"Đại nhân, ta thấy cảng khẩu Tân Nguyệt thành còn nhiều thuyền đang đậu, không bằng bọn ta tới đó cướp đi." Khắc Lai Nhĩ đề nghị.

Nạp Lan Đức nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt bất định:"Cướp thuyền?"

Khắc Lai Nhĩ nói:"Vừa rồi ta quan sát thấy ở cảng khẩu đậu không ít thuyền, cũng không có quân đội thủ giữ, số lượng thuyền đủ chở tất cả chúng ta, chúng ta chỉ cần phái một bộ phận binh lính giám thị động tĩnh đối phương nghiêm mật, trước khi chúng đổ quân ngăn chặn thì có thể khống chế được thuyền quay về cứu viện đại doanh."

Đây gần như là biện pháp duy nhất.

Nhưng Nạp Lan Đức đã bị đối phương dọa khiếp, nghi thần nghi quỷ nói:"Những chiếc thuyền này có phải chúng cố ý để ở đó không?"

Khắc Lai Nhĩ im lặng, lát sau mới cười khổ nói:"Cũng có thể, từ khi bắt đầu chiến tranh bọn ta đều bị chúng nắm giữ tiết tấu, nếu như lần này chúng có thể hoạch định kế sách tới mức độ đó, bày ra cái bẫy khiến bọn ta không thể không chui vào thì ta thực sự là tâm phục khẩu phục."

Nạp Lan Đức sắc mặt khó coi, thở dài nói:"Đúng vậy, chúng ta đã không còn đường lựa chọn, nếu cứ ở đây quan sát nguy cơ nơi đại doanh thì chẳng thà ta mạo hiểm một phen!"

"Xin đại nhân định đoạt!" Khắc Lai Nhĩ cúi người nói.

Nạp Lan Đức chỉ tay về phía Tân NGuyệt thành hạ lệnh:"Toàn quân xông tới cảng Tân Nguyệt cướp thuyền!"

Hai quân đoàn tinh nhuệ lại gấp rút hành quân đến Tân Nguyệt thành, Nạp Lan Đức nhìn lại chiến huống kịch liệt trên sông, thầm nói:"Cao Sĩ Lan Đăng đại nhân, bọn ta đành tuân theo số mệnh thôi!"

Mọi việc diễn ra thuận lợi còn hơn Nạp Lan Đức nghĩ.

Hai quân đoàn được Nạp Lan Đức thống lĩnh đi tới cảng khẩu cách Tân Nguyệt thành chỉ một ngàn mét mà không hề có chút nguy hiểm. Trên mặt sông, mấy trăm chiếc Thập ngôi thuyền đang đậu, loại thuyền này có thể chuyên chở được mấy trăm người, trang bị cho hai quân đoàn vẫn còn dư sức, chỉ là từ khi thiết giáp thuyền xuất hiện thì chúng dần dần đã lui khỏi vũ đài lịch sử, biến thành thuyền vận chuyển.

Một ít binh sĩ trấn thủ cảng khẩu, nhìn thấy Nạp Lan Đức suất lĩnh hơn vạn kỵ binh xông tới thì nhao nhao bỏ chạy, hận cha mẹ sao chỉ sinh cho mình có hai cái chân.

Nạp Lan Đức ra lệnh Bạch bào quân đoàn đoạn hậu, Kim bào quân đoàn nhanh chóng lên thuyền.

Hơn vạn người lên thuyền cũng mất ít nhất nửa thời thần, có gấp cũng không gấp được, Nạp Lan Đức cho Bạch bào quân đoàn lập trận xung quanh cảng khẩu, làm thành một phòng tuyến nghiêm mật. Y tính toán nếu như "phục binh" trong Tân Nguyệt thành tấn công thì y sẽ dẫn Bạch bào quân đoàn liều chết kháng cự, để Kim bào quân đoàn có thời gian tranh thủ lên thuyền.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Nạp Lan Đức nhìn chăm chú vào cổng thành đang mở hoác ra của Tân Nguyệt thành, lòng bàn tay rướm mồ hôi lạnh. Khắc Lai Nhĩ có nói trong thành ít nhất phải có mấy vạn binh sĩ, nếu như quân địch dốc hết toàn quân thì tất phải có một trường ác chiến.

Y vừa khẩn trương vừa mong chờ, trong lòng y thực sự muốn đối phương dốc toàn lực đánh với mình một trận, chiến tranh đến giờ y đều bị đối phương xỏ mũi dắt đi, chẳng thà đánh một trận máu thịt tơi bời còn thống khoái hơn, thắng hay thua gì thì tâm lý cũng thoải mái, tuyệt không mờ mịt uất ức như bây giờ.

Nhưng mà sự tình y mong muốn không hề phát sinh, đối phương giống như một hố đen sâu không đáy, y không thể nào nhìn thấy được ý đồ chân chính.

Trên thành lâu, Dương Chính quan sát từng hàng kỵ binh chỉnh tề, cảng khẩu bụi bay mù mịt.

Hắn trong lòng cũng không phải chẳng chút lo âu, quan viên bên người hắn lại càng lo lắng hơn, ai nấy cũng đều toát mồ hôi, đây thật sự là hành động quá mạo hiểm, nếu đối phương đột nhiên phát điên thay đổi chủ ý, hơn vạn kỵ binh tinh nhuệ xông thẳng vào Tân Nguyệt thành không có chút phòng bị nào, thì lịch sử tất sẽ phải viết lại.

Chiến tranh kỳ thật có lúc chỉ vì một nhân tố nhỏ bé mà thay đổi.

Nạp Lan Đức không hề tấn công.

Tính cách của y quyết định hết thảy, Bắc ngạn đang cáo cấp, Nạp Lan Đức tuyệt không thể nhắm mắt tấn công.

Nếu như đổi lại là Mạt Lý Á Đa thì khó nói, đáng tiếc, đầu lâu của Mạt Lý Á Đa bị Dương Chính treo trên cột chỉ đành bi ai quan sát mọi việc đang diễn ra trước mắt.

Dương Chính nhìn thấy kỵ binh Thánh Hỏa Giáo trên bờ càng lúc càng ít, khóe môi nhếch một nụ cười lạnh giá.

Kim bào kỵ sĩ đều đã lên thuyền, lúc này Nạp Lan Đức đấu tranh tư tưởng lần cuối cùng, mọi việc quá mức thuận lợi lại giống như một âm mưu. Khắc Lai Nhĩ đứng ở đầu thuyền nhìn y vẫy tay, Nạp Lan Đức nhìn về Tân Nguyệt thành một lần cuối cùng, đưa ra quyết định sai lầm nhất cuộc đời mình:"Lên thuyền!"

Bạch bào quân đoàn cũng lên thuyền.

Hai trăm chiếc thập ngôi thuyền từ từ rời bến, tiến về Bắc ngạn. Đứng trên thành lâu quan sát, tất cả quan viên đều thở phào nhẹ nhõm, cảm giác có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào thực sự không hề dễ chịu chút nào.

Dương Chính cầm một ly rượu đưa về hướng thuyền đội đang rời đi, phảng phất như là ... tiễn biệt!

Hắn biết, chiến tranh đến lúc này thì đã không còn kết quả nào khác.

Nạp Lan Đức thống lĩnh 200 chiếc thuyền phá sóng lướt gió, chạy với tốc độ nhanh nhất, mây đỏ bên Bắc ngạn như đang thúc giục y.

"Bẩm cáo đại nhân, bọn ta phát hiện đáy thuyền có không ít dầu lửa!" Một thuyền viên kiểm tra thuyền xong đi lên báo cáo.

"Dầu lửa?" Nạp Lan Đức không hề chú tâm, dầu lửa là vật dụng bình thường, bách tính đều phải sử dụng, Tân Nguyệt thành vốn là một tòa thành lớn, dùng một ít dầu lửa cũng không có gì là kỳ quái.

Nhưng y không biết mỗi chiếc thuyền đều có không ít dầu lửa dưới đáy thuyền, chỉ là quân quan cũng giống như y, không hề để ý, cũng không hề thông báo cho y. Bằng không, nếu như Nạp Lan Đức biết được tình hình này thì có lẽ y sẽ suy đoán ra nhiều điều.

Thuyền đội đi tới giữa sông.

Trên mặt sông từ trong sương mù đột nhiên xuất hiện 300 chiếc thiết giáp thuyền đen kịt giống như quái vật.

Nhìn thấy thuyền đội này, Nạp Lan Đức lòng chợt lạnh giá, thì ra đã trúng kế rồi, từng bước hành động của mình cơ hồ đều nằm trong dự tính của địch nhân.

Khắc Lai Nhĩ nói đúng, " từ khi bắt đầu chiến tranh bọn ta đều bị chúng nắm giữ tiết tấu, nếu như lần này chúng có thể hoạch định kế sách tới mức độ đó, bày ra cái bẫy khiến bọn ta không thể không chui vào thì ta thực sự là tâm phục khẩu phục."

Nạp Lan Đức cũng tâm phục khẩu phục!

Y chỉ thống hận một điều duy nhất, chính là tình báo vì sao lại không chuẩn xác, tất cả thông tin chúng đưa lên đều là rắm chó!

Mấy vạn phục binh trong Tân Nguyệt thành, hạm đội có thể kềm chân thiết giáp thuyền của Cao Sĩ Lan Đăng trên sông Ni Á Mỗ, còn có chi bộ đội thần bí khiến cho đại doanh nơi Bắc ngạn phải phát xuất tín hiệu Hỏa sắc yên vân cầu cứu, đương nhiên còn có cả mấy trăm thiết giáp thuyền trước mặt.

Quân lực hùng hậu cỡ này làm cách nào mà bọn tình báo giá áo túi cơm lại không thể nhìn ra?

Hiện tại Bạch Lan Độ cũng giống như Nạp Lan Đức, y cũng đang nghiến răng mắng thầm Đỗ Y, tình báo làm việc thế nào mà không tra được nhánh kỳ binh của Vũ Lôi chứ?

Ở giữa sông Ni Á Mỗ, mấy trăm chiếc thiết giáp thuyền không hề lại gần, mà chỉ vòng quanh bên ngoài, đột nhiên một mũi hỏa tiễn bắn thẳng vào sông, ngọn lửa giống như hỏa long bốc lên rừng rực.

Ba Tư Đạt, vị tướng thống soái thủy quân ban đầu được Dương Chính phái đi, đứng trên đầu thuyền nhìn về 200 chiếc thập ngôi thuyền bị hỏa long vây quanh, thành kính vái ba vái về phía Tân Nguyệt thành, nói:"Giám quân đại nhân đúng là thần nhân! Mọi việc đều nằm trong tay ngài, bọn tiểu nhân Thánh Hỏa Giáo quả nhiên đã đến lúc mạt vận!"

Đột nhiên, vô số gió lốc cuộn theo sóng dữ ào lên, khiến cho hỏa long bị đứt thành mấy đoạn, thập ngôi thuyền giống như bầy ong vỡ tổ xông tới.

"Hay lắm, hôm nay ta để bọn ngươi thoát qua được thì Ba Tư Đạt này thật sự hổ thẹn không dám nhìn mặt mấy vạn vạn bách tính của Triêu Lan."

Ba Tư Đạt hạ lệnh cho toàn thể sử dụng hỏa tiễn!

Hỏa tiễn này chính là vũ khí bí mật do Dương Chính đặc chế cho lần phục kích này, mũi tên nào cũng to như tiêu thương, cần phải có một tráng hán mới có thể kéo được dây nỏ, đầu tiêu thương tẩm đầy hỏa dược, bắn thẳng vào đáy khoang thuyền.

Vù vù vù...

Tiêu thương to lớn như sấm chớp, đâm xuyên qua thân thuyền, cắm vào trong khoang.

Bọn Ba Tư Đạt đương nhiên đã biết trước đáy khoang thuyền có dầu lửa, những chiếc thuyền này lại là của Triêu Lan quốc, mỗi một chiến sĩ đều biết rất rõ cấu tạo của chúng.

Hỏa dược tẩm trên đầu tiêu thương sau khi va chạm mạnh mẽ thì nổ tung, nhanh chóng dẫn cháy dầu lửa trong khoang thuyền.

Một loạt tiếng nổ vang lên, mấy chục chiếc thập ngôi thuyền bốc cháy rừng rực, loại thuyền đóng bằng gỗ này một khi bốc cháy, lại nhờ thế gió trên sông thì tốc độ cháy càng nhanh, chốc lát đã thiêu đốt bọn binh sĩ Thánh Hỏa Giáo trên thuyền đến mức kêu cha gọi mẹ.

Ba Tư Đạt còn chưa cảm thấy thống khoái, hắn rống to:"Bắn tiếp, bắn chết lũ chó đẻ đó cho ta!"

Càng lúc càng nhiều thuyền bốc cháy, những chiến sĩ tinh nhuệ nhất của Thánh Hỏa Giáo đối mặt với sông nước mênh mang, một thân bản lĩnh không cách nào thi triển, chỉ đành vùng vẫy cầu sinh giữa chốn nước lửa này.

Nạp Lan Đức lúc này mới biết tất cả thuyền đều giấu sẵn dầu lửa, thì ra hành động của y sớm đã bị dự tính trước!

Y cất tiếng cười thê lương, nhìn vào một ngọn hỏa tiễn bắn xuyên vào thuyền y đang đứng, sau đó lửa bừng bừng bốc lên.

Người trên thuyền chạy trốn la hét, đầy vẻ tuyệt vọng:"Đại nhân, chúng ta không thoát được rồi!"

Nạp Lan Đức nhẹ nhàng rút bảo kiếm bên hông ra, đưa tay ve vuốt thân kiếm, thanh kiếm này đã bồi bạn cùng y 30 năm, trải qua bao nhiêu mưa gió, hôm nay rốt cục cũng đã kết thúc...

Tái kiến, huynh đệ!

Y xoay mũi kiếm đâm thẳng vào cổ mình, trước khi chết y không hề nghĩ tới Thánh Hỏa Giáo mà y đã phụng hiến cả đời, đầu óc chỉ mịt mờ hư vô, không chút bi thương...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play