muốn vùi đầu vào trong lồng ngực.
Dương Chính lấy tay đỡ cằm của cô, hắn có thể cảm thấy tiểu thị nữ cả người đang run rẩy nhưng Dương Chính không hề bỏ qua mà lại dùng sức nâng đầu cô lên. Dương Chính cho dù đang ngồi thì Kỳ Kỳ cũng không cao hắn bao nhiêu cho nên khi ngẩng đầu lên chỉ có thể ngang tầm mắt của Dương Chính.
Kỳ Kỳ nước mắt lưng tròng tránh không dám nhìn Dương Chính.
"Nhìn ta." Dương Chính nhẹ quát.
Kỳ Kỳ chỉ nghe thanh âm vang dội không rõ ràng nhưng vọng lại bên tai cô hồi lâu, xộc thẳng vào trong tâm hồn cô, giống như một thanh âm đang hô hoán:"Ngẩng đầu lên"...
Kỳ Kỳ ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy nhãn tình khiến người hiếu kỳ.
Lần này cô tựa hồ như nhìn rõ một ngọn lửa như máu như vàng đang rực cháy, là màu sắc gì?
Kỳ Kỳ cố gắng mở to mắt đột nhiên hỏa diễm bay ra, cô giật mình kinh sợ muốn lui lại nhưng thân thể như không chịu khống chế cứ đứng ngẩn ra ở đó, hỏa diễm nháy mắt đã bao phủ cô, cô không nhìn thấy gì, chỉ có màu huyết kim che lấp cả đất trời.
Hỏa diễm tịnh không hề tương phản mà lại có cảm giác như đang ngâm mình trong suối nước nóng.
Kỳ Kỳ cảm thấy ý thức càng lúc càng mơ hồ, nàng rất buồn ngủ...
Ở nơi này...
Muốn ngủ, chủ nhân sẽ trách phạt thế nào đây...
Ta không thể, nghe nói sẽ bị trừng phạt thống khổ...
Chủ nhân... Chủ nhân...
Kỳ Kỳ không sao đâu, không phải bị đánh đâu...
Các loại ý tưởng ùn ùn kéo đến trong đầu tiểu thị nữ, những ý tưởng này đều bị mất đi giống như giao hòa lại thành một đống bùng nhùng.
Ánh kim viêm trong mắt Dương Chính lóe lên, hắn không chút biểu tình vươn tay đỡ lấy tiểu thị nữ hôn mê trong lòng mình, đặt cô nằm lên giường êm ấm, lấy tay xoa hai bên thái dương.
Ngoài mặt hắn rất thanh lãnh nhưng lại vô cùng kinh hãi.
Hắn vừa rồi đã thăm dò nội tâm của tiểu thị nữ.
Thái độ khó xử, sợ hãi đều xuất hiện đứt nối trong đầu hắn giống như sóng điện bị hấp thu. Tuy phản ứng còn rất mơ hồ nhưng rất rõ ràng, Dương Chính có thể tin chắc đó chính là ý nghĩ ban đầu của Kỳ Kỳ.
Hắn có thể nắm được ý nghĩ trong lòng người khác.
Đây tuyệt đối là kết quả tiến hóa của tà tâm.
Làm Thông linh thuật của hắn tiến hóa đến trình độ dị hóa này.
Hoặc giả đây là công dụng được sinh ra khi Thông linh thuật tu luyện đến bậc cao.
Tư Gia Lệ chưa từng nói cho hắn biết...
Nhưng nếu Tư Gia Lệ nói dối thì sao?
Dương Chính người toát mồ hôi lạnh, nghĩ tới nội tâm của mình hoàn toàn trần trụi không thể che giấu trước mặt người khác.
Còn có Tích Nguyệt, Tư Gia Lệ có thể làm vậy, Tích Nguyệt không thể sao? Thanh Liên không thể sao?
Dương Chính cảm thấy sống lưng phát lạnh, loại cảm giác bị người thăm dò nơi sâu kín nhất của lòng mình thật khó mà chịu được, giống như là nằm trên giường mặc cho người ta mổ xẻ, cắt từng điểm từng điểm trên những nơi bí ẩn nhất của thân thể mà không thể phản kháng.
Không được.
Nhất định phải nghiên cứu biện pháp chống lại linh thuật đáng sợ này.
Dương Chính thở ra một hơi dài, tà quang trong mắt dần ảm đạm, hắn bước ra cửa.
Từng tin tình báo theo linh điểu truyền về.
Liên quân thủy đạo huyện Cổ Nam bị diệt, thu được 28 thuyền, 3 vạn kim tệ, thiết quáng 500 hòm, vũ khí các loại 1300 kiện.
Thủy đạo Sơn Dương ở huyện Khang Tư Đinh bị diệt, thu được 33 thuyền, 5 vạn kim tệ, 2000 hòm thành thiết, vũ khí các loại 2100 kiện.
Thủy đạo Đồ Phu ở huyện Hà Than bị diệt, thu được 18 thuyền...
Thủy đạo Bạch Sa ở trấn Đặc Lý Mã bị diệt....
Thủy đạo Hắc Ngạc ở huyện Mã Khang bị diệt...
Mọi việc đều do "Chương ngư đạo" làm.
Phong cách độc ác không chừa đường lui của Chương ngư đạo đã gây nên nhiều cơn sóng gió ở Uy Cổ Lan.
Liên hợp quân đoàn thủy đạo ở Tứ Bàn Thủy số lượng tăng lên từng ngày vì bất cứ băng nhóm lẻ tẻ nào cũng đều bị Chương ngư đạo đồ diệt, bọn chúng chỉ có thể liên hợp lại mới mong bảo hộ được.
Dương Chính nhìn tình báo đưa về cười lạnh.
Chỉ cần mâu thuẫn này kích phát đến mức không thể đè nén được, liên hợp quân đoán thủy đạo nhất định phải hành động, đến lúc đó một trường đại chiến do chó cắn chó sẽ vô cùng quyết liệt, hơn nữa bất kể bên nào chiến thắng đối với Dương Chính cũng đều có lợi.
Đến lúc đó hắn cất một mẻ lưới tóm sạch thủy đạo ở Uy Cổ Lan.
Lúc này một tên thị vệ đi vào nói mấy câu bên tai hắn.
Dương Chính nhướng mày lộ vẻ hứng thú.
"Cho hắn vào."
Thị vệ gật đầu đi ra ngoài cửa, không lâu sau một người tóc bạc xuất hiện trước mặt Dương Chính. Người này tuổi còn rất trẻ nhưng sắc mặt tang thương, dáng vẻ gầy gò, cặp mắt âm lãnh như cá chết, vô luận từ góc độ nào nhìn lại đều không giống người tốt, hơn nữa theo cử động của từng bước chân hắn đi, Dương Chính hoài nghi hắn có bệnh đau khớp.
Người này dễ giận, táo bạo, đầy tính công kích không hơn không kém.
Lúc hắn đi thì nhìn chung quanh, sau khi tới thì quét mắt đảo một vòng, mục quang mới nhìn vào Kỳ Kỳ phía sau người Dương Chính, ánh mắt giống như cá chết đột ngột mở to, Kỳ Kỳ tức thì co rúm lại, không tự giác nắm lấy áo Dương Chính.
"Kỳ Kỳ, cô đi trước đi."
Tiểu thị nữ dưới mục quang đầy tính công kích của bạch phát thanh niên hoảng hốt chạy ra khỏi cửa.
Nhìn theo bóng lưng thon thả chạy đi, bạch phát thanh niên khẽ thè lưỡi liếm môi, trong mắt lộ ánh sáng bạo ngược.
Xử nữ chính là thứ hắn thích nhất.
Ngón tay Dương Chính nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, đối với cử chỉ vô lễ của bạch phát thanh niên trước mặt hắn không hề nói gì.
Nhưng tiết tấu gõ ngón tay vang bên tai bạch phát thanh niên lại làm cho hắn có cảm giác phiền muộn đột ngột, hắn tức thì thu hồi mục quang, nhìn gương mặt Dương Chính bình tĩnh đến mức âm u, trong lòng phát lạnh, cúi người hành lễ:"Lãnh chủ đại nhân."
"Bạch đầu ông Cát Tư." Dương Chính nhẹ nhàng nói năm chữ, tay khẽ vẫy chỉ chiếc ghế ở bên nói:"Ngồi đi."
Thái độ của Dương Chính rất vô lễ nhưng lại rất tự nhiên.
Theo địa vị, hắn là một lãnh chủ, Bá tước thế tập, đối đãi với bình dân, dù có là độc xà ở Tiêu Lan cũng không cần phải lễ hiền hạ sĩ.
Huống gì, Dương Chính hiện đang nắm quyền chủ động, thuỷ đạo diệt xong sẽ đến địa đầu xà các nơi trong Uy Cổ Lan, Tiêu Lan Thiết khí hội dĩ nhiên là sẽ không bỏ qua.
Chỉ là hắn cảm thấy hứng thú vì sao Bạch đầu ông Cát Tư lại xuất hiện nơi này. Ở Tiêu Lan Thiết khí hội, hắn bất quá cũng chỉ là một tên tay chân, nhân vật lưu manh mà thôi. Nếu Tiêu Lan Thiết khí hội muốn nói chuyện với mình tuyệt đối sẽ không phái hắn đến.
"Cát Tư các hạ đến tìm ta có chuyện gì?"
Sau khi Cát Tư ngồi xuống, tiếp lấy chung trà do thị vệ dâng lên thì hắn không ngừng gõ nhẹ vào chén trà.
Hắn lại mở nắp chén uống một hơi cạn.
Thân hình hắn đột nhiên cứng ngắc, nhanh chóng nói:"Đại nhân, ta đến đầu hàng."
Cử chỉ này nằm ngoài ý liệu của Dương Chính, trong lòng hắn liền hiện lên vô số ý niệm nhưng mặt không lộ vẻ gì, chỉ cười nói:"Cát Tư các hạ có ý gì, đầu hàng? Nói thế là sao, ta là lãnh chủ Uy Cổ Lan, Cát Tư các hạ là con dân của Uy Cổ Lan... Không phải sao?"
Cát Tư hô hấp nặng nề, tròng mắt co rút, đứng phắt dậy tiến tới Dương Chính.
"To gan!" Thị vệ đứng đó không xa tiến tới vung đao đặt lên trên vai Cát Tư, nếu không phải Dương Chính ra hiệu thì y đã chém đầu Cát Tư rồi.
Cát Tư bóp chặt cạnh bàn, móng tay cơ hồ cắm sâu vào gỗ.
"Đại nhân, phù... Đại nhân..." Sắc mặt trắng bệch của Cát Tư trở nên đỏ hồng cổ quái, thanh âm vì kích động mà trở nên nặng nề:"Ta có bí mật... Bí mật..."
Dương Chính khẽ cúi về phía trước đối mặt với gương mặt méo mó của Cát Tư, im lặng cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết. Chỉ một động tác này còn làm người ta cảm giác hơn cả bị châm biếm.
"Bí mật gì nói thử xem."
Cát Tư cổ họng chuyển động, nuốt nước bọt, hắn dùng ngón tay run rẩy chỉ vào hai bên trái phải của khóe miệng, thần thái kinh hoàng sợ sệt lộ rõ nhưng Dương Chính biết rõ Cát Tư chỉ là do tình cảm phóng đại quá độ nên nội tiết tố trở nên nhiều quá mức có thể chịu đựng.
"Mã Khắc Tây Mỗ hợp tác cùng Ác ma thuật sĩ..."
Dương Chính mắt lóe tinh mang, Cát Tư thấy thần thái của hắn như thế thì cười hắc hắc.
Dương Chính đột nhiên đứng dậy, bảo thị vệ ra ngoài hết, đóng cửa lại đi đến bên người Cát Tư. Lúc này Bạch đầu ông giống như công thần, cả thần thái cũng trở nên vênh váo thậm chí hắn còn phóng tứ khoác vai Dương Chính.
Dương Chính sắc mặt không chút thoải mái, chỉ là huyết kim chi viêm trong mắt sáng rực lên.
Hắn mỉm cười:"Cát Tư các hạ, những lời này không thể nói bậy, ngươi thực có thể khẳng định?"
"Đương nhiên." Cát Tư hai tay run rẩy nói:"Ta chính mắt nhìn thấy Mã Khắc Tây Mỗ lão tạp chủng đó..."
Thanh âm run rẩy không ngừng, Dương Chính cắt ngang:"Tình huống cụ thể thế nào không bằng bọn ta ngồi xuống nói chuyện tử tế một phen."
Dương Chính đưa hắn trở về ghế, tự tay đưa cho hắn một chung trà.
Cuộc nói chuyện này kéo dài nửa giờ.
Lúc cửa phòng mở ra thì Dương Chính thần sắc như thường đưa Cát Tư ra khỏi cửa.
"Làm tốt lắm Cát Tư, Tiêu Lan sau này sẽ nhờ vào ngươi."
Cặp mắt cá chết của Cát Tư co rút kịch liệt thấp giọng nói:"Đại nhân, nhất định, ta nhất định giúp ngài giết chết lão tạp mao."
Dương Chính không tỏ vẻ gì chỉ gật đầu.
Sau khi đưa Cát Tư đi, sắc mặt Dương Chính liền trở nên âm trầm.
Hắn nới cổ áo ra, thở một hơi gọi thân vệ đến nói:"Phát tín hiệu cho Huyết Lang, bảo hắn đứa La Tố trở về gặp ta ngay lập tức."
Hôm sau, Huyết Lang và La Tố trở về, nhưng lại thiếu mỗi Hồng nương tử.
Lúc Dương Chính hỏi Huyết Lang nói rằng Hồng nương tử không chịu trở về, Dương Chính cũng không để ý, bọn Hồng nương tử vốn xuất thân từ thủy đạo, Thiết nương tử quân vốn tung hoành khắp thủy vực Uy Cổ Lan ai cũng biết, bọn họ có về hay không cũng không quan trọng.
Nhưng ngày thứ ba sau khi Huyết Lang và La Tố trở về, lúc Dương Chính đang đàm luận với La Tố về chuyện Hắc pháp sư tháp, còn có hai dịch thể trong suốt Dương Chính mang về từ Phong sào đảo để La Tố đề cập đến khái niệm bồi dưỡng dịch. Vấn đề cơ nhân (gien) sinh vật này rõ ràng gây hứng thú cho Dương Chính, hắn đang chuẩn bị hỏi thêm.
Một tin tức chợt truyền đến.
Liên hợp quân đoàn thủy đạo bị một bọn "Chương ngư đạo" dẫn hướng về Phong sào đảo.
Lúc đó Dương Chính biến sắc.
Hắn cầm cuộn giấy truyền tin do linh điểu mang về xem kỹ một lượt, đấm mạnh lên bàn hét:"Hồng nương tử, cô làm cái trò quỷ gì đây?"
Huyết Lang đã biết sự tình như thế nào.
Có thể làm việc này, trừ Hồng nương tử ra còn có ai. Thảo nào lúc đó hắn trở về, Hồng nương tử lại lưu Mã Nhĩ Tha ở lại, rõ ràng là nàng muốn đi nước cờ này, vì chỉ có lưỡng thê nhân Mã Nhĩ Tha mới biết đường tới Phong sào đảo.
"Đại nhân, nàng ta làm vậy thực sự đã giúp bọn ta châm mồi lửa cuối cùng, hiện tại chắc chắn quân đoàn thủy đạo liên hợp đã bắt đầu khai chiến với CHương ngư đạo."
Dương Chính nặng nề thở ra một hơi dài, hắn lẽ nào không hiểu dụng ý của Hồng nương tử.
Nhưng làm vậy quá lỗ mãng, quân thủy đạo liên hợp hơn một vạn người, bọn quái vật lưỡng thê trên Phong sào đảo càng không cần phải nói. Đến lúc đó, hai bên đều là hổ đói, bọn người Thiết nương tử quân thực không đủ cho chúng nhét kẽ răng.
Hắn đi qua đi lại mấy bước, chuyển thân hạ lệnh:"Huyết Lang, mau tổ chức nhân mã. La Tố tiên sinh, ngươi cũng đi luôn, ta cần tự mình đi tới Phong sào đảo."
Huyết Lang ngẩn người, chép miệng một lúc nhưng cuối cùng vẫn lĩnh mệnh đi ra.
La Tố kỳ quái nhìn Dương Chính:"Nàng ta làm vậy không tốt sao? Dẫn cho hai hổ tương tranh, ngươi không phí một binh một tốt có thể nhìn chúng tự tàn sát lẫn nhau, đến lúc cuối thì thu thập tàn cuộc... Cả Hồng nương tử..." La Tố cười lạnh:"Cũng chính là thủy đạo mà thôi."
Đúng vậy, cũng chỉ là bọn thủy đạo mà thôi...
Câu nói này vang vọng bên tai Dương Chính, in sâu vào trong lòng hắn làm trái tim hắn nảy lên.
Hắn trừng trừng nhìn La Tố, La Tố thản nhiên nhìn hắn, khóe miệng nhếch một nụ cười trào phúng.
Cần gì phải giả vờ, ngươi vốn là người thế này mà...
Còn muốn tiếp tục làm người thông minh sao...
Dương Chính tà quang trong mắt lóe lên, huyết kim chi viêm che lấp tròng mắt hắn.
Lúc này, thanh âm của Huyết Lang từ xa vang đến:"Đại nhân, nhân mã đã chỉnh tề, trừ một trăm người lưu lại trong thành, bọn ta còn 284 người."
Dương Chính cả người run lên, tà quang trong mắt nhanh chóng tiêu tan.
Hắn nhẹ nhàng nới rộng cổ áo, tay trái chụp lấy chuôi Hắc liệp huyết đao, dừng lại một chút nói cho một mình La Tố nghe:"Bất kể ngươi tin hay không, ta cả đời này chưa từng phản bội đồng bạn."
Nói xong, hắn xoay người bỏ đi.
Bến cảng phía Đông Uy Cổ Lan, 284 người chia nhau vào một chiếc quân hạm tám buồm và năm chiếc Lục ngôi thuyền.
La Tố dẫn vô tâm giả từ một bến cảng bí mật rời đi, y sử dụng đương nhiên là Phiên xa ngư thuyền.
Thuyền đội này dùng tốc độ nhanh nhất đi vào thủy vực.
Không quá hai thời thần, mưa đột nhiên trở nên rất lớn.
Phía Tây Bắc, mây đen dày đặc kéo đến, một đạo sấm sét phá tan mây mù, chiếu sáng cả thiên địa.
Dương Chính mình mặc hỏa mãng lân giáp, mái tóc dài búi lại, đội mũ trụ đen đứng ở đầu thuyền, hạt mưa to như hạt đậu rơi trên người hắn tạo thành thủy hoa nhưng vẫn không làm hắn có chút động tĩnh, cứ đứng sừng sững như bức thạch điêu lộ rõ vẻ cô ngạo riêng biệt.
Theo thế mưa gió, sóng cũng đánh mạnh vào thuyền.
Cả Bát ngôi quân hạm cũng dập dềnh lên xuống, trước mắt chỉ một màu trắng xóa miên man...
Mây đen tụ vào một góc
Nhưng vẫn hiện ra cảnh tượng khó tin.
Tiếng mưa ào ạt không át nổi tiếng tên xé gió, lợi tiễn dày dặc khắp trời bay xuyên qua mây, vẽ thành một đường cong rồi thi nhau rơi xuống, một thời gian, toàn bộ tiếng mưa đều bị tiếng các thứ các dạng bị mũi tên đâm xuyên qua che lấp.
Sau đó tiếng kêu thảm vang lên liên tiếp.
Lại thêm một trận mưa tên, tiếng kêu thảm không còn nghe thấy nhưng vẫn còn nhiều tiếng kêu thảm lác đác vang lên.
Lần mưa tên này chính là lần thứ mười mấy.
Trên vạn mũi tên dập dềnh trên mặt nước, nước sông đã trở thành đỏ hồng. Gió cuốn, sóng tan tạo thành vô số bọt nước.
"Sát!"
Một tiếng thét vang lên như sấm nổ, lan trên mặt sông tạo thành vô số vòng sóng âm.
"Sát", tiếng thét này tựa như sóng gầm biển thét đáp lại tiếng thét ban đầu, đây là tiếng của ngàn vạn người cùng phát ra, cả mặt nước cũng chấn động thấp xuống mấy phân.
Mấy trăm chiếc thuyền, trên vạn thủy đạo giống như dòi bọ ngửi thấy mùi máu lao thẳng vào hướng Phong sào đảo.
Tiếng chuông cảnh báo sớm đã vang lên trên đảo.
Từng đoàn lưỡng thê nhân gầm thét nhảy ra, trong tay chúng đều cầm ngư xoa ba mũi.
Bất quá tiến lên đảo đầu tiên không phải là liên quân thủy đạo mà là những chiếc thuyền Phiên xa ngư bọc thép.
Phiên xa ngư thuyền này đâm ngang bổ dọc, thuyền đầu có bịt mũi nhọn bằng thép đã đánh nát đại đa số Chương ngư thuyền đậu trên bến cảng.
Vừa rồi thủy đạo liên quân mấy lần bắn tên, ít nhất trên bến cảng cũng có đến năm vạn mũi tên, đặc biệt là Phiên xa ngư thuyền bị liên quân thủy đạo truy đuổi, có mấy chiếc nghiêng ngửa như lúc nào cũng có thể chìm xuống đáy nước.
Lúc này, trên chiếc Bát ngôi thuyền dẫn đầu, khoang thuyền đã mở ra.
Một bọn mặc trang phục Chương ngư đạo, đầu đội mũ nhân ngư đi ra.
Tuy nhìn không rõ mặt mũi họ nhưng từ thân hình cũng có thể nhìn ra bọn họ chính là nữ nhân, chỉ là giờ đang mưa gió tơi bời, người khác khó mà thấy được.
Thanh âm lạnh lùng từ nữ nhân đầu lãnh vang lên:"Lên bờ đi."
Mọi người nhanh chóng nhảy vào trong nước.
Còn lại một người cuối cùng ánh mắt mờ mịt cầm mồi lửa đi vào trong khoang.
Không lâu sau, Liên quân thủy đạo đã đuổi kịp.
Bọn chúng đương nhiên là vây quanh Bát ngôi hạm, chiếc thuyền này rõ ràng là thuyền chỉ huy, cũng là mục tiêu công kích của chúng.
Trên một trăm dây móc sắt móc vào Bát ngôi hạm, sau khi cố định, bọn thủy đạo nhanh chóng men theo dây xích leo lên thuyền. Không lâu sau trên Bát ngôi hạm vang lên tiếng thét điên cuồng của thủy đạo. Thủy đạo căn bản không nghĩ tới trên Bát ngôi hạm này còn có gì quỷ dị, bọn chúng leo lên thuyền không hề bị chút phản kích nào.
Lúc trên trăm thủy đạo sát khí đằng đằng nhảy lên sàn thuyền, có một người đi tới đá tung cửa khoang, sắc mặt hắn liền bị ánh lửa chiếu đỏ bừng, rồi biến thành trắng bệch, toàn thân run rẩy.
"Chạy nhanh!" Hắn xoay người thét lớn, điên cuồng chạy về phía mạn thuyền.
Bọn thủy đạo khác còn chưa biết gì...
Chỉ nghe "ầm" một tiếng.
Hỏa quang kịch liệt bùng lên trời, một hỏa cầu khổng lồ bành trướng ra ngoài, ánh lửa chói mắt cơ hồ làm mắt người muốn mù hẳn.
Hỏa lãng bùng lên chớp mắt đã nuốt chửng Bát ngôi hạm và trên trăm thủy đạo trên đó.
Dư ba của vụ nổ còn chưa chấm dứt, mấy chiếc Phiên sa ngư thuyền đậu san sát trên bến cũng bắt đầu nổ.
Từng đợt nổ tuy không bằng Bát ngôi thuyền nhưng liên tiếp nối nhau làm thành chuỗi kinh thiên động địa.
Vụ nổ này uy thế kinh nhân giống như loạt đại pháo muốn bến cảng thành từng mảnh vụn.
Chớp mắt bến cảng đã trở thành biển lửa.
Lửa cháy do dầu đốt không vì nước mưa mà tắt, ngược lại còn cháy lên rừng rực.
Thủy đạo trên mặt nước bị lửa nuốt chửng kêu lên thảm thiết, tiếng giãy dụa càng lúc càng yếu ớt, chỉ còn lại từng thi hài bị đốt cháy thành than theo sóng dập dềnh thảm khốc vô cùng.
Đả kích đột ngột như vậy làm bọn thủy đạo như đang trong giấc mộng.
Khí thế hung hăng ban đầu đã tan biến.
Bọn đầu lãnh thủy đạo bị mất thủ hạ sau khi kinh hãi thì giận dữ vô cùng, bọn chúng rống to:"Chương ngư đạo, bọn ta thế bất lưỡng lập!"
Bên này, bọn Chương ngư đạo đang như thủy triều lao đến bến cảng thấy thế cũng đau đớn vạn phần.
Bọn chúng trăm phần chỉ còn tám mươi dừng lại ngay bến cảng, tất cả thuyền đều bị hủy. Không có thuyền, bọn lưỡng thê nhân này giống như chim bị cắt cánh, như dế nhũi bị giam tại Phong sào đảo.
"Nha nha nha nha..." Bọn lưỡng thê nhân đứng cách biển lửa thét lên.
Nhãn tình hai bên đều đỏ ngầu, cả một điểm lý trí cuối cùng cũng bị lửa lớn thiêu sạch.
Mã Nhĩ Tha đưa Thiết nương tử quân cẩn thận nấp dưới nước.
Y chỉ để lộ nửa cái đầu nhô lên quan sát khắp nơi, sắc mặt rất phức tạp.
Y không có chút thoải mái nào.
Hồng nương tử lần này tuy rất nhanh lẹ dứt khoát, thực sự đã châm ngòi lửa cuối cùng giữa Chương ngư đạo và liên quân thủy đạo.
Nhưng mà ngọn lửa này không chỉ thiêu cháy thuyền của Chương ngư đạo mà cả những chiếc thuyền của bọn họ tung hoành thủy vực cũng bị bồi táng. Hiện tại bị khốn tại đây không chỉ có CHương ngư đạo mà còn có bọn họ.
Kế hoạch bây giờ chỉ có dựa vào y thông thuộc địa hình trên đảo, ẩn nấp tránh khỏi sự truy đuổi của Chương ngư đạo và thủy đạo.
Bằng không vô luận là đụng phải bên nào, bọn họ đều phải chết chắc.
Đây thực sự là một trận đùa cợt với sinh mệnh.
Biển lửa tới nhanh nhưng đi cũng nhanh.
Mưa như trút nước đã dập những tàn lửa, trên bầu trời Phong sào đảo đều là một khoảng đen ngòm, mây đen ùn ùn kéo đến giống như đêm sắp ập tới.
Liên quân thủy đạo dùng thuyền bọc thép kiên cố nhất mở đường, bắt đầu đổ bộ.
Mấy chiếc thuyền bị đốt cháy tả tơi bị thuyền bọc thép đánh dạt ra, trên trăm chiếc thuyền khác bắt đầu theo sau.
Tiếp đón chúng chính là mưa tên của Chương ngư đạo.
Trên bến có hơn ngàn tên Chương ngư đạo. Tác chiến ở sào huyệt bọn chúng có sẵn thiên thời địa lợi, hơn nữa nhân số so với liên quân thủy đạo cũng không quá ít, chẳng phải là dễ gặm.
Dạ tiễn, rồi lại dạ tiễn.
Dưới tình huống tối đen, dạ tiễn vô thanh vô tức gây thiệt hại nghiêm trọng cho liên quân thuỷ đạo.
Thuyền bọc thép thô sơ không thể cản trở sức sát thương của dạ tiễn.
Dưới từng đợt mưa tên trùng kích, bọn thủy đạo liên tiếp chết đi, bọn chúng cũng bắt đầu phản kích, song phương bắn giết lẫn nhau đều có tổn thương nhưng Chương ngư đạo chiếm cứ địa lợi, số tử thương rõ ràng là ít hơn nhiều.
Cuối cùng, thủy đạo cũng đã cập bờ.
Trên sự thật, bọn thủy đạo giận dữ liều mạng không tiếc thân đã nhảy xuống nước bơi vào chứ không cần thuyền cập bến.
Đại chiến chân chính triển khai.
Đao quang huyết ảnh.
Chương ngư đạo và liên quân dùng vũ khí trong tay chém giết, phát tiết dục vọng đầy máu tanh trong lòng.
Song phương đều bị kích động chân hỏa, đều liều mạng chém giết.
Trận chiến này kịch liệt phi thường.
Từng đao chém xuống, máu thịt tung bay đầy đất, tốc độ điên cuồng càng tăng lên.
Không lâu sau bến cảng đã máu nhuộm đỏ một bên.
Máu và nước mưa chảy trên mặt đất, dần dần hình thành một con sông máu, chỉ cần ngã xuống tuyệt không có khả năng đứng dậy, giữa bầy người hỗn loạn, chỉ cần ngã xuống không kể là đã chết hay bị thương đều bị dày xéo thành thịt vụn.
Ngộ thương không thể tránh khỏi, trái lại đây là tình cảnh chính hiện thời.
Mọi người mất hết lý trí chỉ trừng đôi mắt đầy máu, xông lên, giết, giết.
Mọi thứ cản đường đều là chướng ngại.
Không kể là chiến hữu hay địch nhân cứ vung đao chém sạch.
Liên quân hỗn hợp của thủy đạo vốn chính là có nhiều cừu nhân sinh tử với nhau.
Chúng liên hợp chỉ là do bên ngoài bức bách, Chương ngư đạo quá mạnh ép bọn chúng không thể không liên minh lại.
Đến lúc này, cái liên minh yếu ớt đó hoàn toàn mất hiệu nghiệm.
Thủy đạo có thể làm chính là giết chết người khác bảo vệ chính mình.
Đến giờ đã không còn phân biệt ai đánh ai.
Bến cảng trở thành cỗ máy nghiền thịt nhanh chóng nhai nuốt người rồi lại phun ra các khối thịt tàn khuyết tanh máu...
Ở trên một khối đá cao nhất Phong sào đảo.
Đại thủy đạo Chương Du thuyền trưởng bỏ viễn vọng kính xuống, các chiếc vòi không ngừng hoạt động, chất nhầy toàn thân chảy ra càng nhiều, từng giọt rơi xuống, ánh mắt giấu trong lớp mô mềm lộ ra ánh sáng tàn nhẫn và hưng phấn.
Đứng bên cạnh y là một người toàn thân giấu kín trong hắc bào.
Người này toàn thân đều nằm trong bóng tối, cho dù đứng trước mặt y cũng chỉ thấy được một màu đen kịt.
Trong bóng tối chỉ có đôi mắt màu xanh lục lúc sáng lúc tối.
Âm lãnh, khó hiểu đồng thời đầy ý nghĩa phức tạp.
Hai tay y cuộn lại trong áo bào, âm thanh sắc nhọn gay gắt phát ra trong bóng tối:"Thượng giáo, Dị hóa nguyên dịch (chất dịch có thể gây tác dụng dị hóa) đã toàn bộ tiến vào trong cơ thể chúng."
Chương Du vũ động xúc tu nhớp nháp của y, cười hắc hắc gật đầu.
Hắc bào nhân tròng mắt màu lục khẽ co rút lại.
"Chỉ cần Dị hóa nguyên dịch thành công, dưới nước sẽ là thiên hạ của các ngươi. Đến lúc đó, bọn ta cũng không cần hợp tác với bọn quý tộc lòng tham vô đáy đó nữa."
Chương Du thấp giọng gào:"Ta sớm đã thấy bọn chúng không vừa mắt rồi, sớm muộn gì ta cũng sẽ biến chúng thành nô lệ."
Hắc bào nhân đột nhiên chuyển hướng nhìn về một cái đèo phía Đông bến cảng.
"Có người xâm nhập... Xem ra chính là bọn người giả dạng bọn ta."
Chương Du tức thì sáng mắt, thanh âm càng thêm lạnh lẽo:"Ngài xác định, Cổ Phí Tư đại sư?"
"Ngươi hoài nghi phán đoán của ta sao?" Thanh âm của Cổ Phí Tư vút cao, ánh mắt màu lục mở bừng ra cơ hồ giống như ngọn lửa.
"Chết mẹ mày đi, lão tạp mao!" Chương Du thầm mắng nhưng trên mặt lộ nét cười khiêm tốn (đương nhiên là đối với chương ngư (bạch tuộc) mà thôi):"Đương nhiên không phải, tiên tri vĩ đại, ta chỉ là phẫn nộ với bọn côn trùng dám giả mạo mà thôi, hôm nay chính là ngày tàn của bọn chúng."
"Đừng, thượng giáo tiên sinh, bọn ta cần hoạt khẩu, ta đối với bọn này rất có hứng thú."
"Cứ theo ý ngài!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT