Bọn Ngân bào kỵ sĩ quá nửa còn chưa tỉnh ngủ, thậm chí có người còn chưa biết đoàn trưởng đã bị sát hại.

Kỵ sĩ có đeo kiếm chỉ chừng 1/3, dưới tình hình bị chiến sĩ Đào nguyên như sói như hùm chém giết, căn bản không cách nào chống đỡ hữu hiệu, cho dù họ là Ma pháp kỵ sĩ tinh nhuệ nhất trong Thánh Hỏa Giáo, cho dù nhân số đến 7000 người, hơn gấp đôi quân Đào nguyên, nhưng họ lại thiếu người thống soái, sĩ khí đã bị tan vỡ không còn, nên sức chiến đấu cơ hồ bằng không.

Binh sĩ Đào nguyên phát huy nghệ thuật chiến tranh vây giết, chia thành mấy đội, chia cắt Ngân bào kỵ sĩ thành mấy khúc, xung sát qua lại.

Còn có hai tiểu đội Đào nguyên chia ra chiếm cứ phía trước và phía sau doanh quân nhu, triệt để chặt đứt đường rút chạy của chiến sĩ trong doanh.
Lai Qua Lạp Tư lẩm nhẩm niệm, quang tuyến màu lục trong tay phóng ra, từng đạo ăn sâu vào lòng đất, cả doanh quân nhu đều chấn động, mặt đất nứt ra, vô số dây leo điên cuồng mọc lên, quấn quanh thân hình của Ngân bào kỵ sĩ.

Cục diện trở thành trận chiến 1 chiều.

Vũ Lôi thậm chí không cần xuất thủ, Ngân bào Ma kỵ sĩ đoàn uy danh hiển hách đã bị quân Đào nguyên đánh cho tan tác.

Cùng lúc đó, chiến huống ở Nam ngạn cũng càng lúc càng kịch liệt.

Ít nhất là có hai Ma kỵ sĩ đoàn của hạm đội Thánh Hỏa Giáo bị hai trăm thiết giáp thuyền của Phổ Ngang chặn đánh.

Cho dù thuyền đội Thánh Hỏa Giáo nhiều hơn nhưng thuyền đội do Phổ Ngang thống lĩnh giống như bầy ruồi nhặng quấy nhiễu, thỉnh thoảng lại bay tới chích một phát rồi bay mất khi người ta chưa kịp đập. Nhiệm vụ của Phổ Ngang chỉ là cầm chân chi hạm đội này, hắn không cần thiết phải chọi thẳng với đối phương, vì thế hắn dựa vào sức phòng ngự và tính linh hoạt của thiết giáp thuyền có thể nói là hữu kinh vô hiểm.

Nạp Lan Đức nhìn ra trận chiến trên sông Ni Á Mỗ không thể phân thắng bại nhanh chóng, y quyết tâm đánh chiếm Tân Nguyệt thành nên không hề dừng lại mà thống lĩnh hai quân đoàn tinh nhuệ hướng về phía Tân Nguyệt thành nhanh chóng tiến quân.

Không ngờ Nạp Lan Đức lại không gặp phải bất kỳ quân phục kích nào.

Đường bộ trống trải giống như nữ nhân cởi sạch y phục, giạng chân chờ sẵn, Nạp Lan Đức không muốn tiến vào cũng khó.

.......

"Báo!" Một trinh sát chạy lên thành lâu, nói với Dương Chính:"Tướng quân, phía trước có chừng 1 vạn 5000 kỵ binh đang phóng đến chỗ này."

Quan viên xung quanh sắc mặt thảy đều trở nên khẩn trương, chỉ có mình Dương Chính phảng phất như chưa nghe thấy ngữ khí gấp rút của người trinh sát.

Hắn lấy một binh hàm ra đưa cho tên trinh sát:"Ngươi lui xuống trước, cầm binh hàm này đưa cho thống soái thủy quân Ba Tư Đạt."

Trinh sát lãnh mệnh rời đi.

Không lâu sau, 300 chiếc thiết giáp thuyền còn lại ở cảng khẩu Tân Nguyệt thành đột nhiên nổi còi, sau đó chậm rãi ly khai, chạy về phía Bắc ngạn.

Còn trên thành lâu, Thất Nặc Tào chỉ huy thủ hạ chế biến từng món ăn ngon dâng lên, bày đầy một bàn, đều là loại thức ăn hàng ngày khó kiếm, lưỡi chim sẻ, vi cá mập...mười mấy loại trân phẩm, khiến cho bọn quan viên nhìn thấy cũng hoa mắt.

Bệnh dịch bạo phát, cuộc sống cũng trở nên gian nan, chiến sự bắt đầu, toàn dân đều là binh lính, mọi người đều phải thắt lưng buộc bụng, cho dù có là vương đình muốn có những món ăn này cũng khó lòng kiếm được.

Chỉ là hiện giờ chiến sự nổ ra trước mắt, nhưng những món ăn trân quý này lại được bày ra la liệt.

Hơn vạn địch nhân đang ùa tới, Dương Chính lại ra một loạt mệnh lệnh kỳ quặc, lại phái xuất 300 chiến thuyền cuối cùng rời đi, còn mở yến tiệc thiết đãi trên thành lâu.

Hắn rốt cục là muốn làm gì?

Cho dù uy danh của Dương Chính trước đây đã đạt tới đỉnh điểm nhưng một loạt hành động khó hiểu này đã đến mức cực hạn của chúng tướng.

Dương Chính phảng phất không nhìn thấy sắc mặt khó coi của họ, lười nhác châm rượu, nâng ly mỉm cười nói:"Đến đây, chư vị đại nhân không cần phải đứng, Thất Nặc Tào sư phụ khó mà nấu được bàn tiệc thế này trong thời buổi gian khổ hiện nay, mọi người không cần khách khí, ta kính mọi người một ly!"

Chúng tướng nhìn nhau, cuối cùng một lão hầu tước uy tín nhất trong nhóm quan viên đứng ra, nhìn Dương Chính, thanh âm khá lớn, rõ ràng đang cố gắng đè nén bất mãn trong lòng:"Giám quân đại nhân, quân vụ đại sự bệ hạ đã giao phó cho ngài, lẽ ra ta không nên hỏi, nhưng mà vừa rồi trinh sát báo về ít nhất có tới 1 vạn 5000 kỵ binh đang tiến tới, ngài lại phái 300 thiết giáp thuyền cuối cùng của bọn ta rời đi, Tân Nguyệt thành này trừ 2000 quân phòng vệ của Nham Thạch tướng quân ra thì không còn lực lượng nào khác, ta muốn hỏi đại nhân ngài làm thế nào đối phó với kỵ binh địch nhân? Hiện nay ngài lại không hề đóng cổng thành, tổ chức phòng ngự mà lại uống rượu đùa vui, như vậy là ý làm sao?"

Lão hầu tước thanh âm càng lúc càng lớn, hiển nhiên nhẫn nhịn đã lâu, hơn nữa quan viên xung quanh được lão nêu ra nghi vấn, tức thì kích động, nhao nhao đòi Dương Chính giải thích.

Cho dù chiến trận binh cơ cần bí mật nhưng hành vi của Dương Chính quả thật quá quỷ dị, nói khó nghe thì hắn chừng như đang vòng tay dâng Tân Nguyệt thành cho địch nhân.

Đối mặt với bọn quan viên đang kích động chất vấn, Dương Chính vẫn cứ bảo trì thần thái thản nhiên, hắn chậm rãi đưa ly rượu lên môi uống cạn, rồi bỏ ly xuống, thung dung nói:"Ta làm vậy tất nhiên là có lý do riêng, không muốn phải nói trước, chỉ vì kế hoạch này quá mạo hiểm, ta tuyệt không thể để sơ thất. Nói thẳng ra thì hiện tại đối với bất kỳ ai trong Tân Nguyệt thành này ta đều có dạ nghi ngờ, tự nhiên cũng bao gồm các vị trong đó, Thánh Hỏa Giáo cơ nghiệp trải mấy trăm năm, an bài nhãn tuyến đâu có gì khó? Do đó trong kế hoạch của ta, tất cả mọi người đều là con cờ, mỗi người chỉ biết làm phận sự của mình, binh là binh, tướng là tướng, còn ta là người nắm giữ toàn bộ kế hoạch, làm vậy mới không để lộ tin tức, cho dù có người tiết lộ thì cũng chỉ là một mắt xích trong kế hoạch, đối với toàn bộ kế hoạch cũng tạo thành ảnh hưởng thấp nhất."

Dương Chính nói một hồi không đầu không đuôi, bất quá những quan viên này đều không phải ngu ngốc, cũng hiểu được ý tứ của hắn, chỉ là không cách nào giải thích được hành vi trước mắt của Dương Chính.

Lão hầu tước nói:"Đại nhân, ngài nói rất có đạo lý, nhưng mà đến lúc này, cho dù ngài dùng tất cả mọi người làm con cờ thì cũng nên làm cho bọn ta an tâm, ta thật sự không biết tại sao đại địch trước mắt mà ngài vẫn ung dung ở đây uống rượu lui giặc. Ta có thể bảo đảm nếu như ngài có thể làm cho bọn ta an tâm thì trước khi chiến trận kết thúc, tất cả mọi người nơi đây sẽ không rời khỏi thành lâu nửa bước, kế hoạch của ngài tuyệt không thể lộ ra."

Lúc lão hầu tước nói, phương xa lờ mờ đã vang lên tiếng vó ngựa phi nhanh tới.

Bọn quan viên sắc mặt trắng nhợt, nhìn chăm chăm vào Dương Chính.

Lão hầu tước rít giọng nói:"Đại nhân, nếu ngài không nói ra phương pháp lui địch, ta cần phải nhập cung cầu kiến bệ hạ, phía sau phòng tuyến của bọn ta chính là tính mạng của vạn vạn bách tính Triêu Lan, ngài muốn đem tính mạng của bấy nhiêu người đi đánh cược ư?"

Dương Chính ánh mắt dừng lại trên người lão hầu tước, ngữ chợt trở nên nghiêm túc:"Kế hoạch của ta thực sự là một phen đánh cược, vì ta cần không phải là lui địch mà là tiêu diệt chúng, ta muốn tạo ra một đả kích lớn nhất từ trước tới nay chưa từng có cho Thánh Hỏa Giáo."

Dương Chính nói ra lời điên cuồng này khiến cho mọi người tròn mắt há miệng.

Tiêu diệt địch, quá cuồng vọng rồi! Sao có thể chứ?

Dương Chính không để ý đến vẻ kinh ngạc của họ, nói tiếp:"Bước nguy hiểm nhất của kế hoạch này bọn ta chính là đang thực hiện đó, ta muốn các vị cùng ta diễn một màn kịch hay."

...........

Lưỡng đại quân đoàn kỵ binh do Nạp Lan Đức thống lĩnh cuối cùng đã tới quan ải cuối cùng dưới chân Tân Nguyệt thành.

Vì sao vẫn không có ai?

Nhìn thấy công sự trống không, lại không hề có người ngăn trở, Nạp Lan Đức nghi hoặc vô cùng.

Đứng ở đây có thể nhìn thấy hình dạng của Tân Nguyệt thành, trận chiến trên mặt sông sớm đã không còn nghe thấy tiếng, cũng không còn nhìn thấy bóng dáng của hạm đội, họ đã bị quân Triêu Lan chặn lại phía sau.

Đối mặt với cục diện quỷ dị này, tim của Nạp Lan Đức giống như bị treo lên trời, cảm giác thắc thỏm khó chịu vô cùng.

Y là người thận trọng, chín chắn, bình tĩnh, đồng thời suy nghĩ rất kỹ, đặc biệt là trận đại chiến liên quan trọng đại đến mệnh vận cả đời của y, thắng thì y là vua, còn thua thì y sẽ thành bùn đất, vì thế y càng phải suy nghĩ cẩn trọng hơn.

Người có thể giết chết Mạt Lý Á Đa, thống soái của Tân Nguyệt thành lúc này đang ở nơi nào?

Y siết chặt nắm tay, nhìn binh sĩ phía sau nói:"Bọn ta giảm tốc độ lại, các ngươi tách một đội ra đi lên phía trước quan sát thử."

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng họ đã nhìn rõ Tân Nguyệt thành, đội binh sĩ cũng trở về, đội trưởng báo cáo:"Đoàn trưởng, cổng thành mở to, ta không nhìn thấy tên binh sĩ nào, mà trên cảng khẩu thì không có thiết giáp thuyền, chỉ có mộc thuyền."

Nạp Lan Đức nheo mắt quát:"Ngươi chắc chắn?"

Tên đội trưởng nói:"Thuộc hạ tận mắt chứng kiến, bất quá thuộc hạ không dám đến quá gần, thật sự rất kỳ quái."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play